Lời Nói Dối Của Thần

Quyển 1 - Chương 18: Rùa rời mai




Lyn có vẻ cũng đã sớm nhận ra điều đó, hắn ta xin cha được đọc sách cùng nó, cha có hỏi ý kiến nó thấy nó chẳng phản đối thì cũng đồng ý cho hắn làm vậy. Có lẽ cả cha cả hắn đều không biết nó không phản đối chỉ bởi vì nó thấy sự tồn tại của hắn chẳng có nghĩa lý gì, nó cứ đọc sách nó, hắn tự cầm sách của hắn mà đọc không liên quan gì tới nhau. Mấy lần hắn đọc sách có chỗ chẳng hiểu liền hỏi nó nó cũng không buồn đáp, vì câu hỏi của hắn quá ngu ngốc thậm chí chưa cần hắn động não chỉ cần hắn chăm chỉ đọc thêm vài quyển sách tất sẽ hiểu thôi. Nó nghi ngờ hắn cũng chỉ làm bộ thế vì muốn thân cận nó, phần lớn thời gian ánh mắt hắn chỉ nhìn nó chứ đâu chú ý gì đến sách vở, cứ như thể hắn còn quan tâm tới nó hơn cả cha và Gillian vậy. Và rồi cũng có một lần hắn thử tiến thêm bước nữa lại gần ranh giới với nó khi nhắc nhở nó nên đi ngủ trưa để chiều đọc tiếp quyển sách dang dở, nó nhớ khi ấy nó còn chẳng thèm nhìn hắn mà đáp:

- Tôi tưởng cha tôi thuê anh mang thuốc cho tôi thôi hóa ra ông còn bảo anh quản tôi nữa hả? Hay là không nhịn được muốn làm anh tôi thật rồi?

- Tôi nào có...

- Không có là tốt, nếu có thì giấu cho kỹ vào cả đời này cũng đừng lộ ra!

Cứ như thế quan hệ giữa Lyn và nó luôn đóng băng ở một ranh giới khó chịu, nó những tưởng thế là xong nào biết nó vẫn đánh giá thấp con người này. Vào một buổi chiều khi cha và Gillian tới thăm đúng lúc Lyn có mặt ở đó, cha có hỏi qua Lyn và nó ở cạnh nhau thế nào. Chắc ông cũng chẳng mong chờ gì câu trả lời tốt đẹp vì ông quá hiểu tính nó rồi ai ngờ Lyn lại tươi cười trả lời ông một đáp án mà nó cũng ngạc nhiên, hắn nói nó đối xử với hắn tốt lắm, không những quan tâm hắn còn dạy hắn đọc sách giúp hắn tiến bộ, hắn cảm ơn nó nhiều. Cả cha và Gillian đều tròn mắt nhìn nó còn nó thì phải nhìn lại Lyn một lần, hắn ta vẫn đang cười vẻ vô tư lắm.

- Để tôi mất công dạy cho mà anh vẫn kém cỏi như vậy không bằng đập đầu chết quách đi cho rồi!

Nụ cười của Lyn lập tức khựng lại, dù da mặt hắn có dày tới đâu cũng không duy trì được, sắc mặt hắn nhợt hẳn đi, hắn trân trân nhìn nó không tin nổi khi nó có thể điềm nhiên tát hắn một cái trong lúc hắn dốc lòng ngợi ca nó như vậy, có lẽ trước nay hắn chưa từng gặp ai như nó. Hắn lúng túng cúi đầu rồi vội vã xin cha nó ra ngoài, cha nó cũng không cản, ông thở hắt ra một hơi phiền muộn, xoa đầu nó rồi cũng rời đi. Đương nhiên ông chẳng nỡ trách nó nửa lời, ngay cả một câu “Con không nên làm vậy” ông cũng không nói, vẫn như trước nay ông luôn nuông chiều nó. Còn Gillian anh ta ở lại mặt mày ủ dột cứ nhíu lên lại nhíu xuống, nó vốn định kệ anh ta nhưng cho tới tận tối khi trở lại anh ta vẫn thế thì nó không nhịn nổi nữa.

- Làm sao?

Nó thấy mình sắp cáu tới nơi, Gillian cứ liếc liếc nó ra bộ muốn nói rồi lại thôi, đôi mắt rưng rưng oán trách, bộ dạng ấy làm nó phát hỏa.

- Hoặc anh nói hoặc anh cút cho tôi!

