Ngọc Nô nhớ Phan Tịnh, hai hàng nước mắt tuôn rơi, nàng nói: - Phải rồi. Tiểu muội có một việc, nhờ thư thư chu tất cho thì tiểu muội có chết cũng không ân hận.
Phụng Điện chúa lạnh lùng hỏi: -Ngươi có việc gì nói mau đi? Nếu không thì ta lại thay đổi ý kiến chẳng làm cho ngươi nữa đâu.
Ngọc Nô tràn trề hy vọng hỏi: -Thư thư thực tình làm cho tiểu muội việc này không?
Phụng Điện chúa lại giục: - Chẳng lẽ ta còn lừa bịp ngươi hay sao? Nói mau đi! Ta còn phải lên đường.
Ngọc Nô lại đưa mắt nhìn Phụng Điện chúa một lần nữa thì thấy nàng đẹp tuyệt, đẹp đến nỗi Ngọc Nô không ngờ trên thế gian lại có con người kiều diễm như vậy. Mà sao nàng lại chẳng có chút chi đồng tình với mình? Bất giác Ngọc Nô động mối nghi ngờ, vì việc này rất quan trọng. Nếu mình ủy thác không đúng chỗ thì nguy hại vô cùng!
Phụng Điện chúa tức giận nói: -Ngươi đừng kéo dài thời gian nữa. Bất luận thế nào thì bữa nay ngươi cũng phải chết. Nếu ngươi không có việc gì thì để ta động thủ đi thôi! Nói xong nàng từ từ giơ tay lên.
Ngọc Nô thở dài nói: - Thư thư hãy khoan! Tiểu muội quả có việc thực.
Nói xong nàng thò tay vào bọc lấy sách "Vô tình kinh" cùng quả "Vô tình ấn" ra buồn rầu nói: - Tiểu muội nhờ thư thư đưa giùm hai vật này vào tay lang quân, tiểu muội có chết cũng cam tâm.
Phụng Điện chúa nhìn kinh, ấn bằng con mắt lạnh lùng. Nàng chẳng biết lai lịch hai vật đó ra sao nhưng nàng cũng chẳng buồn để ý, hời hợt hỏi: - Những vật gì đó?
Ngọc Nô đáp: - Đây là "Vô tình kinh" và "Vô tình ấn" của mẫu thân tiểu muội tặng cho chàng.
Phụng Điện chúa tuy chưa từng thấy "Vô tình kinh" và "Vô tinh ấn" bao giờ. Nhưng những vật này đã làm chấn động võ lâm năm mươi năm trước đây, dĩ nhiên nàng đã nghe qua. Bây giờ nàng thấy nói đến kinh ấn này bất giác giật mình kinh hãi hỏi: -"Vô tình ấn" này phải chăng là vật mà năm mươi năm trước đây Vô tình phu nhân đã dùng nó đại náo võ lâm?
Ngọc Nô gật đầu.
Phụng Điện chúa thấy là một việc bất ngờ, tưởng chừng như mình nằm mơ. Bữa nay những báu vật để chế ngự võ lâm tự nhiên rơi vào tay mình. Trong "Vô tình kinh" có ghi chép không biết bao nhiêu kỳ công, còn "Vô tình ấn" lại phát ra những chưởng lực không ai đương nổi.
Bộ mặt đẹp như thiên tiên hiện ra những nét tươi cười vui thích. Nàng nóng ruột không chờ cho Ngọc Nô đưa đến, đã thò tay ra vồ ngay lấy. Nàng sung sướng quá la lên: -Hay quá! Hay quá! Ta còn lo gì không báo được cái bọn Thất Tuyệt Giáo đã đánh ta khắp mình bị thương. Ta nhất định tìm đến bọn chúng để đại náo một phen.
Nguyên Phụng Điện chúa bị thương thất sắc vì lúc nàng ở trong đường hầm mộ Lan Phi đi ra bị Thất Tuyệt Giáo đồ vây đánh. Bây giờ nàng đang thù hận bọn Thất Tuyệt Giáo thấu xương.
Ngọc Nô thấy Phụng Điện chúa cướp giựt "Vô tình kinh" và "Vô tình ấn" ở trong tay mình thì sinh lòng hối hận, nhưng không làm gì được nữa. Nàng nằm dưới đất duỗi thẳng chân ra, hai mắt nhìn Phụng Điện chúa chằm chặp.
