Lời Nói Dối Cuối Cùng

Chương 1-2




Thời tiết càng ngày càng lạnh, Nghiêm Tư Cẩn đúng bảy giờ mở cửa siêu thị tiện lợi, đại khái đảo qua nhìn mặt đất xong, ngẩng đầu nhìn một chút giấy thông báo tuyển dụng quảng cáo.

Vốn siêu thị này không lớn lắm, Nghiêm Tư Cẩn vẫn chưa nghĩ tới muốn thuê nhân viên tiếp thị hỗ trợ, nhưng ba ngày trước trải qua cơn ác mộng kia, anh vẫn muốn tuyển mộ một người hỗ trợ quản lý siêu thị, cũng tiện thể phòng ngừa chuyện như vậy phát sinh một lần nữa. Nhưng đã qua ba ngày, vẫn chưa có người nào đến đây tuyển dụng.

Vợ Nghiêm Tư Cẩn năm năm trước đã qua đời, anh dùng số tiền tích trữ mà hai vợ chồng tích góp mở rộng tiệm tạp hóa, một năm trước đã dựng xong “Siêu thị tiện lợi vì dân”. Bây giờ anh chỉ còn một mình, cũng coi như tự mình trải qua. Phần tử trí thức xuất thân như anh cũng không cảm thấy tháng ngày trôi qua này có bao nhiêu gian nan.

Chỉ là…… Cơn ác mộng đáng sợ ba ngày trước vẫn cuốn lấy anh, anh không thể báo cảnh sát, không thể đi bệnh viện, cũng không thể nói cho bạn bè biết, chỉ có thể tự chính mình miễn cưỡng quan tâm lấy mình. Cho đến bây giờ, hạ thân vẫn còn đau nhức, bước đi cũng không thể dùng tốc độ quá nhanh……

Sau khi về nước lại ở trong PUB chơi cả một buổi tối, Tằng Nữu cảm thấy rất mệt, tài xế trong nhà cũng không đến rước. Anh tiện tay ngăn cản một chiếc xe, nhắm mắt lại, chờ trở lại biệt thự Tằng gia.

Buổi sáng cỡ tầm khoảng tám đến chín giờ, xe đi lại rất nhiều, kẹt xe trên đường cũng là điều đương nhiên. Tằng Nữu lười biếng đưa đầu hướng ra ngoài cửa sổ. Thiếu niên mười tám tuổi đang trong thời kỳ phản nghịch, luôn thích tìm những chuyện thú vị cùng mạo hiểm, cho dù có ở nước Mỹ hay trở về nước, cậu vẫn chưa tìm thấy sự tình nào có thể gây hứng thú đến cho mình.

Hai con mắt vừa to vừa tròn xuyên thấu nhìn qua cửa kính xe, nghiêm túc đánh giá thế giới bên ngoài, dáng vẻ ăn không ngồi rồi. Nhưng mấy phút sau, đôi mắt hổ phách trong suốt mỹ lệ phát ra ánh sáng.

Nam nhân kia từ trong siêu thị đang nhặt lên món đồ nào đó, khoa trương hơn chính là, thời điểm nhấc chân, hai chân vẫn còn đang phát run, tư thế thật quái lạ.

Tằng Nữu không nhịn được phì phì cười ra tiếng, ba ngày trước cũng chỉ nhất thời tìm kích thích, cùng Trần Hãn, Phó Hiến đi “Cướp bóc” siêu thị. Mặc dù đối với nam nhân không có hứng thú, khi cùng làm tình với nam nhân kinh nghiệm chỉ là số không tròn trĩnh, nhưng thân là đại ca Tằng Nữu chính mắt thấy đàn em bị đá thương tổn, lại gặp Trần Hàn cùng Phó Hiến xem kịch vui ồn ào không ngớt, từ không dễ dàng yếu thế đầu óc cậu liền nóng lên, quyết tâm, liền chịch nam nhân kia.