- Em và Lyn... - Cuối cùng Gillian cũng chịu mở miệng, tay vân vê vạt áo. – Sao em lại tốt với Lyn thế, quan tâm Lyn còn giúp anh ấy đọc sách... Em chẳng thế với anh – Gillian lụng bụng. – Có phải em thích anh ấy hơn anh không?

Hóa ra cái tên ngu ngốc này ghen tỵ, nó trắng mắt nhìn cố kìm lòng không đá anh ta ra khỏi phòng. Gillian thì chẳng hiểu ra thấy nó không đáp lại càng đau lòng hơn.

- Gab à, anh lúc nào cũng yêu em mà...

-...

- Gab à, anh cũng chăm sóc em thật tốt mà...

-...

- Gab à, đừng thích Lyn hơn anh...

-...

- Gab à...

-...

- Gab... Gab... Gab...

Gillian liên tục gọi nó bằng cái tên anh ta đặt cho nó làm nó có ảo giác như cạnh phòng mình có cả đàn vịt. Nó đã cố nhắc mình hôm nay nó vẫn chưa được nghe Gillian kể về bài anh ta học, nên bình tĩnh thế mà cuối cùng vẫn không kiềm chế nổi trước liên hoàn “Cạp” của anh ta. Nó đạp anh ta một cú rồi phát cáu.

- Anh bị ngu sao tin Lyn nói thật, anh có não không mà nghĩ tôi sẽ làm thế!

Gillian ôm bụng ngơ ngác nhìn nó, phút chốc anh ta nhào tới ôm chầm nó rồi hê hê cười ngu, lúc này thì nó cũng hết sức phản kháng lại nên kệ anh ta muốn làm gì thì làm. Nhìn Gillian không hiểu sao phút chốc nó nghĩ đến Lyn, có lẽ vì đã khắc ghi nụ cười của Gillian nên nó mới dễ dàng nhận thấy Lyn cười giả dối thế nào, ánh mắt hắn ta không thật lòng ra sao, hắn đối tốt với nó trên nền tảng lấy lòng và toan tính, chính điều này làm nó ghét hắn ta. Thà ở bên một kẻ ngu còn hơn ở cạnh kẻ gian dối. Và nếu kẻ đó vừa ngu vừa gian dối thì tuyệt vời, mau cút nhanh cho khuất mắt nó!

Chuyện đáng buồn là Lyn vẫn không cút đi, hắn ta vẫn đem thuốc tới cho nó đều đặn, chỉ có điều hắn không còn lân la ngồi lại phòng nó mà đưa thuốc xong là vội vã đi luôn như kiểu ở lại ngại nghe nó đuổi. Vậy cũng tốt, nó nói rồi, nó chẳng thích hắn ta.

Vài hôm sau Gillian có buổi học pháp thuật đầu tiên, anh ta háo hức đến nỗi lải nhải với nó cả tiếng đồng hồ. Lần này thì nó không cản vì bản thân nó cũng có chút chờ mong. Và đúng như mong đợi của bất cứ phù thủy nhí nào, pháp thuật luôn là một thứ thú vị và thần kỳ, nó chăm chú nhìn Gillian phẩy ra một ngọn lửa từ đầu cây đũa phép, nhìn anh ta cầm ngọn lửa trong tay và chơi đùa như với một con thú cưng dễ mến. Pháp thuật của Gillian thuộc Hỏa hệ, trực hệ Tấn công – cũng là một hệ khá phổ biến trong cộng đồng phù thủy. Với một người thầy thuốc Hỏa hệ của anh ta khá có ích nhưng chưa phải hệ tối ưu, Mộc hệ thuộc trực hệ Trị liệu mới là món quà trời ban. Đêm phát hiện ra thuộc tính pháp thuật của mình Gillian ôm lấy nó thật chặt mà thủ thỉ:

- Em sẽ là Mộc hệ nhé, Mộc với Hỏa là một cặp tuyệt vời. Gab của anh tài giỏi như thế xuất chúng như vậy, Mộc hệ mới có thể xứng đáng với em... Gab ơi... Gab à...

Anh ta không ngừng dụi đầu mình vào cổ nó y như một con chó to xác, nó thẳng tay đẩy lệch đầu anh ta qua một bên.

- Đã bảo đừng gọi tôi là Gab, tôi không thích!

- Thế em thích anh gọi em là gì bây giờ?

- Anh đừng gọi nữa là được!