Phụng Điện chúa thích chí một lúc, thốt nhiên nhớ tới "Vô tình kinh" và "Vô tình ấn" là vật mà Ngọc Nô nhờ mình chuyển cho người khác. Nàng biến sắc thu kinh ấn cất ngay vào trong bọc rồi nói: -Được rồi! Ta nhất định chuyển giao giùm ngươi để ngươi có thể yên tâm mà chết.
Nói xong nàng giơ bàn tay toan đánh xuống.
Ngọc Nô thấy thế, đột nhiên bật tiếng khóc hu hu la lên: -Thư thư, ngươi không có một chút thành tâm nào hết. Ta mắc lừa ngươi rồi.
Phụng Điện chúa nghe nàng nói, hạ tay xuống quát lên: - Mi khóc thì ăn thua gì? Sao mi lại bảo ta không thành tâm? Nếu ta không có lòng thành thực sao còn tự nguyện chuyển giao những vật này giúp mi?
Ngọc Nô càng khóc bi thảm hơn hỏi: -Nếu ngươi có lòng thành thực thì sao lại không hỏi rõ là những vật đó sẽ giao cho ai?
Phụng Điện chúa tức giận nói: -Mi đã chẳng bảo ta giao cho lang quân mi là gì?
Ngọc Nô hỏi lại: -Lang quân ta là ai, ngươi đã biết chưa?
Phụng Điện chúa cứng họng không nói được nữa. Một lát nàng mới tủm tỉm cười hỏi: -Không ngờ mi là kẻ tử tù đợi chết mà hãy còn sáng suốt như vậy. Hay lắm! Lang quân mi là ai? Ta sục tìm được đến y để trao tận tay những vật này, cho mi được yên tâm.
Ngọc Nô ngước mắt lên nhìn trời thấy một làn mây trắng đang lơ lửng bay đi. Mặt nàng thoáng lộ một nụ cười thê thảm rồi nói: -Lang quân ta họ Phan tên Tịnh, mình thường mặc áo xanh, phong độ rất đàng hoàng.
Phụng Điện chúa bỗng lùi lại nửa bước hỏi: - Mi bảo sao? Lang quân mi là Phan Tịnh ư? Sao mi lại lấy gã?
Phụng Điện chúa dường như không tin ở tai mình, nàng kinh hãi nên hỏi như vậy.
Ngọc Nô lấy làm lạ hỏi: - Đúng rồi! Lang quân ta là Phan Tịnh. Hôm qua mẫu thân ta đã làm chủ hôn gả ta cho chàng. Ngươi... ngươi cũng quen biết chàng ư?
Phụng Điện chúa sa sầm nét mặt, "hứ" một tiếng rồi lạnh lùng đáp: -Làm gì mà ta chả biết gã. Gã tiểu tử đó thiệt chẳng ra trò gì cả.
Nàng quay lại nhìn Ngọc Nô bằng cặp mắt hung dữ, rồi nói tiếp: -Nguyên ta muốn để cho ngươi chết sạch sẽ và không đau khổ gì. Nhưng mi đã là vợ gã kia thì mi chỉ nên oán số phận mình chẳng ra gì nên gặp phải tay ta. Thế là mi vô phước rồi!
Ngọc Nô kinh hãi hỏi: -Ngươi định hành hạ ta cách nào? ủa! Nàng chợt nhớ ra điều gì lớn tiếng hỏi: - Chàng bảo đã lấy vợ rồi chẳng lẽ ngươi cũng là vợ chàng?
Phụng Điện chúa không đáp câu hỏi của Ngọc Nô, nàng nở một nụ cười thê thảm nói: -Ngươi đừng hỏi nhiều nữa! Ta điểm "Ngũ Âm Tuyệt Mạch" để mi được chết từ từ!
Phụng Điện chúa nói xong, phóng chỉ nhanh như gió điểm vào năm tuyệt mạch Ngọc Nô.
Ngọc Nô rú lên một tiếng, rồi nàng đau quá hôn mê bất tỉnh.
Phụng Điện chúa bật lên tiếng cười the thé, nàng nhìn lại Ngọc Nô một lần nữa, rồi lại bịt tấm sa trắng che mặt vào tung mình băng băng ra đi, đem theo cả hai thứ kinh, ấn vô tình.
