Lời Nói Dối Của Thần

Quyển 1 - Chương 25: Hoàng hôn đẫm máu




Nó lặng lẽ đứng trong phòng cha hồi lâu đến đêm muộn mới rời đi. Không ngờ vào giờ ấy phòng Gillian vẫn sáng đèn. Nhìn qua ô cửa sổ Gillian đã ngủ, chỉ có Fleur còn thức, cô bé ngồi bên giường chăm chú nhìn Gillian, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt lên má anh ta, nước mắt lăn dài trên gương mặt. Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất nó thấy Fleur khóc, giây phút ấy dường như mọi thứ đều nhòa đi trong sự bi thương của một nữ thần. Nó xoay gót bước nhanh gần như chạy trốn, nó không muốn nhìn, không muốn thừa nhận bất cứ điều gì, thậm chí không còn muốn nghĩ gì cả. Khi thôi không còn lý do giận dữ những người khác, khi mọi thứ đã đạt như ước nguyện thì sao nó lại căm ghét bản thân mình tới vậy?

Ngay ngày hôm sau tụi nó phải chuyển đi, tới một nơi cách đó xa vô cùng. Hầu hết các y sư đều được thay mới, còn những y sư cũ thì mơ hồ chẳng nhớ hai anh em nó là ai cả. Ngay cả thần ký ức Renie cũng được nhờ tới để thay đổi toàn bộ nhận thức của thế giới này rằng Gillian mới là đứa trẻ yếu ớt ốm bệnh còn nó nghiễm nhiên lại trở thành kỳ vọng mới của giới pháp thuật. Nó phải gấp rút học pháp thuật hằng đêm, học nhiều đến nỗi không còn thời gian mà nghĩ ngợi gì, nhiều tới độ chỉ trong một tháng nó đã thi đầy đủ ba bằng pháp thuật Sơ - Trung - Cao, có lẽ lập kỷ lục thế giới cũng không chừng. Tất cả mọi người đều biết nó đang gắng sức nhưng thay vì ngăn cản họ cổ vũ nó cố gắng hơn, vì chỉ có như thế mới bù đắp được những gì đã xảy ra, cũng chỉ có như thế trong lòng nó mới nhẹ nhõm hơn.

Gillian thì vẫn ở trong phòng dưỡng bệnh, với một đôi tai khiếm khuyết anh ta buộc phải học thuật đọc lời từ khẩu hình miệng của người khác. Tuy nhiên đây lại không phải là việc anh ta giỏi, vốn có một đôi tai nhạy cảm anh ta có thiên phú về âm thanh, đến khi mất đi điều đó rõ ràng Gillian chới với hơn hẳn. Thầy dạy của Gillian khuyên anh ta nên chọn người anh ta cảm thấy yêu quý để luyện tập, vì nếu bản thân anh ta mong muốn hiểu được người đó nói gì, khó khăn sẽ giảm bớt đi. Nó vẫn cứ nghĩ Gillian đương nhiên sẽ chọn Fleur không ngờ một buổi chiều khi nó ghé qua, Gillian lại nói với nó.

- Em dạy anh với được không Gab? Fleur chẳng chịu nói gì cả.

Đến khi ấy nó mới biết, từ ngày Gillian không nghe thấy gì Fleur cũng chẳng nói gì thêm nữa, cô bé cố gắng tìm một phương cách khác để giao tiếp giữa hai người. Chẳng trách lâu nay nó không còn nghe thấy Fleur hát, cũng chẳng trách mỗi lần nó tới đều thấy Fleur im lặng vậy, hóa ra không phải Fleur giận nó, lại hóa ra nó không còn xứng đáng nghe thấy giọng nói của nữ thần. Hóa ra Gillian là người duy nhất là Fleur muốn hát tặng, hóa ra giọng nói chính là trái tim của nàng, khi tình cảm nàng không thể trao tới người con trai mà nàng mến mộ thì thà hủy nó đi nàng cũng không muốn dành cho ai. Có được trái tim của nữ thần tình yêu thì quả là người con trai có phúc và cái thằng ngốc có phúc ngồi bên cạnh nó lại đang nhìn nó đầy lo lắng.

- Em bận lắm đúng không Gab? Không sao đâu, anh chỉ nói thế thôi. Anh có thể nhờ anh Denerger mà, không sao...