Tuy cũng từng lo lắng sẽ không làm ra chuyện phiền phức, nhưng khi làm tình cùng nam nhân cũng không lo lắng sẽ mang thai. Tằng Nữu cũng không cảm thấy có cái gì đáng sợ, huống chi lão nam nhân kia chỉ một thân một mình, vẫn còn theo khuôn phép cũ dáng vẻ cấm dục, cậu làm như thế coi như cho anh nếm thử mùi vị khai trai đầu tiên vậy.

Không có kinh nghiệm cùng nam nhân lên giường, Tằng Nữu vừa mới bắt đầu liền xông vào thân thể đối phương, bị kẹp đau muốn chết, nhưng “Cường bạo một nam nhân so với mình lớn tuổi hơn rất nhiều” cũng khiến cho cậu có thành tựu thỏa mãn muốn chinh phục cùng ngược đãi, cậu cũng không cần để ý cảm thụ của đối phương cho dù có tàn nhẫn thọc vào rút ra, phát tiết dục vọng, tư vị cũng không tệ lắm, xác thực rất chặt rất nóng. Chỉ là không nghĩ tới nam nhân nhìn cũng không còn trẻ nữa sẽ để lại di chứng như thế này.

“Ha ha……” Tằng Nữu cười đến quái dị, cảm thấy chuyện này vẫn đúng là rất thú vị, “Tài xế, dừng xe, tôi muốn xuống đây.”

Tằng Nữu xuống xe đi tới “Siêu thị tiện lợi vì dân” nhìn lên cửa, khi thấy tờ quảng cáo tuyển mộ nhân viên. Nghĩ đến có thể nam nhân tự mình muốn thuê người bảo vệ đây mà, Tằng Nữu phát hiện một chuyện cực kỳ thú vị.

Trở lại nói cho bọn Trần Hãn biết, sau khi xong Tằng Nữu mới xoay người rời siêu thị, đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên bầu trời dội xuống cơn mưa tầm tã.

Tằng Nữu không ngờ vận may của mình lại kém đến như vậy, sắc mặt nhìn rất khó coi, đang do dự có nên hay không tiến vào siêu thị trú mưa, cửa chính liền mở ra, nam nhân bước đi khó khăn kia từ bên trong đi ra, trên mặt có chút thần sắc lo lắng.

“Không mang theo dù phải không? Vào đây tạm trú mưa đi đã.” Nghiêm Tư Cẩn ôn hòa cười, đưa tay ra muốn bắt chuyện thiếu niên xa lạ này, nhưng bởi vì cơn ác mộng ba ngày trước lại đưa tay dừng ở không trung.

Chỉ do dự một giây, trên mặt Tằng Nữu lập tức treo lên vẻ mặt cảm kích, “Dạ!”

Hai đôi mắt to tròn long lanh trong nháy mắt cười thành hai vầng trăng lưỡi liềm, phảng phất như đứa trẻ không rõ sự đời.

“Có lạnh không, uống chút nước ấm nào.” Nghiêm Tư Cẩn cảm thấy thiếu niên trước mặt này nhìn đáng yêu lại ngoan ngoãn, không nhịn được quan tâm hỏi nhiều hơn một chút, “Chắc ngoài trời lạnh lắm, sắc mặt em không được tốt.”

Tằng Nữu nhận lấy ly nước, âm thầm nở nụ cười, sắc mặt không dễ chịu vì chơi cả đêm ở PUB, nhưng cậu mới vừa trưng ra vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên trước mặt nam nhân ngu ngốc này, hiện tại lại không muốn đánh vỡ thiết lập “Thiếu niên ngây thơ”.

Nghiêm Tư Cẩn không đợi được thiếu niên lên tiếng cho rằng cậu không muốn trả lời, nụ cười trở nên cứng ngắc, liền xoay người đi đến quầy hàng tiếp tục tính toán.

