Giai Giai sốt ruột chạy thật nhanh vào.
Vừa vào đã thấy Lục Đông ngồi vò đầu bức tóc, cảm giác như có chuyện chẳng lành.
Cô nhẹ nhàng bước tới bên cạnh cậu.
Lục Đông...!.
Cô nhẹ nhàng gọi tên anh.
Cậu hốt hoảng quay lại: Giai Giai .
Anh à, có chuyện gì xảy ra sao? Em vừa thấy bác sĩ đi ra .
Cô thỏ thẻ sợ ba mình sẽ tỉnh giấc.
Cậu biết tính làm sao khi nghe được câu hỏi bất chợt của Giai Giai.
Không...!Không có gì, chỉ là chú ấy hơi mệt nên anh lo lắng mà gọi bác sĩ vào khám cho chú .
Dù cố gắng chấn chỉnh bản thân nhưng không tránh khỏi việc giọng nói có chút run sợ.
Thì ra là vậy, làm em cứ tưởng ba xảy ra chuyện gì .
Làm cô hoảng loạn một phen, cũng may ba vẫn bình an.
Bây giờ, cô chỉ lo cho Lục Đông, anh ấy cũng đã chăm sóc cho ba nhiều rồi, cũng nên nghĩ ngơi để lấy lại sức.
Lục Đông, anh về nghĩ ngơi đi, để em ở lại lo cho ba .
Không được, em chân yếu tay mềm, thức khuya sẽ không chịu nỗi .
Biết là cô chỉ muốn tốt cho cậu nhưng để Giai Giai một mình cậu chẳng an tâm một chút nào cả.
Em thật sự không sao, ngược lại là anh dù sức khỏe tốt thế nào thức khuya trong thời gian dài như vậy sao có thể chịu nỗi.
Nghe lời em đi mà .
Cô cố thuyết phục cậu cho bằng được.
Nhìn ánh mắt mong đợi của cô, sao anh có thể từ chối được chứ.
Được rồi Giai Giai, anh sẽ về nghĩ ngơi, hôm sau anh sẽ đến với em .
Ừm .
Cô trả lời bằng giọng mũi.
Khi Lục Đông đi rồi, cô mới quay sang nhìn ông Thẩm.
Nắm lấy tay ba của mình tâm sự.
Con chỉ còn ba là người thân duy nhất, ba phải sống thật khỏe mạnh để chứng kiến ngày hạnh phúc nhất của con .
Dù mong ước nhỏ nhoi của cô nhưng đó là điều mà ông Thẩm khó có thể thực hiện được.
Nếu nghe được lời nói này của cô, trong thâm tâm ông chắc chắn sẽ đồng ý.
Nói ngày trọng đại cô bất giác mỉm cười nghĩ về Lục Đông.
Nhưng cuộc sống này đâu ai lườn trước được điều gì...
Thế Khải đem gương mặt phờ phạt đến khó coi trở về nhà.
Anh rất lo lắng về những chuyện bản thân đã gây ra.
Lê từng bước chân nặng nhọc đến sofa, anh mệt mỏi dựa lưng vào ghế.
Ba mới về sao? .
Ngồi xuống chưa được bao lâu đã thấy ông Thẩm về, mà ông ta đi đâu không cần hỏi cũng biết.
Không thấy sao còn hỏi .
Ông Chu chán nản ngồi xuống, cái số đen đuổi cứ luôn đeo bám.
Thằng con này cũng chẳng giúp ít được chuyện gì.
Anh thở dài ngao ngán.
Con đi ngủ trước .
Không muốn tiếp tục đôi co, cứ hai cha con gặp nhau là cải vã, tốt nhất là lánh mặt đi trước.
Khoan, Ông ta sao rồi? .
Ông Chu thắc mắc tại sao dạo gần đây Thế Khải lại không nhắc gì đến gia đình bên đó.
Hay đang có chuyện gì xảy ra mà nó giấu mình.
Ông ta? Thế Khải hiểu ba mình là đang nói đến ai.
Không tốt lắm, đang ở bệnh viện điều trị .
Thế Khải chỉ nói vu vơ, không nói đến vấn đề bệnh tình ông Thẩm.
Như vậy còn không biết nắm bắt cơ hội thì không còn gì để nói .
Ông Chu lên tiếng khiêu khích tính nhẫn nại của Thế Khải.
Con biết rồi .
Dù nói như thế nào anh vẫn không nỡ đối xử như vậy với ông Thẩm.
Nhưng chẳng còn sự lựa chọn nào cho anh...
Lục Đông đi về, chỉ còn Giai Giai ở lại với ông Thẩm.
Cô thấy ba cứ là lạ, ngủ triền miên, hơn bốn giờ đồng hồ trôi qua rồi mà ba vẫn chưa thức giấc.
Cố trấn an bản thân, ba chỉ mệt nên mới ngủ nhiều như thế.
Nhưng lòng cứ bồn chồn lo lắng.
Chào cô .
Bác sĩ cầm trên tay bảng xét nghiệm đi vào.
Giai Giai nghe thấy có người gọi mình mà quay lại.
Dạ, chào bác sĩ .
Cô cũng lịch sự mà đáp lễ.
Không biết bác sĩ đến có chuyện gì không ạ .
Vì cô biết, bây giờ đâu phải là giờ khám bệnh cho ba.
Chuyện là như này, lúc trưa ông ấy do uống thuốc ngủ nên mới chìm sâu trong vô thức, cũng may là phát hiện sớm nên đã kịp thời chữa trị.
Người nhà biết bệnh nhân bị bệnh về não nếu dùng thuốc này sẽ rất nguy hiểm không? Tôi cũng đã nói với cậu thanh niên đưa lọ thuốc để tôi xét nghiệm.
Không ngoài dự đoán đây là loại thuốc ngủ liều mạnh.
Nếu cứ tiếp tục sử dụng có lẽ ông Thẩm sẽ không qua khỏi .
Bác sĩ tận tình kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho cô biết.
Đầu cô cứ ong ong, không tin vào tai mình.
Cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi bác sĩ nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Bác sĩ, sao ba tôi lại bị bệnh về não, có nhầm lẫn gì ở đây không? Rõ ràng, ba tôi mệt nên ngất xĩu thôi mà .
Cô hoang mang tột độ, bây giờ cô giống như là đang chất vấn bác sĩ hơn là nói ra những câu nghi vấn trong lòng mình.
Bác sĩ có chút ngờ vực:
Cô không biết thật sao? Ông ấy bị suy não do di chứng để lại.
Chuyện này cậu thanh niên kia biết, tại sao cô lại không .
À, đây là báo cáo xét nghiệm, cô cứ từ từ mà đọc.
Tôi xin phép đi trước .
Đưa cho cô xong bác sĩ cũng ra ngoài.
Để cô ở lại với tâm trạng ngổn ngang, đầu óc cứ như lơ lửng trên mây.
Cô cầm chặt bảng xét nghiệm, không màng gì đến nó.
Cô bây giờ cứ quanh quẩn bên câu nói của bác sĩ Cậu thanh niên kia biết, còn cô sao lại không .
Chuyện này là sao đây? Lục Đông biết nhưng lại giấu cô.
Cô không thích ai giấu mình từ chuyện ba bị bệnh suy não đến cả việc ba bị ngấm thuốc ngủ, anh ấy vẫn chọn cách nói dối mình.
Đằng này cậu là người yêu, hiểu rõ cô nhất, vậy mà....!Cô bật cười chua xót, không giấu nỗi sự thất vọng tràn trề trên khuôn mặt xinh đẹp...
- ---------HẾT CHƯƠNG 72------.