“Nếu muốn tôi nói chuyện với anh thì đừng gọi tôi là Gab nữa!”

Nó viết lên giấy. Đọc xong mặt Gillian xịu xuống.

- Anh thấy tên Gab đáng yêu mà. Em không thấy vậy sao, Gab Gab Gab đáng yêu biết mấy... - Đang lải nhải bất chợt anh ta im bặt, gương mặt bừng sáng như kiểu rẽ mây thấy mặt trời. – Nói vậy là em đồng ý hả Gab?

Nó lừ mắt, Gillian thức thời sửa lời ngay.

- Không gọi Gab anh biết gọi em là gì bây giờ? El nhé? Anh gọi em là El được không?

-...

- El?

-...

- El?

-...

- El à...

-...

- El!

“Nhiều lời!”

Nó cáu kỉnh, Gillian thì tít mắt cười, bỏ qua hết mọi đùn đẩy của nó anh ta vẫn nhào tới ôm nó dụi tới dụi lui hệt như một con cún cỡ bự. Nhìn không cũng thấy ngu ngốc!

Và thế là chuỗi ngày “nói chuyện” giữa nó và Gillian bắt đầu. Tuy nhiên trái với kỳ vọng của Gillian thì nó chẳng nói gì với anh ta ngoài việc cầm một quyển sách y đọc để anh ta đoán chữ. Một hai ngày đầu Gillian còn gắng gượng, tới ngày thứ ba thì anh ta cũng hết chịu nổi, ỉu xìu xìu xịu mặt nhỏ giọng bảo nó.

- El à... Chúng ta có thể đừng đọc sách nữa được không?

Nó nhướn mày ý hỏi “Sao?”.

- Cũng không sao... – Gillian xoắn xuýt - Chỉ là... Chúng ta nói chuyện khác được không... Em nói gì với anh đi. Đọc sách mãi vậy chán lắm...

- Tức là anh không muốn nghe nữa?

Nó đóng sập quyển sách, có ý đứng dậy. Gillian vội kéo tay nó lại.

- Nghe! Em nói tiếp đi!

Nhìn anh ta ngoan ngoãn như thế không biết sao nó lại thấy có chút tội nghiệp. Không phải nó không muốn nói, chỉ là chẳng biết nói gì. Hoặc chăng cái điều nó biết nói lại chẳng hề dễ nghe.

Dùng dằng như thế liền một tháng, cuối cùng khả năng “nghe” của Gillian đã tiến bộ rõ rệt, anh ta đã có thể hiểu được tương đối những gì mà người đối diện muốn nói, tuy chỉ là tương đối thôi. Nhưng cũng chỉ chờ có thế anh ta lập tức xin cha cho ra ngoài, một người ưa náo nhiệt như anh ta tự bó buộc mình chừng đó thời gian đã đủ làm nó kinh ngạc. Được cha đồng ý anh ta vui trông thấy, cứ ríu rít khoe nó cả buổi tối, khoe đến nỗi làm nó đau đầu phải nạt anh ta đi ngủ sớm. Vậy mà vẫn chưa xong, đã nằm yên trên giường đôi mắt Gillian vẫn long lanh nhìn nó.

- Sao?

- Anh biết El lo cho anh, em muốn anh đi ngủ sớm chuẩn bị thật tốt cho ngày mai đúng không? El thương anh nhất mà!

Giờ nó mà bảo không chắc chắn sẽ phải đối mặt với một tràng dài lèo nhèo của Gillian, phiền phức thế cứ nhận đại đi cho rồi. Cầm vạt chăn phủ lên gương mặt hớn hở của anh ta nó sẵng.

- Ngủ!

- Hì hì – Gillian cười hạnh phúc. – Em đừng lo cho anh, anh sẽ ổn mà. Thật đấy, đừng lo...

Líu ríu một lát Gillian lăn ra ngủ, ngủ ngon lành, ngủ đến phun bong bóng. Nhìn anh ta trong một thoáng nó chợt nhớ đến bản thân mình của vài năm trước, một đêm nhận được sự đồng ý của cha, đêm trước ngày được ra ngoài có phải nhìn nó cũng vậy? Vui mừng như thế, hớn hở như thế hạnh phúc như thế? Và cả... vô tư như thế?

