Đào Duệ Minh đi qua đi lại trong phòng khách mấy vòng rồi mở cửa sổ ra, để gió thông vào bên trong, tiếp đó lại vào phòng làm việc tìm lọ nước hoa, đi tới từng ngóc ngách xịt.
Cậu ta không thích mùi thuốc lá, trước đây Đào Tiên Dũng ở nhà, ông đều ra ngoài ban công hút.
Đào Duệ Minh rón rén tới cửa phòng Đào Tư Duyệt, ghé sát tai vào nghe, không nghe thấy tiếng động gì bên trong, cậu ta giơ tay gõ, giọng điệu thăm dò: “Chị, chị còn thức chứ?”
Mấy giây sau Đào Tư Duyệt mới trả lời: “Em vào đi.”
Đào Duệ Minh hé cửa ra, nghiêng nửa người vào trong chứ không đi vào hẳn.
Đào Tư Duyệt không ngủ mà chỉ ngồi trên giường, ôm cánh tay suy tư. Mái tóc ngắn xõa xuống bả vai, mấy sợi tóc trước trán bị gió thổi bay, cô ta bình thản hỏi: “Hôm nay em đã đi đâu?”
Đào Duệ Minh nhìn gương mặt tiều tụy của chị mình, lời tới miệng lại nghẹn lại, không dám nói ra, vậy là cậu ta nói dối: “Em ở trường thôi.”
Đào Tư Duyệt nhìn chằm chằm cậu ta, không hỏi thêm, từ từ nhìn ra chỗ khác.
Đào Duệ Minh ngập ngừng, không biết mở lời sao, một lúc lâu sau cậu ta mở cửa rộng ra, đi vào trong, rồi khẽ đóng cửa lại, hỏi: “Công ty vẫn ổn chứ?”
Đào Tư Duyệt lại nhìn cậu ta, hỏi ngược lại: “Em nói xem.”
Đào Duệ Minh nghẹn lời.
Đào Tư Duyệt: “Thứ bảy luật sư tới nói chuyện tài sản, chị mong khi đó em sẽ có mặt, nếu không chị không dám bảo đảm cổ phần Quang Dật sẽ rơi vào tay ai đâu.”
“Em nghe nói hình như mấy đối tác đều ngừng hợp tác với Quang Dật rồi.” Đào Duệ Minh thấp thỏm nói: “Là vì bài viết bôi nhọ bố sao?”
Đào Tư Duyệt im lặng, ánh mắt nhìn cậu ta dần trở nên lạnh lẽo, tựa như không còn chút tình cảm nào, lại tựa như có cảm xúc phức tạp nào đó đang kéo cô ta lại. Sau một hồi đối diện, cô ta cúi đầu, đột nhiên bật cười.
Đào Duệ Minh nổi da gà, cảm thấy tay chân và sống lưng lạnh toát. Cậu ta mở miệng, nhíu mày hỏi: “Chắc chắn Hà Xuyên Châu là người tiết lộ thông tin, chị cứ để mặc vậy sao?”
Đào Tư Duyệt hỏi: “Em ngập ngừng là vì muốn nói với chị những chuyện này ư?”
Đào Duệ Minh hoang mang, bất an, dường như cả nhà chỉ có một mình cậu ta thật sự đau lòng, ai ai cũng có những bí mật cậu ta không biết, điều đó khiến cậu ta cảm thấy xa lạ.
Đào Duệ Minh kích động nói: “Tại sao? Hà Xuyên Châu sẽ không dễ dàng tha cho chúng ta đâu. Sau khi bố chết, chắc chắn cô ta sẽ làm càn hơn.”
Đào Tư Duyệt lạnh lùng cắt ngang lời cậu ta nói: “Vậy nên em muốn làm gì?”
Đào Duệ Minh sững sờ, cậu ta chưa từng nghĩ mình sẽ làm gì, trong đầu chỉ toàn sự căm hận, ghen ghét Hà Xuyên Châu.
“Tóm lại chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được.”
