Ông Chu đang trên đường đi mua thức ăn đêm.
Nhà có hai người đàn ông nấu nướng có chút bất tiện.
Nên đi ra ngoài mua về ăn là hợp lí nhất.
Bình thường Thế Khải đi làm về tiện đường thì sẽ ghé mua.
Do hôm nay anh phải ở lại công ty để hoàn thành xong dự án.
Ông Chu đành lê thân già này ra ngoài một chuyến.
’ Chu Dương ông khỏe không? ’.
Tiếng nói phát ra từ phía sau làm cho ông Chu lạnh sống lưng.
Gương mặt bơ phờ, nụ cười méo mó cố trấn an bản thân.
’ Anh Lâm vẫn khỏe chứ? ’.
Ông cố nặn ra nụ cười nhưng bên trong đã không còn chút cảm giác.
Nhìn gương mặt của tên giả nhân giả nghĩa không chỉ A Lâm mà ngay cả đàn em cũng phát ngấy.
’ Vốn dĩ tao rất khỏe, nhưng có thằng không biết điều thiếu tiền dai quá từ năm này qua tháng nọ nên đi đòi cũng rất mệt ’.
Ông Chu toát mồ hôi lạnh.
Nghe lời châm chọc đó cũng biết đang ám chỉ đến ai rồi.
Nở một nụ cười nịnh nọt, lấy lòng:
’ Nếu mệt vậy, chi bằng anh đừng đi đòi nữa ’.
’ Mày đang dạy đời tao sao? ’.
Ông Chu không mở miệng thì thôi, chứ nói ra câu nào thì khiến đối phương phát điên câu đấy.
Đàn em phía sau thấy đại ca mình có chút mất kiểm soát nên lay nhẹ cánh tay.
A Lâm liền hiểu ý mà điều tiết lại cảm xúc.
Nở nụ cười giễu cợt, nói:
’ Chú mày nói đúng, đòi làm gì để chuốt thêm phiền phức cho mình vừa mỏi miệng, mỏi tay lại không có kết quả gì.
Chi bằng chặt tay chặt chân của hắn làm món ngon cho thú cưng nhà tao thì còn gì bằng haha ’.
A Lâm cười lớn.
Mấy tên đàn em phía sau cũng hùa theo.
Ông Chu sợ run người không nói nên lời.
’ Không … không ’.
’ Không cái gì, nãy giờ mèo vờn chuột với mày đủ rồi, mau trả lời có trả hay không? Ba tỷ của tao đâu ’.
A Lâm nắm cổ áo siết thật chật và hét thật lớn cào mặt của ông Chu.
’ Xin … cho tôi … ’.
Vì lực siết rất chật nên lời nói phát ra không được rõ ràng, ngắt quãng.
’ Xin cho mày được làm điểm tâm cho thú cưng nhà tao sao? Được, tao thành toàn cho mày.
Tụi bây … ’.
A Lâm cố tình hiểu sai ý để đe dọa ông Chu.
Nghe đến được làm điểm tâm mà tay chân ông giãy nãy kịch liệt.
’ Đừng … đừng tôi … tôi sẽ trả ’.
Tuy hoảng loạn nhưng vẫn cố sắp xếp từ ngữ để nói lời cầu xin.
Trì hoãn được lúc nào thì hay lúc nấy.
Nếu không nói vậy chắc có lẽ cái mạng già này cũng khó giữ.
’ Được, vậy thì trả đi ’.
A Lâm cười lớn hài lòng.
Đúng là nhát gan mới dọa một tí đã sợ xanh mặt.
’ Cho tôi một tuần … à không, ba …ba ngày ’.
Nhìn sắc mặt khó coi như con dao giơ trước mặt của A Lâm ông Chu có vẻ lúng túng mà hứa hẹn.
’ Ngay bây giờ … ’.
Chỉ ba từ ngắn gọn cũng đủ để cho ông Chu khó thở.
Còn chưa kịp trấn an thì lại nghe câu tiếp theo càng làm máu huyết trong người ông ta chạy loạn.
’ Hoặc là làm bữa ăn cho thú cưng nhà tao mày chọn đi ’.
Đây là lựa chọn sao? Đằng nào cũng là con đường chết.
Nhưng trả tiền thì sẽ kéo dài được tuổi thọ hơn là phải làm món ăn cho … Ông Chu không dám nghĩ tới.
Nhưng số tiền lớn như vậy ở đâu ra chứ.
Đúng rồi, Thế Khải … Thế Khải sẽ giúp được mình.
Thấy ông Chu đứng đơ như khúc gỗ, A Lâm ngoắt tay, đàn em hiểu ý thay đại ca mình kẹp chặt hai cánh tay.
Một con dao lạnh như băng kề sát vào cổ.