Một đêm ấy trong lòng rạo rực háo hức nó đã thức trắng, nó vốn nghĩ bất cứ ai cũng sẽ như vậy không ngờ Gillian lại thản nhiên ngủ say. Phải nói anh ta khờ khạo hay quá tự tin? Cho rằng những chuyện nó đã gặp phải sẽ không đến với bản thân mình? Cho rằng trong tình huống đó anh ta sẽ xử lý tốt hơn nó? Thậm chí còn nghĩ nó sẽ lo lắng cho anh ta? Độ ngu ngốc của Gillian lẽ nào lại đạt lên một cảnh giới mới?

Nhưng rồi khi bình tâm nghĩ lại thì chính nó cũng không biết liệu mình có lo cho anh ta không, nói đúng hơn là bản thân nó mong muốn điều gì? Đối mặt với thế giới ngoài kia nó mong Gillian sẽ thành công chứ? Giả sử nếu anh ta thành công nó sẽ vui chứ? Còn nếu Gillian thất bại liệu nó có buồn không? Cứ miên man nghĩ một đêm cuối cùng chính nó lại là người trằn trọc mất ngủ!

Thời gian trôi qua chẳng mấy chốc cũng cho nó câu trả lời, anh ta không phải chỉ ngu ngốc hay tự tin mà là tổ hợp của cả hai điều đó, nực cười cái sự lai tạp đó lại khiến anh ta dễ dàng hòa nhập được với thế giới. Bằng nụ cười rạng rỡ Gillian sẵn sàng bắt chuyện với bất cứ ai chịu nhìn anh ta, ngay cả với những người coi thường hay căm ghét, làm thân rồi tiếp cận họ từ những thứ người ta trân trọng nhất. Nó chứng kiến Gillian dành cả ngày không làm việc để chơi với lũ trẻ - con của các y sư, nhìn anh ta tỉ mẩn thức cả đêm chăm sóc một bà cụ không còn con cái, nhìn anh ta khóc cùng một người mẹ mất con hay sẵn sàng đâm thủng bàn tay mình để thử một loại thuốc chữa lành do một y sư trẻ chế tạo ra trước mặt lão bệnh nhân chế nhạo y sư đó. Gillian chẳng hề cố gắng chứng minh bản thân mình như nó đã từng, những việc anh ta làm không có mục đích bắt mọi người phải nhìn nhận, dường như anh ta chỉ làm điều anh ta cho là đúng và rồi chính những việc đó lại khiến tất cả dần chấp nhận và yêu quý con người anh ta. Nghe thì thật đơn giản nhưng tại sao nó cảm giác càng lúc nó càng không thể hiểu thấu người anh này.

Và ngay cả khi Gillian đã làm tốt đến thế, cha vẫn không thể an tâm, ông gọi nó đến rất nhiều lần chỉ để nhắc nhở dù Gillian có tỏ ra thế nào thì hiện tại anh ta vẫn rất yếu ớt, nó cần ở bên anh ta mọi lúc mọi nơi tuyệt đối không thể để anh ta một mình. Nhưng cha không hiểu việc đó với nó không hề dễ dàng, cứ cho là nó không ghét Gillian đi chăng nữa thì việc đứng bên nhìn anh ta thân thiết với mọi người cũng không vui vẻ gì. Nhất là khi mọi người tỏ rõ vẻ tôn trọng nó nhưng lại thực tâm quý mến Gillian hơn, điều này đâu khác gì chỉ ra cùng một hoàn cảnh nhưng anh ta thành công còn nó thất bại! Còn nữa, những người sẵn sàng ở bên Gillian không thiếu gì, cha nó, Fleur rồi cả Denerger, cả một ngày dài cho tới tận khi đi ngủ nó chẳng khi nào thấy Gillian phải ở một mình cả, anh ta luôn vui vẻ đâu có chỗ nào cần nó chen vào rồi lại khiến mọi thứ trở nên không tự nhiên. Mệt mỏi!

