Lôi Quân

Chương 100: 100: Tặng Đan






Tam hoàng tử cùng người giao thủ rất nhanh đã truyền ra toàn bộ đế đô đông vực.
Đối với vị kia thần bí nhân, rất nhiều người trong lòng nổi lên hứng thú.
Thậm chí trong bóng tối đã có không ít thế lực rục rịch xuất động, cho người truy tra vị kia thần bí nhân lai lịch.
Tuy nhiên người này giống như đã bốc hơi động dạng, mặc các thế lực làm sao tìm kiếm cũng không phát hiện bất cứ một chút manh mối.
...
Lúc này, Thành Vệ binh phó thống lĩnh trong phủ, không khí vô cùng khẩn trương.
Nghe tin con trai bị người đánh trọng thương, Nguyễn Bưu đã sớm từ bên ngoài chạy về.
Gặp con trai thê thảm bộ dáng, hắn lửa giận bạo phát, lập tức lệnh cho dưới chướng vệ binh truy tra hung thủ.
Bành!
Trực tiếp vỗ nát bên cạnh bàn gỗ, Nguyễn Hữu nghiến răng nghiến lợi nói: -" Dám đả thương con trai ta, cho dù ngươi là ai, cho dù phải lật cả cái đế đô này Nguyễn Bưu ta cũng phải tìm ra ngươi.

"
Phải biết Nguyễn Hữu chính là hắn duy nhất một đứa con trai.
Từ nhỏ có thể nói là vô cùng nuông chiều, ngay cả đánh cũng chưa dám đánh một cái, vậy mà hôm không chỉ bị người đánh đập, thậm chí còn suýt nữa mất mạng.
Nếu không phải trách nhiệm quấn thân, Nguyễn Bưu đã sớm trực tiếp tự thân xuất mã truy tra hung thủ.
- " Báo! "
Đột nhiên lúc này, bên ngoài chạy vào một cái hạ nhân, bộ dáng hớt hải sau đó đi tới Nguyễn Bưu trước mặt khom mình nói: -" Bẩm lão ra, bên ngoài có thất hoàng tử đến, nói là tới hỏi thăm công tử sức khỏe.

"
- " Thất hoàng tử? "
Nghe xong ba chữ này, vốn tức giận Nguyễn Bưu sắc mặt lập tức toát lên kinh ngạc, hai đầu mi tâm theo đó cũng nhíu lại.
Thất hoàng tử tại đế đô có thể nói là một cái truyền Kỳ.

Nhớ năm đó lúc mới chào đời, đế đô bầu trời liền có dị tượng sinh ra, đại Nhật trùng thiên, trăm dặm nóng như lửa đốt.
Thế nhưng trời đố kỵ người tài, tại kiểm trắc ra sở hữu trăm vạn người mớ có một thể chất đặc biệt sau đó liền hứng chịu ám toán, mặc dù thành công giữ lại mạng sống nhưng cũng bị mất đi tuyệt thế thiên phú.
Tưởng rằng vị này thất hoàng sau đó chỉ có thể sống một cuộc sống bình thường.
Thế nhưng không, tại năm năm trước, vị này thất hoàng tử lại đột nhiên mất tích, sau đó hai năm lại bất ngờ trở về.

Cũng chính lúc này, đối phương truyền kỳ bắt đầu.
Không chỉ khôi phục lại thể chất đặc biệt, tu vi đột phá trúc cơ, vị hoàng tử này càng là lộ ra đế vị dã tâm không ngừng cắn nuốt các thế lực, lôi kéo văn võ bá quan ủng hộ, bằng vào sức một mình đến hiện tại đã có thẻ so với bốn vị kia hoàng tử.
Này kỳ tích quả thực để người ta thấy mà kinh ngạc.
Hiện tại thất hoàng tử chủ động tìm tới cửa, hơn nữa còn lấy lý do hỏi thăm Nguyễn Hữu sức khỏe, Nguyễn Bưu nháy mắt liền nhận ra có chỗ không đúng.
Dù sao bình thường hắn đứa này con trai cũng không thường xuyên cùng vị này hoàng tử qua lại.
Bất quá đã thất hoàng tự mình tới đây, hắn nếu ra không ra tiếp đón thì quả thực bất kính.
Hơn nữa đối phương không chỉ có thân phận mà còn có chân chính thực lực, mặc dù chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ tu vi nhưng thực lực lại thâm bất khả trắc.
Hắn cũng không muốn chân chính đắc tội.

" Đã là họa thì không phải phúc, mà đã là phúc thì không phải họa.

