Như lời đã hứa, Thế Khải và Minh Châu dắt tay nhau đến bệnh viện để đến thăm ông Thẩm.
Còn có sự xuất hiện của một người nữa, chính là bà ta.
Dù hôm qua đã xảy ra một chút sóng gió nhưng vì muốn lấy lòng được con bé nên phải ép bụng đến đó một lần nữa.
Minh Châu liền vui vẻ đồng ý.
Thế Khải thì khác, anh không vui vì sự xuất hiện của bà ta.
Dù không hòa hợp, ba người họ vẫn phải đến vì mục đích của riêng mình...
Vừa vào đã thấy ông Thẩm, chú Lý, Giai Giai và cả Lục Đông đang vui vẻ trò chuyện với nhau.
Ba, con mới tới .
Minh Châu, con đến rồi sao? .
Hai cha con hỏi thăm rất tình xảm như giữa hai người họ chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mọi người dù không thích nhau nhưng vẫn chào hỏi cho có lệ.
Riêng Thế Khải thì luôn dán chặt mặt vào người Giai Giai khiến cô không được tự nhiên và có chút khó chịu.
Ba, con xin lỗi .
Dù là đứa con gái ngỗ nghịch, không biết nghe lời, nhưng từ khi nghe ba vì mình mà phải nhập viện.
Minh Châu vừa cảm thấy có lỗi lại thương ba nhiều hơn.
Ông Thẩm rất mừng vì cô con gái của mình cũng biết xin lỗi người khác nữa đấy.
Ông nắm chặt tay Minh Châu, dù không nói nhưng ông mỉm cười đồng nghĩa với việc đã tha thứ hết lỗi lầm.
Ông chỉ mong chờ có ngày này thôi và cuối cùng nó cũng đến.
Bà ta thấy tình cảm hai người họ tốt như vậy liền có chút đắc ý.
Như vậy, ông ta sẽ không giao hết cho con đứa con riêng Giai Giai đó, tài sản cũng sẽ có phần lớn của Minh Châu và nếu được như vậy mình cũng sẽ hưởng được không ích.
Chỉ mới nghĩ đến đó thôi, đã thấy vui trong bụng rồi.
Tất cả mọi người còn lại cũng thấy được nét mặt của bà ta.
Nhưng cũng không nói được gì, vì họ chẳng muốn quan tâm đ ến.
Reng...!Reng
Đang trong không khí xúc động, đột nhiên vì tiếng chuông reo không đúng lúc mà bị phá vỡ.
Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình.
Minh Châu chỉ hận không thể tự tay đập nát điện thoại của mình.
Con xin phép ra ngoài một lát .
Minh Châu lịch sự đi ra ngoài...
Anh có việc gì quan trọng cần nói sao? Còn không có gì thì để khi khác, hôm nay tôi rất bận, không có hơi sức để cãi nhau với anh .
Không để người đầu dây bên kia có cơ hội lên tiếng, Minh Châu đã xổ một tràn dài.
Bao nhiêu uất ức chuyện hôm qua à không phải nói là những ngày qua, tiện thể trút giận lên hết một lần.
Lần đầu tiên Thừa Quân chịu thiệt thòi, dù bị mắng cũng chẳng dám lên tiếng phản bác lại.
Bây giờ, bản thân cũng đã hiểu những ấm ức không thể tỏ bày của nhân viên đã từng bị Thừa Quân này la mắng.
Tôi...!tôi .
Thừa Quân cũng chẳng biết mở lời như thế nào.
Minh Châu bực bội, không biết kiếp trước đã nợ hắn những gì mà bây giờ vào những lúc quan trọng, hắn điều gọi đến làm phiền, thật là không hiểu nỗi.
Anh ở ở đó mà tôi, tôi tiếp đi, tôi tắt máy đây .
Khoan...!.
Tắt máy luôn rồi, cô ta vậy mà dám...
Thôi bỏ đi dù sao lỗi cũng thuộc về mình, chẳng trách Minh Châu lại tức giận như vậy.
Thừa Quân đã đến quán nhậu để lấy chiếc xe của mình về.
Chủ quán cũng đã giải thích về chuyện bạn gái mà trong lòng của mình thắc mắc.
Và cũng kể đầu đuôi mọi chuyện từ lúc gọi cho Minh Châu và ngay cả cô ấy đón như thế nào.
Vậy mà lại hồ đồ nói người ta lợi dụng.
Vết nhơ này khó mà rửa sạch, có mười cái miệng giải thích cũng chưa chắc gì Minh Châu đã nghe, vò đầu bức tóc cuối cùng Thừa Quân cũng đi ngủ.
Mặc kệ, khi nào có cơ hội thì xin lỗi cô ta cũng được...
Thật là phiền chết đi được!
Là ai gọi cho con vậy Minh Châu .
Bà ta thấy đứa con gái của mình bực mình mà lên tiếng quan tâm.
Không sao, chỉ là tên Giám đốc Thừa Quân đó gọi có chút chuyện thôi, không có gì đâu mẹ .
Bà ta nghe được vậy thì vui mừng, lại có người để ý con gái bà ta, nếu không lấy được tài sản của ông ta thì ít ra cũng có tên Giám đốc đó làm chỗ dựa vững vàng.
Quân? .
Ông Thẩm đang suy nghĩ về cái tên này, nghe rất quen, hình như là...
Minh Châu im lặng một lúc, cũng xin phép ra về.
Ba à, con về trước khi khác sẽ đến thăm ba .
Được rồi, con phải giữ lời hứa đó .
Tuy Minh Châu về sớm, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ làm ông mãn nguyện.
Thế Khải, anh về luôn không? .
Thấy Thế Khải liếc mắt đưa tình với Giai Giai mà Minh Châu trong lòng sinh ra khó chịu.
Dù sao nó cũng đã có Lục Đông ở bên mà anh ấy vẫn không từ bỏ mà cho mình cơ hội.
À, ờ...!về .
Anh cũng xin phép mọi người, ở lại chỉ rước thêm rắc rối.
Khi thái độ của cô vô cùng lạnh nhạt giống như xem anh là không khí.
Thế Khải đi chung với họ nhưng khi về lại đi trước.
Minh Châu, con thích Thế Khải sao? .
Bà ta cũng quan sát được Minh Châu nhìn anh rất tình tứ, sao có thể qua mắt bà ta được chứ.
Con yêu anh ấy .
Minh Châu không phủ nhận, mà khẳng định chắc nịch một câu như vậy.
Nhưng thằng bé có vẻ quan tâm tới Giai Giai nhiều hơn .
Bà ta thấy trong suốt thời gian ở đó Thế Khải luôn hướng mắt về Giai Giai không hề giấu diếm.
Ngay cả mẹ mình cũng nhận ra.
Con không quan tâm, dù sao nó cũng không thích anh ấy.
Lúc đó, Thế Khải sẽ tự rút lui .
Minh Châu có lòng tin chắc chắn sẽ như thế.
Bà ta cũng vuốt theo Minh Châu: Con nói đúng .
Mẹ chúng ta đi thôi ...!Minh Châu cũng không muốn nhắc đến chuyện đau lòng này nữa.
Bà ta nói vậy chỉ để nịnh bợ, lấy lòng Minh Châu.
Thật ra, Thế Khải nghèo hơn Giám đốc kia nhiều...!Bà ta không muốn Minh Châu quen với đứa nghèo sơ, nghèo xác....