Lời Nói Dối Của Thần

Quyển 2 - Chương 26: Phán quyết đầu tiên (Phần 1)




Gabriel quyết định nhờ Liêu đưa mình quay lại ngục giam để hỏi kẻ khốn nạn kia về trạng thái bất tỉnh của Fleur hiện tại, khi nó tới nơi thì vừa lúc những tia nắng đầu tiên của ngày mới cũng ló dạng. Trời vừa hửng, vẫn còn sớm nhưng trước cửa ngục đã có rất nhiều người tụ tập, họ túm đông tụm ba chỉ trỏ bàn tán. Chẳng ngoài dự đoán, nhân vật chính trong lời họ đương nhiên là người anh trên trời rơi xuống của nó, chỉ là chính El cũng không ngờ được, mới qua một đêm hắn ta đã gây thêm nhiều chiến tích tới vậy.

- Nguyền rủa Thất thần và mưu sát điện hạ?

Người lính canh mới tới đổi ca hốt hoảng bụm miệng lại như sợ những lời mình vừa nói ra cũng đã là bất kính.

- Ngươi nói ai làm cơ? Thủy thần á?

Người kể chuyện trịnh trọng gật đầu. Và cũng khỏi để mọi người tò mò, gã nói tiếp.

- Nghe nói là trong bữa tiệc chào mừng Nguyệt thần trở về Thủy thần đã ra tay hạ lời nguyền tới những vị khác trong Thất thần. Chỉ mình Phong thần không tới là may mắn thoát nạn. Lời nguyền phát tác, Thất thần đều đổ bệnh nặng, nguy kịch lắm. Nghe đâu nếu không giải nguyền, tính mạng có giữ được không còn khó nói. Điện hạ nghe chuyện thì giận dữ lắm, đêm qua ngài đã đích thân tới đây tra xét, không ngờ trong lúc ngài sơ ý, Thủy thần suýt chút nữa đã định lấy mạng ngài. May thay Phong thần tới kịp, không thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra! Giờ Nhật Đế đã tước hết mọi pháp thuật của Thủy thần và giao y lại cho Phong thần xử lý...

Ngay đúng lúc đó, một tiếng thét dài vọng ra từ sâu trong đại lao làm tất thảy những người đứng đó đều giật mình. Tiếng thét đau đớn bị kìm nén dần đứt quãng vương lại từng đoạn rồi ngắt hẳn trả lại sự im lặng đáng sợ.

- Lại bắt đầu rồi đấy.

Người lính canh đêm trước xoa hai tay vào nhau hòng làm xẹp đám lông tơ đã dựng lên của mình xuống.

- Thủy thần quá ngoan cố, Phong thần buộc phải dụng hình. – Gã thì thầm. – Cả đêm qua cứ như thế, tới tận lúc Thủy thần ngất đi mới yên ắng được một lát. Sợ chết ta rồi!

- Chuyện quái gì đang diễn ra thế nhỉ? Hết làm gãy trâm hoa mai tới nguyền rủa Thất thần, lại còn mưu sát điện hạ. Thủy thần đại nhân lại làm những việc như thế sao? Này, ngươi nghĩ coi, không phải ngài ấy trúng tà rồi đấy chứ?

- Ai mà biết! Trước giờ ngài ta chỉ quanh quẩn trong Thủy Tinh Cung, cũng có mấy khi gặp được...

- Tôi chưa từng hiểu ngài ấy nghĩ gì!

- Tôi đã nói ngài ta thật đáng sợ mà. Các người thử nhìn vào mắt ngài ta xem...

- Thôi chớ nói linh tinh! Ngày xưa ngài ấy một mình xông vào Ma giới, chúng ta cũng tưởng ngài ấy phản bội còn gì. Biết đâu, chuyện này cũng thế?

- Giờ chỉ trông chờ vào Phong thần đại nhân tìm ra sự thật.

- Phong thần cũng thật lạnh lùng, dù sao cũng là đồng môn với nhau bằng ấy năm mà ngài ấy dám ra tay tàn độc như thế. Các ngươi không biết lúc ta vào ta đã sợ thế nào... Ngài ấy dùng dây thắt cổ Thủy thần, trông như muốn giết y tới nơi.

- Thủy thần bị đánh tới ngất mấy lần rồi lại bị hắt nước cho tỉnh. Mấy trăm năm qua ta cũng chưa từng thấy màn tra hỏi nào dã man như thế. Dẫu gì cũng là đồng môn...

