Giang Bình Tâm đã tới ngồi trước cửa đồn cảnh sát mấy lần, cuối cùng đều bị Hà Xuyên Châu khuyên nhủ rời đi, dường như cô có một kỹ xảo đặc biệt nào đó.
Mí mắt Hà Xuyên Châu giật liên hồi, điều khiến cô kinh ngạc là một chuyện khác, Giang Bình Tâm nhìn thấy hung thủ giết người sao?
Sau khi nghĩ lại mới thấy, ngày nào Giang Bình Tâm cũng đi quanh kênh rạch đó, nhất là vào những hôm trời mưa. Nhìn thấy manh mối gì quan trọng là cô ta cũng nói phải qua đó. Điều khiến người ta bận tâm là tại sao Hàn Tùng Sơn lại đi tới nơi hoang vu đó?
Từ Ngọc chống cằm, thành khẩn nghe lời chỉ bảo: “Với sự hiểu biết của cô với con bé, cô cảm thấy con bé có nói thật không?”
Hà Xuyên Châu đan mười ngón tay vào nhau, cúi đầu nhìn người đối diện, suy tư giây lát, sau đó ngước mắt nói: “Mặc dù có lúc Giang Bình Tâm sẽ nói dối, nhưng đều là vì để điều tra chuyện của chị con bé. Người bên cạnh nói con bé không phải người làm càn làm bậy, vô lý gây sự, vậy nên tôi không cho rằng cô ta sẽ lấy chuyện mạng người ra làm trò cười. Nếu cô ta nói với hai người đã nhìn thấy hung thủ, cá nhân tôi thiên về phía là thật hơn.”
Cô xoa đốt ngón tay cái, nói thêm: “Chưa chắc cô ta đã nhìn thấy hiện trường gây án, nếu không cô ta đã báo cảnh sát ngay rồi. Nhưng có lẽ cô ta thật sự phát hiện người có vẻ là hung thủ. Trong lời miêu tả có lẽ sẽ có một vài điểm hơi khoa trương để thu hút sự chú ý của mấy người.”
Từ Ngọc chớp mắt, nhíu mày, khó hiểu nói: “Vậy tại sao cô ta không nói cho chúng ta biết?”
Hà Xuyên Châu: “Cô có thể đi nói lý với con bé.”
“Lại còn nói lý?” Nghĩ tới đây, cổ họng Từ Ngọc lại râm ran, cô ấy kích động nói: “Lý lẽ tôi và anh Hoàng nói với con bé phải đóng thành sách luôn rồi, quan trọng là con bé không nghe!”
Hà Xuyên Châu đáp: “Có lẽ cô ta không muốn nói.”
“Tại sao?” Từ Ngọc hỏi một lúc mấy câu liền: “Là vì sợ hung thủ báo thù? Hay là cô ta thật sự muốn lấy chuyện này ra ép chúng ta điều tra?”
Thiệu Trí Tân trố tròn mắt nhìn hai người trao đổi, không xen vào được câu nào.
Thời gian dạy học của Hà Xuyên Châu kết thúc tại đây: “Tan ca rồi, tôi phải về nhà.” Sau đó cô đứng dậy, mặc kệ ánh mắt chờ mong của hai thanh niên, kéo cửa ra.
Anh Hoàng yêu cầu Hà Xuyên Châu không tham gia vào việc điều tra vụ án này, vậy nên Từ Ngọc không dám lên tiếng níu kéo. Khi cô đi rồi, cô ấy mới chợt nhớ ra, quên mất không nói với Hà Xuyên Châu là Châu Thác Hàng đã bị đưa tới đồn.
Cô ấy vội soạn một tin nhắn rồi gửi đi, không biết Hà Xuyên Châu có nhìn thấy hay không.
Châu Thác Hàng vẫn đang ngồi trong phòng thẩm vấn. Trước sự sống chết bám lấy của anh Hoàng, anh chỉ đành bất lực kể bí mật của Hàn Tùng Sơn cho anh ấy nghe. Có những điều có được nhờ việc dò hỏi lâu ngày, có những điều là nhờ sự trợ giúp của người bạn làm phóng viên.
Anh điều tra Hàn Tùng Sơn được một khoảng thời gian dài nên còn hiểu các mối quan hệ của người này hơn cả phía cảnh sát.
