’ Bà đến đây làm gì ’.
Chỉ hỏi vậy thôi, còn mục đích bà ta đến đây để làm gì ông cũng không quan tâm lắm.
’ Minh Châu nó ép đến đây, chứ tôi cũng chẳng muốn ’.
Đúng thật là cao ngạo, rõ ràng bà ta muốn lấy lòng đứa con gái mới đến đây, nào ngờ không có mặt Minh Châu lại giở giọng như thế.
Nghe bà ta nói vậy, ông cũng rất vui mừng vì con bé vẫn còn quan tâm đ ến ông già này:
’ Sao có một mình bà, còn con bé đâu? .
’ Minh Châu còn nhiều việc bận, không có rãnh rỗi như ông, luôn thích phiền người khác ’.
Lục Đông và chú Lý quá thất vọng vì những lời chu ngoa của bà ta.
Chú Lý nhìn Lục Đông, cậu cũng hiểu ý mà tìm cớ đi ra ngoài.
Bệnh viện không khí đã ngột ngạt bây giờ còn khó thở hơn.
’ Ông chủ ở lại đây nói chuyện với … ’.
Chú Lý cũng không biết xưng hô với bà ta như thế nào.
Gọi là bà chủ là không thể vì bà ta không xứng, còn nhưng danh xưng khác thì chú Lý chưa nghĩ ra.
Ông không nói gì chỉ gật đầu.
Hai người họ ra ngoài nhường lại không khí căn thẳng lại cho ông Thẩm, chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh để không còn nhìn thấy được bà ta.
Chú Lý thầm cảm thán chính mình, hai mươi năm trước có thể chịu đựng được bà ta và còn cảm phục ông Thẩm nhiều hơn nữa …
Điều ông từ đó đến nay không thể lí giải được, tại sao khi trẻ ông lại yêu thương và muốn cưới bà ta cho bằng được.
Trên thương trường ông luôn đúng, còn tình trường ông xin thua.
Nói vậy cũng không đúng, chỉ khi gặp mẹ Giai Giai ông mới biết bản thân mình không thất bại thảm hại đến như vậy.
Đối với những lời nói nặng nề của bà ta từ lâu ông đã không còn cảm giác.
’ Nói như vậy là bà cố ép ở đây để lấy lòng Minh Châu thôi sao? Bây giờ bà có thể về ’.
Đừng tưởng ông không biết bà ta chỉ muốn lợi dụng con bé để có lợi cho bản thân, chứ dù hai mươi năm trước hay hai mươi năm sau bà ta không bao giờ nghĩ cho con bé.
Có thể năm đó bà ta không cần Minh Châu cũng như ra đi với hai bàn tay trắng.
Vì lúc đó bà ta có chỗ dựa, nhưng không ngờ chỗ dựa này không vững chắc, đã bị gãy đổ tự bao giờ.
Còn bây giờ thì sao bà ta không còn gì ngoài đứa con gái có thể là ’ Rùa Vàng ’ để làm bàn đạp nâng đỡ bước tiến cho bà ta sau này.
Chỉ thương cho Minh Châu không biết bộ thật của mẹ mình như thế nào.
Không phải là con thỏ ngu ngốc mà chính là con cáo đang ngụy trang.
Phải công nhận rằng ông Thẩm hiểu bà ta nhất và điều này chính bà ta cũng phải thừa nhận:
’ Đúng thì đã sao, không vì con bé tôi cũng chẳng cần mất thời gian đến đây để làm gì.
Còn chuyện đi hay ở … Ông không cần đuổi tôi cũng sẽ đi.
Tôi chỉ nhắc ông là phải đối xử với Minh Châu ’ công bằng ’ một chút, đừng bên trọng bên khinh … ’.
Bà ta không ngại khi nói ra sự thật bản thân chỉ đang lợi dụng Minh Châu.
Đây chẳng phải là đang nói ông thiên vị giữa Minh Châu và Giai Giai sao?.
Chỉ toàn là tự nghĩ, tự suy diễn.
Còn ông đối xử như thế nào thì tự bản thân ông biết, không cần người ngoài phải suy xét.
’ Cảm ơn bà đã nhắc nhỡ, chỉ sợ tôi đối xử công bằng thì Minh Châu vẫn sẽ chịu thiệt thòi vì có người mẹ như bà ’.
Ông cũng công kích, không còn là người đàn ông yêu chiều người phụ nữ của mình như xưa nữa.
Mặt bà ta méo xệch, thể hiện sự không hài lòng với những lời nói của ông Thẩm.
Bà ta tức giận không biết nên nói gì, chỉ sợ mở miệng sẽ bực mình thêm.
’ Hừ, tốt nhất là được như lời ông nói ’.
Bà ta đem khí thế bức người ra về, ở đây cãi nhau với ông thế nào cũng bị chọc tức cho chết.
Nhìn bà ta sau bao nhiêu năm vẫn như vậy, ông không còn thất vọng chỉ cảm thấy phiền phức …
Minh Châu đã đến quán rượu theo địa chỉ nhưng sao chẳng thấy anh ta.
Khi không lại rước thêm cục nợ này không biết.
’ Cô gì ơi … ’.
Anh chủ quán quơ tay để cho cô biết.
Minh Châu thấy vậy cũng đi lại.
’ Anh ta đâu? ’.
’ Ở phía trong, cô đi vào rẽ phải phòng đầu tiên ’.
Anh chủ quán cũng tận tình chỉ dẫn.
’ Sao anh không đưa anh ta ra ngoài ’.
Đi nhậu thôi mà cũng ngồi phía trong, chỉ thích làm phiền người khác.
’ Cô cũng thật khéo nói, bạn trai cô nặng gấp ba lần tôi lại là người xĩn thì nặng cỡ nào nữa ’.
Thấy cũng hợp lí, Minh Châu không nói gì vội đi vào trong.
Anh chủ quán thấy cô đi vào liền lắc đầu: ’ Nhìn cô ta thái độ cau có khi đến đón bạn trai nhậu say về mà hết muốn lấy vợ ’.
Minh Châu nhanh chóng đi vào theo sự chỉ dẫn của chủ quán.
Coi đó, bình thường thì hay la mắng bây giờ nằm như chết, không còn biết gì nữa.
Minh Châu đi lại gần con người gục ở bàn nhậu.
’ Giám đốc … Giám đốc ’.
Minh Châu lay lay người Thừa Quân.
Cứ im thinh thít, không có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy.
Minh Châu kiên nhẫn một lần nữa:
’ Giám … ’.
Cô chưa kịp nói đã bị Thừa Quân quát.
’ Chu Linh, cô tránh ra ’.
Thừa Quân không còn ý thức mà gọi tên người khác.
Mình là Minh Châu đâu phải là Chu Linh, vậy không cần tránh ra … Cũng thiệt là đừng nói là bị cái cô Chu Linh đá rồi buồn đi nhậu đó.
Nhìn kĩ anh ta cũng rất đẹp chỉ là vẫn thua Thế Khải vài phần …
- --------HẾT CHAP 66-------.