Ngọc Nô nằm giữa đống đá ngổn ngang đã một ngày qua. Từ thuở nhỏ, nàng đã luyện "Vô tình kinh". Cuốn kinh này đúng như tên của nó, trong ghi toàn những công phu âm hiểm thâm độc, nhưng cũng có cả một chương nói về "Ngũ âm tuyệt mạch".
Đêm đến, làn sương đêm dày đặc, giá lạnh thấm vào người Ngọc Nô làm cho nàng hồi tỉnh lại. Nàng trông sao trên trời vừa khóc vừa nói: - Ta không thể chết đi, huống chi lại chết bằng cách này thì thật không nhắm mắt được!
Nàng bắt đầu vận chân khí thúc đẩy huyệt mạch. Tuy nàng vận chân khí rất khẽ, nhưng vì người đã bị thương, trước ngực nàng cảm thấy dường như muôn ngàn mũi kim đâm vào, đau đớn vô cùng. Nàng phải cố nghiến răng vận khí từ hồi một để đả thông huyệt mạch.
Giả tỉ lúc này có người ngồi bên Ngọc Nô thì sẽ thấy nàng đau khổ chẳng khác gì con người thoát thai đổi xương. Gân xanh trên trán nàng nổi lên và bong tanh tách, sắc mặt xám lạng, mồ hôi nhỏ giọt. Hai tay nàng giữ chặt lấy tảng đá, móng tay bấm sâu vào mặt đá.
Ngọc Nô phải dùng một sức nhẫn nại vô bờ bến để chịu đựng những cơn đau khổ do sự đả thông kinh mạch gây ra.
Mắt nàng chuyển động từ từ. Thời gian từng giây từng phút lững lờ trôi.
Ngọc Nô mê đi tỉnh lại mấy lần. Mỗi khi tỉnh dậy nàng lại phấn đấu cho cuộc sinh tồn.
Tạm gác việc Ngọc Nô đang trong cơn thập tử nhất sinh, lại nói đến Phan Tịnh bỏ Ngọc Nô rồi ôm thương thế mà chạy. Lúc đó tâm trí chàng đã rối loạn. Nếu chàng còn tỉnh táo thì Ngọc Nô đã bắt được Kim Cưu Khuất mang đi, khi nào chàng lại không theo để điều tra mà lại bỏ đi một mình.
Phan Tịnh gắng sức chạy bên tai chàng vẫn nghe Ngọc Nô rượt theo vừa chạy vừa gọi: "Tịnh lang hãy chờ ta! Tịnh lang hãy chờ ta!" Chàng không nghe tiếng còn khá, càng nghe thấy chàng càng chạy nhanh hơn.
Nhưng chạy chưa được bao xa chàng cảm thấy chân khí không nối tiếp được, khắp người đau ê ẩm.
Sau chàng gắng gượng vận động được một luồng chân khí tối hậu lại chạy như điên, vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Ta bị họ bức bách, ta không lấy nàng được? Ta không lấy nàng được!” Chàng cứ chạy bừa chẳng còn phân biệt phương hướng gì nữa. Hồi lâu chàng quay đầu lại không thấy Ngọc Nô đâu nữa mới đi thong thả.
Lúc này đầu óc Phan Tịnh bớt căng thẳng, đột nhiên chàng thấy trời đất quay cuồng, liền kêu to lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất không biết gì nữa.
Giữa lúc ấy, một bóng đen mau lẹ như tên bay chạy đến ôm xốc chàng lên chạy tuốt vào trong một khu rừng.
Bóng đen rẽ qua hết mấy khúc quanh thì đến trước một ngôi chùa cổ không tu sửa từ lâu.
Trong chùa tối đen như mực lại hương khói vắng tanh. Đúng là một ngôi chùa bỏ hoang. Hai cánh cổng chùa chỉ khép hờ. Người đó ôm Phan Tịnh rảo bước đi vào, khẽ cất tiếng gọi: -Gia gia!
Trong nhà đại điện ngôi chùa hoang có tiếng người sẽ hắng giọng.
Bóng đen lại nói tiếp: -Con đã đem gã về đây rồi!
Người ôm Phan Tịnh là một thiếu nữ áo đen. Nàng bước vào đại điện.
Giữa đại điện rõ ràng có một người ngồi. Người đó chính là lão áo xanh đã gặp Phan Tịnh trong huyệt mộ Lan Phi.