“Hàn Tùng Sơn kết hôn ba lần, bên ngoài còn có nhiều tình nhân. Nghe nói khi học đại học ông ta đã có bạn gái, là người cùng quê với ông ta, bố mẹ đều nghĩ họ sẽ kết hôn. Bố mẹ bên nhà gái còn hỗ trợ một phần chi phí học đại học cho Hàn Tùng Sơn.”
Khi nói tới mấy chuyện này, vẻ mặt của Châu Thác Hàng vô cùng nghiêm túc, dường như đang học thuộc luận văn nghiên cứu của mình.
“Hai người bí mật yêu nhau mấy năm, Hàn Tùng Sơn luôn cảm thấy bạn gái không có văn hóa, thô thiển, quê mùa, vậy nên ông ta chưa bao giờ để lộ mối quan hệ của hai người. Sau khi tốt nghiệp đại học, hai người sống ở hai nơi, ít khi qua lại, thế là chia tay.”
“Bởi vì chuyện đăng tin giả nên ông ta đã bị sa thải, về sau dựa vào mối quan hệ và các thủ đoạn tàn độc, ông ta đã nhanh chóng tích lũy được khối tài sản nhất định, kết hôn với một người phụ nữ ở thành phố A, hai người có với nhau một đứa con gái, nhưng chẳng bao lâu sau lại ly hôn. Cuộc hôn nhân thứ hai kéo dài chưa tới một năm. Sau khi chuyển tới thành phố D phát triển, ông ta đã kết hôn lần thứ ba, có một người con trai, năm nay sáu tuổi, ông ta vô cùng chiều chuộng nó.”
Anh Hoàng gật đầu, nhanh tay ghi chép lại, rồi hỏi: “Quan hệ của ông ta với mấy người vợ cũ thế nào?”
“Rắc rối lắm. Ông ta không phải người hào phóng với phụ nữ, quan hệ với con gái cũng không tốt, lâu lắm rồi hai người không gặp nhau.” Châu Thác Hàng nói: “Khi có gia đình, ông ta đã ngoại tình. Vào hai lần ly hôn trước, vợ không biết tình trạng tài chính của ông ta nên việc phân chia tài sản rất qua quýt, họ cũng chẳng lấy được phí nuôi dưỡng con cái.”
“Ồ…” Anh Hoàng suy tư, gật đầu: “Vậy anh biết ông ta có kẻ thù gì không?”
Châu Thác Hàng xoa sống mũi, thấp giọng, lắc đầu: “Nếu anh muốn hỏi ai có động cơ giết Hàn Tùng Sơn, vậy thì quá nhiều. Gần thì có Hà Xuyên Châu, Đào Duệ Minh, xa thì có những người phụ nữ bị ông ta vứt bỏ, và cả người bị hại dưới ngòi bút của ông ta nữa. Sau khi bị công ty sa thải, ông ta đã vứt hết đạo đức của người làm truyền thông, không kiêng kỵ chuyện gì, chỉ cần có tiền là được. Nếu anh cần tôi thống kê tội ác của ông ta, vậy có khi sẽ chất thành núi. Hơn nữa ông ta làm việc rất cẩn thận, ít khi để lại dấu vết của mình. Cho dù bị phát hiện, ông ta cũng sẽ không để lại chứng cứ liên quan tới bản thân. Ông ta từng bị người bị hại khởi kiện vô số lần, một là thắng hai là hòa giải với đối phương, chỉ có một lần là bị phán tội xúc phạm danh dự người khác, hình phạt cũng chẳng thấm vào đâu.”
Anh Hoàng nghe rất nhập tâm, thậm chí còn vỗ ngực, vẻ mặt không chút sợ hãi, sẵn sàng cống hiến hết mình cho sự nghiệp: “Không cần sợ rắc rối cho cảnh sát chúng tôi, đây đều là việc của tầng lớp phục vụ người dân như chúng tôi nên làm. Anh liệt kê từng người ra, chúng tôi kiểm tra lại. Bình thường Hàn Tùng Sơn đều sống ở thành phố D, chắc không có nhiều đối tượng phù hợp với thời gian gây án đâu.”
Ánh mắt Châu Thác Hàng lạnh đi, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng nụ cười lại lạnh như băng. Anh gật đầu, nhìn ra chỗ khác, không từ chối.
