Cô nói sao, lúc Hồ Ân cứu cô về chỉ thấy một mình bà ta sống ở nhà này, có nghĩa cô chưa gặp Hồ Bảo Bình ngay từ đầu?.
Yến Thanh ngạc nhiên cắt ngang lời kể của Huyền Trúc, giọng hắn có phần cao vút. Trúc gật đầu xác nhận.
– Đúng vậy, khi tôi tỉnh lại thì thấy Hồ Ân ngồi cạnh giường bồi thuốc cho tôi. Ngửi thấy mùi nước thuốc hăng hắc, đầu lưỡi thấy đắng, tôi mới biết mình còn cảm nhận được mọi thứ. Hồ Ân nói bà đi thu lưới đêm thì phát hiện ra tôi bị sóng đánh tấp vào bờ, liền đem về cứu chữa. Tôi thấy rất hồ nghi, không biết đây đã là ngày tháng năm nào. Nhưng mà Hồ Ân nói chỉ mới hai ngày trôi qua sau khi bà ấy tìm thấy tôi. Lúc ấy tôi mới cảm thấy thật sự có thể tin bản thân vẫn còn giữ được cái mạng trên thế gian này. Mà hoá ra, sự thần kỳ ấy đều do bàn tay của dì Ân tạo ra. Dì ấy nói dì ấy có nghiên cứu qua Y Thuật, cho nên cũng mới có thể kéo tôi từ cõi chết trở về. Tôi thực sự đã rất cảm kích, trên đời này ngoài sư cô, lại vẫn còn người đối xử tốt với tôi như vậy.
Hiểu Vương yên lặng cúi đầu, anh ngồi sau lưng cô, đáy lòng không ngừng dội tới những trận sóng day dứt từ tâm thức hung hăng đánh thẳng vào trái tim. Vương thầm chửi rủa mình đúng là một thằng khốn nạn. Trúc ngồi phía trước nên cô không biết tâm tư của anh ra sao, cô dừng lại một chút để hồi tưởng, rồi lại tiếp tục kể.
– Thứ thuốc lá mà dì Ân cho tôi uống rất có công hiệu, tôi uống chỉ một ngày, ngày hôm sau đã có thể xuống giường, cơ thể không thấy giống như kẻ mới từ cõi chết trở về chút nào, tôi với điều này cũng không biết nên vui hay nên buồn. Nhưng mà, tôi biết rõ một điều, rằng mình lúc đó đã không có nơi nào để đi nữa. Vừa hay dì Ân lại ngỏ ý muốn tôi lưu lại nơi này, bà ấy nói nhà neo người, lại ở giữa rừng giữa biển như vậy, nếu có người quanh quẩn phụ giúp việc bào chế thuốc thì rất tốt. Tôi chỉ suy nghĩ lướt qua rồi đồng ý, dẫu sao lúc ấy nhìn thế nào cũng thấy bà ấy là người tốt. Hồ Ân chăm sóc tôi như người thân, mấy ngày sau đó, tôi đều theo bà ấy vào rừng hoặc xuống biển. Hồ Ân rất ít khi rời nhà, mà tôi căn bản cũng không có đi lại nhiều trong ngôi nhà này, dì Ân dặn tôi chỉ được ở trong căn phòng của mình, chớ có đi lung tung. Nhà này có nhiều phòng chứa thuốc lạ, nếu lạc vào sẽ rất nguy hiểm. Hồ Ân nghiên cứu về Y Thuật, cho nên tôi cũng không lấy làm thắc mắc. Tôi cứ tưởng bà ấy chỉ sống một mình, lại vì thế cho rằng, Hồ Ân cô độc một mình nơi rừng sâu núi thẳm mới coi trọng tôi như vậy. Nói thật trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp. Hai con người hoàn cảnh tương đồng, lại nương tựa vào nhau, rất dễ tình cảm tương thông. Cho đến một hôm, dì Ân kéo tay tôi, thái độ khác lạ. Dì ấy cứ nắm tay tôi rồi lại nhìn vào mắt tôi, nét mặt rất khó nói. Dưới sự động viên của tôi thì dì ấy mới kể, hoá ra dì ấy còn có một người con. Ồ thì tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm, vì dù sao tôi cũng chưa hỏi về thân thế thân thích của dì ấy bao giờ. Nhưng mà dì ấy lại vẫn do dự khó nói. Tôi gặng hỏi thì dì nói, đứa con của dì rất đặc biệt. Tôi không biết phải hiểu nó theo cách nào, dì Ân nhìn thẳng vào mắt tôi, do dự một giây rồi nói đêm nay theo dì ấy ra biển. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng mà lại nghĩ rằng dì đưa tôi ra biển đêm để thả lưới. Rốt cuộc, đêm ấy cũng không phải đi thả lưới, mà là thả đèn.
