Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ

Chương 103: Mượn mệnh




– Tôi cần cô kể rõ đoạn này!.

Yến Thanh nâng tay lên nắn cằm, hắn nghiêm túc đề nghị. Huyền Trúc gật đầu.

– Được!. Tôi vẫn kể rất tỉ mỉ mà.

Yến Thanh nhếch môi, trong bụng hắn tự nói.

” Đoạn trước thực ra tôi không cần lắm…”

Trúc vừa mân mê chiếc vòng đeo trên cổ tay vừa kể.

– Sau khi đưa tôi đi gặp Bảo Bình, trên đường về dì Ân kể với tôi rất nhiều chuyện của dì. Dì Ân hồi trẻ mồ côi cha mẹ, được một lão đạo sư thu nhận làm nữ đồ đệ, lên núi học thuật. Dì ấy không phải người ở miền này, thảo nào tôi thấy giọng dì ấy không giống giọng nói của người bản địa. Nhưng mà nghiệp tu đạo học thuật của dì cũng không đến nơi đến chốn. Lớn lên, dì Ân có quan hệ tình cảm với một nam nhân sống dưới ngọn núi, còn mang thai. Lão sư phụ rất giận dữ, sư môn không thể chấp nhận loại chuyện này. Nhưng mà lão sư phụ cũng rất yêu thương dì Ân, cho nên ngài nói sẽ bao dưỡng mẹ con dì ấy, để dì ấy có chốn dung thân, dì Ân không phải bị trục xuất khỏi môn phái. Trong lúc ấy, dì ấy lại phát hiện một chuyện động trời, nam nhân cùng dì ấy có thai lại lừa dối dì ấy, đi lấy một nữ nhân khác. Dì Ân lúc đó đã bị tên nam nhân bội bạc kia làm cho trở nên chất chứa hận thù, dì ấy đã tự mình rời núi bỏ đi, cũng không nói với lão sư phụ hay đồng môn một tiếng ngoài hai chữ xin lỗi để lại trên mảnh giấy. Dì ấy nói, lúc ấy đã bị lửa hận thiêu đốt tâm hồn, kể cả lão sư phụ tốt bụng dì cũng đã quên mất rồi. Dì lưu lạc qua rất nhiều nơi cùng với con gái bé nhỏ của mình. Sau cùng thì dừng chân ở chốn này, ngôi nhà này dì ấy thu thập được trong một lần lạc vào khu rừng, bèn tự mình cải tạo và biến thành nhà của mình. Hai mẹ con cứ như vậy trải qua rất nhiều năm, cho tới cái năm Bảo Bình mười sáu tuổi. Dì Ân nói với tôi, dì tuy là pháp sư, nhưng cũng không thể đổi được ý trời. Bảo Bình sinh ra chẳng may rơi vào thời khắc chí âm, giờ hắc đạo, lại có Bát Tự thuần Âm, cho nên sinh mệnh rất bấp bênh. Nó mệnh Thuỷ vượng nên dì Ân mới đặt tên là Bảo Bình, cũng mang luôn họ của mẹ do nó vốn không có cha. Dì nói thân gái dặm trường, một mình bụng mang dạ chửa, lúc ấy còn tâm trí đâu mà quản mấy chuyện như vậy. Chính dì còn tự mình sinh con nơi nhà rách hoang lạnh. Tôi trong lòng khi nghe tâm sự của dì cũng thấy rất thương cảm. Dì Ân lại kể, vốn dĩ có thể cải tạo Bát Tự của nó, thế nhưng do Bảo Bình sinh vào Hắc Tam cho nên rất khó để bảo toàn mạng sống cho nó. Mười sáu năm qua đi, dì ấy thực sự vất vả để bảo vệ cho con gái. Nhưng mà ông trời vẫn quyết tâm