Đèn trong văn phòng chiếu sáng từng ngóc ngách, vì để thuận tiện nên mọi người kéo mấy cái ghế tới ngồi cạnh nhau. Ai cũng cầm bút và sổ ghi chép, đợi anh Hoàng bắt đầu buổi họp. Mỗi người một dáng ngồi khác nhau, không ai giống ai.
Anh Hoàng vừa nhấp một ngụm cafe, vừa viết lên bảng trắng một dòng chữ rồng bay phượng múa.
Từ Ngọc giới thiệu đơn giản những thông tin liên quan tới Đào Tiến Dũng đã thu thập được cho tới hiện tại.
Thiệu Trí Tân lắng nghe, cuối cùng đã biết cảm giác quen thuộc đó bắt nguồn từ đâu.
Không phải từ bài viết kia, trong bài không viết tên thật của các nhân vật liên quan. Mà là Đào Tiên Dũng là một doanh nhân thành công ở thành phố A, doanh nghiệp ông ấy từng quyên góp tiền cho trường của họ, còn tặng cho cậu ấy một phần học bổng.
Thảo nào cậu lại thấy cái tên này rất quen.
Thiệu Trí Tân đang đánh những từ khóa vào thanh tìm kiếm, sau khi lục tìm một lúc, cậu kinh ngạc phát hiện ra Đào Tiến Dũng từng công khai nhắc tới quá khứ của con gái mình, hơn nữa không chỉ một lần.
Trong lòng cậu dâng lên cảm giác lạ thường khó diễn tả, nhưng không sao nắm bắt được.
Cậu còn chưa đọc xong nội dung, pháp y đã tới. Anh Hoàng quay đầu hỏi: “Lão Trương, có thể xác định thời gian tử vong được không?”
Pháp y đã tắm qua nhưng trên người vẫn còn ám mùi, ông chủ động đứng xa anh Hoàng ra, không lại gần.
Đương nhiên cũng vì ông ấy cảm thấy mùi hôi thối lẫn lộn trong văn phòng này chẳng dễ ngửi hơn mùi trên người ông mấy.
“Tạm thời thì chưa, bởi vì tôi không thể xác định được hung thủ có xử lý qua thi thể hay không.”
Pháp y Truong ra hiệu cho nhân viên kỹ thuật trước máy tính, bảo cậu ấy chiếu ảnh hiện trường lên.
“Quần áo của nạn nhân hơi kỳ lạ. Các anh xem, áo sơ mi và quần của ông ấy toàn nếp nhăn, từ hình dáng và vị trí của nếp nhăn có thể thấy ông ấy đã bị thứ gì đó trói lại. Tôi nghi ngờ sau khi Đào Tiến Dũng chết, có người dùng đồ như ga giường quấn quanh người ông ấy.”
Mọi người rướn về phía trước, nhìn chằm chằm ảnh được phóng to trên màn chiếu, tập trung cao độ, không cả chớp mắt.
Từng bức ảnh lướt qua, màu sắc chân thật lại quỷ dị hòa lẫn vào nhau khiến Thiệu Trí Tân không thể quen nổi. Cậu còn chưa nhìn được bao lâu, nửa cốc cafe vừa trôi xuống bụng đã bắt đầu cuộn trào trong dạ dày.
Cậu nhìn sang chỗ khác, cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn.
Mọi người xung quanh dùng ánh mắt đen láy quen thuộc nhìn về phía cậu, Thiệu Trí Tân lắp bắp: “Tôi… tôi bị chóng mặt từng cơn.”
Anh Hoàng đồng tình: “Cậu thảm quá đấy, chúc cậu sớm khỏe lại nhé. Qua bên kia hít thở chút đi, đừng khiến mọi người bị ảnh hưởng theo.”
Thiệu Trí Tân vội chạy tới cửa sổ, thò đầu ra ngoài, hít nấy hít để.
Pháp y Trương vẫn ung dung chia sẻ với mọi người: “Phải rồi, tốc độ thối rữa của phần chân và đầu thi thể cũng khác nhau.”
Từ Ngọc hỏi: “Hiện tượng này chứng tỏ điều gì?”
Pháp y Trương nhún vai: “Đây là vấn đề của các cô.”
Thiệu Trí Tân quay người lại, tìm kiếm bóng dáng Hà Xuyên Châu theo thói quen. Cô vắt chéo hai chân, tự nhiên tiếp lời: “Hộ ngay dưới tầng Đào Tiên Dũng ở là một bà mẹ bỉm sữa, con vừa được hơn tháng. Cô ấy rất nhạy cảm, không nghỉ ngơi đủ trong thời gian dài nên chế độ sinh hoạt không ổn định lắm. Cô ấy nói khoảng một tuần trước, cụ thể là hôm nào thì cô ấy không nhớ, khi cô ấy đang ngồi trong nhà vệ sinh thì loáng thoáng nghe thấy đường ống nước vang lên tiếng nước chảy, hơn nữa còn rất lâu.”
