Lời Nói Dối Đau Thương

Chương 34: 34: Quá Khứ 10





Ông không còn từ nào để nói với bà ta.

Đã sai còn ngoan cố chối cãi.

Đẩy mọi tội lỗi cho người khác, còn mình như là người vô tội.
Bà ta không làm nghề diễn viên quả là có thể giải Oscar sẽ bớt đi thêm một đối thủ.
’ Đừng nói nữa, kí đi ’.

Ông tiếp tục cầm một tờ giấy nữa đưa cho bà ta.
Lần này, còn hốt hoảng hơn lúc nãy nữa.
Trước mắt bà ta có thể nhìn thấy dòng chữ in nghiêng rất rõ ’ Đơn Ly Hôn ’.
Như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào người.

Làm sao có thể như vậy?
Quá tốt rồi, không cần phải tốn công phí sức chơi trò trốn tìm nữa.

Đúng! Anh ta giàu thật nhưng rất tiếc bà cần tình yêu hơn.
Nếu ly hôn có thể đến được bên cạnh người mình yêu thì còn gì bằng.

Không cần lén lén lút lút sợ bị người ta bắt gặp.
Với lại người mình yêu đâu thua gì anh ta.
Mắc gì mình phải ủy lụy cầu xin chứ.
Có vẻ đã làm cho anh thất vọng rồi.
’ Được, tôi kí ’
Đâu phải ông đưa ra quyết định này là dễ.

Phải đắn đo suy nghĩ nhiều lần.
Tại sao bà ta có thể vô tâm như thế.

Không một chút suy nghĩ.


Mà gật đầu ngay lập tức.
Bà ta vốn là người mà ông Thẩm yêu sâu đậm.

Chỉ là ông đơn phương, không biết vì lí do gì nhưng chỉ muốn cưới bà ta về làm vợ.

Ông Thẩm quyết tâm đến cùng để có thể đưa người con gái này về nhà.
Nên ông Thẩm nhờ ba mẹ mình sang hỏi cưới.
Ba mẹ bà Thẩm cũng thuộc dạng ham hư vinh nên đánh đổi đứa con này.
Khi biết tin mình sẽ lấy người không yêu.

Bà Thẩm phản đối kịch liệt.
Vô cùng tức giận nhưng không thể làm gì được.
Cuộc sống hôn nhân của gia đình ông Thẩm vốn không thể như câu mưa dầm thấm đất.

Bà đối với ông càng ngày càng lạnh nhạt hơn.
Luôn đi ra ngoài vào buổi tối để tránh mặt.

Vì tính chất công việc của ông Thẩm có thể sẽ làm xuyên đêm.
Lúc đăng kí kết hôn bà ta do dự nhưng khi ly hôn thì không cần suy nghĩ mà chấp nhận ngay.
Có lẽ ngoại tình là cách trả thù duy nhất dành cho ông.
’ Đây là do ông lựa chọn, sau nàu nếu có hối hận thì cũng không thể nào cứu vãn.

Đây là tôi tự tìm thoát thân cho mình chứ ông không có cơ hội để đuổi được tôi, nhớ đó ’.

Tuy nói là có thể rời đi một cách công khai thoải mái nhưng sâu trong lòng bà vẫn có chút bức rứt, khó chịu chỉ là miệng nói cứng thôi.
Bà ta nói xong cũng quay mặt bước đi, để lại ông Thẩm một mình đứng trơ ra suy nghĩ.
Ha, ’ tìm đường thoát thân ’, ông thật sự không hiểu, mình đối xử với vợ tệ lắm sao?.

Khi rời đi lại nói bốn từ gây đau xót trái tim người ở lại như vậy.
Thôi thì cứ coi như hết duyên, đến đây coi như là kết thúc một cuộc hôn nhân một phía.
Bà Chu ngồi một mình trong căn phòng suy nghĩ, không biết anh ấy như thế nào rồi.

Có giải thích cho chị ấy hiểu rõ mối quan hệ của cả hai hay chưa.
Mọi chuyện cứ ập lên đầu mình một lúc vậy, sao có thể vượt qua nỗi đây.
Tiếng mở cửa làm đánh thức những suy nghĩ hỗn độn của bà.
’ Anh… anh, chị như thế nào rồi, đã giải thích cho chị ấy đừng hiểu lầm chúng ta chưa? ’.

Vì hồi hộp lo sợ rằng không biết vì mình mà họ có lục đục không.

Nên bà chưa kịp nhìn rõ gương mặt nhợt nhạt mà nhanh chóng hỏi.
Ông Thẩm trầm mặc một lúc lâu cũng trả lời:
’ Tôi và vợ đã ly hôn ’.

Hơi thở nặng nhọc, giọng nói nhỏ dần.

Từ khi nào ông lại yếu đuối trước mọi việc như vậy.
Như có tiếng sét đánh ngang tai, ai nói cho bà đây không phải là sự thật đi.

Nếu như họ ly hôn thì mình là người đáng trách nhất.
’ Là tại tôi sao? ’.