lấy đi sinh mạng của nó khỏi dì. Năm ấy, Bảo Bình bị chết đuối trên biển, cũng chính là nơi vách đá mà dì dẫn tôi tới gặp Bảo Bình. Dì Ân tự mình vớt xác con, hoả thiêu rồi đem tro thả xuống biển, tuy nhiên phần hồn của Bảo Bình vẫn lưu lại nhân gian. Dì Ân quá thương con, dì nói tuy hận người nam nhân đó, nhưng dì cũng rất yêu gã, giữa dì với gã chỉ có một Bảo Bình cho nên dì không muốn nó xuống Diêm Phủ mà tuân theo luật lệ dưới đó. Dì Ân là pháp sư cho nên đã dùng pháp thuật của mình giữ hồn con gái lại nơi này. Mà bản thân Bảo Bình cũng không muốn rời xa mẹ, nó khóc lóc ngày đêm, nói rằng dì hãy giúp nó lên bờ, để nó trở về nhà đoàn tụ với dì. Tôi không hiểu tại sao Bảo Bình trở thành ma lại không thể về nhà thì dì giải thích cho tôi. Rằng mỗi một cách chết lại phải chịu một sự ràng buộc riêng, Bảo Bình chết dưới nước, mệnh nó lại vượng Thuỷ, cho nên hồn không thể lên bờ, trừ khi nó kiếm được người thế chỗ cho nó. Bảo Bình không muốn làm như vậy, dì ấy nói con bé rất tốt, cho nên không muốn dìm người xuống biển, mà nó nói với dì, sẽ ở lại chờ đợi người hợp mệnh với mình, tới lúc đó, dì Ân sẽ tổ chức Mượn Mệnh để giúp Bảo Bình lên bờ. Dì ấy nói, hai mẹ con dì ở đây chờ đã hơn mười năm, có rất nhiều người tới thế nhưng cũng chẳng có ai con bé hợp cả. Tôi rất tò mò về cái gọi là Mượn Mệnh ấy, người sống lại có thể để cho người chết mượn mệnh được hay sao?. Nhưng tôi chưa kịp hết tò mò thì dì Ân đã tự mình giải thích cho tôi. Rằng tôi không phải lo gì cả, đây đơn giản chỉ là một nghi thức, tạm coi là lách luật Âm giới thôi. Dì ấy là pháp sư nên dì ấy tự có cách, chỉ cần tôi tin tưởng mẹ con dì ấy. Tôi rốt cuộc cũng tin tưởng dì ấy, vì dẫu sao, hoàn cảnh của hai bọn họ cũng không khác đối với tôi là mấy, mà tôi giúp họ cũng coi như trả ơn cứu mạng. Bảo Bình còn muốn kết giao chị em với tôi. Tôi như tìm thấy một gia đình riêng thực sự dành cho mình vào lúc cuộc đời chênh vênh nhất, cho nên tôi đồng ý. Dì Ân làm lễ Mượn Mệnh và kết giao chị em cho tôi và Bảo Bình trên vách đá hình trăng khuyết vào một đêm giữa tháng. Đêm ấy trăng rất tròn, rất to, cũng rất sáng. Bầu trời đen kịt mà tôi cảm giác mặt trăng to lớn sắp chạm tới mặt biển đến nơi. Thuỷ triều dâng cao, nước biển ngập tới thềm đá cao trong hõm trăng khuyết một tầng mỏng. Tôi vẫn còn giữ rất rõ cảm giác nước biển lành lạnh thấm vào da thịt khi tôi ngồi trong vòng nến dì Âm thắp trong hõm trăng khuyết.

Huyền Trúc kể với giọng ngày một run, cô hít vào một hơi để bình tĩnh lại, sau đó tiếp tục với mạch cảm xúc rất chân thật của mình.