- Này, các ngươi thực sự nghĩ Phong thần coi Thủy thần là đồng môn sao? Còn nhớ Thiên Nguyệt công chúa đã chết thế nào không? Vì không cưới được Thủy thần nên thắt cổ tự vẫn. Các ngươi quên à?

- Bé cái mồm! Lời này mà để Phong thần nghe thấy, mười cái mạng của ngươi cũng không đủ dùng. Thủy thần còn chịu được, chứ ngữ ngươi chỉ một roi là toi mạng.

- Nếu Phong thần vẫn mạnh tay như thế, tôi sợ Thủy thần có khi sẽ chết trước khi ngài ấy điều tra ra việc gì...

Tới đây thì Gabriel không đứng nghe thêm nữa, nó xoay đầu vỗ vỗ vào cái bờm xù của Liêu.

- Này, đưa ta tới Hữu thần cung, được không?

Liêu đáp lại nó bằng cách khuỵu hai chân xuống. Gabriel nhanh chóng leo lên. Suốt đoạn đường tới Hữu thần cung El chỉ im lặng, những suy tính và dự đoán không ngừng chạy qua bộ óc của nó, cho đến giờ nó thừa nhận là mình vẫn chưa thể hiểu kẻ kia đang nghĩ gì. Những việc hắn làm đều như đang nóng lòng đi tìm chết, nhưng rõ ràng hắn chẳng có lý do gì để làm vậy, vì người hắn chờ đã trở về sau ba ngàn năm. Nó cũng đã nghĩ tới sự đối đầu giữa Ma giới và Đông cung, khi Nguyệt thần trở về đoàn tụ, kẻ bị cả Ma giới nguyền rủa ấy sẽ hạnh phúc, đây cũng là thời điểm thích hợp nhất để trả thù. Nhưng Ma giới chờ ba ngàn năm để trả thù hắn thì hắn cũng đã có tận ba ngàn năm để chuẩn bị, một con cáo già như hắn chẳng chiếm lợi của người khác đã là may, nó không tin hắn chưa có cách đối phó với Ma giới. Vậy thì tại sao hắn lại lựa chọn hành xử như vậy? Hay đây chỉ là trò lừa gạt của hắn ta? Tên điên ấy đang nghĩ gì nhỉ?

Chẳng mấy chốc, Hữu thần cung đã ở ngay trước mắt, Gabriel âm thầm xốc lại tinh thần. Một đêm không ngủ chưa đủ làm nó mệt mỏi, nhưng nghĩ tới việc sắp gặp lại cha mình để chứng kiến màn tình tứ của ông với người tình trong mộng nó lại thấy phiền muộn vô cùng. Vậy mà nó còn chưa kịp bước qua cửa Hữu thần cung thì đã thấy cha nó đang nhanh chóng đi ra. Vẻ ngoài của ông hiện tại đủ làm nó tròn mắt.

Với mái tóc dài quá eo cùng bộ trường bào trắng đang mặc, nếu không phải đã quá quen thuộc thì có lẽ chính Gabriel cũng sẽ chẳng nhận ra cha mình. Mới tới có một ngày mà có vẻ ông đã hoàn toàn hòa nhập với nơi này, sự phù hợp của ông làm El càng thấy chướng mắt hơn, nhất là khi bên cạnh ông còn có một người giống mẹ nó như đúc, hai người sóng bước thật đồng điệu.

- Quế Chi, thầy đi đâu?

Hữu thần nắm lấy bàn tay Esme để níu ông lại.

- Thầy muốn đi gặp nó ư? Không được đâu, bây giờ thầy không gặp được nó đâu...

- Vì anh ta đang bị tra tấn hỏi cung sắp chết rồi!

Chưa để Esme có cơ hội trả lời, Gabriel đã chen vào. Có vẻ bấy giờ hai người kia mới để ý tới sự có mặt của nó.

- Con nói gì?

Esme hốt hoảng hỏi lại, có lẽ vì quá bất ngờ nên ông cũng quên mất phải giả bộ như Gabriel chỉ là cháu mình. Ông vội vã bước tới.

- Nguyền rủa Thất thần và mưu sát Nhật Đế.

Gabriel dửng dưng nói.

- Chưa bị giết đã là may lắm rồi.