" Nguyễn Bưu trong lòng khẽ thở dài.

Tiếp đến cũng không có chậm trễ, phân phó hạ nhân chăm sóc tốt Nguyễn Hữu sau đó liền nhanh chóng tiến về đại sảnh.
Đến nơi chỉ thấy một cái thanh niên đã sớm chiếm ngồi chủ vị.
Bên cạnh còn đứng một vị cao lớn trung niên, đối phương hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng mười phần cảnh giác xung quanh.
Gặp hắn đi đến, thanh niên lúc này liền đứng dậy cười nói: -" Nguyễn Bưu thống lĩnh, đã lâu không gặp.


"
Hahaha.
- " Nguyễn Bưu gặp qua thất hoàng tử, không biết là ngọn gió nào đưa ngài tới ta cái này ổ nhỏ.

" Nguyễn Bưu chắp tay ha hả cười nói: -" Bất quá thất hoàng tử quá lời, ta chẳng qua là một cái nho nhỏ phó thống lĩnh, nào dám tự xưng cái gì thống lĩnh.

"
- " Nguyễn Bưu thống lĩnh khiêm tốn.

" Lê Huyền cũng là vui vẻ cười đáp: -" Thật cũng không dấu gì, bản hoàng tử là nghe nói Nguyễn Bưu thống lĩnh lệnh lang bị người "đánh lén" trọng thương, trong lòng nóng như lửa đốt, không nhịn được chạy tới hỏi thăm sức khỏe.
Cũng thật trùng hợp, bản hoàng tử không lâu cũng vừa mới từ Vô Uyển đan sư lấy tới một ít ít Tam Sinh đan, vừa hay nghe lệnh lang trọng thương liền đem tới đây, mong Nguyễn Bưu thống lĩnh nhận lấy.

"
Lê Huyền vừa dứt lời, phía sau Hàn Diên lập tiến lên lấy ra một cái bình ngọc đưa tới trước mặt Nguyễn Bưu.
Thấy vậy Nguyễn Bưu sắc mặt lập tức biến đổi, cũng không có nhận lấy mà tỏ ngại ngùng nói: -" Đa tạ thất hoàng tử tâm ý, nhưng là cái này Tam Sinh đan thật sự quá quý giá, Nguyễn Bưu không dám nhận, mong thất hoàng tử thứ lỗi.

"
Tam Sinh Đan chính là một loại tam phẩm trị thương đan dược, hơn nữa là tam phẩm bên trong thượng phẩm, nó độ trân quý không cần phải nói, là có tiền mà khó mà mua loại kia.
Đặc biệt còn xuất phát từ Vô Uyển đan sư, đây chính là hoàng thất nổi danh một trong ba vị ngũ phẩm đan sư, thân phận cực kỳ cao quý.
Lấy được tới tay, có thể thấy được Lê Huyền năng lượng không nhỏ.
Nguyễn Bưu lúc này đích xác thật sự rất cần, nhưng cũng không dám nhận đồ bừa bãi.


Ai mà không biết hiện tại hoàng thất bên trong, đại hoàng tử Lê Ứng Long, nhị hoàng tử Lê Văn, tứ hoàng tử Lê Thiên Hùng, thất hoàng tử Lê Huyền cùng bát hoàng tử Lê Triều Nguyên đang cạnh trong thái tử chi vị vô cùng khốc liệt.
Hắn nếu như lúc này nhận thất hoàng tử đồ vật, chẳng khác nào tự mua dây buộc chân.
Mặc dù sự thật hắn cũng không có đứng về phía thất hoàng tử, nhưng người bên ngoài nhìn và lại không cho là vậy, nhất định định sẽ cho rằng hắn là đang bày tỏ đứng đội thái độ.
Mà Nguyễn Bưu bản tâm thật sự không muốn nhúng vào hoàng thất tranh đấu.
Bởi hoàng thất xưa nay tranh đấu vẫn vô cùng khốc liệt, cái gì máu mủ tình thân đều không tồn tại, chỉ có duy nhất lợi ích.
Kẻ thua chỉ có một kết cục, đó chính là chết.
- " Ồ! Không nghĩ tới thất đệ cũng ở đây, thật sự là trùng hợp.