– Sau đêm làm nghi thức Mượn Mệnh thì Bảo Bình gọi là đã được tự do. Mà tôi từ đó không cần thả đèn cũng có thể nhìn thấy Bảo Bình, vì tôi đã làm nghi thức với nó. Bảo Bình ban đầu cũng rất thân thiện, kể rằng trong mười sáu năm còn sống, nó đã nhiều lần chết hụt. Đều do mẫu thân ra tay, nếu không mạng nó đã sớm đoạn từ nhiều năm về trước. Lúc đó tôi thực sự tin dì Ân không chỉ giỏi Y Thuật mà còn là một pháp sư cao siêu nữa. Đã có lúc tôi ích kỷ muốn xin dì ấy làm cho mình một cái bùa yêu để trói buộc Hiểu Vương, nhưng mà đó chỉ là suy nghĩ trong một phút bế tắc của tôi mà thôi.

– Vậy sao em lại chọn không làm?.

Vương đột nhiên cúi đầu thơm vào đỉnh đầu cô, Trúc thoáng giật mình liếc khẽ đuôi mắt, cô cười khổ sở.

– Sao em có thể làm ra chuyện như vậy với anh?.

Vương không nói gì, bàn tay anh nắm tay cô siết nhẹ.

– Tôi ở cạnh mẹ con dì Ân nói thế mà cũng chưa được mấy thời gian. Mà sau đêm làm nghi thức, tôi bắt đầu phát hiện ra cơ thể mình có sự khác lạ. Một lần tôi thay y phục, tôi thấy trên lưng mình in trong gương có cái gì đó, giống như một đường dài ngoằn nghèo chạy hết cả phần lưng, màu xanh lục nhàn nhạt. Trông thì khá giống một hình xăm lớn, mà tôi cố nhìn mãi vẫn không thể nhìn ra được nó rốt cuộc là cái gì. Ban đầu không đau, nhưng dần dần thì đau. Một kiểu âm ỉ đau nhức rất khó nói. Hơn nữa, tôi còn cảm thấy lưng mình rất nặng, như thể tôi đang đeo một cái ba lô to tướng nhét đầy đồ trên lưng vậy. Lưng càng nặng tôi càng mệt mỏi, người ngợm đều đau nhức, thần trí dần mất tỉnh táo, cũng chẳng thiết ăn uống, ngược lại tôi lại rất thèm ngủ. Tôi buồn ngủ kể cả đang là ban ngày. Tôi đem chuyện này nói với dì Ân, dì bảo rằng có thể do tác dụng của Mượn Mệnh, bảo tôi đừng lo lắng, dì kiếm thuốc về bảo dưỡng cho tôi. Đúng là dì Ân đi kiếm thuốc cho tôi thật. Dì ấy dẫn tôi tới căn phòng nói là nơi chế thuốc của dì. Ở đó có một loại cây rất kì lạ, thân nó bao phủ một màu đen như bóng tối. Tôi rất kinh ngạc, sao trên đời lại có loài thực vật kì dị đến vậy. Dì Ân nói cho tôi rằng đó là Dạ Thảo, một loại thuốc rừng không chỉ quý mà còn hiếm. Rất nhiều kẻ không tiếc mạng lặn lội nơi rừng thiêng nước độc để săn tìm Dạ Thảo, bởi nếu có được nó, cái giá mà chúng nhận được khi bán Dạ Thảo sẽ bao gồm rất nhiều số 0. Dì Ân đặc biệt dành nó cho tôi để trả ơn tôi giúp con gái dì được lên bờ. Tôi cũng rất cảm kích với chuyện này, dì Ân không tiếc gì với tôi, còn dùng loài cây dị hiếm để tôi bồi dưỡng.

Mấy người nghe Huyền Trúc kể tới đây, đều đã ngầm đoán được loài cây có tên Dạ Thảo mà Hồ Ân dùng lừa gạt cô không phải thứ gì khác mà chính là Nhân Linh Thuỷ Ngải.