Mặt lão xanh lướt không lộ vẻ gì hết, lão vẫy tay nói: -Đặt gã xuống một bên.
Thiếu nữ áo đen theo lời đặt Phan Tịnh xuống rồi đến đứng bên lão áo xanh nói: - Gia gia! Con chưa hiểu tại sao gia gia lại làm thế? Gia gia biểu gã là một tên cường địch duy nhất của bản giáo. Vậy bây giờ phóng chưởng đánh chết gã đi cho rồi, sao còn mất công làm ra chuyện này, chuyện khác.
Lão áo xanh khẽ hắng giọng đáp: - Con không hiểu đó thôi!
Thiếu nữ áo đen lại nói: -Gia gia! Gia gia bản lãnh cao thâm như thế. Gã này phóng chưởng giết chết ca ca con. Con căm hận chưa đánh chết tươi được gã.
Lão áo xanh mắt sáng quắc, ngó thiếu nữ áo đen máy môi muốn nói lại dừng. Lão thở phào một cái rồi nói: -Vụ này có nhiều điều khuất khúc, con chưa hiểu rõ, cứ theo ta mà làm.
Thiếu nữ áo đen xem chừng lão áo xanh có tâm sự gì thầm kín, thốt nhiên nàng nũng nịu nói: -Không được! Gia gia ơi! Gia gia không nói rõ đầu đuôi vụ này, con chả làm theo gia gia nữa đâu!
Lão áo xanh biến sắc hỏi: - Ni Na! Sao con lại không làm theo ý gia gia?
Thiếu nữ vẫn nằng nặc: -Gia gia phải nói rõ cho con biết đầu đuôi. Con cảm thấy gia gia dường như đang có điều chi nan giải.
Lão áo xanh trầm ngâm một lát rồi hạ thấp giọng xuống nói: - Ni Na! Con đã biết gia gia đang lâm vào tình trạng khó nghĩ, sao con còn bắt gia gia phải nói?
Thiếu nữ đáp: -Gia gia không nói thì con không yên lòng được.
Lão áo xanh nghĩ một lát rồi đáp: - Bây giờ chưa phải là lúc gia gia nói cho con nghe, một ngày kia gia gia sẽ cho con biết.
Nói xong lão móc trong bọc ra mười mấy viên Thạch nhũ đan mà Ngọc Nô đã đưa cho, rồi bảo Ni Na: - Con đem thuốc này đến cho những người bị thương bảo họ chia nhau ra uống. Lúc con quay về đây có khi gã đã tỉnh lại rồi. Bấy giờ nhất thiết việc gì con cũng phải y theo lời ta mà làm. Ta trịnh trọng nói cho con biết là sẽ để con được tự do giết gã. Cha muốn để chính tay con hạ sát gã. Con nhớ kỹ nghe?
Thiếu nữ áo đen không ngờ việc này lại nghiêm trọng đến thế, nàng tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi lại tung mình đi ngay không một tiếng động. Nàng ra khỏi ngôi chùa cổ, biến vào trong bóng tối.
Chỉ trong khoảnh khắc, thiếu nữ lại trở về ngôi chùa hoang. Nhưng lúc này lão áo xanh đã biến đâu mất. Phan Tịnh vẫn nhắm nghiền hai mắt nằm duỗi thẳng cẳng dưới đất, sắc mặt chàng đã tươi lại khá nhiều.
Thiếu nữ áo đen hắng giọng một tiếng rồi lẩm bẩm: - Ngươi giết ca ca ta! Ta căm hận chưa đánh một chưởng cho ngươi chết ngay.
Rồi nàng trợn đôi mắt hung dữ lên nhìn Phan Tịnh. Nàng len lén đến gần bên chàng rồi ngồi xuống. Cặp mắt nàng nhìn lên nóc tòa đại điện, ra chiều ngơ ngẩn.
Lát sau tư tưởng nàng bị chìm đắm vào cơn nghĩ ngợi mông lung. Nàng lẩm bẩm một mình: - Tại sao gia gia lại làm thế này thực khó mà hiểu được? Chẳng lẽ gia gia lại có mối liên quan gì với gã? Nhưng gia gia rõ ràng là người dị tộc và trước nay chưa vào Kinh đô bao giờ, và gia gia lại bảo ta...
Nàng nghĩ tới đây bỗng nghe Phan Tịnh khẽ ho một tiếng.