Mang theo tâm trạng như thế nó ngày càng cố gắng hơn, vì Gillian là thần Bác ái nên nó coi như việc dễ dàng thân thiết với mọi người là quyền năng Thượng Đế ban cho anh ta. Vậy thì trên cương vị vị thần Thông thái nó cũng phải làm được điều gì đó xứng đáng với chức vị của bản thân. Nó ngày càng đào sâu hơn về các lĩnh vực khác ngoài y học, thần học, lịch sử, địa lý, công thương... không có gì nó không thử học. Và vì nỗ lực như thế mà càng lúc danh tiếng của nó với thế giới càng phất cao, người ta ngợi ca nó như nhân tài trăm năm mới có, tôn vinh nó như một báu vật khó tìm. Khi nó càng nổi tiếng thì đồng nghĩa với người anh trai của nó càng mờ nhạt hơn, một sự đảo chiều hoàn toàn. Nó nghĩ điều ấy cũng chẳng có gì xấu, hay ít nhất như vậy sẽ làm nó thoải mái hơn. Cho dù để thừa nhận cảm giác thoải mái đó bản thân nó đã phải đấu tranh và khó chịu không ít.

Cho đến khi mọi chuyện bắt đầu đã đi vào quỹ đạo thì cái ngày định mệnh ấy đến.

Nó nhớ đó là một chiều đông trời lạnh buốt, cha bảo nó tới rủ Gillian cùng đi thu hoạch thuốc, nó dù không muốn nhưng vẫn phải nghe lời cha đi tìm Gillian. Việc tìm anh ta không khó lắm vì anh ta chỉ quanh quẩn ở vài nơi, chiều hôm đó lại là ngày Fleur phải tạm rời xa nơi này để đến dinh thự nhà Heygoz gặp ông bà ngoại cùng những người anh trai, vậy nên chắc chắn Gillian đang ở phòng Fleur để chuẩn bị đồ và tạm biệt cô bé. Khi nó tới nơi thì đúng thế thật, hai người họ đang ngồi đối diện nhau cạnh bàn trà và đưa lưng về phía cửa. Nó dợm bước vào bỗng nhiên khựng lại khi chợt nhận ra thứ Gillian cầm trong tay là một cây đũa phép - đũa phép của Fleur. Trong thoáng chốc ấy nó không muốn bước vào ngay, có lẽ bản thân nó muốn nghe khi không có mặt mình cảm nhận thực sự trong lòng Gillian khi trao đi pháp thuật cho nó là gì. Và có thể Fleur cũng cùng muốn biết, nó thấy cô bé huơ huơ tay trước mặt Gillian ý hỏi “sao vậy”. Nó nghe Gillian cười bảo.

- Không sao? Cây đũa phép của em đẹp quá. Anh thấy lúc Fleur làm phép là xinh nhất ấy, em đừng ghét đũa phép nữa nha.

Fleur lại huơ huơ tay muốn nói gì đó, nó nhìn không hiểu chỉ thấy Gillian xoa nhẹ đầu cô bé.

- Ngốc! Anh không sao! Anh không buồn. Ừ. Không sử dụng được đũa phép cũng có bất tiện nhưng không sao, anh quen được.

-...

- Anh không hối hận, so với anh cây đũa phép hợp với El hơn! Thậm chí anh thấy mình trao pháp thuật cho El quá muộn, tội cho em ấy phải có một thời gian khó khăn tới vậy!

Chỉ nghe đến ấy nó quay đầu bỏ đi, nó sợ nếu mình còn nghe thêm nữa sẽ không tự kiềm chế được bản thân. Vào giây phút nó tưởng như mình đã vượt lên, mình đã thoát khỏi cái bóng của Gillian, cho rằng bản thân đã được khẳng định thì lại tàn nhẫn nhận ra dù thế giới ngoài kia thấy thế nào thì trong con mắt của anh ta nó vẫn là thằng bé đáng thương cần được bảo vệ. Gillian căn bản không nhìn vào những cố gắng của nó hiện tại anh ta còn đang bận rủ lòng thương xót cho cái quá khứ nó muốn vứt bỏ, sự công nhận nó muốn nhận được không hề có trái lại anh ta quẳng cho nó một thứ như là lòng nhân đạo. Tại sao lúc nào cũng là như thế, tại sao ngay cả khi nó đã vượt lên anh ta vẫn biến nó thành một kẻ thua kém, tại sao luôn luôn đặt nó trong vị thế tội nghiệp đối với anh ta! Và tại sao phải dẫm đạp lên lòng tự tôn của nó!! Thời khắc ấy nó không thể biết mình giận dữ những gì, chán ghét Gillian hay chán ghét chính bản thân nó, nó chỉ thấy sự cay đắng và điên cuồng lan đến từng tế bào cơ thể như muốn phá tan lồng ngực thoát ra ngoài. Nó rút cây đũa phép ra, thứ nó nửa trân trọng nửa căm ghét, muốn ném đi mà lại không thể làm gì, sự bức bối như thổi bùng lên những cảm xúc tối tăm sâu thẳm trong lòng nó. Đầu đũa phép liên tục nhá lửa, bập bùng và hỗn loạn, đôi tay nó nắm chặt, tuyết rơi từng hạt phủ lên vai nó lạnh giá. Giây phút ấy nó chợt nhận ra mình nhỏ bé biết nhiêu.