Giọng điệu cô không nhanh không chậm, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng luôn mang theo cảm giác nắm trong tay tất cả mọi thứ.
“Khoảng mười một giờ, chúng tôi đã làm thí nghiệm trong nhà tắm, bà mẹ ấy thật sự đã nghe thấy tiếng nước chảy tương tự khi ở dưới tầng.” Hà Xuyên Châu ngước mắt nhìn bảng trắng: “Bởi vì đó là tiếng rò nước trong bồn tắm.”
Anh Hoàng cầm bút ngoáy mấy chữ, vừa nói vừa viết: “Tức là sau khi hung thủ giết người, vì để tránh da nạn nhân ngâm trong nước, hắn đã tìm một thứ chống nước bọc thi thể lại, sau đó đặt vào bồn tắm.”
Hà Xuyên Châu tiếp lời: “Mặc dù nhà Đào Tiên Dũng không hay có người ở, nhưng đồ dùng và đồ điện trong nhà đều đủ hết. Có một cái tủ lạnh, còn có cả tủ đá chuyên dụng. Lao công nói khi không có người, cầu dao trong nhà sẽ tắt, nhưng tôi lại phát hiện một lượng nước nhỏ trong tủ đá.”
“Bồn tắm dài 1m7, Đào Tiên Dũng cao 1m81, cộng thêm lớp vải bọc bên ngoài, sau khi đặt ông ấy vào bồn tắm, chân ông ấy sẽ chếch lên trên một chút.”
“Hung thủ bỏ đá đã chuẩn bị trước vào bồn, nước đá hóa thành nước sẽ rò ra khỏi bồn tắm, vậy nên người dưới tầng mới nghe thấy tiếng nước chảy, tốc độ thối rữa ở chân sẽ nhanh hơn chút.”
Anh Hoàng viết tiếp lên bảng: “Hung thù có chìa khóa, có thể tùy tiện ra vào căn nhà này.”
Hà Xuyên Châu nhắm mắt suy nghĩ, sau khi do dự một hồi, cô đưa ra một đánh giá ngược lại: “Tôi cho rằng hung thủ không biết rõ cách khống chế thời gian tử vong, hắn không chuyên nghiệp, hắn hy vọng có thể dẫn dắt chúng ta đi sai hướng hơn. Cả hiện trường được bố trí rất… ừm… vừa cẩn thận lại qua loa. Làm càng nhiều càng để lại nhiều sơ hở. Xem ra đây là một người mới, không phải một kẻ bi3n thái.”
Hiện giờ Thiệu Trí Tân có phản ứng rất mãnh liệt với từ “người mới” này.
Cậu suy nghĩ một hồi, thì ra từ trái nghĩa với người mới là bi3n thái sao?
Thiệu Trí Tân quay về chỗ ngồi, giơ tay phải lên, cẩn thận phát biểu: “Nếu hung thủ cần phải có chìa khóa, vậy không phải hiềm nghi của lao công và bảo vệ kia sẽ rất lớn sao?”
Anh Hoàng nói: “Chưa nói tới chuyện này vội, chúng ta sắp xếp lại manh mối đã.”
Anh ấy đi tới một bên, viết hai chữ “cửa sổ” lên chỗ trống, tay gõ lên bảng, nói: “Vị trí cửa sổ gần phòng khách có dấu nước mưa hắt vào, nhưng cửa sổ lại đang đóng.”
Mọi người gật đầu.
Hà Xuyên Châu nói: “Tháng hai, tháng ba ở thành phố A không hay mưa, nếu tôi nhớ không nhầm thì ngoại trừ hôm nay ra, lần mưa trước chắc là từ 21 đến 23 tháng 3, trước nữa là ngày 1 tháng 3 mới có một trận mưa rào.”
Từ Ngọc lấy điện thoại ra, ngón tay lướt như bay: “Về sau chúng tôi có tới bệnh viện tìm lao công, đây là ghi âm. Đội trưởng Hà bảo tôi xác nhận mấy vấn đề, tôi tìm đoạn ghi âm đó đã.”
Cô ấy tìm file ghi âm, chỉnh to âm lượng lên, đặt điện thoại ở góc bàn.
Mở đầu đoạn ghi âm là cuộc trò chuyện không liên quan, về sau là giọng nói dịu dàng, quen thuộc của Từ Ngọc.
“Tháng này việc dọn dẹp nhà Đào Tiên Dũng của bà được sắp xếp thế nào?”
Tiếng phổ thông của lao công không chuẩn lắm, bà ta nói từng câu từng chữ: “Tôi không nhớ, để tôi xem lại.”