Bất ngờ là ngoại trừ Esme đang hoảng hốt thì Hữu thần có vẻ còn dửng dưng hơn, bà chẳng buồn quan tâm tới những gì Gabriel vừa nó, cứ như thể người trong lời nó không phải con trai ruột của bà. Hoặc chỉ còn một cách giải thích khác, bà đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra!

- Thầy không thể gặp nó bây giờ được!

Hữu thần khẳng định.

- Ngay cả em cũng không thể!

- Em vẫn không định nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra sao?

Esme cau mày, thái độ của Như Dương với con trai của hai người làm ông khó mà chấp nhận được. Bỏ mặc con mình trong tình cảnh nguy hiểm và chỉ vui mừng, hạnh phúc ôn lại những kỷ niệm đã qua, Như Dương của hiện tại và người phụ nữ ông yêu trong quá khứ tại sao lại khác nhau như thế. Ông còn nhớ như in ngày ấy, khi biết tin mình mang thai, Như Dương đã hạnh phúc thế nào, đã yêu thương vỗ về những đứa con còn chưa ra đời của ông ra sao. Vậy thì giờ, tình yêu khi ấy của bà giờ đâu mất rồi? Chẳng nhẽ chính vì sự ra đi của ông mà bà lại thay đổi tới vậy?

- Em không lo cho nó à? – Dịu giọng xuống ông hỏi. – Nó là con của chúng ta mà?

- Thầy hãy tránh xa nó ra.

Như Dương vẫn một mực cương quyết.

- Hãy tin em, nó quá nguy hiểm! Thầy phải xa nó ra. Có như thế thầy mới được an toàn!

- Em lại nói cái gì vậy?

- Thầy nghĩ nó vô tội thật đấy à?

Như Dương nói thẳng.

- Máu trên tay nó rửa đi không sạch! Nó có tội, thậm chí là rất nhiều tội! Vậy nên, giờ nó chỉ đang trả giá cho những gì mà nó gây ra thôi! Em chỉ không muốn thầy bị tổn thương vì nó! Em đã từng mất đi thầy một lần, thầy nghĩ em có thể chịu đựng điều ấy thêm một lần nữa sao!

- Như Dương...

Nhìn cảnh cha mình ôm lấy Hữu thần, Gabriel biết ông đã thua rồi. Quá khứ tội lỗi từng làm bỏ mặc Hữu thần đã để lại trong ông một bóng ma lớn khiến ông không dám đi ngược lại ý bà dù cho đó có là vì đứa con của hai người. Nó cũng không quá mong chờ, cha nó trước giờ chưa từng là một người mạnh mẽ hay quyết đoán, dịu dàng và sống theo cảm tính, đó mới chính xác là con người thật của ông.

- Tôi tới chỉ để hỏi Hữu thần nương nương, tôi có thể tới coi bệnh cho Thất thần được không? Tôi nghe nói, họ trúng phải lời nguyền. Về cả y thuật và bùa chú tôi đều có nghiên cứu, tôi cảm thấy mình nên giúp đỡ Đông cung.

Trực tiếp bỏ qua cha mình, nó nói với Hữu thần. Chẳng cần suy nghĩ lâu, Hữu thần đã gật đầu, bà đưa cho nó một tấm Hữu thần lệnh. Có vẻ ngoại trừ cha nó bà sẽ chẳng quan tâm tới điều gì.

- Cảm ơn nương nương.

Gabriel nói rồi nhanh chóng chào tạm biệt. Nếu có thể nó chẳng muốn nhìn thấy cha mình và Hữu thần tay trong tay thêm một phút nào nữa. Trèo lên lưng Liêu, El tức tốc bay đi. Đứng sau lưng nó, Hữu thần chăm chú dõi theo bằng ánh mắt rất lạ lùng.