Đào Tư Duyệt hít sâu một hơi, nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm hai mắt cậu ta, nghiêm túc cảnh cáo: “Đừng động vào Hà Xuyên Châu. Em đừng rước thêm rắc rối cho chính mình vào lúc này. Hôm qua em còn chưa chừa sao? Em thật sự cho rằng cảnh sát dễ bắt nạt vậy hả? Rắc rối ở Quang Dật đã đủ lắm rồi, chị không muốn cứ vài ba ngày lại nhận được giấy triệu tập điều tra của ban ngành có liên quan.”
Vẻ ngoài và tính cách của cô ta đều vô cùng yếu ớt, cho dù có tức giận cũng chỉ khẽ khàng nói, nhưng từng câu từng chữ đều rắn rỏi, chứng tỏ lúc này cô ta đã thật sự mất kiên nhẫn.
Đào Duệ Minh muốn nói cho cô ta nghe lời hôm nay Hàn Tùng Sơn nói với mình, Đào Tư Duyệt lắc đầu, vẻ mặt tỏ rõ sự kháng cự. Cô ta bực bội nói: “Em trưởng thành chút đi, ngày mai tới trường đi học, chị biết hôm nay em trốn học.”
Sau đó cô ta nằm xuống giường, tỏ ý mình phải nghỉ ngơi.
Đào Duệ Minh muốn nói lại thôi, chỉ đành rời đi.
So với những vụ án khác, vụ án của Hà Húc không quá tàn bạo hay có cách gây án cao siêu gì, do vậy không có nhiều người hứng thú với nó. Tốc độ ra bài mới Mùa thu lạnh mấy độ cũng vô cùng chậm, tới giờ đã gần một tháng mà chỉ viết có hai bài.
Xét từ nội dung bài đăng có thể thấy, rõ ràng anh ta đã điều tra xong hết chuyện này, có thể một lần viết hết sạch nội dung, nhưng anh ta lại dùng cách này để cố tình kéo dài bài viết, bóc tách sự thật từng chút một.
Đào Duệ Minh cảm thấy người này rất thâm hiểm.
Ngày nào cậu ta cũng mở app ra, xem trạng thái của tác giả. Điều khiến cậu ta bất ngờ là, lần này chưa tới năm ngày đã có bài thứ ba.
Mùa thu lạnh mấy độ phỏng vấn mấy đồng nghiệp cũ của Hàn Tùng Sơn, hỏi họ về thái độ làm việc và cách đối nhân xử thế của ông ta.
Mọi thứ gần như những gì Hàn Tùng Sơn dự đoán, lời phản hồi nhận được đều tiêu cực.
Một người đã làm hơn ba mươi năm trong ngành truyền thông, ban đầu ông ấy phụ trách dẫn dắt Hàn Tùng Sơn làm quen với công việc, nói: “Trước đây tôi cảm thấy anh ta là trường hợp khá đáng tiếc. Khi Hàn Tùng Sơn vừa vào công ty bọn tôi, anh ta là người tốt bụng, chịu thương chịu khó, thành thật, chăm chỉ, là một phóng viên kiên định theo đuổi sự thật tới cùng. Chúng tôi không ngờ sau này anh ta lại trở nên như vậy, có lẽ do không chịu được sức cám dỗ của đồng tiền.”
“Khi đó có một tin đồn rất nổi, nói nhân viên làm ở trạm tàu hỏa bắt tay với ăn cướp, vì để điều tra tin này, lúc giáp Tết anh ta đã ngồi trực ở bến xe thành phố A hơn một tuần, bắt được mấy tên trộm liền, còn suýt bị đám trộm ngoại tỉnh đánh chết trong nhà vệ sinh. Anh ta hao tâm tổn sức bao nhiêu, nhưng tin tức đăng lên lại không mấy ai chú ý tới, cũng không ai tin, thật ra tôi có thể hiểu được.”