– Thả đèn?.
Yến Thanh lại nhướn mày ngạc nhiên, hắn buột miệng hỏi lặp lại hai từ ” thả đèn “. Lê Vi bên cạnh nhíu mày quay sang nói ra phỏng đoán của mình.
– Có thể là một cách đánh cá ven biển thôi mà.
Yến Thanh cũng quay sang nhìn cô một chặp. Hắn không nói gì, chỉ nhìn thôi. Đại ý ánh mắt ấy nên hiểu là, tôi còn biết nhiều hơn cô, đừng ồn ào. Lê Vi lại câm nín.
Huyền Trúc ngẩng mặt lên vì nghe Yến Thanh hỏi rồi Lê Vi trả lời, cô lắc đầu.
– Không phải đánh cá, mà là gọi con gái của dì Ân, Hồ Bảo Bình.
Thần trí tất cả mọi người lúc ấy đều khẽ động. Đừng nói Hồ Bảo Bình là một mỹ nhân ngư nha. Yến Thanh đưa tay lên sờ mũi.
– Tôi thấy, cô ta mà đại diện cho nhân ngư thì mất mặt mấy em nhân ngư quá!.
Ai cũng nghe ra giọng điệu châm biếm trong câu nói của hắn. Huyền Trúc không cười, tiếp tục kể.
– Tôi ngủ trên giường, đến nửa đêm thì dì Ân gõ cửa, tôi theo dì ấy cầm đèn ra biển. Tôi và dì leo lên thuyền thúng chèo ra ngoài. Tôi hỏi dì ấy chèo đi đâu, dì Ân dùng cánh tay chỉ về một vách đá mọc dựng đứng rìa ra ngoài biển. Chỗ ấy không xa bờ lắm vì nó nằm bên phải dọc theo bờ biển, chèo tới, tôi mới nhìn kĩ ra cái vách đá này, nó khum khum lõm vào trong như hình trăng khuyết, rộng cỡ ba, bốn mét, lại rất cheo leo, tôi đoán bên trên là núi. Mà bên ngoài tiếng sóng vỗ tôi còn nghe thấy tiếng leng keng thang mảnh xen lẫn vào rất nhỏ. Chỗ dì Ân ghé vào có một khu vực có thể đứng lên, sóng không đánh tới. Mà thực ra, do vị trí vách đá toạ đặc biệt như vậy, sóng cơ bản bị chặn lại ở bên mặt ngoài vách đá mất rồi, hõm trăng khuyết lõm vào hầu như không thấy sóng. Bước lên thềm đá hẹp tôi lại tiếp tục phát hiện ra, trên vách đá còn có một cái hốc. Tuy không sâu nhưng mà khá lớn. Kì lạ ở chỗ là trong cái hốc có chứa một số lượng hương nến, bên trên còn treo một chùm chuông gió. Những thanh chuông vì có gió biển nên không ngừng va chạm vào nhau kêu leng keng. Thì ra âm thanh lúc nãy tôi nghe là do cái chuông gió này. À, tôi thấy bên trong hốc hang còn có một cái vỏ ốc biển khá lớn nữa. Tôi không hỏi dì Ân tại sao đưa tôi đến đây, tôi thấy vẻ mặt dì ấy âm trầm hơn thường ngày nên cũng không dám mở lời. Dì Ân lẳng lặng đốt nến, cắm hương, còn lấy trong áo ra một tờ giấy màu trắng trên có những chữ rất lạ rồi châm lửa đốt. Giấy cháy, dì ấy thả tàn tro rơi xuống, liền chúng bị nước biển đưa đi. Tôi chăm chú nhìn dòng tro tàn đang theo sóng trôi ra xa, nhưng mà thấy rất lạ. Tàn tro chỉ trôi ra đến một đoạn cách vách đá tầm năm mét thì không thấy trôi đi nữa, cũng không tản ra mà tụ lại một chỗ. Tôi căng mắt nhìn, đột nhiên ngay chỗ tàn tro tụ lại hình thành một dòng xoáy nhỏ, bọt nước cũng bắt đầu nổi lên lăn tăn, ùng ục như bên dưới có cái gì đang đùn nước lên vậy. Ngọn đèn bão dì Ân cầm rọi cũng không sáng lắm, tôi phải căng mắt nhìn. Tôi hỏi dì ấy: ” chuyện gì vậy dì Ân?”, nhưng dì Ân vẫn không nói cho tôi. Bà ấy chỉ nhìn chằm chằm vào chỗ tàn tro tụ lại, tôi biết bà ấy muốn tôi tiếp tục chờ đợi. Cuối cùng thì cái tôi chờ cũng đến, anh nói xem tôi thấy cái gì?.
– Hửm?.