Nhận thấy nhiệt độ lạnh thấu sương từ con dao truyền đến cổ, ông mới nhận thức được cái chết đang sát bên cạnh.
Vội xua tay, năn nỉ:
’ Anh Lâm đợi một chút, sẽ có người mang tiền đến .
’ Bỏ tôi ra trước, tôi sẽ bảo người mang tiền đến ’.
’ Tụii mày bỏ nó ra đi ’.
A Lâm cũng miễn cưỡng đồng ý, tốt nhất đừng giờ trò nếu không mạng sống khó giữ.
Được thả tự do nên ông Chu nhanh chóng gọi điện cho Thế Khải cầu cứu nhưng …
Tít! Tít! Tít
’ Sao rồi? Không gọi được đồng mình thì chuẩn bị chết đi ’.
A Lâm mất bình tĩnh nói.
’ Đợi một lát ’.
Ông Chu trả giá.
Đúng là thằng trời đánh, lúc dầu sôi lửa bỏng chẳng thấy nó đâu.
Ông Chu kiên nhẫn gọi lại một lần nữa.
Lần này đầu dây bên kia đã nhấc máy.
Thế Khải đi nộp bản báo cáo và để quên điện thoại trong phòng.
Vừa bước vào đã nghe tiếng chuông inh ỏi, giờ này rồi vẫn có người điện sao.
Màn hình hiện lên ’ Ba ’, anh ngạc nhiên khi ba gọi giờ này.
Nhưng ông ta điện chưa bao giờ có chuyện gì tốt lành cả.
’ Ba, có chuyện … ’.
Vì vui mừng vớt được phao cứu sinh mà ông Chu nhanh miệng cướp luôn lời nói chưa kịp phát ra của Thế Khải.
’ Thế Khải, cứu ba đi con ’.
Những lúc nguy cấp nhất ông mới nhớ ra vẫn còn có đứa con không máu mũ này.
’ Có chuyện gì, ba cứ nói ’.
Anh biết mà, ba mình làm gì gọi đến mà có chuyện tốt được.
’ Con mau mang ba tỷ đến cứu ba, không thôi ba sẽ chết ’.
Ông khẩn thiết cầu cứu.
’ Được rồi, ba đang ở đâu? ’.
Anh bình tĩnh đến kinh ngạc, không có vẻ lo lắng trước sự sống chết của ba mình.
Không phải anh bất hiếu, nhưng đối với ông Chu anh đã không còn cảm giác yêu thương.
Trả nợ cho ông ta cũng chỉ vì trách nhiệm.
Đã không giúp được chuyện gì, còn gây thêm phiền phức.
’ Đường X, con mau tới đi ’.
Ông vừa cầu xin, vừa hét lớn.
Anh không nói gì mà ngắt máy.
Nhanh chóng dẹp dọn rồi chạy đến địa chỉ mà ông Chu nói.
Tuy làm việc mệt mỏi nhưng vẫn cố để đến nơi chuộc người ba cờ bạc này về.
’ Thả ba tôi ra ’.
Tới nơi đã thấy bọn họ đang hành hạ ba mình, anh cũng có chút đau xót.
’ Thế Khải ’.
Nhìn thấy anh ông ta mừng rỡ, như sống lại được lần nữa.
’ Đây là một tỷ rưỡi, muốn thêm cũng không có ’.
Thế Khải không muốn phải đem tiền của mình vào những việc không đâu, phân nữa số tiền đã là quý lắm rồi.
’ Nhóc con, mày giỡn mặt sao? ’.
A Lâm tức giận khi chờ đợi thằng nhãi này nhưng số tiền thì không như ý muốn.
’ Ông không lấy thì tôi mang về ’.
Thế Khải thách thức.
’ Mày … ’.
A Lâm nóng giận, nói không thành lời.
Đàn em nói nhỏ vào tai:
’ Đại ca, có đỡ hơn không ’.
Nghe cũng có lí, nên là A Lâm hắn tạm chấp nhận.
’ Được, số tiền còn lại tôi sẽ lấy sau ’.
Trước khi đi còn nghoảnh đầu lại nói với ông Chu:
’ Có con trai tài giỏi như vậy thì ở nhà hưởng phước.
Còn số tiền còn lại mà không trả đủ thì mạng của mày để cho thú cưng nhà tao hưởng ’.
A Lâm cười châm chọc, vẻ mặt đầy thích thú.
Ông Chu tức giận trước Thế Khải.
Quay qua trách móc:
’ Sao mày không trả hết, mày muốn nó giết tao sao? ’.
’ Tiền ở đâu ra, mà ba muốn là có ’.
Nói rồi anh quay đi, không đợi ông ta về chung.
’ Mày … ’.
Thằng trời đánh, kêu nó cũng như không.
Lúc cần thì kêu đến, lúc không đúng như ý muốn thì trở mặt.
Đúng là làm ơn mắc oán ….