Và khi bản thân bình tâm lại thì trời đã về tà, nó vội chạy tới vườn thuốc mà không quay lại tìm Gillian nữa, bởi lịch thu hoạch thuốc cha đã thông báo từ tối qua, dẫu nó có không rủ Gillian cũng sẽ tự biết đường đến. Nhưng điều làm nó không ngờ là khi nó tới vườn thuốc thì chỉ có mình cha đang đợi, không hề thấy bóng dáng Gillian đâu. Cha cũng ngạc nhiên hỏi nó.

- Con không đi cùng Gil à?

- Anh ta chưa tới sao cha?

Lần này thì cha phải giật mình, rất nhanh cảm xúc ấy đã chuyển thành hoảng hốt.

- Fleur vừa đi lúc nãy tức là con để Gil một mình?

- Dạ?

Gương mặt ngơ ngác của nó có lẽ còn tốt hơn một câu trả lời, cha vội vã chạy đi còn nó chưa kịp hiểu gì cũng vội đuổi theo. Cho tới khi nhìn phòng Fleur, phòng Gillian chẳng có ai nó mới lờ mờ nhận ra điều không ổn. Nó hỏi.

- Có chuyện gì vậy cha?

- Gil đang gặp nguy hiểm! - Giọng cha rất gấp gáp. – Sao con có thể để nó một mình!

Ngay sau đó cha huy động tất cả mọi người cùng tỏa đi tìm Gillian. Anh ta không có ở phòng bệnh, cũng không ở phòng chế thuốc, tất cả những nơi anh ta hay lui tới đều không thấy mặt. Cả bệnh viện trở nên nhốn nháo, ai cũng hoảng hốt, chỉ có nó vẫn lơ mơ chưa thực sự hiểu chuyện gì xảy ra. Đúng lúc ấy thì thánh Fly xuất hiện, nhìn thấy người nó vừa mừng lại vừa sợ. Vì thánh Fly là người cai quản chúng thần Tây phương, người sẽ biết rõ nhất một vị thần đang ở đâu, và cả tình trạng người ấy hiện tại ra sao. Thánh Fly đột ngột có mặt chứng tỏ Gillian thực sự đã gặp phải chuyện gì đó. Gương mặt cha nó tái mét, giọng thánh Fly lạnh băng.

- Hướng tây. Nắm tay ta!

Một tay người nắn lấy tay cha nó một tay người cầm tay nó, trong thoáng chốc mặt đất như mất trọng lực, bốn bề không gian trở nên tối đen khi nó mở mắt ra lần nữa thì cảnh vật đã hoàn toàn thay đổi. Nó đang đứng ở một nơi lạ lẫm, có vẻ là một nhà kho bỏ hoang mà nó chưa đặt chân tới bao giờ. Nhưng trước khi để nó kịp định thần thì một tiếng hét đã làm nó giật mình.

- TẤT CẢ LÀ TẠI MÀY! TẠI MÀY! THẰNG CHÓ! CHẾT ĐI! MÀY HẠI TAO! CHẾT ĐI!!!

Phía xa có hai người ở đó, một người vừa cố gắng gào thét bằng chất giọng khàn đặc vừa liên tục đâm vào kẻ còn lại kia. Con dao bạc ánh màu kim loại không ngừng vung lên hạ xuống giữa nền trời tà, máu chảy lênh láng đỏ trên mặt tuyết trắng xóa, cha nó thét lên kinh hoàng.

- GIL!!!!