Thiếu nữ áo đen bất giác quay lại nhìn Phan Tịnh, nét mặt tươi cười hỏi: - Ngươi tỉnh lại rồi ư? Ngươi làm ta hoảng sợ muốn chết.
Phan Tịnh đảo mắt mấy lần, thốt nhiên chàng ngồi dậy, trong lòng nghi ngờ, vội cất tiếng hỏi: -Tại sao ta lại đến đây? Ngươi... ngươi là ai?
Thiếu nữ áo đen mỉm cười đáp: - Đây là một ngôi chùa bỏ hoang đã lâu. Ta ngẫu nhiên gặp ngươi bị thương té xuống nên đem ngươi vào đây để chữa thương.
Phan Tịnh tỉnh ngộ nói: -à phải rồi! Tại hạ nhớ ra mình bị trọng thương không chống nổi rồi ngã lăn xuống đất. Về sau không biết gì nữa. Té ra là thư thư đã cứu tại hạ. Tại hạ là Phan Tịnh cảm kích thư thư vô cùng.
Nói xong chàng đứng dậy hướng về phía thiếu nữ áo đen xá dài.
Thiếu nữ áo đen nói ngay: -Bốn bề đều là anh em, giúp nhau một tí phỏng đáng kể gì?
Phan Tịnh nói: -Tại hạ nhờ ơn thư thư rất nhiều, đáng lẽ phải sụp lạy.
Thiếu nữ áo đen thốt nhiên giơ tay ra nắm lấy vai Phan Tịnh, lễ phép nói: -Thương thế Phan huynh chưa khỏi. Phan huynh ngồi xuống vận khí điều dưỡng đi. Tiểu muội còn muốn nhờ Phan huynh giúp một tay, chẳng hiểu Phan huynh có thành toàn cho chăng?
Phan Tịnh khẳng khái đáp: - Thư thư đã cứu mạng cho tại hạ, thì dù có phải nhảy vào đống lửa, tại hạ cũng không từ chối.
Thiếu nữ nói: -Phan huynh nặng tình quá! Xin ngồi xuống điều dưỡng mau rồi chúng ta còn thượng lộ.
Phan Tịnh ngấm ngầm vận khí, cảm thấy huyệt mạch lưu thông như thường.
Thương thế mười phần đã khôi phục lại được tám chín. Chàng bất giác cả mừng nói: -Thư thư! Tại hạ đã hoàn toàn bình phục rồi. Bây giờ có thể đi ngay được.
Thiếu nữ nói: -Không được! Phan huynh chưa khỏi hết đâu! Mau ngồi xuống đi. Không thì Tiểu muội giận lắm đấy!
Phan Tịnh đành nghe theo lời nàng ngồi xuống, đề tụ chân khí vào huyệt đan điền, ngưng thần điều dưỡng. Không đầy một khắc chàng đã du hồn vào cõi mộng.
Thiếu nữ áo đen đứng bên trừng mắt nhìn chàng. Đột nhiên mặt nàng tựa hồ như bao phủ một lớp sương thu, nàng ngấm ngầm đưa mắt nhìn Phan Tịnh cười lạt.
Ước chừng độ một giờ, Phan Tịnh ngừng cuộc điều dưỡng đứng lên, cảm thấy khắp mình chân khí đầy rẫy.
Bỗng nghe! thiếu nữ áo đen cất tiếng hỏi: - Phan huynh! Bây giờ Phan huynh đã hoàn toàn bình phục chưa?
Phan Tịnh gật đầu cười đáp: - Đa tạ thư thư đã chiếu cố đến tại hạ!
Thiếu nữ áo đen xoay lưng lại nói: -Phan huynh bất tất phải cám ơn tiểu muội. Tiểu muội còn có việc phải nhờ Phan huynh giúp sức. Chúng ta đi thôi!
Thiếu nữ áo đen chưa nói xong đã lao người ra khỏi ngôi chùa hoang.
Phan Tịnh chạy theo ra. Chàng vừa ra khỏi chùa thì thiếu nữ áo đen đã đi xa đến mấy chục trượng.