Tằng Nữu không nghĩ tới nam nhân không dự định hỏi lại, trong lòng sinh ra cảm giác không vui, con mắt hơi chuyển động, nghĩ còn có cái gì có thể “Hấp dẫn” sự chú ý của nam nhân này.

“Thật ra…… Em……”

“Hả?” Nghiêm Tư Cẩn dừng chân, đưa mắt nhìn đến trên người thiếu niên rất nhu nhược, trong lòng phỏng chừng đối phương vẫn còn là học sinh, “Có vấn đề gì sao?”

“…… Thật ra em mới vừa chạy trốn ra khỏi nhà.” Tằng Nữu cố ý cúi đầu xuống, đem giọng mình ép xuống trở nên yếu ớt, trong lòng cậu không khỏi khen thưởng kỹ thuật diễn cùng sức sáng tạo của mình quá xuất sắc.

“Trốn?!” Nghiêm Tư Cẩn lập tức trở về bên người thiếu niên xa lạ này, “Trong nhà em xảy ra chuyện gì?”

“Dạ……” Tằng Nữu từ từ ngẩng đầu lên, bên trong hốc mắt tích đầy ánh sáng lấp lánh, nhìn chăm chú vẻ mặt nam nhân căng thẳng, “Ba mẹ em rất ghét em, hai người đó không thích em, cả hai người……”

Chẳng lẽ là ngược đãi? Trong đầu Nghiêm Tư Cẩn lập tức liên tưởng đến lời giải thích không tốt đẹp này, anh chưa bao giờ trải qua sự tình này nhưng nó lại trải qua trên người thiếu niên đáng yêu như thế này sao?

Tằng Nữu nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Tư Cẩn không tin tưởng, trong lòng không ngừng cười nhạt, cậu sợ Nghiêm Tư Cẩn không tin mình, liền học theo những cô gái mà cậu đã từng vứt bỏ khóc lên rấm rức, “Hu hu hu……”

Bị một thiếu niên xa lạ lại cao hơn chính mình gối đầu lên vai, Nghiêm Tư Cẩn thân thể cứng ngắc nửa ngày, nhưng nghe tiếng khóc đối phương vô cùng bi thảm, anh lập tức quên đi cơn ác mộng khi tiếp xúc gần với nam nhân khác, đưa tay vỗ lên lưng đối phương.

“Được rồi, đừng thương tâm, rời đi nơi đó là tốt rồi.” Nghiêm Tư Cẩn không biết phải làm sao an ủi thiếu niên, liền nói tiếp, “Ngoan, không sao rồi.”

Tay Nghiêm Tư Cẩn ôn nhu phủ lên lưng Tằng Nữu, Tằng Nữu không còn khóc nữa, chỉ làm bộ phát ra âm thanh thút thít, nhưng không biết tại sao, khi tay Nghiêm Tư Cẩn chạm vào trên lưng mình, trong nháy mắt thâm tâm cậu run lên mãnh liệt, trước mắt lại hiện ra tình cảnh ba ngày trước.

Thời điểm tiến vào nam nhân vốn không có dục vọng cùng khoái cảm, như vậy tâm tình trong lòng mãnh liệt có phải là hối hận cùng xin lỗi? Tằng Nữu âm thầm lắc đầu, cậu không cần cùng bất luận kẻ nào nói lời xin lỗi, chỉ có thể trách nam nhân này vận khí không tốt mà thôi.

Nghiêm Tư Cẩn cảm nhận được trong lòng đối phương mãnh liệt giãy dụa, ngữ khí khinh nhu, “Em năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Mười tám……” Tằng Nữu hồi thần trở lại, thấp giọng trả lời.

“Ừ…… Đã thành niên rồi đi.”

“Dạ.” Tằng Nữu không biết từ đâu có ý nghĩ này, đưa tay nắm lấy cánh tay đối phương, không ngờ so với cậu dự đoán lại gầy đến như vậy, như là gà con sợ rời đi gà mái, cậu nắm lấy thật chặt, vẻ mặt như cầu cứu.