– Từ hôm đó, dì Ân nói tôi rời tới căn phòng này để tiện việc bồi dưỡng. Dì ấy nói loài thảo dược này hiếm dị cho nên cách thức dùng nó cũng độc lạ. Đó là tôi phải nằm yên trên giường, để cho rễ cây đâm vào người như cách người ta dùng ngân châm vậy. Chất bổ quý giá sẽ truyền vào cơ thể tôi qua những cái rễ cây. Thực lòng mà nói tôi rất lấy làm kinh ngạc, bởi vì dẫu sao tôi cũng không phải rơi vào cái loại bệnh gì nan giải tới mức dì Ân dùng thuốc quý hiếm như thế để chữa cho tôi. Tôi nói không cần, nhưng dì ấy cứ nhất mực bảo tôi phải nhận, đó là ý tốt của mẹ con nhà dì. Tôi đành gật đầu. Nhưng mà tôi còn chưa bắt đầu dùng Dạ Thảo để trị bệnh thì tôi nhận được điện thoại của Hiểu Vương. Trước đó, sau khi tỉnh dậy từ việc tự tử, dì Ân cùng tôi xuống núi trở về thị trấn để tôi thu dọn đồ đạc, thời gian tôi rời chỗ trọ cũng chỉ mới ba hôm nên may sao vẫn còn có thể giải quyết. Lại nói, cho dù lý trí đã tự nhủ phải quên đi Hiểu Vương nhưng mà tình cảm lại là một chuyện rất khó kiểm soát. Tôi vẫn còn yêu anh ấy là sự thật, tôi không thể sử dụng lý trí để ngăn cảm xúc của mình. Cuối cùng nó cũng vượt qua lớp phòng bị yếu ớt của tôi, tôi đã nhận lời với anh ấy sẽ trở ra bắc một lần nữa. Sau khi nói chuyện với Vương, tâm tình tôi tốt hơn hẳn, tôi còn gọi điện cho sư cô, thông báo với người là tôi vẫn ổn, sư cô hỏi tôi đang ở đâu thì tôi nói thật cho bà biết tôi đang ở chỗ dì nuôi. Sư cô cứ nhất mực đòi ra đây thăm tôi, nhưng tôi đã ngăn bà. Bà đã nhiều tuổi mà cô nhi viện lúc nào cũng cần có người coi sóc nên bà không cự tuyệt tôi nữa. Tôi đem chuyện mình đường đột rời đi nói với dì Ân, dì ấy ban đầu rất ngỡ ngàng, còn hỏi tôi đã suy nghĩ kỹ chưa. Dì ấy nói tôi ở lại trị hết bệnh rồi hãy đi nhưng mà tôi lắc đầu, so với Hiểu Vương thì tôi còn muốn gặp lại anh ấy còn hơn cả anh ấy. Nhất là lúc rơi xuống biển thập tử nhất sinh, nếu như tôi chết đi, xuống Hoàng Tuyền rồi tôi thực sự sẽ rất hối hận. Suy cho cùng, người đau khổ nhất trong một cuộc tình dang dở, không phải kẻ chọn cái chết để chấm dứt mà là người ở lại với nỗi dày vò. Vương, cho tới bây giờ, em thực lòng muốn nói câu xin lỗi với anh, em…

– Anh biết!.

Trúc đau khổ trong dòng tâm tư hỗn loạn, cô quay đầu muốn nói Vương một câu mà cô tưởng rằng mình đã không còn cơ hội để nói nữa, nhưng Vương đã chặn cô lại. Anh thâm tình nhìn sâu vào đôi mắt to ầng ậc nước của Trúc, đưa tay lên vén tóc cô ra sau vành tai. Tay kia dùng ngón cái miết nhẹ lên bờ môi đang run rẩy của cô. Anh dùng hết sự dịu dàng mà mình có để trấn áp nỗi kích động đang trào dâng trong lòng cô. Trúc ngước mắt nhìn anh, cô nghẹn ngào nói.