Gillian cười hì hì, nó biết anh ta vẫn chẳng để lời nó nói vào tai. Còn nó dù có không muốn thừa nhận thì những gì Gillian nói vẫn là những điều nó thầm mong chờ, khỏi bệnh được ra ngoài, được học Pháp thuật, được phát hiện là Mộc hệ, được làm những điều vĩ đại để tất cả mọi người phải biết tới – và lãng quên đi xuất phát điểm có thể gợi lòng thương hại của mình.

Nó càng lúc càng muốn bước ra khỏi phòng, nhất là khi nghe tin Lyn cũng xin được học cùng một lớp học pháp thuật với Gillian. Khi ấy Lyn đã gần chín tuổi, bạn bè bằng tuổi hắn đều đã tới trường nhưng hắn không có điều kiện, thậm chí thuộc tính pháp thuật của mình hắn cũng không biết. Ngày cầm đá xác định hắn không tới đưa thuốc cho nó, sang sáng hôm sau hắn mới đến gương mặt ỉu xìu. Hỏi Gillian thì biết, thuộc tính của Lyn ở hệ Ẩn thân trực hệ Bảo vệ, một hệ khá hiếm trong thế giới phù thủy vì cả độ độc và độ vô dụng của nó. Nếu muốn phát triển tài năng hệ này e rằng hắn phải tìm tới một số nghề đặc thù không phổ biến. Và đương nhiên với một thầy thuốc hệ pháp thuật của hắn chẳng giúp ích được gì cả, cộng thêm đầu óc kém thông minh có thể dự đoán ngay tương lai hắn khó mà có hy vọng trụ được trong nghề. Vậy nên không sớm thì muộn hắn cũng sẽ phải rời khỏi nơi này thôi.

Khao khát được ra ngoài càng cháy bỏng bao nhiêu thì nó càng nỗ lực cố gắng bấy nhiêu, nó muốn chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo nhất, một bước đệm âm thầm trước khi xuất hiện trước mọi người, để họ phải hổ thẹn trước những định kiến rào vây lấy nó. Ngoài y thuật ns đọc trước cả sách pháp thuật, những cuốn sách ấy theo nó còn dễ hiểu hơn những văn tự y loằng ngoằng, nó vừa học vừa giảng giải lại cho Gillian, như thường lệ anh ta vẫn chậm hiểu hơn nó vài nhịp, lúc nào anh ta cũng lắng nghe nó chăm chú rồi cổ vũ nó rất nhiệt tình. Có một thính giả như vậy suy cho cùng cũng không tệ!

Nhưng tất cả những gì nó biết đều chỉ gói gọn lại trong hai chữ lý thuyết, nó nghĩ rất giỏi nhưng chưa từng được tự tay làm điều gì. Cha nói nó chưa đủ khỏe, cha nói nó hãy dưỡng bệnh cho tốt, cha nói đừng làm những gì quá sức với con. Cây đũa phép của Gillian là vật nó không được chạm tới, cứ như sức nặng từ vật nhỏ ấy nó không gánh được. Đương nhiên nó tò mò nhưng trước mặt Gillian nó chẳng lộ ra điều đó, nó sẽ không bao giờ tỏ vẻ thích thú hay ước mong những gì thuộc về anh ta. Chỉ tới khi anh ta không chứng kiến nỗi tò mò trong nó mới yên lặng lộ diện. Nó nhẹ nhàng cầm cây đũa phép đen bóng của anh ta lên, phẩy một cái miệng lầm rầm câu thần chú đơn giản chờ đợi phép lạ xảy ra. Nhưng rồi chẳng có gì cả, cảm giác ấm nóng lan tỏa lòng bàn tay, cảm giác pháp thuật theo dòng máu chạy dọc cơ thể rồi cả cảm giác giải phóng luồng khí dọc từ não tới tim, tất thảy những thứ được miêu tả trong sách đều không tới. Ngọn lửa bập bùng hay nhảy nhót cũng chẳng hiện ra, nó chán nản đặt cây đũa phép về chỗ cũ. Như một thằng ngốc, nó thầm nghĩ, pháp thuật của anh ta và nó đúng là không cùng hệ thật rồi.