Qua chuyện phá hủy Trâm hoa mai và gây ra trận pháp chuyển nghịch, Gabriel đã tin dù kẻ kia có đang diễn màn kịch gì thì hắn vẫn một lòng muốn bảo vệ Đông cung. Bởi lẽ bất cứ ai đủ tỉnh táo đều có thể nhận ra, dẫu bề ngoài nhìn như Đông cung đang gặp rối loạn thì những nhân vật chủ chốt chèo chống nơi này vẫn an toàn, lính chiến vẫn bình an, Đông cung hoàn toàn đủ sức mạnh phòng vệ trước mọi thế lực đối đầu nhăm nhe. Vậy nên khi nghe tin Thất thần bị nguyền rủa và Nhật Đế bị ám hại nó đã hơi nghi ngờ, nếu có ý làm hại bọn họ, dù chỉ là diễn kịch, sẽ đơn giản và hợp lý hơn rất nhiều nếu lấy cớ họ bị trận pháp chuyển nghịch làm thương tổn, thay vì bịa ra một lời nguyền phiền phức nào đó. Nó vẫn chưa biết Thất thần có thực sự bị nguyền rủa hay không, nếu không thì nó thật tò mò hắn đang muốn diễn gì? Còn nếu có, chuyện sẽ càng đáng ngại hơn, việc hạ lời nguyền tới những vị thần cấp cao như Thất thần không hề dễ, nó cũng không tin là hắn xuống tay, nhưng nếu không phải hắn thì ai đã gây ra chuyện này?

Để chứng thực được nó đã đích thân tới từng cung điện một, cung đầu tiên gần nó nhất là cung của Địa thần Nhược Ngôn. Tòa cung này chỉ cách Hữu thần cung một đoạn rất ngắn, khi Gabriel tới nơi thì nơi này đã nhộn nhịp người. Hỏi ra mới biết, những người tới đây đều từ Thái Y phủ. Khi nó vừa giới thiệu mình là người của gia tộc Ivient đã lập tức được mời vào mà chẳng cần đưa ra Hữu thần lệnh. Địa thần đang nằm nghỉ ngơi, căn phòng y nghỉ vẫn còn vương lại một mùi thuốc rất nồng mà chỉ cần ngửi qua Gabriel cũng biết, y đã dùng không ít linh đan thảo dược rồi.

- Mau coi bệnh cho ta.

Nhược Ngôn nói. Tuy giọng y rất ôn hoà nhưng lại chẳng thể che giấu được nỗi âu lo.

- Sao rồi? Bệnh tình ta thế nào? Có nguy hiểm lắm không?

Rời bàn tay mình khỏi cổ tay y, Gabriel rút cây đũa phép trong người mình ra, vẽ vào không trung một trận pháp bằng lửa và không ngừng reo vào đó những bùa chú nối tiếp nhau. Ngồi cạnh nó, Nhược Ngôn lo lắng nhìn theo.

- Sao rồi?

Y sốt ruột hỏi lại lần nữa khi nó vừa dập ngọn lửa đi.

- Địa thần, ngài trúng nguyền rồi!

Quả là ngoài dự đoán của nó khi Thất thần thực sự bị nguyền rủa, thậm chí còn là một lời nguyền ác độc.

- Sinh mệnh của ngài giờ đây đã gắn liền với sinh mệnh của một người khác, một trong hai người nhất định phải chết thì kẻ kia mới tồn tại...

Lời nguyền này được gọi dưới cái tên, "Nguyền cược mệnh". Kẻ nguyền rủa reo xuống lời nguyền lấy mạng người khác và đánh cược bằng chính sinh mạng của mình...

- Tôi có thể hỏi ngài, ngài có biết, ai đã hạ lời nguyền này không?

Địa thần không buồn trả lời câu hỏi của nó, điều y lo lắng là một việc khác.

- Cậu có cách gì hóa giải lời nguyền không?

- Tôi chỉ có thể kê đơn để giúp ngài thêm khỏe mạnh và tránh tối đa tác động của lời nguyền. Còn việc giải nguyền, thứ lỗi cho tôi...

Địa thần thất vọng buông thõng tay xuống, trong chốc lát bần thần, nó nghe y lẩm bẩm.

- Chẳng nhẽ chỉ có cách ấy?

- Địa thần?

- Cám ơn cậu đã tới giúp ta.

Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Nhược Ngôn mỉm cười với nó, gương mặt y vô cùng ôn hòa, hệt như thể người lo lắng vừa rồi không phải y.

- Để ta tiễn cậu.

- Ngài sẽ không sao đâu. Tôi chắc đấy.

Ra tới cửa, Gabriel mới quay đầu nói với Nhược Ngôn một câu như vậy. Nhược Ngôn có vẻ hơi ngạc nhiên, y không nghĩ nó dám khẳng định như thế. Chẳng biết nghĩ đến gì, nụ cười trên môi y dần tắt đi. Y tạm biệt nó với một tiếng thở dài.