– Cảm ơn anh… Cảm ơn…

Vương hít vào một hơi thật sâu, đưa tay kéo cô lại ôm vào lòng vỗ về, chính anh cũng nhắm mắt lại. Trong lòng đối với câu nói vừa rồi của Trúc chỉ cảm thấy nặng nề khó diễn tả.

Mấy người đang đứng, ngoài Linh Lão và Lê Vi đều cảm động quay đầu đi, lén lút thở dài thì Tiêu Yến Thanh lại làm một bộ dáng khác. Hắn khoanh tay trầm ngâm, một tay xoa nắn cằm, không nhìn Hiểu Vương hay Huyền Trúc cũng không nói gì, chỉ mải miết suy nghĩ tới mức nét mặt cũng đanh lại. Yến Thanh chính là đang dựa vào những lời kể của Trúc để thành lập suy luận của riêng hắn. Một phút sau mới thấy hắn lên tiếng.

– Tôi rất lấy làm tiếc phải thông báo với cô mấy điều, rằng những gì mà mẹ con Hồ Ân nói với cô đều có tới tám, chín phần là giả dối. Còn hai phần kia dành cho quá khứ của bà ta, tôi cứ cho nó là thành thật đi, thì cái thành thật này cũng chỉ là để níu kéo sự thương cảm của cô mà hợp tác với bà ta mà thôi. Dối trá về cái gì?. Thứ nhất, Dạ Thảo, cái loại cây bà ta nói là thảo dược quý hiếm độc lạ trên đời ấy, thực ra là một loài ngải cổ có tên là Nhân Linh Thủy Ngải. Nó không phải dùng vào việc để chữa cái bệnh suy nhược thân thể do con gái mụ ta làm ra trên người cô, mà là để hút đi sinh khí của cô, đồng thời sao chép ngoại hình của cô. Thứ hai, bệnh suy nhược cô mắc phải không chỉ đơn giản là do Mượn Mệnh để lại, mà còn do cả cái việc kết giao chị em với Bảo Bình tạo nên. Tôi sẽ nói chi tiết hơn về vấn đề này sau. Thứ ba, Hồ Ân không phải là một bà dì chỉ một nấy tuổi, bà ta chí ít cũng một trăm tuổi rồi. Vậy cô tính xem, con gái của bà ta thì thế nào?. Tạm cho là cô ta chết vào năm mười sáu tuổi cách đây mấy chục năm về trước, thì bây giờ cái kẻ mà cô gọi là em nuôi thực ra đáng tuổi sư cô của cô luôn rồi đấy. Chẳng qua, đối với âm hồn, chết khi nào thì sẽ giữ nguyên hình dáng tại thời điểm tử vong khi ấy. Nếu như nói Bảo Bình mãi mãi chỉ mười sáu tuổi cũng không phải là vô căn cứ. Tôi chỉ bóc tách mọi việc ra để cô có cái nhìn thoả đáng về hai kẻ mà cô cho là dì nuôi và em gái kết nghĩa của mình mà thôi.

Huyền Trúc nghe những lời phân tích của Tiêu Yến Thanh, hoàn toàn chỉ cúi đầu buồn bã. Cô đối với tất cả mọi chuyện tuy vẫn không thể nào tự mình tách bạch hết được, nhưng một số chuyện liên quan đến an nguy bản thân mà mẹ con Hồ Ân gây ra cho cô thì cô vẫn biết, cho nên chỉ gật đầu phiền muộn.

– Tôi hiểu.

Yến Thanh nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc, hắn cũng nhẹ gật đầu, từ tốn nói tiếp.