Sau này nghĩ lại nó mới nhận ra, đa phần thời gian nó đều ngu ngốc và điều ngu ngốc nhất là nó đã không tỉnh ngộ sớm hơn. Một mình trong căn phòng nó có thể là vua nhưng ra ngoài kia nó chẳng là gì, khi cánh cửa căn phòng mở ra cũng là lúc cánh cửa cuộc đời nó khép dần lại, chôn mình nơi tối tăm có lẽ còn hơn phơi xác vùng nghĩa địa, thế giới bên ngoài hệt như cửa mồ mở sẵn đợi nó bước vào. Và khi đã bước ra thì hết đường quay lại, có lẽ khoảng thời gian ba năm trước đó lại là món quà cuối Thượng Đế thương tình ban cho, nó ngây thơ chẳng biết gì cả, mang theo kỳ vọng cùng hăng hái hăm hở tiến lên. Kết cuộc là một chuỗi những thứ như trò cười.

Ngày cha tuyên bố nó khỏi bệnh và dẫn nó ra bên ngoài giới thiệu với tất cả mọi người nó nhớ đó là một ngày hạ đầy nắng, ánh nắng chói chang rọi soi trên thân thể nó trở thành thứ ký ức nó khắc sâu trong trái tim mình. Mọi người tập trung lại đón nó rất nhiệt tình, họ hỏi thăm nó rồi tự giới thiệu về mình, họ khen ngợi nó, nói bình thường đã được Gillian kể cho nghe về nó nhiều thế nào, nói thật mừng khi nó đã khỏe, lại nói nó so với tưởng tượng của họ còn khỏe mạnh hơn. Không khí hôm đó thật náo nhiệt, ai cũng tươi cười vui vẻ, có lẽ chỉ trừ Lyn cười nhưng không vui vẻ nổi, hắn đứng bên người mẹ xinh đẹp của mình, cũng không còn cố tiến tới giả bộ thân quen gì với nó. Còn nó thỉ vui vẻ nhưng lại không cười nổi, vẫn như trước nay nó trưng gương mặt lạnh lùng đứng dửng dưng nhìn tất thảy. Mang theo thói quen từ khi sinh ra chỉ tiếp xúc với hai người lúc nào cũng chiều chuộng và nhường nhịn nó, nó không muốn cười cũng chẳng buồn nói chỉ chăm chăm tiến tới mục đích thành danh khi được ra ngoài, những người xung quanh nói cần nó sẽ nghe, nếu là điều thừa thãi hay vô nghĩa thì cứ để họ tự nói. Nó đã nghĩ mình làm thế chẳng có gì sai, thời gian của nó là có hạn, nó bắt đầu muộn hơn mọi người thì phải nhanh chóng tiến lên, đâu ra thời giờ lãng phí. Và chẳng phải từ trước đến giờ nó đều sống thế, đâu có sao?

Nhưng bản thân nó đã quên hay chưa từng nghĩ tới trên thế giới này nó chỉ có một người cha, cũng chỉ có một người anh, ngoài ruột thịt thì chính là người dưng, không phải ai cũng thật lòng yêu thương nó. Những người ngoài kia chỉ nhiệt tình với nó một hai lần đầu, tới khi nhận thấy nó chẳng hứng thú với họ thì họ lập tức cũng chẳng còn hứng thú với nó. Thậm chí là tệ hơn khi họ bắt đầu có ác cảm, họ nói nó lạnh lùng khó ưa, bảo nó được chiều hư sinh hống hách, còn bảo nó vờ giỏi giang coi thường người khác, giả tạo hai mặt, ngựa non háu đá được cha và anh o bế tới hoang tưởng, ti tỉ những điều chẳng có gì tốt đẹp mà không biết họ nhận thấy khi nào để gán lên đầu một đứa trẻ bốn tuổi, tuy nó cũng phải tự nhận phân nửa chúng là đúng nhưng mấy thứ như vờ giỏi giang, giả tạo hay hoang tưởng gì đó nghe thật thần kỳ. Ngẫm lại danh tiếng của nó khi ấy chắc phần đa đều nhờ vào Lyn, cái miệng của hắn đã giúp đỡ nó thật nhiều, người ta nói cũng đúng, thà chiến đấu với người quân tử còn hơn gây thù với kẻ tiểu nhân, mà Lyn theo cách nào đó còn là loại nhỏ mọn trong đám tiểu nhân. Mối quan hệ của nó với mọi người thời điểm đó căng thẳng và tệ hại tới độ người cha hiền lành của nó đã không đừng được phải gọi nó ra bảo. Và nó chỉ dửng dưng nói lại ông.

- Con chẳng làm gì cả!