Đương nhiên là nó dám khẳng định, bởi lẽ 2575 năm sau nó gặp, y vẫn khỏe re cơ mà. Gabriel thầm nghĩ. Biểu hiện của Nhược Ngôn nó đã quan sát rất kỹ và cũng có được những suy đoán nhất định, nhưng để càng chắc chắn hơn, nó tiếp tục di chuyển tới cung điện thứ hai, đó là tòa cung của Hỏa thần Phục Minh.

So với Địa cung, Hỏa cung có vẻ yên ắng hơn rất nhiều. Lần này nó cũng không dễ dàng được mời vào như trước, ngay cả khi nó đã giới thiệu mình là người của gia tộc Ivient, thậm chí còn đưa ra cả Hữu thần lệnh, Hỏa thần vẫn từ chối gặp mặt. Tới tận khi nghe danh nó là thần thông thái Iris, hắn mới cho người mời nó vào. Không ngờ tới khi gặp mặt, ngoài Hỏa thần vẫn còn một người khác đang đợi nó, kẻ mang gương mặt có bảy phần giống Hỏa thần, là anh song sinh cùng trứng của gã – Lôi thần Tế Mộng. Và câu đầu tiên hắn hỏi khi gặp nó là.

- Huynh ấy nhờ ngài tới đây à?

Huynh ấy trong lời hắn chắc chẳng ai khác ngoài ông anh hờ của nó ra. Lôi thần nghĩ thế cũng chẳng có gì lạ, dù sao trong quá khứ, Iris và chủ nhân mảnh ghép trí tuệ đã luôn là bạn tâm giao. Nó không thừa nhận cũng chẳng thừa nhận, mặc kệ bọn hắn nghĩ thế nào thì nghĩ.

- Lại muốn gì nữa chứ!

Phục Minh bực bội vò tung mái đầu xù như lông nhím của mình. Gã nói giọng vô cùng bất mãn.

- Tên ấy coi chúng ta là dế à? Muốn xoay thế nào thì xoay? Nguyền cũng hạ rồi giờ muốn gì nào? Còn cả ngài nữa! – Gã cáu bẳn quay sang Gabriel. – Đến đây làm gì? Cẩn thận cũng bị tên ấy lừa đấy!

- Phục Minh!

Tế Mộng cau mày, trong mắt hắn, đệ đệ của hắn cái gì cũng tốt trừ tính cách thẳng như ruột ngựa. Hắn chắp tay bồi lỗi với Gabriel.

- Đệ đệ nông nổi, mong ngài đừng chấp. Ngài tới đây hẳn là Như huynh đã có lời nhờ. Có phải huynh ấy có cao kiến gì khác, quyết định thay đổi rồi không?

- Cao kiến cái con khỉ! – Phục Minh cười lạnh. – Có phải tên đó hết điên, bắt đầu biết tiếc mạng rồi không mới đúng!

- Mọi chuyện xử trí thế nào, hãy để tôi xem thử đã.

Gabriel coi như không nghe thấy mấy lời giận dữ của Phục Minh, Tế Mộng vội vã nạt gã im miệng rồi lập tức nhờ nó coi qua tình trạng cho gã.

- Thế nào rồi?

Dù người được coi bệnh không phải là Tế Mộng nhưng hắn còn lo lắng và sốt sắng hơn cả bản thân hắn nữa. El thì vẫn lẳng lặng.

- Tôi sẽ xem qua cho cả ngài nữa.

Lần này thì tới Phục Minh chú ý, gã không nói gì, nhưng ánh mắt gã đã bán đứng tất cả. Gã liên tục liếc qua nhìn lại giữa Tế Mộng và Gabriel, thấy Gabriel hồi lâu chẳng đáp gì, cuối cùng không nhịn được, gã cất tiếng hỏi.

- Thế nào rồi?

Một câu y hệt như Tế Mộng, không hổ danh song sinh cùng trứng. Gabriel thu tay lại.

- Hai ngài không sao đâu. Sẽ ổn cả thôi.

Vì tương lai, các ngài còn sống dai lắm. El ung dung nghĩ. Vừa nghe nó phán thế, hai người họ nhất lượt thở phào, nhưng cũng chẳng được mấy giây, vẻ lo lắng lại hiện lên gương mặt họ.

- Nếu nói vậy... Như huynh cũng sẽ không sao chứ?

- Thủy thần?

El làm bộ không biết gì.