Chàng ngấm ngầm kinh hãi tự hỏi: “Không ngờ một cô gái nhỏ tuổi thế này mà đã cao siêu như vậy. Chẳng hiểu nàng đã là môn đồ một bậc cao nhân tiền bối nào? Sao nàng còn cần ta trợ lực đề làm gì?” Chàng lại hít một hơi chân khí, thi thiển khinh công đến tột độ để rượt theo thiếu nữ. Hai bóng người lấp loáng nhanh như gió cuốn mây bay dưới làn ánh sáng lờ mờ lúc ban mai.
Dù là giữa ban ngày người thường cũng không nhìn rõ được mặt mũi hai người này trong lúc họ chạy nhanh như biến.
Hai người chạy được chừng năm dặm thì thiếu nữ áo đen đột nhiên dừng lại.
Nàng chúm môi huýt lên một tiếng còi. Lập tức từ đàng xa có tiếng ngựa hí đáp lại.
Chẳng mấy chốc hai con tuấn mã đen chạy như bay đến nơi.
Thiếu nữ áo đen trỏ con ngựa bên trái nói: -Phan huynh cưỡi con ngựa này!
Rồi không chờ Phan Tịnh trả lời, nàng đã nhảy phốc lên con ngựa mé hữu, giật cương cho ngựa chạy trước.
Phan Tịnh cũng nhảy tót lên ngựa rượt theo, nhưng trong lòng chàng không khỏi hồ nghi. Chàng lẩm bẩm: -Hai con ngựa này yên cương sẵn sàng, rõ ràng là nàng đã dự bị trước. Vả lại có những hai con, chẳng lẽ chỉ có một mình nàng? Hay là nàng đã dự bị kế hoạch mượn ta giúp sức nên sắp sẵn một đôi ngựa? Nhưng điều này cũng không được hợp tình hợp lý cho lắm.
Nghĩ vậy chàng gò cương cho ngựa phi nước đại đuổi kịp thiếu nữ rồi hỏi nàng: - Thư thư! Chúng ta đi đâu đây?
Thiếu nữ áo đen đáp: - Phan huynh bất tất phải hỏi nhiều tới nơi sẽ biết.
Thiếu nữ áo đen giọng nói lạnh như băng, nàng cũng không quay đầu nhìn lại.
Phan Tịnh cảm thấy thái độ thiếu nữ biến đổi một cách quá mau chóng, chàng lại hỏi: -Thư thư! Tại hạ quên chưa thỉnh giáo quí danh là gì? Nếu tại hạ đoán không sai thì nhất định thư thư đi gặp cừu nhân phải không?
Thiếu nữ áo đen đột nhiên quay lại, cặp mắt chiếu ra những tia hào quang lấp loáng, vẻ mặt giận dữ nhìn Phan Tịnh nói: -Phan huynh! Phan huynh chỉ cần biết tiểu muội đã cứu mạng cho là đủ, bất tất phải biết tên họ tiểu muội làm chi? Ngoài còn có điều gì thắc mắc xin chờ đến nơi, tiểu muội sẽ nói rõ.
Nói xong nàng thúc chân vào sườn ngựa. Con ngựa đau quá chạy vọt lên như điên.
Thốt nhiên nàng quay lại lớn tiếng nói: - Nếu Phan huynh có thông minh thì hay hơn hết là chuẩn bị một trận ác đấu. Nếu Phan huynh để xảy ra điều gì bất trắc thì tiểu muội không chịu trách nhiệm đâu!
Phan Tịnh cũng giục ngựa chạy thật mau cho kịp nàng. Đồng thời chàng dõng dạc đáp: -Thư thư đã cứu tại hạ giữa lúc bị trúng thương, hôn mê bất tỉnh. Tại hạ đương nhiên phải đem toàn lực ra để báo đáp thư thư. Dù có phải mất mạng, quyết không khi nào oán hận thư thư đâu.
Thiếu nữ áo đen không nói nữa, chỉ thúc ngựa cho chạy thật nhanh, càng chạy mau đất kinh thành càng gần lại. Thiếu nữ áo đen đột nhiên rẽ sang lối khác.
Phan Tịnh buột miệng kêu lên "ô hay!" vì chàng thấy quê hương cố thổ của mình, rồi chàng tự hỏi: - Phải chăng đây là lối về nơi cố viên Thiên Trang của mình? Khi Thiên Hiệp đi Hồi Cương để phỏng vấn Thất Tuyệt giáo chủ. Phan Tịnh còn là cậu bé mười hai, mười ba tuổi cũng dời khỏi Thiên Trang. Bây giờ chàng chợt thấy phong cảnh quê hương, tinh thần không khỏi chấn động. Bất giác chàng chúm môi huýt lên một tiếng còi rồi rượt theo thiếu nữ áo đen. Chàng chưa kịp mở miệng thì thiếu nữ đã cười lạt hỏi ngay: - Ngươi nhận ra đường này chưa?