Trong nửa phút im lặng sau, file ghi âm vang lên tiếng hít thở nặng nề của lao công.
Giọng bà ta rất lớn, tiến tới nói với Từ Ngọc: “Ngày 14 ông Đào có gọi cho tôi, nói chắc hai ngày nay ông ấy sẽ tới ở, bảo tôi tới dọn vệ sinh trước, thế là ngày 15 tôi qua, sau đó gửi tin nhắn xác nhận cho ông ấy.”
“Thông thường, khi ông Đào không ở nhà, ông ấy sẽ gọi cho tôi, bảo tôi giặt giũ, thay ga giường. Trước đây ông ấy chỉ ở vài ba ngày rồi đi, nhưng lần này tôi đợi rất lâu vẫn không nhận được tin nhắn của ông ấy, tôi gọi điện ông ấy cũng không nghe. Tới ngày 25, tôi tới quét dọn theo thường lệ, tôi nghĩ hay là vào xem xem, kết quả vừa vào, ấy, dọa chết tôi rồi.”
Từ Ngọc an ủi, hỏi tiếp: “Bà cảm thấy Đào Tiên Dũng là người thế nào?”
Lao công hít một hơi, do dự nói: “Tôi thật sự không biết, bình thường tôi rất ít khi gặp ông ấy, khi tôi tới dọn dẹp ông ấy cũng đi rồi. Nhưng ông Đào rất tốt, ông ấy hào phóng lắm, còn cho tôi tiền nữa, không trễ hay nợ lương, cũng không gây rắc rối cho tôi. Tôi rất thích làm việc ở nhà ông ấy.”
Từ Ngọc hỏi: “Vậy hôm 15 bà tới dọn dẹp, bà có lau sạch sàn phòng khách không?”
“Chắc chắn rồi!” Lao công nghe thấy câu này thì kích động, tông giọng vốn đã cao giờ còn như đang quát mắng: “Một tháng ông ấy trả cho tôi bốn nghìn tệ, dọn có hai lần, nhiều nhất là ba, bốn lần. Mỗi lần đi dọn dẹp mà không sạch, tôi cũng ngại nhận tiền. Hơn nữa nếu tôi không lau sạch, bị ông ấy nhìn ra, tôi mất việc như chơi! Bốn nghìn tệ đấy, tôi rất nghiêm túc quét dọn!”
“Được rồi.” Từ Ngọc bỏ qua vấn đề này: “Tại sao bà không chọn báo cảnh sát ngay mà lại liên lạc với bảo vệ ở cổng?”
“À…” Lao công đột nhiên lắp bắp, cuối cùng đáp: “Tôi không biết.”
Từ Ngọc cười: “Bà không biết?’
“Không phải, chủ yếu là cậu ấy rất thân với ông Đào, ông ấy tin tưởng cậu ấy hơn, bảo tôi có chuyện gì cứ đi tìm cậu ấy trước. Ông ấy còn dặn đi dặn lại tôi không được phép để người khác vào nhà, càng không thể động vào đồ trong tủ của ông ấy. Tôi vừa vào nhà đã thấy ông Đào bị người ta giế t chết, đầu óc tôi quay cuồng, mắt tối đen, chỉ nghĩ tới việc gọi điện cho cậu ấy.”
Từ Ngọc “ồ” một tiếng: “Người bảo vệ đó cảm thấy đây là sự cố, bà lại cảm thấy ông ấy bị giết, quan điểm của hai người thú vị phết.”
Lao công hoảng hồn, về sau liên tục nói tôi không biết, tôi đoán bừa thôi.
Từ Ngọc ấn tạm dừng, đoạn ghi âm kết thúc, sự yên tĩnh trong căn phòng càng rõ rệt hơn.
Cô ấy nói: “Không còn thông tin gì quan trọng nữa, về sau bà ta cũng không chịu nói.”
Mọi người điều chỉnh lại tư thế ngồi, tiếng áo khoác cọ sát vào ghế vang lên không ngớt.
Hà Xuyên Châu sắp xếp lại mạch tư duy, cô mở lời trước: “Vậy nên dấu nước mưa được để lại trong khoảng từ ngày 15 đến 23 tháng 3.”
Pháp y Trương nói: “Mặc dù tôi không dám bảo đảm thời gian cụ thể, nhưng chắc chắn thời gian tử vong nằm trong khoảng đó.”
“Sau khi hung thủ giết người, hắn đã quay lại hiện trường, điều chỉnh lại tư thế của thi thể, ngụy tạo thành hiện trường của sự cố ngoài ý muốn, còn đóng cả cửa sổ lại?” Thiệu Trí Tân cảm thấy chuyện này rất khó tin, cậu gãi đầu, chân thành hỏi: “Tại sao chứ?”
