Lời Thề Của Ánh Trăng!

Chương 4-2: Trăng ảm đạm




Đôi võng tử màu nâu nhẹ nhàng mở ra rồi khẽ nhíu lại vì bắt gặp ánh sáng bất ngờ, Băng dùng tay dùi dụi hai mắt, cô không biết sự xuất hiện của một người khác trong này.

Băng chỉ thấy, cô vừa trải qua một giấc ngủ thật đẹp và cô không có ý tưởng quan tâm thứ gì khác.

Đôi chân trần của Băng rời khỏi chiếc giường Kingsize xa hoa đê mễ, hướng người bước tới cánh cửa.

Băng bước chậm rãi, từng bước nhẹ tênh mơ hồ như lướt qua sàn gạch.

- Đứng lại!

Băng quay người tại chỗ vừa phát hiện âm thanh, một người con trai thật đẹp, đẹp và dũng mãnh như một vị thần quyền năng, Băng thấy mặt anh có sự phẫn nộ.

Đôi mắt màu nâu trong veo không chút gợn sóng, nhìn người con trai trước mặt.

Mặt anh giãn ra, trong đáy mặt lộ rõ tia tán thưởng

Cô ấy không sợ hắn sao?

Hắn, Triệu Dĩ Khang! Là con người sinh ra để người khác phải run sợ quỳ rạp dưới chân nhưng có lẽ...

Hắn thấy trong mắt cô luôn giữ nguyên sự bình thản không rõ tên

Bất cứ lúc nào? Cô ấy vẫn bình thản được sao

Thật thú vị....

- Em trả ơn với ân nhân như thế sao, người đẹp? - Khang tiến lại vuốt mái tóc mềm mại của Băng, mắt anh nhíu lại khi thấy vài lọn tóc có dấu cắt của kéo.

-..... - Băng nhẹ nhàng chớp mắt, như muốn nói: về điều gì cơ?

Nhưng nó vô tình làm tim ai đó lỡ nhịp, cô bé này là đang thử thách lòng sói của hắn sao?

Hắn bất động, có ai biết hắn đang phải đấu tranh ác liệt chứ, cái dạng cừu non này làm hắn muốn nuốt gọn không thôi nhưng làm cô sợ thì sao.... khoan đã!

Từ khi nào hắn quan tâm người khác?

- Em thật là! Đồ ăn ở trên bàn, dùng đi, tôi sẽ cho người đến sửa tóc cho em! - Khang nói từng câu khó khăn, xong quay người bước đi, trời ơi, cái kìm nén lửa bùng này không giống hắn chút nào!

-----

- Zen người ở xó nào rồi, kêu gái Pady (*) co tao, còn nữa, sửa lại tóc cô gái trong phòng cho tao! - Khang quát, khó nhọc, chết tiệt, đây mới đúng là hắn.

Con mèo kia đúng là biết cách khơi dậy dục vọng của hắn mà.

--------------------------------------

Băng ngồi trước gương, phía sau, quản lí của Khang đang từ từ sửa tóc cho cô.

Đưa bàn tay lên vuốt nhẹ, thật mềm nga~

- Người tình của cậu cả nhiều vô số, nhưng cô cần biết thân phận, ương ngạnh và thấy nhàm chán là chuyện bình thường, nên nhớ, đừng chọc giận cậu cả, khi tức giận, việc cậu thấy làm là giết người! - Zen liếc cô gái bình thản trong gương bỗng toát cả mồ hôi, ánh mắt của cậu dần trở thành si mê khi nhìn vào khuôn mặt mị hoặc ấy.

Cô ta không run sợ như nữ nhân khác

Cô ta không hoảng hốt

Cô ta bình thản

Cô ta khác biệt

Vẻ đẹp ấy mê hoặc lòng người, dễ dàng có thể khiến người ta " say "...

-----------------

Đêm nay trăng khuyết, thứ ánh sáng đó không huyền bí nữa, nó dịu dàng đầy ảm đạm.

Đôi chân trần nhẹ nhàng lướt qua hành lang không hề nghe tiếng tiếng động, tựa như lướt qua mặt hồ êm ái, đôi mắt vô hồn trống trải ma mị, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, đôi môi anh đào khép hờ đỏ mọng, khuôn mặt Băng tựa như một bức tranh vẽ được phác họa tỉ mỉ, chân thật đến mê hoặc lòng người.

Từ xa xa, dưới ánh trăng ảm đạm, Băngnhìn thấy người một người con trai và một người con gái áp sát quấn lấy nhau tựa vào bức tường, nồng nhiệt như ngọn lửa bùng cháy, Băng nhận ra người con trai đó là Khang.

Vẻ mặt đó, đôi mắt đó vẫn thờ ơ như vậy, mơ hồ như chưa có chuyện gì xẩy ra.

Băng lướt qua họ.

- Dừng lại! - Giọng của một người phụ nữ chanh chua trông thấy vang lên nghe chói tai, õng ẹo đến mức buồn nôn.

Khang nghe thấy thì cũng dừng lại, hắn phát hiện ra Băng.

- Dĩ Khang, em ghét những người phá đám kinh khủng, anh cũng vậy đúng không? - GIọng cô vẫn ẻo dẻo, nũng nịu đến phát nôn.

..............