- Y sẽ sao cơ?

- Không phải người cùng chịu nguyền với chúng tôi là huynh ấy à?

Tế Mộng vô cùng ngạc nhiên hỏi lại. El còn giả bộ ngạc nhiên hơn.

- Thuỷ thần ư?

- Không phải tên đó lại lừa chúng ta ấy chứ!

Phục Minh giận dữ gầm lên. El xua xua tay.

- Tôi chỉ ngạc nhiên sao các ngài biết là y thôi mà? Rõ ràng lời nguyền này đâu chỉ đích danh ai?

Đây là một điều lạ lùng, tuy tư liệu viết về lời nguyền này rất ít nhưng có những điều cơ bản Gabriel vẫn biết. Lời nguyền này sẽ khắc lên trên kẻ bị nguyền một ấn chú nguyền rủa ghi rõ danh tính kẻ đó cùng người đã ra tay hạ chú. Đáng tiếc, trên người cả Địa thần, Hỏa thần và Lôi thần đều không tra ra được người cùng cược mệnh với họ là ai.

- Ngài chưa nghe tên đó nói à?

Phục Minh hừ lạnh. Gã nói vẻ châm chọc.

- Thủy thần đỉnh đỉnh đại danh thừa nhận chính ngài ta đã hạ bùa, đem sinh mệnh chúng tôi ra mà đùa giỡn, chỉ vì không muốn chúng tôi can dự vào sự nghiệp cứu thế vĩ đại của ngài ấy. Ha ha. Nào ai có dám...

- Đủ rồi.

Tế Mộng buộc phải lên tiếng nạt thêm lần nữa. Nhưng chẳng cần hắn nạt, Hỏa thần cũng đã nói hết được những ấm ức trong lòng gã ra, gã phẩy tay áo quăng lại một câu "Mặc kệ." rồi xoay người bỏ đi. Tế Mộng quay qua cười bồi lỗi với Gabriel, hắn thay Hỏa thần tiễn Gabriel ra tận cổng, vừa đi hắn vừa nói.

- Đệ đệ tôi lỗ mãng, mong ngài đừng chấp. Nó vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng Như huynh đã hạ nguyền với chúng tôi. Nhưng tôi chắc chắn nó cũng hiểu, huynh ấy sẽ không bao giờ làm hại chúng tôi. Chẳng phải huynh ấy đã mời ngài tới vì lo lắng cho chúng tôi hay sao...

- Ha ha...

- Tuy huynh đệ tôi chưa thể hiểu Như huynh muốn làm gì nhưng tôi đã nghĩ kỹ rồi, chúng tôi sẽ ủng hộ huynh ấy. Mong ngài hãy chuyển lời, bảy ngày này, chúng tôi tuyệt đối không rời khỏi cung, cũng không can dự vào bất cứ chuyện gì. Không phải chúng tôi không quan tâm đến huynh ấy mà là chúng tôi tin huynh ấy. Hy vọng, huynh ấy đừng bao giờ phụ lòng chúng tôi!

Ôm theo lời nhắn gửi của Lôi thần, Gabriel cùng Liêu bay tới toà cung tiếp theo. Nhưng lần này còn chưa tới cổng cung, giữa đường nó đã bị một giọng nói gọi giật lại.

- Cậu chủ! Cậu chủ!

Chẳng ai khác đó chính là cô Hổ đã mất hút từ tối hôm trước của nó. Vừa thấy nó, Zaza vội vã bay tới gần.

- Sao cậu lại ở đây? Em đang định quay về tìm cậu.

- Ta mới nên hỏi chứ. Em đi đâu từ tối qua tới giờ?

- Em tìm thấy Mộc thần, nhưng thúc ấy bị ngất nên em phải đưa thúc ấy về Mộc cung. Thúc ấy bị trúng lời nguyền, là Nguyền cược mệnh, cậu biết không? Rõ ràng lời nguyền ấy không hề viết tên người cùng cược mệnh thế mà mọi người đang đồn ầm lên, đó là do cha em đã làm. Thật là quá vô lý!

Zaza nói vẻ vô cùng ấm ức. Trong lúc vô thức hổ ta đã hoá về hình dạng mèo con rồi chui tót vào lòng Gabriel mong tìm được sự an ủi.