“Tôi nhớ hoàn cảnh gia đình của anh ta cũng nghèo khó, bố mẹ có thể chu cấp cho anh ta học đại học đã khó lắm rồi. Anh ta làm việc ở chỗ chúng tôi ba, bốn năm, ban đầu là một người rất có lý tưởng, nhưng bài viết ra không được nhiều người theo dõi, chẳng kiếm được mấy đồng. Ngược lại, mấy người bạn của anh ta lần lượt chuyển sang làm cá nhân, công việc nhàn hạ hơn, tiền cũng kiếm được nhiều hơn. Quy tắc nghề nghiệp vừa không mang lại tiền tài cho anh ta, vừa không cho anh ta danh tiếng, lâu dần anh ta cũng thay đổi.”
“Anh ta đăng mấy tin giả, thu hút người theo dõi cho tài khoản cá nhân của mình. Ban đầu chỉ là một vài chuyện nhỏ, ví dụ như cuộc sống của một gia đình rất khó khăn, bố mẹ tàn tật, con không đi học nổi, từ đó lấy được lòng đồng cảm của mọi người. Về sau anh ta đã liều hơn, lấy chứng cứ thu thập được tới các doanh nghiệp đòi tiền bịt miệng, hoặc nhận tiền của người ta, đăng những bài theo ý họ.”
“Anh ta rất thông minh, cách xử lý kín kẽ, đề tài lựa chọn an toàn, câu từ nước đôi, dễ gây hiểu lầm. Ban đầu chúng tôi không thể phát hiện ra được.”
“Sau này anh ta đắc tội với nhiều người, có người nghiêm túc đi điều tra bài viết anh ta đăng, sau đó gọi điện khiếu nại với chúng tôi, tới lúc đó chúng tôi mới biết chuyện này. Chúng tôi cũng lập tức sa thải anh ta.”
Đào Duệ Minh dao động, không thể phán đoán ra Hàn Tùng Sơn là người tốt hay kẻ xấu.
Ở phần kết bài viết, Mùa thu lạnh mấy độ hỏi phóng viên đó: “Xin hỏi, ông có biết quan hệ của ông ta với người họ Hà liên quan tới vụ án không?”
“Tôi biết, nhưng không rõ lắm. Khi đó anh ta đã bị chúng tôi sa thải rồi, anh ta tự lập tài khoản trên mạng, còn mở cả công ty. Nhưng anh ta thật sự muốn phất lên, liên tục tìm đồng nghiệp nhờ vả, mong chúng tôi có thể đăng nhiều bài liên quan trên tạp chí. Có mấy tòa soạn đã đồng ý với anh ta.”
Mùa thu lạnh mấy độ: “Không biết các ông có từng tìm hiểu kỹ việc này không?”
“Chắc chắn là có, nhưng tôi không tiện nói cụ thể. Nội bộ công ty chúng tôi có sự chia rẽ khá lớn.”
Mùa thu lạnh mấy độ: “Cụ thể là ở phương diện nào? Các ông còn giữ lại chứng cứ không?”
“Chủ yếu là một chuyện rất nghiêm trọng xảy ra sau này, tôi cảm thấy có lẽ do hướng điều tra không đúng. Đáng tiếc không thể tiếp tục điều tra nữa.”
Bài viết dừng lại tại đây.
Đào Duệ Minh đột nhiên hoảng loạn, trái tim co thắt dữ dội, khiến máu chảy trong huyết quản với tốc độ chóng mặt, cậu ta phải hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh lại.
Cậu ta biết có lẽ bài đăng tiếp theo sẽ nói tới chị và bố cậu ta, cậu ta nhìn chằm chằm dòng chữ cuối cùng, muốn đọc ra được thái độ của tác giả qua mấy chữ ngắn ngủi ấy.
Ký ức của Đào Duệ Minh quay ngược về trước đó, tìm những chi tiết đã bị bỏ qua.
