Lời Nói Dối Đau Thương

Chương 46: 46: Bất An - Giấu





Thẩm gia
Giai Giai ngồi trong phòng với tâm trạng không tốt.

Vừa tức giận vì nụ hôn tùy tiện của Thế Khải và vừa cảm thấy rất nhớ Lục Đông.
Không biết anh ấy bây giờ như thế nào.

Vắng anh ấy có một chút mà mình đã thấy trong lòng trống trải rồi.
Ngồi suy nghĩ một chút, cuối cùng không chịu nỗi mà gọi cho Lục Đông.
’ Gì đó cô bé ’.

Đầu dây bên kia khi nhìn thấy tên cô trên màn hình nên giở trò chọc ghẹo.

Nói chứ anh cũng rất nhớ cô nhưng đang đi chung với ông Thẩm, anh nào dám càng gỡ mà công khai gọi điện cho cô.

Tuy nhiên, cũng không vì thế mà anh bỏ cuộc, tính lúc tối sẽ gọi.

Nhưng nào ngờ cô bé này lại nhanh tay hơn.
’ Anh đang làm gì? ’.

Cô cũng không còn sức để nghe lời anh trêu ghẹo, chỉ cần biết anh đang làm gì và có khỏe không.
’ Giai Giai à, Lục Đông đi chơi với mấy chị chân dài rồi ’.

Ông Thẩm lên tiếng đốt nhà người khác.
Đúng là có đứa con gái mát lòng mát dạ.

Thà gọi cho người yêu chứ không gọi cho người ba già này.

Lục Đông thầm nghĩ, chú nói vậy là chết con rồi.
’ Thật sao ba ’.

Biết là ba chỉ đùa nhưng tính hay ghen nên muốn hỏi lại.
’ Không … không phải vậy đâu ’.

Lục Đông liên tục thanh minh cho bản thân.
Ông Thẩm cười vì sự đáng yêu của hai đứa trẻ.

Đã lớn rồi mà cứ như con nít, giận hờn vu vơ nữa chứ.

Làm ông có cảm cảm giác nhớ vợ.

Mẹ của Giai Giai cũng hay dỗi hờn ông như thế, nhưng bà ấy vắng số … Thôi không nhắc nữa, chỉ có điều ông thầm giận bản thân vì không biết kẻ hại vợ mình là ai.
Sao ông có cảm giác đầu quay cuồng, trước mắt như là ảo ảnh, mờ mờ ảo ảo.
’ Vậy chứ sao, anh giải thích đi ’.

Anh ấy cứ lấp bấp như vậy, không lẽ lời ba nói là sự thật.
’ Anh … ơ chú, anh …anh tắt máy trước đây ’.

Vốn muốn giải thích cho cô đó chỉ là hiểu lầm nhưng cậu thấy ông Thẩm ôm ngực và ngất đi nên có chút hốt hoảng, lòng rối bời mà cắt ngang cuộc trò chuyện.
’ Ơ … anh, anh ’.

Sao tự nhiên lại ngắt máy, ý gì đây? Điều này làm cho cô không khỏi nghi ngờ.

Mới đi có một ngày mà thay lòng rồi.

Nhưng bây giờ, tại sao lòng ngực cô cứ nhói lên.

Biết bao nhiêu chuyện ập đến với cô một lúc, chắc là khó thở thôi.

Tự an ủi bản thân là vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an.
’ Chú … chú à, chú không sao chứ ’.

Phải làm sao bây giờ, Lục Đông đành gọi cấp cứu.
’ Alo … ’.
Bênh viện
Lục Đông lo lắng đi qua đi lại, giải thích chưa xong với Giai Giai là đã gây ra tội lớn rồi.

Nếu cô ấy biết mình không chăm sóc tốt cho ba chắc Giai Giai sẽ từ mặt mình luôn quá.
Lòng lo lắng không yên, nhưng bác sĩ đã ra khỏi phòng cấp cứu.

Cậu nhanh chân chạy đến hỏi:
’ Bác sĩ, chú ấy như thế nào rồi? ’.
’ Ông ấy không sao … nhưng mà … ’ … Nhớ lại chuyện đã hứa với ông Thẩm.
’ Bác sĩ, xin đừng nói chuyện này cho ai biết ’.


Ông không muốn ai lo lắng cho mình.

Nếu nói cho Lục Đông thì chắc chắn Giai Giai sẽ biết.

Ông không làm gì được cho con bé và ông đã hứa với vợ là sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ.

Chắc có lẽ ông sẽ không còn cơ hội đó, và cũng đến lúc ông được nằm cạnh bà rồi.
Ông chỉ mong con bé luôn sống hạnh phúc, không cần lo âu hay suy nghĩ bất kì chuyện gì.
Cũng may vẫn còn có Lục Đông ở cạnh, nếu ông đi rồi không biết con bé sẽ như thế nào.
’ Ông có biết bệnh tình mình rất đáng lo ngại và phần trăm sống xót là rất thấp không.

Nhưng cũng đừng vì thế mà bỏ cuộc ’.

Biết bản thân là một bác sĩ, phải nói những lời tích cực để cho bệnh nhân có niềm tin lạc quan để tiếp tục đấu tranh giành lấy sự sống.

Không suy nghĩ tiêu cực sẽ làm giảm mục tiêu sống của họ.
Tại sao ông lại giấu bệnh tình của mình.

Nếu con cái ông biết có lẽ họ sẽ chăm sóc động viên ông.

Biết đâu ông cảm thấy vui vẻ mà thời gian được sống sẽ kéo dài.
Ông biết, ông hiểu những gì mà bác sĩ nói nhưng không còn cách nào khác.
’ Tôi hiểu, nhưng xin ông đừng tiết lộ cho ai, làm ơn! ’.

Ông bây giờ lần đầu tiên biết cảm giác thật lòng cầu xin ai đó.
Thấy ông Thẩm thành khẩn như vậy ông có chút động lòng.
Người trong cuộc họ sẽ hiểu mình muốn gì và cần gì.

Nên ông chỉ đưa ra lời khuyên chứ không dám xen sâu vào.
’ Được rồi, tôi hứa với ông ’.

Sự bất lực hiện trên gương mặt bác sĩ.


Có lẽ ông Thẩm đã quá cố chấp để tự bản thân một mình chịu đựng.
’ Cảm ơn bác sĩ ’.

Ông vui mừng trước lời hứa của bác sĩ.
’ Được, vậy ông nghĩ ngơi đi ’.

Nói rồi bác sĩ ra ngoài cho ông có không gian riêng.
Ông nghe bác sĩ nói là ông bị di chứng từ vùng đầu.

Phải mất nhiều thời gian mới làm cho ông có triệu chứng.

Và một khi nó xuất hiện thì sẽ khó cứu chữa.
Nhưng đó giờ có ai đánh ông đâu chứ.
Ngồi một lúc lâu, à phải rồi khoảng hai mươi năm trước ông từng bị một người đàn ông bịt mặt chặn đường đánh.

Nhưng lúc đó bị sướt ngoài da.

Chỉ đánh hai cái ở vùng đầu nhưng không quá mạnh.

Ông không thấy có triệu chứng gì nên chủ quan không đi khám.

Bây giờ nó biến chứng thành căn bệnh không ai có thể cứu chữa.
Lúc đó ông nói với bà chỉ là những người làm ăn trên thương trường ganh ghét nhau rồi đánh trả thù.
Nhưng hơn ba mươi năm ông đứng trên thương trường chưa có trường hợp nào như vậy cả.
Dù có nghĩ như thế nào cũng không thể biết người hại mình năm xưa là ai ….