- Họ còn bới đâu ra được một mớ giấy lộn rồi nói rằng đó là mật thư của Ma giới và cha em, nói chính Ma giới đã hạ lệnh cho cha em gây ra Lời  nguyền cược mệnh, chỉ vì thấy con dấu của Thủy thần cuối thư. Cậu xem có phải lũ người này bị điên hết rồi không? Nếu thực sự do cha em làm, chẳng nhẽ gửi mật thư còn phải đóng dấu Thủy thần? Chẳng nhẽ muốn hạ nguyền lại chọn đúng lời nguyền cược mệnh? Có còn chút logic nào không!

- Thứ cho ta nói thẳng, ta không nghĩ có bất kỳ logic nào hợp với não cha em đâu.

Gabriel lẩm bẩm.

- Vậy giờ Mộc thần đâu?

- Vừa tỉnh lại thúc ấy đã lao tới ngục giam rồi, em cũng đang tính tới đó!

- Thôi khỏi.

Gabriel lập tức cản ngay. Trong đầu nó thoáng chốc tua lại tiếng thét thảm thiết nó đã nghe được khi đứng trước cửa ngục, trời mới biết tình trạng của tên đó bây giờ thế nào, nếu để Zaza nhìn thấy có lẽ hổ ta sẽ khóc tới lụt nhà mất.

- Em cùng ta tới một nơi khác.

- Cậu chủ muốn đi đâu?

- Chẳng phải mọi người đang xôn xao việc mật thư có con dấu của Thủy thần hay sao? Không bằng giờ chúng ta tới gặp Thủy thần.

- Cha em á?

- Không. – Gabriel bật cười. – Ta bảo Thủy thần cơ mà.

Thủy cung được xây dựng không xa Mộc cung, so với Thủy Tinh cung của Thủy thần đương nhiệm, tòa cung này còn trang trọng hơn mấy phần. Khi Gabriel và Zaza tới được đây, nơi này cũng đang tấp nập chẳng kém gì Địa cung, thứ khác duy nhất, là những người tới thăm Nhược Thủy không phải người của Thái Y viện mà lại là thần quan của Hình bộ.

- Chước Lạc đại ca! Thanh Di tỷ tỷ!

Vừa tới cổng cung, Zaza đã lập tức nhảy xuống, con bé hoá về hình dạng thiếu nữ rồi chạy tới. Nghe tiếng Zaza gọi, cặp nam nữ đang đối thoại trước cổng cung lập tức quay ra.

- Zaza.

Chước Lạc là thần quan trẻ tuổi nhất của Hình bộ, còn Thanh Di là tiểu thần nữ chưởng quản Thủy cung, hai người này với Zaza đều vô cùng quen thuộc, bởi lẽ họ đều là những người thân thiết với Như Hà và coi y như người đỡ đầu ở Đông cung. Bình thường ba người sẽ rất vui vẻ khi tình cờ gặp nhau, nhưng giờ, trong hoàn cảnh này, chẳng ai nở nổi một nụ cười.

- Vị này là?

Nhìn thấy Gabriel bước tới, Chước Lạc hỏi. Gabriel mỉm cười.

- Tôi là thần thông thái Iris của Tây viện.

- Chào ngài.

Nghe nó giới thiệu, Chước Lạc lập tức cúi đầu. Đứng đối diện hắn, Thanh Di cũng nhẹ nhàng thi lễ.

- Ngài Iris, chắc ngài tới đây cũng vì chuyện mật thư có đóng dấu của Thủy thần.

Con dấu của Thủy thần là thứ không phải ai cũng được chạm tới, cả Đông cung chỉ có hai người sử dụng nó, một là Thủy thần đương nhiệm, kẻ đang bị giam ở lao ngục và hai là Nhược Thủy thần quan. Nghe nàng nói thế, Gabriel gật đầu.

- Tiếc rằng có lẽ ngài tới đây vô ích rồi. Nhược Thủy thần quan hôm qua từ ngục giam trở về đã sốt cao hôn mê, tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.

- Tỷ đã mời thái y chưa?

- Đã mời. – Thanh Di gật đầu. – Kết quả, họ nói...

- Không cần.

Chưa để Thanh Di nói xong, Gabriel đã ngắt lời nàng. Nó mỉm cười với nàng.

- Ngoài là thần Iris, tôi còn là người của tộc Ivient. Đi, để tôi coi bệnh cho ngài ấy.