Đáng tiếc khi ấy cậu ta còn nhỏ, sau khi xảy ra chuyện, cậu ta bị bố mẹ đưa tới nhà ông bà nội ở quê. Cậu ta chỉ nhớ vào một ngày nào đó, bố mẹ nổi giận đùng đùng quay về nhà, dẹp mọi chuyện sang một bên, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Từ ngày hôm đó, mẹ cậu ta trở nên ít nói, không ra ngoài mấy. Chị cậu ta cũng mang theo dáng vẻ nặng trĩu tâm sự, dần xa cách với người nhà. Sự nghiệp của bố cậu ta bắt đầu khởi sắc, gia đình giàu có hơn, về sau đã chuyển tới trung tâm thành phố.
Đào Duệ Minh nhớ được một nửa, lòng bàn tay khẽ rung lên, là Hàn Tùng Sơn gửi đường link cho cậu ta.
Hàn Tùng Sơn: “Tôi chưa từng đăng tin giả, tôi chỉ làm sai duy nhất một chuyện, bởi vì khi đó tôi thiếu tiền. Mẹ tôi bị ốm, bệnh viện ở huyện không kiểm tra ra được bệnh, tôi lại không có tiền đưa bà vào thành phố, tôi cảm thấy mình rất vô dụng. Tôi nằm vùng hơn một tháng, phát hiện nguyên liệu công ty thực phẩm đó có vấn đề, về sau tôi có đồng ý với đối phương sẽ không đăng bài, nhận của họ 100 nghìn tệ coi như qua chuyện. Tiền còn chưa cầm nóng tay, Hà Húc đã đưa người tới bắt tôi, thế nên tôi cũng chẳng nhận được đồng nào. Sau khi việc điều tra kết thúc, sức khỏe mẹ tôi kém hơn, ở nhà mấy tháng rồi chết, vậy nên tôi thật sự hận Hà Húc.”
“Cậu có thể tin tôi, cũng có thể tin anh ta, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Nếu như cần cậu có thể liên lạc với tôi.”
Thái độ thẳng thắn của ông ta khiến Đào Duệ Minh không biết phải làm sao. Cậu ta còn chưa đưa ra quyết định, vào ngày thứ ba sau khi bài viết được đăng lên, đã có người để lộ tên thật của người có liên quan trong bài viết.
Tên của Đào Tiên Dũng, Hàn Tùng Sơn lần lượt xuất hiện, kèm theo đó là những suy đoán khó coi.
Chắc Mùa thu lạnh mấy độ vẫn giới hạn người bình luận nên đã kịp thời xóa những bình luận này, nhưng thông tin vẫn bị truyền ra ngoài.
Kênh tin tức của địa phương lên rất nhiều bài về cuộc đời của Đào Tiên Dũng, Hàn Tùng Sơn, tìm mấy tin tức cũ của nhiều năm trước, đối chiếu so sánh là ra kết quả.
Thậm chí các công ty con của Quang Dật còn lần lượt xuất hiện tình trạng có người ác ý, cố tình gây sự. Đào Tư Duyệt không ra ngoài nữa mà ở nhà làm việc.
Đào Duệ Minh không thể tin đây chỉ là một sự trùng hợp, chắc chắn phía sau có lực lượng đang thao túng, điều hướng dư luận.
Mọi thứ y như Hàn Tùng Sơn nói, sự việc đang phát triển theo chiều hướng tệ hơn.
Trong xã hội hiện tại, dư luận như một con dao sắc bén, khi mọi chuyện ập tới, rất ít người có thể sống sót dưới tay nó.
Đào Duệ Minh càng nghĩ kỹ lại càng cảm thấy sợ hãi.
Chiều hôm đó, Giang Chiếu Lâm gọi cho cậu ta, nói sức khỏe Đào Tư Duyệt không ổn, cần phải tĩnh dưỡng, tạm thời cô ta sẽ nhập viện một tuần. Anh ấy còn dặn cậu ta khi tới thăm đừng nói với Đào Tư Duyệt chuyện trên mạng.
Đào Duệ Minh do dự một hồi, cuối cùng gọi vào số của Hàn Tùng Sơn.