Đồng nghiệp bên cạnh anh Hoàng lập tức hiểu ý. Người này cũng như đội trưởng Hà của bọn họ, là người nhìn có vẻ khó thuyết phục, nhưng thật ra lại là đối tượng có thể lấy lùi làm tiến.
Hiển nhiên anh Hoàng giỏi ứng phó với kiểu người này hơn bọn họ, mặt anh ấy không biến sắc, hỏi: “Ban đầu tại sao Hàn Tùng Sơn lại nhằm vào Hà Húc? Đào Duệ Minh nói là vì Hà Húc gián tiếp hại chết mẹ ông ta.”
Lần này Châu Thác Hàng thật sự lộ ra nụ cười âm u, rét lạnh: “Ha, có cái rắm.”
Dáng vẻ chửi tục của Châu Thác Hàng khiến hai người kia sững sờ. Trong tiềm thức, họ cảm thấy anh là người nho nhã, không nói ra những lời thô thiển, dù sao trước đó khi tới đồn cảnh sát, anh đều mặc vest, dáng vẻ trịnh trọng, đường hoàng.
Châu Thác Hàng nghiến răng, ánh mắt tăm tối, nhưng chẳng mấy chốc đã được che giấu đi hết: “Thật ra quan hệ giữa Hàn Tùng Sơn và mẹ khá tốt, nhưng mẹ ông ta bị ung thư, không liên quan tới vấn đề tiền bạc, tóm lại đều không chữa nổi. Hàn Tùng Sơn ghi thù Hà Húc chủ yếu là vì trước đó ông ta đã làm một vài chuyện không sạch sẽ, lừa tiền lừa sắc, sau đó bị Hà Húc bắt được, khiến ông ta mất hết thể diện. Khi đó mẹ ông ta chết lâu rồi.”
Anh Hoàng nhớ lại bài viết Mùa thu lạnh mấy độ từng đăng, anh ấy không thể ngờ một thanh niên có ước mơ, có lý tưởng khi còn trẻ ấy lại trở thành một người không từ thủ đoạn, tàn độc chỉ sau mấy năm ngắn ngủi bước chân vào xã hội.
Họ thật sự là hai người hoàn toàn khác nhau.
Châu Thác Hàng không chút lưu tình, cứ thế đánh giá: “Hàn Tùng Sơn gieo gió gặt bão, ai đắc tội với ông ta là ông ta tìm cơ hội báo thù lại ngay.
“Thật ra ông ta vô cùng tự ti, khát khao theo đuổi lợi ích, danh tiếng. Nếu chuyện tin giả không bị lộ, có lẽ ông ta sẽ nghĩ cách bảo vệ hình tượng đạo đức của mình. Sau khi lớp mặt nạ bị vạch trần, ông ta cứ thế buông thả, chìm đắm vào vòng xoáy đồng tiền.”
Vào những năm 20, vì nghèo đói và yếu ớt, ông ta đã khoác trên mình chiếc áo khổ sở, từ đó lấy được sự đồng cảm, tiếc thương của người khác.
Sau khi chứng kiến hiện thực tàn khốc của xã hội, ông ta đã vội vã nhe nanh múa vuốt, muốn thử lấy lại tôn nghiêm, lòng kiêu hãnh đã đánh mắt trước đó.
Thật ra bản chất ông ta là một kẻ bạc tình bạc nghĩa, chỉ biết tới lợi ích.
Anh Hoàng lắc đầu, không muốn đi sâu vào vấn đề nhân phẩm của Hàn Tùng Sơn.
Hai người nói chuyện rất lâu, tới khi sắp đưa Châu Thác Hàng rời đi, anh Hoàng vẫn lưu luyến không thôi.
Anh ấy đứng ở cửa, nắm tay Châu Thác Hàng, ra sức lắc: “Lần sau hợp tác nhé.”
Nghĩ một lúc, anh ấy lại sửa lại: “Lần sau đánh tiếng trước rồi hẵng hợp tác.”
Châu Thác Hàng nói liên tục mấy tiếng liền, có những vấn đề vẫn phải lặp đi lặp lại, mặt anh hiện rõ vẻ mệt mỏi, không muốn trả lời câu nào, thế là anh rút tay ra, đi xuống tầng.