Thánh Fly đã nhanh hơn cả, người bay tới hất văng con dao và đẩy kẻ đang điên cuồng kia ra trong khi cha nó nhào tới ôm lấy người đang nằm trên mặt đất. Đó là cảnh tượng cả đời này nó không bao giờ quên. Người Gillian lênh láng máu, gương mặt bị rạch nát, một con mắt bị đâm thủng, cả người không biết bao nhiêu vết thương nằm im lìm thoi thóp. Còn kẻ điên kia vẫn không ngừng gào thét.

- MÀY CHẾT ĐI! CHẾT CÙNG MỤ TA! CHẾT CÙNG TAO! LŨ CHÚNG MÀY ĐỀU PHẢI CHẾT CÙNG TAO! CHẾT ĐI!!!

Bấy giờ nó mới quay sang nhìn, không ngờ tên điên đó trông trông còn kinh hãi hơn cả Gillian. Gương mặt hắn chằng chịt sẹo, một hốc mắt trống rỗng, một cánh tay cắt cụt, mái tóc xám xù xịt, cả người rách rưới bẩn thỉu với những vết lở loét to nhỏ khắp nơi. Trong một thoáng nó bỗng thấy kẻ này có gì đó quen thuộc nhưng nhìn mãi vẫn không thể nhận ra, hắn... là ai?

- MÀY CHẾT ĐI! CHẾT ĐI! CHẾT ĐI!!!

- Lyn! Im đi!

Cha nó quát lên, ông đang gấp gáp cấp cứu cho Gillian, những tiếng hò hét làm ông không thể tập trung được. Nó giật mình nhìn lại, cha nó vừa gọi hắn là gì cơ? LYN?!

Sau tiếng quát của cha Lyn sững lại giây lát nhưng ngay sau đó hắn càng phát điên hơn, hắn với tay nhặt con dao định tiếp tục nhào tới thì bị thánh Fly chặn lại, miệng hắn vẫn gào thét điên cuồng.

- Không được cứu nó! Không được cứu! Nó phải chết cùng tao! Mày phải chết với tao! GABRIEL, MÀY PHẢI CHẾT! Chính mày hại tao! Mày phải chết cùng tao, thằng chó!!! Thằng chó!!!!

Trái tim nó đập lên hoảng hốt sau khi bất ngờ thấy mình được xướng tên. Và cùng lúc ấy Gillian cũng tỉnh lại, một con mắt lành của anh ta đảo qua giữa nó và cha, dường như Gillian đã thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy thánh Fly cũng ở đó. Lyn vẫn không ngừng giãy dụa.

- Sao mày chưa chết! Chết đi thằng chó! Gabriel, mày là thằng vô dụng ăn bám, chết đi cho rảnh đời! Mau chết đi! Mày hại tao, mày phải chết cùng tao!

- Câm miệng lại! – Không thể ngờ Gillian lại quát lên như thế, sau tiếng quát anh ta ho sặc sụa. – Anh im đi Lyn!

- Gil, nằm xuống, con bình tĩnh...

- Tao nói sai à! Thằng vô dụng! Thằng ăn hại! Thằng chó! Mày hại tao, tao thế này tất cả là do mày! Gabriel, tất cả là do mày!

- Không phải tại El! El chẳng làm gì cả! – Gillian hét lên. - Là tôi vạch trần thân phận của mẹ anh! Là tôi viết thư cho mẹ để đuổi hai người đi! Tất cả đều là tôi làm! Vì anh luôn như thế với El! Thằng bé chẳng làm gì cả! Nó chẳng làm gì sai! Anh im đi!

Sau tiếng hét Gillian ho sặc ra máu rồi ngất xỉu, cả khung cảnh lại trở nên nhốn nháo chao qua đảo lại trước mặt nó mà dường như nó đã trở nên hoàn toàn tách biệt. Đến khi định thần lại thì nó đã ở trong phòng chờ cùng với Fleur và Denerger, cha nó vẫn đang nỗ lực cấp cứu cho Gillian, Lyn thì bị đánh ngất đưa sang phòng khác. Ngồi cạnh nó gương mặt Fleur tái nhợt, đôi tay cô bé nắm chặt không ngừng cầu nguyện. Denerger vẫn lạnh lùng, ánh mắt anh nhìn nó đầy chán ghét và chế nhạo. Nó cũng không muốn hỏi nhưng có lẽ ở đây anh là người duy nhất có thể cho nó câu trả lời.

- Denerger, nói cho tôi biết tất cả những chuyện này là sao?