"
Đương lúc này, đại sảnh bên ngoài đột nhiên vang lên dày đặc tiếng bước chân.
Tiếp sau đó chỉ thấy một nhóm ba người đi vào, trong đó dẫn đầu là một người mập mạp trẻ tuổi nam tử, theo sát phía sau là hai cái ăn mặc thống nhật hộ vệ y phục.
Tiến vào đại sảnh bên trong, gặp Lê Huyền ba người tại đây thì ồ lên kinh ngạc nói.
Lúc này Lê Huyền ba người cũng chú ý tới đối phương, nhất là Nguyễn Bưu, khi chứng kiến đối phương diện mục lại càng trở nên không tốt.
- " Nguyên lai là ngũ hoàng huynh, thật sự là trùng hợp.

" Lê Huyền hồ hởi cười nói.
Đúng vậy, trước mặt cái mới đến mập mạp nam tử chính Lê Huyền hoàng huynh, ngũ hoàng tử Lê Duẩn.
- " Nguyễn Bưu gặp qua ngũ hoàng tử.

" Nguyễn Bưu cũng không có chậm trễ, lập tức tiến lên lễ nghĩa chào hỏi.
Chỉ khẽ gật đầu ra hiệu, Lê Duẩn sau đó cũng không có vòng vo, trực tiếp nói ra tới đây mục đích: -" Nghe nói Nguyễn Bưu phó thống lĩnh lệnh lang cùng người nổi lên xung đột bị thương, đại hoàng tử trong lòng lo lắng không thôi, bất quá sự vụ quấn thân không thể tơi đây hỏi thăm, cho nên bản hoàng tử thay mặt đại hoàng tử tới đây vừa là hỏi thăm, vừa là đưa cho lệnh lang trị thương đan dược, hi vọng lệnh lang sớm ngày khôi phục.

"
- " Bất quá hiện tại xem ra có vẻ là không cần, bổn hoàng tử có lẽ là nên sớm cáo từ.


"
Nhìn xem Hàn Diên trên tay đan dược, Lê Duẩn giọng điệu lạnh lẽo nói.

- " Hoàng tử… " Nghe xong Nguyễn Bưu không chút nghĩ ngợi muốn mở miệng giải thích.
Thế nhưng không đợi hắn nói xong, bên cạnh Lê Duẩn đã nhanh hơn một bước nói: -" Hoàng đệ thay mặt Nguyễn Bưu thống lĩnh đa tạ đại hoàng huynh ý tốt, bất quá có hoàng đệ chỗ này Tam Sinh đan hẳn là đã đủ trị khỏi Nguyễn Bưu thống lĩnh lệnh lang thương thế.
Ngũ hoàng huynh đưa tới đan dược có lẽ là nên giữ lại, tương lai bất chắc, biết đâu lại có lúc cần dùng đến.

"
- " Ngươi… " Nghe đến đây, Lê Duẩn sắc mặt đỏ lên, hiển nhiên là tức giận không nhẹ, tựa như thẹn quá hóa giận, lúc này hắn đột nhiên cười lớn nói: - " Hahaha! Được lắm, thất đệ hôm nay lời nói hoàng huynh nhớ kỹ.

"
Sau đó lại nhìn về phía Nguyễn Bưu gằn giọng nói: -" Đã vậy bản hoàng tử trước cáo từ, chúc Nguyễn Bưu phó thống lĩnh lệnh lang sớm ngày khỏi bệnh, nếu có rảnh rỗi ta cùng đại hoàng tử nhất định sẽ đến hỏi thăm.

"
Khi nói đến hỏi thăm hai chữ, Lê Duẩn khẽ nhấn mạnh, sau đó nhìn cũng không nhìn, lập tức cùng hộ vệ đi ra đại môn.
Mà Lê Huyền lúc này cũng không có nán lại, khẽ ra hiệu Hàn Diên để đan dược lên bàn rồi đi đến Nguyễn Bưu trước mặt nói: -" Bản hoàng tử cũng xin cáo từ, sau này Nguyễn Bưu thống lĩnh nếu có chuyện gì cần giúp cứ đến tìm ta, bản hoàng tử chắc chắn sẽ không từ chối.

"
Dứt lời cả hai cũng nhanh chóng rời đi, bỏ lại Nguyễn Bưu một mình thất thần đứng đó.
Phải qua một hồi lâu, Nguyễn Bưu mới lấy lại tinh thần, đồng thời hời hợt nói ra " xong " một chữ.
Phải biết ngũ hoàng tử thế nhưng chính là đại hoàng tử Lê Ứng Long trung tâm người ủng hộ, lúc này bị hiểu lầm như vậy, đối phương chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn, nhất là Lê Duẩn cuối cùng hỏi thăm hai chữ để Nguyễn Bưu trong lòng xiết chặt.
- " Thất hoàng tử, ngươi hại ta rồi.

".