Anh Hoàng cầm danh sách Châu Thác Hàng liệt kê, cười ha ha quay về văn phòng, đưa cho đồng nghiệp phụ trách, nói: “Cậu đối chiếu xem. Xem trong này có những ai sống ở thành phố A.”
Anh ấy nhìn vào một góc, hất cằm với Từ Ngọc, hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
Từ Ngọc u sầu, đau đớn nói: “Bại trận.”
Thiệu Trí Tân vò tai bứt tóc, mặt y như giẫm phải bom mìn.
Anh Hoàn ghét bỏ quan sát hai người, nửa ngồi lên bàn, dạy dỗ: “Hai người sao thế hả? Chẳng được tích sự gì.”
Từ Ngọc tủi thân: “Đội trưởng Hà còn lườm tôi.”
Thiệu Trí Tân tố cáo: “Người cô ấy lườm là tôi ấy.”
“Cậu đáng bị thế mà!” Từ Ngọc nói một cách hiển nhiên: “Trước đây tôi luôn là cục cưng của đội trưởng Hà chúng ta, cô ấy chưa bao giờ dọa tôi cả.”
Thiệu Trí Tân nghẹn họng, “òa” lên một tiếng.
***
Sau khi đi ra khỏi thang máy tăm tối, Hà Xuyên Châu mở cửa nhà ra, vừa nhìn còn tưởng mình đi vào nhầm nhà.
Căn nhà được quét dọn sạch sẽ, sàn nhà sáng bóng, ngay cả rèm cửa phòng khách cũng được tháo ra, phơi ngoài ban công.
Trên bàn uống nước và bàn ăn có mấy bông hoa hướng dương, món đồ cổ duy nhất trong phòng khách được khoác lên khăn chắn bụi mới tinh, bên ngoài còn dán mấy tờ giấy nhớ.
Hà Xuyên Châu đi tới xé nó ra, có tờ ghi là “có thể vứt”, có thể lại nói người đó không tiện xem nên chưa dọn được, bảo cô tự quyết định.
Lồ ng ngực Hà Xuyên Châu có cảm giác bất an, ngày càng tới gần sự sợ hãi của trực giác. Cô gào lên hai chữ Tập Phi nhưng không có ai trả lời. Khi cô định đi tới ban công lại thấy một tờ giấy nhớ đè dưới bình hoa trên bàn.
Dòng chữ màu đen được viết ngay ngắn: “Chị, mật khẩu thẻ màu xanh lá cây là sinh nhật của em, mong chị chuyển cho bố em giúp em, đây là tiền mấy năm nay em tích góp được. Gần đây ông ấy làm việc trong quán ăn nhỏ ở đường XX, khu phía Tây thành phố A.”
“Mật khẩu thẻ màu xanh lam là sinh nhật chú Hà, là tiền trước đây chị gửi cho em. Vốn dĩ em muốn mua quà tặng chị, nhưng đồ trong nhà chị nhiều quá rồi, chị tự mua đi.”
“Em có lấy một bức ảnh trong phòng khách, không trả cho chị đâu. Nhưng em có thể tặng chị một bức tranh, đợi em vẽ xong sẽ gửi cho chị.”
“Em tìm được việc ở thành phố D rồi, hôm nay phải tới điểm danh nên không nói tạm biệt với chị được.”
Hà Xuyên Châu lật mặt sau tờ giấy theo thói quen, một dòng chữ lập tức xuất hiện: “Chị, nhớ phải ăn cơm đấy.”
Trái tim Hà Xuyên Châu lỡ một nhịp, tĩnh mạch trên cổ như bành trướng ra, cảm giác kỳ lạ này xuất hiện rất vô lý. Cô tự an ủi mình một câu, sau đó nhanh chóng quay về phòng, lấy một cái chìa khóa trong tủ ra, chạy tới tòa nhà đối diện, mở cánh cửa sắt đã rỉ sét từ lâu.
Ánh sáng điện thoại chiếu vào, bụi cát gần cửa bay lên tứ tung vì chuyển động của gió.
Căn nhà vẫn mang dáng vẻ không ai sinh sống như nhiều năm nay, mặt đất không có bất kỳ dấu vết nào, Vương Tập Phi không về nhà của mình.