Ông khẽ thở dài, nó thì không quan tâm, cũng không nghĩ tiếng thở dài của ông lại có nghĩa: “Cha sợ nhất là con không làm gì!”

Nhưng đó vẫn chưa phải những gì tồi tệ nhất, vì nó vốn không quan tâm, họ nói gì thì nói rồi thời gian sẽ tự chứng minh điều đó là đúng hay sai. Nhiều lắm cũng chỉ thêm mấy lời gièm pha bảo nó khó ưa chẳng giống Gillian cũng chẳng giống cha nó thôi mà, đâu ảnh hưởng gì. Sóng gió của cuộc đời nó chỉ thực sự tới vào cái ngày nó cầm trong tay viên đá xác định, trời đất như đổ sụp trước mắt nó khi hòn đá nằm im lìm không hề sáng lên, hệt như một cục đá vô tri, hệt như một hòn đá chết, trái tim nó cũng trở nên buốt lạnh, nó không thể xác định được thuộc tính của mình!

Đôi mắt phức tạp cha nhìn nó run rẩy, Gillian thì vội vàng ôm lấy nó, anh ta liệng viên đá trong tay nó đi rồi lớn tiếng bảo đó là đồ hỏng nên mới có kết quả đó. Cha lại điềm tĩnh nhặt viên đá lên, trong tay cha đá xác định đổi màu xanh lá non tươi như vừa hái lấp lánh tượng trưng cho Mộc hệ của ông. Cha hôn nhẹ lên trán nó, nước mắt ông ướt đẫm nơi vành tai, giọng ông nghẹn ngào một câu đứt quãng.

- Xin lỗi con!

Giây phút ấy nó biết cha đã nhận định nó là đứa trẻ không có pháp thuật và chuyện này lại là lỗi của ông như tất cả những thiếu sót trước nay của nó. Đôi mắt nó đờ đẫn, nó nhớ tới những cuốn sách pháp thuật trước nay nó đọc, nó nhớ tới trang sách cổ đượm mùi ẩm thấp trong căn phòng, nó đẩy mình ra khỏi vòng tay của cha, bình tĩnh nói:

- Cha, có thể là trường hợp còn lại mà!

Đá xác định không sáng có hai khả năng, hoặc kẻ đó không có pháp thuật để xác định hoặc pháp thuật đó không thuộc hệ nào cả để phân loại – cũng có nghĩa kẻ ấy mang pháp thuật của hệ tổng hợp bao trùm tất cả pháp thuật các hệ khác. Tuy nhiên trường hợp thứ hai trước nay hiếm tới độ người ta cho rằng nó chỉ tồn tại trên lý thuyết mà thôi, thử nghĩ xem bằng ấy hệ pháp thuật cùng có mặt, người đó phải cường đại cỡ nào mới khống chế được mà không phát điên rồi chết. Và cha ngay từ đầu đã gạt nó ra khỏi giả thuyết đó, ông nghĩ nó không đủ mạnh mẽ, nó yếu ớt như những gì đã hằng định trong ông. Nhưng cha cũng không nỡ nói ra, ông im lặng hồi lâu, vòng tay ông vẫn ôm chặt lấy hai anh em nó. Ông hiểu bản tính cố chấp của nó và cũng không định thuyết phục nó.

- Con muốn làm gì?

- Cha, con muốn lên núi Konuk!

Cha khẽ thở dài, nếp nhăn giữa đôi lông mày của ông nhíu cao hơn như những đấu tranh giằng xé trong lòng ông. Nó biết ông không muốn. Núi Konuk là điểm bấu víu cuối cùng cho những kẻ không tìm ra được pháp thuật của mình mà vẫn ngoan cố dò tìm sự khoan dung của Thượng Đế. Tại đó không ai biết chính xác điều gì sẽ xảy ra, người ta chỉ mường tượng chung được họ sẽ làm tất cả mọi biện pháp có thể để ép cho Pháp thuật lộ diện. Không thiếu gì những kẻ mất mạng trước khi kịp chống lại số phận nhưng như thiêu thân tất cả vẫn cố tìm cho mình cơ hội cuối. Và nó cũng thế, nó không thể đầu hàng lúc này!

- Con còn quá nhỏ để chịu đựng, El! Chúng ta có thể đợi một vài năm nữa không?

- Con sẽ phát điên mất! – Nó lặng lẽ bảo.

- Bình tĩnh El...

- Con đang bình tĩnh.

- Nếu nhất quyết phải đi, cha đi với con.