Hà Xuyên Châu nói: “Người đóng cửa sổ chưa chắc là hung thủ, cũng có thể là người khác.”
Thiệu Trí Tân: “Hả?”
Hà Xuyên Châu đứng dậy, nhận lấy bút từ tay anh Hoàng, phác họa căn nhà lên bảng trắng.
“Tôi không biết mọi người có thói quen gì, nhưng nếu là tôi khi ở nhà, tôi không thích mở tất cả các cửa ra, nhất là cửa phòng ngủ và phòng làm việc.”
“Tôi cho rằng sau khi Đào Tiên Dũng chết, ông ta đã bị người ta đặt vào trong bồn tắm, còn chưa kịp di chuyển, người thứ hai đã xuất hiện. Sau khi hắn tới, có lẽ không khí vẫn còn ẩm thấp vì vừa mưa xong, cũng có thể là gió to, tóm lại hắn đã đóng cửa sổ lại ngay.”
Hà Xuyên Châu vẽ mấy tuyến đường lên bản phác thảo.
“Hắn đã gọi tên Đào Tiên Dũng nhưng không ai trả lời. Thế là hắn đi vào phòng sách trước, tiếp đó là phòng ngủ và nhà vệ sinh gần phòng ngủ, cuối cùng là nhà vệ sinh gần cửa chính. Hắn đã nhìn thấy thi thể ở đây, rồi hoảng loạn bỏ đi.”
Từ Ngọc xoa cằm, nghi hoặc: “Vậy xem ra người đó không liên quan gì tới hung thủ, tại sao hắn không báo cảnh sát?”
“Có lẽ không muốn để người ta biết quan hệ giữa hắn và Đào Tiên Dũng.” Hà Xuyên Châu đặt bút xuống: “Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của tôi.”
Anh Hoàng nói: “Tôi đồng tình, tôi cảm thấy cách nghĩ này logic hơn, nếu không không thể giải thích tại sao hung thủ vô duyên vô cớ phải đóng cửa sổ lại. Hơn nữa nhân viên kỹ thuật đã lấy được rất nhiều dấu vân tay trên tay cầm cửa sổ. Hung thủ đã chuẩn bị từ trước bao nhiêu thứ như vậy, lẽ nào lại quên đeo găng tay sao?”
Một đồng nghiệp giơ tay: “Còn một điểm nữa. Thật ra bảo vệ, lao công, Đào Tiên đều là người dưới quê.”
Thiệu Trí Tân: “Người ở quê quan trọng lắm sao?”
Anh Hoàng cười nói: “Rất quan trọng. Rất nhiều người gây án theo nhóm đều là người ở quê, cậu thấy đấy, nhóm người thân tín khởi nghĩa thời cổ đại đều là người dưới quê. Khi cậu không có nhiều bạn bè, người thân, người ở quê cũng chính là người của cậu.”
Thiệu Trí Tên như một con cừu lạc lối, chột dạ hỏi: “Vậy nên đối tượng điều tra chính của chúng ta không phải bảo vệ và lao công?”
Hà Xuyên Châu đi về phía bàn của mình: “Tôi nghĩ là không. Mặc dù hai người họ thần bí, khả nghi, nhưng chưa chắc là hung thủ, điều này không hợp logic.”
“Tôi thấy bảo vệ đi quanh hiện trường có lẽ là tìm thứ gì đó. Nghe khẩu cung của lao công thì thấy bà ta sợ cũng là vì người khác động vào đồ đạc trong nhà Đào Tiên Dũng. Khi bảo vệ xử lý, rửa tay xong, họ mới báo cảnh sát. Nhưng hung thủ thật sự có chìa khóa của ngôi nhà, không cần đợi tới phút chót mới hoảng loạn thu dọn mọi thứ, như vậy rất không hợp lí.” Hà Xuyên Châu bưng cốc cafe đã uống một nửa lên, nhấp một ngụm: “Nhưng các cậu cũng có thể điều tra bảo vệ, xác nhận lại lần nữa.”
Mọi người gật đầu, không ai phản bác, cảm thấy lời cô nói thật sự có lí.
Thiệu Trí Tân vô thức hỏi: ‘Vậy rốt cuộc hung thủ là ai?”
“Sao tôi biết được?” Hà Xuyên Châu ngồi lên bàn, một tay chống xuống dưới: “Tôi cũng không phải nhà tiên tri.”
Thiệu Trí Tân thầm nghĩ, cô lại còn nói mình không phải nhà tiên tri? Không phải cô là kiểu người có “đôi mắt của Thượng Đế”* sao?
*Ngụ ý chỉ người IQ, sáng suốt trong mọi hoàn cảnh, có góc nhìn bao quát mọi thứ.