– Giờ hãy quay trở lại với vấn đề thứ nhất. Trong các loại giao dịch giữa Dương giới và Âm giới mà các pháp sư là kẻ trung gian, hay cũng có thể gọi bọn họ là cầu nối cũng được, thì Mua Mệnh, Đổi Mệnh và Mượn Mệnh là các biện pháp có thể dùng để cải tạo Bát Tự của một người hoặc dùng trong nhiều trường hợp khác nữa tùy từng tình huống. Điểm đặc biệt ở các phương pháp này là, khi kẻ đó còn sống hoặc đã chết thì đều có thể thực hiện được. Chỉ cần nếu đã chết thì linh hồn chưa tiếp nhập lục đạo luân hồi, hay nói đúng ra là chưa tới Diêm Phủ để khai báo thân phận. Cho nên nếu làm với người đã chết, cũng chính là luồn lách, trốn tránh quy định của Diêm Phủ, những kẻ trung gian như các pháp sư phải có chút “mặt mũi” nhất định đối với Âm phủ mới có thể khiến quá trình thay mệnh này không còn bị xét phạt. Tôi đang có một định đoán, rằng Hồ Ân khi rời núi, vị sư phụ của bà ta không hề khai trừ bà ta ra khỏi môn đạo, Hồ Ân vì thế vẫn có quyền hạn nhất định để có thể sử dụng pháp đạo của môn phái trong kế hoạch của mình. Điều này cũng giải thích về phong cách dùng thuật của Hồ Ân tại ngôi nhà này. Nó vừa có màu sắc Đạo gia, lại cũng xen lẫn Vu. Nhìn một cách phiến diện mà nói, thì điều này tưởng chừng như không thể. Nhưng mà, chính tôi bản thân cũng là một kẻ lưỡng đạo như vậy.

Linh Đẩu Lão chau mày trầm ngầm lên tiếng.

– Ý ngươi là, ngươi cũng chính là một Lưỡng Đạo Sư?.

Tiêu Yến Thanh gật đầu xác nhận.

– Đúng vậy. Tôi là Lưỡng Đạo Sư.

Yến Thanh nói ra một câu quả quyết, ánh mắt sắc lạnh quyết đoán, hai thứ ấy gộp lại cũng đủ toát lên khí phách bất phàm từ hắn. Lê Vi nhìn hắn toàn thân đều phát ra bộ dáng của một trang nam tử, có phần còn hơi lạnh lùng sắt đá, làm cho cô có chút gì đó quấy nhiễu nơi đáy lòng, nhưng lại không thể cắt nghĩa đó là gì. Tiêu Yến Thanh không màng tới thái độ của mọi người, tranh thủ thời gian để giải thích tiếp vấn đề mà hắn quan tâm.

– Lại nói, tại sao Hồ Ân chọn Mượn Mệnh mà không phải hai phương thức còn lại?. Mua Mệnh tức là dùng một thứ giá trị nhất của bản thân để mua mệnh của người khác. Các vị nghĩ tiền có phải là thứ giá trị nhất không?. Đối với một số người, tiền đúng là thứ giá trị nhất của bọn họ, nhưng không phải ai cũng thế. Một khi tổ chức Mua Mệnh, quy định của phương pháp này sẽ đưa hai bên mua bán tới một Phán Ti, chính Phán Ti này sẽ là kẻ có thể nhìn ra thứ nào là giá trị nhất của kẻ muốn mua mệnh để tiến hành làm giá. Nếu kẻ mua đồng ý, thì Phán Ti sẽ làm một bản hợp đồng có chữ ký sinh mệnh của hai bên mua và bán. Như vậy là giao dịch thành lập.

– Khoan đã, cho tôi hỏi Phán Ti là ai?.

Lê Vi đường đột cắt ngang, cô trở thành người cõi Âm tuy đã quá hạn để tiếp nhập lục đạo, nhưng mà đối với nó hầu hết đều là hai chữ bỡ ngỡ. Cho nên cũng không biết những kẻ như thế nào ở Âm giới thì được gọi là Phán Ti, muốn hắn giải thích ra cho mình. Tiêu Yến Thanh bị Lê Vi hỏi, khẽ liếc qua cô một cái, rút cuộc cũng tự mình giải thích rõ ra cho cô.

– Phán Ti là những linh hồn khi còn ở Nhân kiếp có một cuộc đời thanh sạch, không phạm phải đại tội nào, chết một cách bình thản, tự nhiên nhất, không lưu lại oán niệm, không lưu luyến nhân gian. Khi đến Diêm phủ trình báo, được Diêm Đế xuy xét, ưu tiên cất nhắc vào vị trí làm người phân xử các tiểu vụ, nó đại khái cũng khá giống như luật sư ở nhân gian vậy. Luật sư của con người, dẫu cho được coi là bộ mặt của đạo đức, pháp luật, đúng và sai, trắng và đen, thì vẫn có những vị vì tiền mà nhắm mắt đạp lên luật đức nghề nghiệp. Mà trần sao âm vậy, âm giới tuy là một tổng thể bao gồm vô số những loại chúng sinh, nhưng về tính chất thì cũng không khác con người là mấy. Phán Ti cũng vậy, có kẻ liêm khiết, phân minh, thì cũng có kẻ luồn lách dựa vào chức vụ để tạo lợi ích cho mình. Các Phán Ti chấp nhận loại hình giao dịch lách luật như thế này, đa phần là do chưa bị rờ gáy. Nhưng mà dẫu cho rờ được tên này, thì lại cũng sẽ có một tên khác tiếp tục. Lợi ích tư lúc nào cũng là một cám dỗ khó từ bỏ dẫu cho có là người hay ma quỷ. Nhưng mà Phán Ti quyền hạn ở Âm phủ cũng không lớn cho lắm, cho nên lại cũng mới dễ dàng để lách luật. Bọn họ có một khả năng đó là nhìn thấu được vào tâm khảm giấu giếm nhất của con người, tìm kiếm ra thứ được cho là giá trị nhất đối với con người ấy, dùng nó để làm định giá cho giao dịnh Mua Mệnh.

– Ra là vậy!.

Lê Vi lại nắn cằm gật gật đầu tỏ vẻ nghiền ngẫm. Yến Thanh lại nói tiếp.

– Tiếp theo là Đổi Mệnh. Đổi thì đương nhiên là đổi cho nhau rồi. Lấy mệnh của người này để trao cho người kia và ngược lại. Phương pháp này thì không mấy phức tạp như Mua Mệnh, quan trọng là vấn đề tự chịu trách nhiệm của hai bên. Một khi đã xác nhận đồng ý đổi mệnh mình cho kẻ khác, thì có nghĩa là cuộc đời anh cũng sẽ thay đổi cục diện ở mức độ toàn bộ, cho dù thứ anh nhận lại được là rất nhiều tiền. Những người tìm đến cách thức này đa phần đều là những người lụn bại trong cuộc sống, muốn lấy một cái mệnh sáng sủa để thay đổi cuộc đời. Tuy nhiên nếu ai cũng có thể dễ dàng đổi mệnh như thế thì nhân gian và âm giới xem như không có người cai quản nữa mất. Cho nên, trong ba phương pháp cải mệnh thì đây lại là phương pháp bị kiểm soát gắt gao nhất. Nếu như để Diêm phủ phát hiện ra một giao dịch kiểu này, người muốn đổi mệnh và cả người đồng ý đổi mệnh đều sẽ có sẵn một cái án to đùng treo sẵn trên đầu, chỉ đợi hai ông chết đi là giáng xuống mà thôi. Mà mức án không hề nhỏ chút nào, đừng tưởng một kiếp hai ông là đủ, thậm chí đời con cái, cháu chắt chút chít của ông đều sẽ phải gánh chung tội nghiệt này. Hơn nữa, để tổ chức một giao dịch Đổi Mệnh, không phải pháp sư nào cũng đủ tự tin để thực hiện. Cho nên tuy là phương pháp không phức tạp nhưng lại là phương pháp phiền toái nhất, cũng vì thế lại là phương pháp ít được sử dụng nhất. Cuối cùng là Mượn Mệnh. Cách thức như thế nào thì đã thể hiện rõ ở cái tên của nó rồi, chính là mượn mệnh của kẻ khác phục vụ cho mục đích của mình trong một thời gian nhất định. Có vay thì phải có trả. Anh mượn mệnh của tôi thì phải tổ chức thương thảo với tôi xem chúng ta trao đổi cái gì và trao đổi như thế nào. Nhưng đâu phải ai cũng hiểu rõ bản chất của cải mệnh để mà không ngu xuẩn giao mệnh của mình cho kẻ khác dùng. Ví như trường hợp của cô Lâm đây chẳng hạn, rõ ràng Hồ Ân lợi dụng việc cô ấy không có chút hiểu biết nào về mấy vấn đề này để lừa gạt cô ấy vào mưu đồ đen tối của mụ ta. Chỉ cần nói ra một cái tên Mượn Mệnh, chỉ cần có được sự xác nhận từ cô ấy, vậy là bà ta đã có thể tùy ý thực hiện nghi thức vừa Mượn Mệnh, vừa lập giao kết giữa Huyền Trúc và Bảo Bình, một công đôi việc. Hơn nữa, Mượn Mệnh còn là phương pháp được thả lỏng nhất, bởi không phải là mua, cướp hay tráo đổi mà là mượn. Mượn một thời gian rồi sẽ hoàn trả, trong thời gian tôi mượn của anh thì tôi sẽ cho anh một cái giá để anh có thể gật đầu đồng ý cho tôi mượn mệnh. Thế là được rồi. Bất quá, đây có khi là phương pháp hiếm hoi được Âm phủ thừa nhận là không mờ ám, nhập nhằng, cho nên việc giám sát đều như kiểu nhắm một mắt mở một mắt vậy.