Phan Tịnh cười ha hả đáp: -Đây là đường về cố viên của gia phụ lẽ nào tại hạ không biết?
Thiểu nữ nói: -à! Vậy chắc ngươi biết Thiên Trang rồi chứ.
Nàng hỏi nhưng không quay đầu lại, Phan Tịnh rất đổi ngạc nhiên, chàng hỏi lại: -Thư thư! Phải chăng thư thư cũng muốn đến Thiên Trang?
Thiếu nữ áo đen gật đầu đáp: -Phải rồi!
Phan Tịnh lại càng ngạc nhiên hơn, hỏi nữa: - Thư thư đến Thiên Trang làm chi?
Thiếu nữ đáp: -Ta đến kiếm chủ nhân Thiên Trang.
Phan Tịnh trố mắt ra hỏi: -Thư thư bảo sao?
Rồi đột nhiên chàng cười rộ nói tiếp: -Thư thư ơi! Thư thư phải một phen uổng công rồi!
Tiếp theo chàng lên giọng bị thương hỏi: -Đã là người võ lâm, còn ai là người không biết hiện nay chủ nhân Thiên Trang vắng nhà rồi?
Thiếu nữ áo đen vừa giục ngựa vừa quay đầu lại trừng mắt nhìn Phan Tịnh hỏi: -Ngươi đừng nói hồ đồ! Dù chủ nhân Thiên Trang không ở nhà thì ít ra cũng còn Trang chúa phu nhân chứ?
Phan Tịnh nghe thiếu nữ áo đen nói tới mẫu thân, chàng càng thêm âu sầu đáp: -Trang chúa phu nhân quy tiên đã mười mấy năm rồi!
Thiếu nữ áo đen quay đầu nhìn lại Phan Tịnh bằng cặp mắt hung dữ hỏi: - Bà ta chết rồi ư? Nếu vậy thì bà không có đất mà chôn.
Phan Tịnh nghe nàng nói xúc phạm đến mẫu thân bất giác nổi giận đùng đùng hỏi: -Ngươi... Ngươi là ai?
Thiếu nữ áo đen chẳng những không phẫn nộ lại quay nhìn chàng mỉm cười, nói bằng một giọng hằn học: -Ta đã bảo cho ngươi hay đừng có hỏi nhiều, chờ tới nơi sẽ rõ!
Rồi nàng thúc ngựa cho nhảy vọt ra xa mấy trượng.
Phan Tịnh không biết nên cười hay là nên khóc, chàng lẩm bẩm một mình: “Chẳng lẽ nàng là kẻ thù của gia gia ngày trước? Nhưng nàng có muốn tìm gia gia tất phải hỏi cho biết trước mới phải? Vả lại việc Vũ Nội Ngũ Tuyệt rủ nhau đi Hồi Cương phỏng vấn Thất Tuyệt Giáo chưa một ai trở về, người võ lâm khắp thiên hạ chẳng ai là không biết, sao nàng còn đến đây để kiếm gia gia mình? Hơn nữa nàng còn biểu mình đi giúp nàng một tay để đi trả thù gia gia mình thì chẳng hóa ra là một trò cười ư?” Chàng càng nghĩ càng thấy bên trong có nhiều điều rắc rối, và càng đem lòng nghi hoặc hơn.
Một tòa đại trang viện chung quanh bao bọc tường sắc vàng hiện ra trước mắt.
Phan Tịnh vừa trông thấy trong lòng nổi lên một cơn xúc động mãnh liệt. Chàng lẩm bẩm: -Thiên Trang! Thiên Trang! Trước kia Thiên Trang tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm. Ngày nay e rằng Thiên Trang đã biến thành một nơi hoang vu tịch mịch.
Chàng xúc động như điên cuồng phóng ngựa chạy thật thanh muốn đi ngay đến nơi lập tức. Cũng vì xúc động quá không ngăn hai hàng lệ nhỏ.