Yến Thanh hơi ngẩn ra, hắn đang chăm chú nghe từng lời Huyền Trúc kể, trong bụng thầm đánh giá mẹ con Hồ Ân này quả thật có lắm chuyện mờ ám, không ngờ Trúc lại hỏi đố hắn một câu như vậy. Trúc nhìn tới Yến Thanh, ánh mắt cô tuy vẫn trong suốt nhưng lại tỏ ra nghiêm túc. Yến Thanh đằng hắng.
– Cô thấy Bảo Bình?.
Huyền Trúc có câu trả lời, mới thu lại ánh mắt, cô không xác nhận mà kể tiếp.
– Tôi cứ đứng ngây ra nhìn cái xoáy nước ấy thì dì Ân mới mở miệng nói tôi lấy thuyền chèo ra chỗ xoáy nước. Tôi có hơi chột dạ, không biết dì ấy định làn gì hay là có ý đồ gì với tôi. Nhưng mà dù sao người cứu tôi cũng vẫn là dì ấy, cho nên tôi không có lý do để do dự. Tôi chèo thuyền ra chỗ xoáy nước, lúc này nước đùn lên từ bên dưới rất kịch liệt, bọt sủi trắng xoá. Tôi đứng trên thuyền thúng, chằm chằm nhìn vào xoáy nước rồi lại quay đầu nhìn dì Ân, dì ấy vẫn giữ thái độ âm trầm không nói không rằng như cũ. Tôi âm thầm nuốt nước bọt, thực ra tôi rất hay sợ sệt linh tinh, cho nên rất sợ bên dưới mặt nước có con gì đó đang lượn lờ rình rập mình. Đúng lúc tôi lo lắng thì chỗ xoáy nước kia phun nước lên, tôi giật mình đến suýt ngã ra khỏi thuyền. Giữa tiếng sóng xung quanh tôi lạ lùng lại nổi lên một tiếng cười khúc khích, tôi bắt đầu thấy lạnh sống lưng. Tôi thật chẳng hiểu ất giáp gì, vội vàng nhìn về chỗ dì Ân định gọi người, nhưng mà tôi chưa kịp mở miệng đã thấy cái thuyền thúng chòng chành dữ dội. Nó tự nhiên lại xoay tròn một chỗ rất quái dị. Tôi bị doạ đến xanh mặt, ngã ngửa trong lòng thuyền, tôi rất không hiểu dì Ân định dùng tôi làm cái trò gì. Còn gọi con gái dì ấy ư?. Con gái gì ấy là giống gì lại ở ngoài biển cái giờ này. Tôi thấy tôi giống chuẩn bị rơi vào miệng cá mập thì đúng hơn.
– Khụ…
Tiêu Yến Thanh giơ tay ho khan một cái, biển chúng ta có cá mập rồi ư?. Với lại, cô nàng hình như là rơi vào hồi tưởng quá mức rồi thì phải. Nhưng Huyền Trúc cũng không nghe tới tiếng ho đường đột ấy của hắn, cô nhíu mày căng thẳng, vẫn đều đặn kể câu chuyện của mình, mặt mũi ngày càng trắng bệch.
– Tôi còn chưa lấy lại thăng bằng, trên mép thuyền đã có hai bàn tay trắng bạch bám vào. Tôi sợ tới mức quên cả hét lên, bên ngoài cái thuyền nhô lên một cái đầu ướt sũng nước. Tôi kinh ngạc khi thấy cái người đó bám vào thuyền để nhô lên mà thuyền không hề bị nghiêng ngả tí nào. Tôi có chút hồ nghi, đứa con mà dì Ân nói chính là đây ư. Cô ta tóc rất dài, mặt rất trắng, đầu tóc đều ướt sũng nước, nước biển không ngừng từ tóc và mặt cô ta nhỏ xuống trong thuyền tóc tóc nặng nề. Tôi đành lên tiếng để áp chế cơn sợ hãi của mình: ” cô chính là con gái của dì Ân?”. Cô ta không trả lời, nửa thân trên đã nhô khỏi mặt nước chậm rãi bò vào trong thuyền. Tôi sợ đến thất thần, cái thuyền thúng không có dài để tôi có đường lui. Cô ta bò cả người lên thuyền, mà cái thân thể ấy hầu như không hề có sức nặng, thuyền nghiêng hết cả về bên tôi, mà cô ta thì cứ đứng yên lành như đứng trên mặt đất vậy, tôi thấy sóng có đánh vào cô ta cũng không hề bị nghiêng ngả lấy một tí. Trên người cô ta chỉ mặc một cái váy xuông mỏng liền thân khá rộng, do trời tối nên tôi không nhìn được màu của nó. Nhưng mà nó rất bẩn, loang lổ những vệt nấm mốc, bùn đất, hoen ố hết cả lên. Cô ta từ từ ngồi xuống, mà không, cô ta chồm xuống, bò đến phía tôi. Lúc này tôi mới hét toáng lên: ” dì Ân “. Tôi không biết bơi nhưng mà nếu bị cô ta bức tới mức nhảy xuống biển, thì tôi cũng sẽ nhảy xuống biển. Suy cho cùng, lúc mà bản thân không lụy tình thì tôi vẫn là một đứa chết nhát mà thôi. Cô ta ngẩng đầu sát vào mặt tôi, tôi thấy một mùi tanh và mặn rất đậm bốc lên từ người cô ta. Như cá chết ươn bị ngâm trong muối biển vậy, phân rã không được mà tươi cũng không thể. Mặt cô ta ngoài lớp da trắng bạch ẩn dưới hai hàng tóc thì đều bị phủ hết, cô ta đưa tay lên tách mái tóc ra, tôi căng thẳng theo dõi trong vô thức. Nhưng mà, ngoài hai khoé mắt, hai lỗ mũi và khoé miệng đều rỉ một hàng máu đỏ thì khuôn mặt cô ta trông cũng không quá kinh dị. Tôi từng xem nhiều phim ma tạo hình kinh khủng hơn nhiều. Cô ta nghiêng đầu răng rắc, trông có vẻ rất khó khăn, tôi trợn mắt nhìn một hàng nước hơi đùng đục từ trong lỗ tai cô ta tuôn ra ngoài. Lưng tôi như dính sát vào mép thuyền, cô ta lại đưa tay giơ về phía tôi. Tôi liếc nhìn cánh tay đó, da dẻ bị ngâm nước, chỗ thì nhăn nheo co rúm, chỗ lại căng bệch trơn láng, còn có vài chỗ bị khoét mất chút thịt, lở loét. Trong bụng tôi rất buồn nôn, cổ họng cồn cào đành nhắm tịt mắt lại. Tôi thầm kinh hãi, cô ta bị cá tôm rỉa thịt hay sao?. Bấy giờ thì tôi mới vỡ ra, con gái của Hồ Ân chính là đã chết, cô ta chết trên biển, hình dạng cho nên mới thế này. Dì ấy, là đưa tôi đi gặp một hồn ma. Bảo Bình thấy tôi sợ tới sắp ngất, nó mới gật đầu rồi ngửa cổ cười ha hả phát rùng mình, sau đó nó nói: ” để em đưa chị vào “. Liền tôi cảm thấy chiếc thuyền di chuyển, tôi giật mình nhìn tới mái chèo, nó vẫn nằm một chỗ trên thuyền. Tôi mới biết là ai đang làm cho thuyền di chuyển, nhưng mà tôi cũng cố chấn tĩnh lại, để Bảo Bình đưa tôi quay lại chỗ dì Ân. Dì ấy thấy hai chúng tôi, nét mặt vẫn bất động thanh sắc. Bảo Bình thấy mẹ thì nhoẻn miệng chào: ” mẹ!”. Bà ấy không nhìn Bảo Bình, mà lại nhìn tôi nói: ” đây là con gái ta, Hồ Bảo Bình, con biết rồi đấy, nó chỉ là một hồn ma thôi”. Tôi dẫu đã tự mình có được câu trả lời, nhưng mà nhìn thái độ của dì Ân tôi lại không thể nào ngừng hoang mang được. Dì ấy nói cho tôi biết con dì ấy đã chết là được rồi, lại còn đích thân dẫn tôi đi gặp hồn ma của con gái mình để làm gì chứ?.
Huyền Trúc kích động kể một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi căng thẳng, trong mắt còn đọng lại chút kinh hãi. Cô ngẩng đầu nhìn Yến Thanh đang khoanh tay đứng đối diện. Hắn mím môi, không nhíu mày cũng không ngạc nhiên, mà là thật nghiêm túc. Hắn hỏi cô.
– Sao cô lại nói chuyện Hồ Ân gọi hồn con gái là ” thả đèn “?.
– Tôi không biết, dì Ân nói với tôi như vậy. Sau lần gặp đầu tiên ấy, mỗi lần chúng tôi đi gặp Bảo Bình, thì đều gọi là đi thả đèn. Mà số lần thả đèn thực ra cũng không nhiều, chỉ ba lần. Sau đó…
– Sau đó thì thế nào?.
Hiểu Vương đưa tay lên nhặt một lọn tóc vương trên vai cô, nhẹ hỏi. Trúc nhíu mày suy nghĩ, tựu như đoạn ký ức sau này đối với cô là rất ám ảnh, còn ghê sợ hơn cả lần đầu tiên đi gặp Bảo Bình mà bị cô ta doạ cho một trận.
– Bởi vì sau đó dì Ân đã đề nghị em giúp đỡ mẹ con dì ấy, chính xác là giúp cho Bảo Bình.