Thanh Di ngạc nhiên nhìn nó, chỉ thoáng chốc sau nàng vội vã dẫn đường. Thủy cung tuy nhìn ngoài có vẻ tráng lệ nhưng cấu trúc bên trong lại khá đơn giản, khó lòng so sánh với các tòa cung khác. Chẳng mấy chốc, phòng nghỉ của Nhược Thủy đã ở ngay trước mặt, Thanh Di tiến tới mở cửa ra, một mùi thuốc nồng đậm lập tức xộc đến khiến chân mày Gabriel cũng phải chau lại. Nó nhớ rõ ràng trong lần gặp mặt ở 2575 năm sau, Thuỷ thần Nhược Thuỷ là một người vô cùng khỏe mạnh, thế vì cớ gì nơi này lại có vẻ đang chứa một con ma ốm như thế? Mùi thuốc ám vào căn phòng này chẳng phải ngày một ngày hai, chẳng nhẽ thân thể Nhược Thủy có gì không ổn?

Nằm trong phòng, Nhược Thủy thiêm thiếp hôn mê, gương mặt cậu xanh xao, hai hốc mắt thâm đen, đôi môi khô vảy, một bộ dạng chẳng chút sức sống. Cậu rất gầy, đôi tay lộ ra khỏi gấu áo lộ rõ từng khớp xương khúc khuỷu, làn da nhợt nhạt mỏng tang, mạch đập vô cùng yếu ớt.

- Ngài ấy có vẻ không khỏe lắm nhỉ?

Vừa bắt mạch cho Nhược Thủy, Gabriel vừa hỏi Thanh Di, nàng là người chăm sóc cho Nhược Thủy nên tình trạng của cậu nàng rõ nhất.

- Ngài ấy vốn ốm yếu, giờ còn trúng nguyền...

Thanh Di buồn rầu đáp lại. So với những lời đồn đại bên ngoài về Thất thần, có vẻ chỉ mình Nhược Thủy là xứng với những miêu tả kiểu nguy kịch như sẵn sàng trút hơi thở cuối cùng bất cứ lúc nào, tiếc là cũng chỉ có cậu không thuộc Thất thần. Gabriel rút đũa phép ra, nó khua một vòng trong không trung để vẽ ra vòng tròn lửa hệt như đã làm ở Địa cung và Hỏa cung, giây lát, thằng bé ồ lên một tiếng nho nhỏ.

- Có chuyện gì vậy?

Chước Lạc hỏi lại. Hắn vẫn chú ý nhất cử nhất động của người tự xưng là thần thông thái Iris này. Đáp lại hắn, Gabriel chỉ cười.

- Từ sáng tới giờ mới gặp được một lời nguyền đúng quy cách...

Thanh Di và Chước Lạc ngó nhau, chẳng hiểu "đúng quy cách" trong lời nó nói là gì. Gabriel lại chẳng giải thích. Nó đứng dậy toan rời đi. Thấy thế, Thanh Di vội ngăn nó lại.

- Thần Iris, bệnh tình của Nhược Thuỷ thần quan thế nào rồi?

- Ồ, mọi người không cần lo lắng cho ngài ấy đâu.

Vì đã lật được miếng ghép cuối cùng về câu hỏi trong lòng nó nên Gabriel cũng rất vui vẻ trả lời.

- Tôi chắc là ngài ấy sẽ không tỉnh lại ngay nhưng chẳng có gì đáng ngại hết. Khi nào ngài ấy tỉnh lại, cô sẽ vui mừng đấy, tiểu thư. Vì ngài ấy sắp hoàn toàn khoẻ mạnh rồi!

Bỏ lại một câu như vậy, Gabriel rời khỏi Thủy cung. Sau chân nó, Zaza lẵng xẵng chạy theo.

- Cậu chủ, cậu chủ!

Hoá lại hình mèo, con bé nhảy phốc lên vai Gabriel.

- Vừa rồi cậu nói gì thế? Sao em chẳng hiểu gì cả?

- Em không cần hiểu đâu.

Gabiel bật cười.

- Cậu chủ, có gì mà cậu vui thế?

- Nào có? Ta vui à?

Gabriel sờ sờ lên mặt mình, đúng là khóe môi nó đang kéo lên thật.

- Ta chỉ là hơi tò mò...

Thằng bé nhỏ giọng lẩm bẩm.

- Dạ?

- Ăn ở thế nào để huynh đệ mình đâm sau lưng vậy?