Bao nhiêu sự tâm tình lại hiện ra. Mẹ chàng mất sớm, rồi khi chàng còn nhỏ tuổi, phụ thân đã lạc lõng tha phương. Chàng phải sang ở nhà Triệu bá bá để được nuôi dưỡng cho khôn lớn. Chàng vừa mới thành thân ra đời, em gái chàng lại bị người cướp mất đem đi. Bao nhiêu cảnh não lòng liên tiếp hành hạ chàng khiến cho con người văn nhã ôn hòa biến thành một người cương cường, dễ nổi cơn tức giận. Càng nghĩ tới cảnh tượng nhà mình, nước mất càng tầm tã như mưa.
Con tuấn mã chạy như bay, chớp mắt đã đến ngoài trang. Thế là thiếu nữ áo đen đã tới nơi trước chàng một bước. Nàng ngồi trên lưng ngựa, hai tay rung lên một cái, một chân chí vào bàn đạp tung người lên một cái hạ mình xuống mặt tường bao vây sắc vàng, rồi nàng nhảy luôn một cái nữa vào trong.
Phan Tịnh rất đổi ngạc nhiên. Chàng vội phi thân nhảy lên mặt tường. Nhưng trông thấy bên trong cỏ lên cao ngập đùi thì lòng chàng se lại. Chàng không đếm xỉa gì đến thiếu nữ áo đen, rảo bước tiến vào tòa đại sảnh trong Thiên Trang.
Vừa vào trong sảnh đường, đã nhìn thấy bài vị tổ tông đặt ở chính giữa. Khán thờ mọi chỗ màng nhện chằn chịt. Chàng liền nhảy phốc đến trước bàn thờ quỳ hai gối xuống, lên giọng bi ai khấn thầm: -Xin thượng tổ bảo hộ cho Tịnh nhi tìm ra gia gia lạc lõng nơi đâu để sớm trở về Thiên Trang lo việc phụng tự.
Chàng vừa khấn vừa khấu đầu lạy hoài.
Ngờ đâu giữa lúc chàng đang khấu đầu vái lạy thì đột nhiên một bóng đen vụt tới. Thiếu nữ đứng sững ngay trước mặt chàng lạnh lùng quát lên: - Ngươi thật là một đứa không ra gì.
Cánh tay trắng mịn giơ lên mau lẹ quá, Phan Tịnh không tài nào tránh kịp.
Bốp bốp! Hai tiếng vang lên! Phan Tịnh bị hai cái tát, mặt mày nóng ran.
Lửa giận bốc lên đùng đùng, chàng gầm lên hỏi: -Sao ngươi lại đánh ta?
Thiếu nữ áo đen cười khanh khách đáp: -Ta đánh mi thì đã sao?
Phan Tịnh điên tiết lên, hít mạnh một hơi chân khí vận chưởng lực "Lôi ấn vô tình" toan đánh ra. Nhưng chàng kịp dẹp được cơn khích động. Mặt chàng xám lại cất tiếng hỏi: -Ta hỏi ngươi. Ngươi là cừu nhân hay là ân nhân của ta?
Thiếu nữ áo đen đáp bằng một giọng khinh miệt: -Ngươi thử nghĩ coi?
Phan Tịnh động tâm lại hỏi: -Ngươi có biết ta là ai không?
Thiếu nữ hững hờ đáp: - Chà! Ngươi đã là con Thiên Hiệp lại là Lôi Thần phò mã, tiếng tăm lừng lẫy, còn ai không biết?
Phan Tịnh "ồ" lên một tiếng, rồi đột nhiên vận đến mười thành công lực phóng chưởng ra. Đồng thời chàng quát hỏi: -Ngươi là ai? Muốn giở âm mưu ngụy kế gì đây?
Thiếu nữ áo đen lạng người đi một cái đã ra xa ngoài hai trượng, lạnh lùng thét lên: -Phan Tịnh. Ngươi có nhớ lời nói của ông già áo xanh mà ngươi đã gặp trong mộ huyệt Lan Phi không? Ông già đó bảo ta tìm ngươi đến đây.
Bóng đen loáng một cái đã tung mình nhảy lên xà nhà.
Đùng! Một tiếng nổ vang lên! Một làn khói đen bay ra. Trên tường về mé hữu sảnh đường, trong Thiên Trang đã in một vết bàn tay đen sì.
Phan Tịnh trợn mắt, miệng há hốc ra tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc!