Minh Châu và Thế Khải tâm trạng vô cùng tức tối khi tìm hết bệnh viện lớn ở thành phố cũng không thấy tên của ông Thẩm đâu.
’ Thế Khải chúng ta tìm lâu như vậy cũng không thấy, bây giờ phải làm sao đây ’.
Tuy có chút nóng giận nhưng khi nói chuyện với Thế Khải, Minh Châu lại có thái độ rất khác.
Anh im lặng một chút rồi cũng lên tiếng:
’ Cứ tìm mãi cũng không phải là cách, chị cứ về trước còn tôi còn có việc riêng phải làm ’.
’ Không được, cho em đi theo với ’.
Dù sao cũng nghĩ nửa ngày rồi, có nghĩ thêm nữa cũng chẳng sao.
’ Chị không nghe rõ sao, đây là chuyện riêng của tôi ’.
Thế Khải có chút khó chịu.
Thấy Thế Khải không vui, Minh Châu cũng không muốn làm cho anh giận thêm nữa nên cũng chấp nhận rời đi trước.
’ Vậy em về trước ’.
Khi cô bước đi được một đoạn Minh Châu có chút nuối tiếc nhìn Thế Khải.
Cũng đã biểu hiện rõ ra mặt như vậy.
Nhưng tình cảm này sao anh ấy lại không đền đáp.
Thế Khải bây giờ cũng chẳng biết đi đâu, cứ đứng yên một chỗ suy nghĩ về cô.
Nhờ vậy mà anh mới biết mình ngu ngốc.
Chỉ cần đợi ở Thẩm Gia sẽ biết được là ông Thẩm đang ở đâu.
Đúng rồi! Cứ như vậy đi.
Thế Khải tìm được nút thắt trong lòng thì vui vẻ hẳn ra.
Đi về nhà trong tâm thế tươi tỉnh, không còn cau có như lúc nảy nữa.
- -------------------
Giai Giai ngồi ngắm nhìn ba mình ngủ mà suy nghĩ vu vơ.
Thầm trách người chị Minh Châu:
’ Đã biết tin ba bị như vậy mà chị ấy vẫn chưa vô thăm, có cần phải vô tâm vậy không ’.
Nhưng cô cũng quên mất mình là người đã không nói ra ba đang nằm ở bệnh viện nào.
Cô lại nhớ đến Lục Đông rồi, anh ấy không nói là ngày mai có tới hay không nhưng không dám gọi vì cả ngày hôm nay cậu đã cùng cô chăm sóc cho ông Thẩm rồi.
Không nên làm phiền anh ấy mãi được.
’ Cô bé, đang suy nghĩ gì đó ’.
Mãi mê suy nghĩ, cô không để ý có người đã đứng trước mặt cô từ bao giờ.
’ Lục Đông? Sao … sao anh lại ở đây, không phải anh đã về rồi sao ’.
Cô khá bất ngờ vì cậu lại có mặt ở đây.
Tuy rất vui nhưng cũng có chút thắc mắc.
Có phải ông trời đã quá ưu ái cho cô rồi không vừa mới nhắc là đã xuất hiện rồi.
’ Về là không được quay lại sao? ’.
Nhìn cô ngây ngốc cậu thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Cũng đúng nhỉ?
’ Ai lại để cô gái xinh đẹp này ở lại một mình chứ, lỡ ai đó cướp mất em rồi sao? ’.
’ Anh cứ khéo đùa ’.
Cô đánh yêu vào tay cậu, cứ thích chọc người ta.
’ Anh đang cầm gì mà nhiều vậy ’.
’ Đây là một ít đồ dùng của chú và anh còn mua thức ăn nữa khi nào đói chú và em đói cứ lấy ra ăn ’.
Cuối cùng, Lục Đông cũng nói chuyện nghiêm túc trở lại.
Mặc dù, cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi Lục Đông lại chu đáo quá mức nhưng cô lại lên tiếng trách móc:
’ Vậy còn đồ của em đâu, em từ khi vào đây đã một ngày chưa tắm rồi ’.
’ Chúng ta chưa thân đến mức anh phải mua đồ cho em, còn nữa em không tắm một tuần vẫn thơm ’.
Lục Đông càng ngày càng thích chọc ghẹo cho cô bé trước mặt xù lông.
’ Anh dám … ’.
Giai Giai đen mặt, nhưng ít ra còn vớt lại câu cuối.
Không thân mà biết người ta thơm đấy chứ.
Cậu bật cười thành tiếng trước gương mặt phụng phịu của cô, mới nói một tí đã xù lông rồi.
’ Anh đùa … anh đùa, anh có nhờ nhân viên chọn cho em vài bộ đồ.
Bây giờ cũng hơn tám giờ tối, em mau tắm còn để khuya quá sẽ không tốt ’.
Cậu lo lắng cho cô mà dặn dò.
’ Không phải khi nảy có người nói em một tuần không tắm vẫn thơm sao? ’.
Cô nào dễ bắt nạt, phải ăn miếng trả miếng như vậy mới công bằng.
’ Cô gái của anh cũng biết đùa quá chứ ’.
Cậu mỉm cười ôn nhu.
’ Chứ sao, không nói với anh nữa em đi tắm trước đây, anh ở lại trông ba giúp em ’.
Nói rồi, cô lấy túi đồ từ tay Lục Đông để vào trong thay đồ.
’ Được ’.
- ----------------------
Bên này, Thế Khải đang ngồi trong bóng tối suy nghĩ gì đó, lúc chiều anh có đi đến Thẩm Gia xem có Giai Giai ở đó không.
Nhưng đứng cả buổi vẫn không thấy một ai, chắc có lẽ cô ấy không về thật.
Dù sao cũng phải kiên nhẫn, không phải mình đã học được đức tính này gần hai mươi năm rồi sao.
Nhưng sao chuyện gì có liên quan đến Giai Giai là gần như anh mất kiểm soát, nóng vội hơn bình thường.
Aish, đúng là không thể suy nghĩ nỗi được chuyện gì, tốt nhất bây giờ anh nên đi ngủ, không thôi sáng mai sẽ bị tên giám đốc khó ưa đó cằn nhằn.
Lúc chiều đã bị tên đó giáo huấn một trận vì nghĩ làm đi tìm ông Thẩm mà không xin phép anh ta.
Đúng thật là điên đầu!
- -------HẾT CHAP 62-------.