Ngày chủ nhật, Thế Khải không cần chần chừ mà sáng sớm đã có mặt trước cổng Thẩm Gia, xem có thể sẽ gặp được Giai Giai không.
Nhưng lần này lại làm anh thất vọng một lần nữa từ lúc ông Thẩm được đưa vào bệnh viện, cô luôn túc trực bên cạnh ông.
Không bỏ cuộc, Thế Khải vẫn cố đợi thêm một lúc.
Lần này, có lẽ công sức của anh đã được đền đáp.
Nhưng mà … anh chỉ thấy chú Lý đang loay hoay với một vỏ đồ lớn đang cầm trên tay không biết là cái gì.
Đã một tháng hơn mới thấy được chú ấy, nhưng Thế Khải nhìn chú ấy có vẻ rất gấp ráp, không biết là có chuyện gì.
Anh bạo dạng đi theo phía sao biết đâu chú ấy đi thăm ông Thẩm.
Dù như thế nào, anh cũng không bỏ cuộc …
Rất may, chú Lý đi vào một bệnh viện trong thành phố.
Đúng như là anh dự đoán.
Chỉ tiếc là anh và Minh Châu lại không nghĩ ông Thẩm lại ở một bệnh viện tầm trung như thế này.
Nên tìm mãi mà không thấy.
Bây giờ phải cất công đi phía sau chú Lý như kẻ trộm.
Thật nực cười, không biết làm mấy chuyện đi rình mò này là có mục đích gì mà anh phải hao tâm tổn sức như vậy không biết nữa.
’ Chú Lý tới rồi sao? ’.
Lục Đông đi lại chào hỏi chú Lý.
’ Lục Đông, ông chủ và Giai Giai đang ở trong vậy chú vào đây ’.
Đã một tháng nay không gặp hai người họ, chú Lý cảm thấy rất nhớ không thôi.
’ Ơ khoan, chú khoan đi, con sẽ đưa chú đi ăn trước ’.
Lục Đông nhanh chóng mở lời để ngăn không cho chú Lý vào trong.
’ Nhưng mà chú muốn thăm hai người họ trước, vả lại chú cũng không đói ’.
Ăn uống thì để lúc khác bây giờ ông muốn gặp ông chủ hơn.
’ Nhưng mà, chú Thẩm nói với con như vậy, nếu làm trái ý e là con không thể làm con rễ nhà họ Thẩm luôn rồi ’.
Lục Đông nói bông đùa, nhưng lại rất kiên quyết không cho chú Lý vào trong.
’ Thôi được rồi, chúng ta đi.
Con mấy thứ này thì sao? ’.
Ông nhìn trên tay mình đang cầm mấy vỏ trái cây, cũng là quà ở dưới quê gửi tặng.
’ Chú cứ để ở phía trong góc hành lang, sẽ không sao đâu ’.
’ Được rồi ’.
Ông để lại vỏ quà rồi cùng Lục Đông ra ngoài.
Thật ra, ông Thẩm đã nói với Lục Đông là muốn nói chuyện riêng với Giai Giai nên cậu mới ra ngoài.
Tình cờ chú Lý cũng đến nên cậu mới đuổi khéo như vậy.
Thế Khải thấy Lục Đông nên anh có chút đen mặt.
Cuối cùng, hai người kia cũng rời đi, nhanh cơ hội này anh bước gần về phía phòng bệnh mà Lục Đông vừa đi ra.
Chắc chắn Giai Giai đang ở trong đó …
’ Ba à, bác sĩ nói ba chỉ sốc nên mới ngất xĩu.
Nhưng hai ngày qua, sao sắc mặt ba lại phờ phạc như vậy ’.
Điều này làm cô vô cùng lo lắng.
Ông biết sức khỏe của bản thân mình hơn ai hết và khi nghe Giai Giai hỏi như vậy ông có chút chột dạ.
’ Tại ba nằm nhiều quá, không vận động nên con mới thấy vậy, vài ngày nữa ba sẽ khỏe lại thôi, con đừng quá lo lắng ’.
Nhìn đứa con gái vì mình mà dần trở nên tiều tụy, hốc hác.
Ông lo lắng cho cô nói:
’ Con cũng lo cho mình đi, mấy ngày nay con cũng đã chăm sóc cho ba nhiều rồi ’.
’ Con không sao đâu ’.
Biết là ba lo lắng nhưng đây là bổn phận của cô, được chăm sóc ba là một điều hạnh phúc.
Có lẽ ông không còn nhìn thấy được Giai Giai bao lâu nữa nên ông dặn dò cô trước:
’ Giai Giai có một vài điều ba muốn nói với con, con phải biết tự lo cho bản thân, ba rất mừng vì có Lục Đông ở cạnh ba rất an tâm giao con cho cậu ấy.
Còn Minh Châu ba hi vọng hai đứa con của ba sẽ sống hòa thuận, yêu thương lẫn nhau.
Còn điều này … ’.
Ông vẫn ngập ngừng không biết nên nói sao đây.
Từ nãy đến giờ cô luôn chú tâm nhưng lời mà ông nói, thấy ba ngập ngừng nên cô nói: ’ Có gì ba cứ nói đi ạ ’.
Ông im lặng một lúc lâu rồi lấy hết can đảm của bản thân để giải bày:
’ Ba mong con có thể hạn chế gặp Thế Khải có được không! ’.
Biết bản thân vô lí, nhưng ông không có cảm giác an toàn khi nhìn thấy Thế Khải, ông cũng biết thằng bé có tình ý với Giai Giai nhà ông.
Tuy nhiên, Giai Giai đã có Lục Đông, ông cũng không muốn chuyện tinh tay ba này sẽ được lặp lại.
Thế Khải nghe đến đây thì lùng bùng cả tai, nhíu mày thật chặt.
Ông ấy nói vậy là có ý gì?
Giai Giai nghe đến đây thì thở phào.
Cứ tưởng là chuyện gì, chứ chuyện này ba không cần nhắc cô cũng sẽ tránh thật xa.
Từ khi cô quen Lục Đông và những lần Thế Khải cưỡng ép cô thì cô đã không muốn tiếp xúc gần với anh nữa rồi.
’ Chuyện này ba không cần lo đâu ạ, con chắc chắn sẽ không để anh ta đến gần ’.
Thế Khải đang buồn phiền thì lại nghe được câu nói tuyệt tình từ cô.
Anh rất mong cô có thể từ chối không ngờ lại nguyện ý với mong muốn của ông Thẩm.
Đau, rất đau! Ngay tin thần, lẫn cả trái tim.
Không phải nói gỡ! Nhưng lời ba nói Giai Giai cứ cảm thấy nó giống như là đang trăn trối, điều này làm cô vô cùng bất an.
Ông Thẩm cũng yên tâm phần nào khi Giai Giai lại đồng ý với mình tránh xa Thế Khải …
- ----------HẾT CHAP 63---------.