– Vậy rút cuộc Hồ Ân mượn mệnh của Huyền Trúc để làm gì?. Một người tráo trở như bà ta ta đây còn không dám tin là bà ta mượn rồi sẽ trả đấy.

Linh Lão Đẩu nheo mắt đánh giá. Yến Thanh cười nhạt trả lời.

– Còn phải hỏi, bà ta gian xảo, thâm hiểm, rõ ràng chỉ lấy Mượn Mệnh để che đậy dã tâm mà thôi. Tôi còn một điều chưa cung cấp cho các vị, là trong ba phương pháp trên, vì nhờ vào sự quản lý lỏng lẻo của Diêm phủ đối với nó, mà Mượn Mệnh chính là phương pháp bị trá hình nhiều nhất bởi hai phương pháp còn lại. Chỉ cần tôi cao tay, tôi làm đúng thủ tục thì các anh có lí gì buộc tội cho tôi, trừ phi các anh tìm ra cái gì đó. Nói không chừng, cô Lâm đây là đã bị mụ ta lách luật mà Đổi Mệnh rồi cũng nên. Thời gian để phán đoán của tôi kiểm tra tính chính xác của nó cho đến giờ phút này là chưa đủ, bởi Đổi Mệnh ảnh hưởng tới căn vận của toàn bộ cuộc đời cô, chứ một nấy thời gian không thể nói lên cái gì cả. Biến cố có thể xảy ra vào một thời điểm bất kỳ. Nhưng mà, dẫu sao thì tôi cũng chỉ mong, đó là Mượn Mệnh đơn thuần mà thôi.

Yến Thanh chắp tay sau lưng, cười cười nói ra suy nghĩ. Huyền Trúc chăm chú lắng nghe rất kỹ toàn bộ giải thích của hắn, tuy mười câu chỉ hiểu có bốn, năm câu, nhưng cô phát hiện ra, Yến Thanh xem những lời kể của cô thực sự là những đầu mối hết sức có ý nghĩa để giải mã toàn bộ vấn đề. Cô suy nghĩ giây lát rồi ngẩng đầu nói.

– À tôi mới nhớ ra một điều này nữa…