“Vậy em có muốn ở lại chỗ này giúp anh làm việc không?” Nghiêm Tư Cẩn miệng không khống chế được lấy ra kiến nghị, trong nội tâm cũng hoảng hốt chính mình đối với thiếu niên này rất có hảo cảm.

Tằng Nữu ngẩng đầu lên, vẻ mặt không hiểu nhìn kỹ Nghiêm Tư Cẩn, “Ý của anh là……”

“Ừ. Vừa lúc anh muốn tìm nhân viên đến phụ giúp trông coi siêu thị, một người như anh không thể quán xuyến hết cả siêu thị được.” Nghiêm Tư Cẩn giải thích, nhìn đối phương đôi mắt sáng lấp lánh, anh nhịn không được cảm thấy thiếu niên này tướng mạo quá xinh đẹp, nhưng khi thấy đứa nhỏ có hoàn cảnh “Bi thảm”, anh lại càng đồng tình đối phương hơn.

Tằng Nữu không hiểu sao Nghiêm Tư Cẩn dễ dàng bị gạt đến thế. Cậu nhất thời quên phản ứng, sớm đã quen thói nói dối cậu đối với Nghiêm Tư Cẩn dễ bị lừa gạt như vậy vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm qua.

“Nếu em không muốn anh cũng không ép, anh chẳng qua cảm thấy, một mình em từ trong nhà trốn ra đến đây, cần một phương pháp mưu sinh……” Nghiêm Tư Cẩn thấy đối phương không cảm xúc, cho rằng đối phương hiểu lầm cái gì đó, liền nhanh chóng giải thích.

“Dạ.” Tằng Nữu đầu óc thông minh còn không rõ đến tột cùng có nên đáp ứng hay không, nhưng trong miệng đã đưa ra câu trả lời. Nửa phần ảo não rất nhanh liền bị “Có lẽ sẽ là một trò chơi vô cùng thú vị” thay thế.

Cậu lộ ra nụ cười sau cơn mưa trời lại sáng, “Cám ơn anh.”

Thiếu niên đôi mắt cùng nụ cười phát sáng khiến Nghiêm Tư Cẩn có chút quẫn bách, anh ngại ngùng sờ sờ lên mũi mình, “Không có gì, anh tên Nghiêm Tư Cẩn, em gọi là gì?”

Tằng Nữu đã bắt đầu dấn thân vào lời dối trá, cậu không chút suy nghĩ, thuận miệng đáp, “Tiểu Ngưu.”

Nghiêm Tư Cẩn thiên tính thiện lương, cũng là người thích giúp đỡ người khác. Từ lúc còn đi học cho đến khi tốt nghiệp, đi làm, kết hôn, tuy rằng Nghiêm Tư Cẩn chưa từng trải qua bao nhiêu sóng gió, nhưng ít ra cuộc sống bình yên, đơn giản vui sướng, bởi vì chưa từng trải qua nhiều chuyện đáng sợ, anh chưa từng nghĩ tới một thiếu niên mười tám tuổi sẽ có bao nhiêu nguy hiểm gây ra cho chính mình.

Biết tùy tiện tin tưởng một người xa lạ là điều không nên, muốn cẩn thận hỏi một chút chuyện trong nhà Tiểu Ngưu, nhưng vừa nhắc tới, nhìn thấy Tiểu Ngưu vẻ mặt muốn khóc, Nghiêm Tư Cẩn lại nuốt câu hỏi vào trong, cảm thấy mình lo xa quá rồi, Tiểu Ngưu ngây thơ đơn thuần như vậy, hơn nữa so với mình còn nhỏ hơn mười mấy tuổi, đứa nhỏ như vậy sẽ làm ra chuyện xấu gì chứ?

Từng có một chút nghi ngờ nhưng khi thấy Tiểu Ngưu không ngừng mỉm cười nó liền dần dần biến mất.