Biết bản thân mình đã gián tiếp hủy hoại một gia đình hạnh phúc, bà tự trách bản thân nhưng không thể làm gì để chữa lại những lỗi lầm đã gây ra.
’ Không, chuyện này không liên quan đến cô hay một người nào khác.


Là do tôi! ’.

Ông nhận lỗi sai hết về phía mình.

Cũng đúng, nếu ngay từ đầu ông không vì phút rung động nhất thời ép buộc con gái người ta lấy mình thì đâu ra nông nổi như thế này.
Bây giờ, có nói gì thì mọi chuyện cũng đã kết thúc, chỉ tội cho Minh Châu, ba thì không biết mặt, mẹ thì bỏ đi.
Bà Chu có chút lo lắng cho ông Thẩm, ngẫm nghĩ lại không biết tâm trạng của anh ấy như thế nào?.

Biết là sẽ rất buồn, nhưng nhìn lại nét mặt của ông, đó giống như là đều hiển nhiên.

Không có gì gọi là nuối tiếc hiện lên trên mặt.
Tuy ông Thẩm sắc mặt có hơi phờ phạc nhưng không phải là buồn phiền về chuyện ly hôn.

Ông chỉ lo cho cuộc sống sau này sẽ đảo lộn như thế nào ở gia đình ông.
Còn đối với bà ta ông xem như là đã hết tình.

Nhưng tình nghĩa vợ chồng bao năm ông sẽ chăm sóc Minh Châu thật chu đáo.

Vì cũng là con gái của người phụ nữ ông từng yêu.
Bà ta cũng thật là tệ, rời đi cũng không nhắc đến con mình mang nặng đẻ đau.
’ Anh cũng đừng tự trách, bởi tôi biết lỗi của tôi cũng không ít ’.
Ông mỉm cười chua xót, tại sao tất cả những người quen biết mình lại hiểu chuyện đến mức đau lòng.

Còn bà ta là vợ nhưng chưa bao giờ thấu hiểu, chỉ biết trách cứ ông đủ đường.
Vì giải quyết chuyện ly hôn với bà ta mà một chút nữa ông quên mất, việc lúc sáng bà Chu có nói là ngày mai sẽ xuất viện.

Vậy cô ấy sẽ đi đâu?
’ Cô nè, còn chuyện lúc sáng cô nói ngày mai sẽ xuất viện, cô nên suy nghĩ lại ’.

Ông nói ra lời khuyên nhưng thật chất là đang ẩn chứa sự níu kéo.
’ Tôi suy nghĩ kĩ mới đưa ra quyết định.

Khi nghe chuyện của anh và chị ly hôn thì tôi càng khẳng định rằng mình sẽ rời đi.

Thứ nhất là tránh cho anh gánh những rắc rồi không đáng có và thứ hai là không làm phiền anh ’.

Bà cũng nói thật lòng mình, rất muốn ở lại nhưng nhìn lại mình thấy không có tư cách nên không thể ở lại được.
Ông Thẩm nhíu mày, hai lí do bà nói ra như một, đều là muốn né tránh ông.

Lúc nãy ông rất mong chờ bà sẽ suy nghĩ lại.
Tất cả những người bên cạnh đều rời xa ông.

Ngay cả người bạn mới quen này cũng tìm cách thoát khỏi ông.
Không lẽ cuộc đời bắt mình phải lựa chọn giữa không hạnh phúc và cô đơn.

Hai thứ đó có khác nhau sao?
Nhìn ông có chút không vui, bà cứ nghĩ là ông sẽ buồn vì vợ của mình nhưng bà đâu biết rằng ông là lo cho bà, à không, kể cả đứa con trong bụng.

Ở đây cũng đã lâu nhưng chẳng thấy người nhà của cô ấy đâu, kể cả chồng.

Vậy cô ấy còn có lí do gì để rời đi, lại muốn quay những ngày tháng khổ cực đó.
’ Nếu rời đi, vậy thì cô ở đâu? ’.
Bà bất chợt nợ nụ cười tự giễu, làm gì có nơi nào cho mình về.
Nếu về với ông Chu thì bà mãi mãi sẽ bị vùi dập, càng nhớ lại chuyện của Tiểu Quân vì đi tìm ông ta mà thất lạc con.

Nhưng mà còn Thế Khải bà rất lo cho thằng bé, không biết nó sẽ sống như thế nào nếu không có bà.
Dù thế nào bà cũng không về lại nơi chôn đi cuộc đời và những giọt lệ chảy quanh khóe mắt.

Chắc chắn là không thể!
’ Chỉ cần có nơi nào lựa chọn tôi, thì tôi sẽ ở đấy ’.

Bà như vô cảm khi nói ra câu này.
Những lời nói như cay xé vào tâm hồn con người.

Mọi thứ đều trở nên vô hình, không chút phương hướng.
’ Nếu vậy thì ở lại với tôi.

Tôi cần cô ’ ….