- Cha còn nhiều việc phải làm mà – Nó nắm lấy đôi bàn tay ông, cha nó đang run rẩy. – Con không trách cha, con không sao.

- Vậy thì anh...

- Anh cũng ở lại! – Nó ngắt lời trước khi Gil nói xong – Con muốn đi một mình. – Những giây phút yếu đuối và chật vật ấy nó không muốn bất kỳ ai chứng kiến kể cả hai người thân nhất, nó không muốn mình gục ngã trước mắt họ. – Con sẽ đi rồi trở về an toàn, con hứa!

Hai tuần một mình trên núi Konuk là hai tuần kinh hoàng trong ký ức nó, những chuyện nó đã trải qua cả đời nó không thể quên, khi dồn mình đến ranh giới sự sống và cái chết nó chỉ biết cắn răng chịu đựng không cho phép bản thân đầu hàng. Nhưng những gì nó chờ đợi vẫn không tới, chút hy vọng mong manh cứ le lói tắt dần. Ngày cuối cùng trước khi tiễn nó xuống núi lão Pháp sư già nhẹ nhàng vỗ vai nó:

- Cậu bé, hãy biết chấp nhận sự thật!

Gặp lại nhau, cha ôm choàng lấy nó, Gillian bật khóc còn nó chỉ lạnh lùng. Hoặc nói rõ hơn nó lâm vào cơn trầm cảm, thế giới trước mắt nó tối tăm tới không rõ đường, mục đích đã mất đi trái tim nó rỗng tuếch. Ngay cả những việc xưa kia nó thấy đơn giản giờ cũng không sao hoàn thành, nó vùi mình trong sách nhưng con chữ cứ lần lượt bay đi, cửa phòng vẫn đóng chặt nhưng lần này là tự nó không muốn mở cửa ra!

Hai ngày sau khi trở về từ núi Konuk nó nhận được thư của mẹ, lần đầu tiên trong đời – lá thư gấp tỉ mỉ ngan ngát mùi hoa. Thư mẹ viết không dài, bà chỉ nói còn quá nhiều nguy hiểm nếu bà tới gặp nó lúc này, nói nó hãy chờ bà. Bà lúc nào cũng nhớ và yêu thương nó rất nhiều. Không một dòng thư về chuyện pháp thuật của nó, hệt như một lá thư bình thường mẹ vẫn gửi con trai sau bốn năm nó mới nhận được. Nó chỉ đọc duy nhất một lần rồi gấp lại kẹp trong trang sách, câu cuối cùng mẹ nhắn cho tới giờ nó vẫn chưa quên. Bà bảo: “Mạnh mẽ lên El của mẹ, con hãy làm nên điều phi thường!”

Kèm theo lá thư ấy là một bức tranh màu, bức tranh vẽ cảnh một cô gái rạng rỡ cười giữa đồi hướng dương, mái tóc vàng óng tung bay trong gió, hệt như màu nắng ngày đầu tiên nó bước chân ra khỏi phòng. Nó lặng lẽ nhìn, si mê ngắm, nước mắt chảy tràn bờ mi khi vuốt tay qua lớp kính bọc, trong bóng tối dường như nó đang nhìn thấy ánh sáng của đời mình.

Người con gái ấy tên là Alex Heygoz, nó sẽ gọi người đó là cô họ nó nếu cha mẹ nó không ly hôn và nếu như cô chưa chết. Alex là một cô gái tuyệt vời ít nhất cho tới khi cô rời khỏi cõi đời này ở tuổi hai tám. Nó và cô có bối cảnh khá giống nhau, đều là con cháu của một đại gia tộc trong giới phù thủy và cũng cùng chung nỗi bất hạnh khi không có pháp thuật. Nhưng cho đến tận khi cô mất, hai tám năm sống trên đời có lẽ Alex Heygoz chưa bao giờ để cho người khác có cơ hội thương cảm cho bản thân mình càng không để bất cứ ai nhắc đến khiếm khuyết pháp thuật mà chế giễu, cô mạnh mẽ, cô luôn cười, cô là một nhà thiết kế tài ba được cả thế giới công nhận, cũng là nhà từ thiện nổi danh khi quyên góp toàn bộ tài sản bản thân cho những người khốn khó, là đại sứ nụ cười được vinh danh cho Hòa bình của thế giới. Càng tìm hiểu về người con gái này nó càng thấy cô vĩ đại, cũng như tất cả mọi người nhìn vào cô, kính trọng và tôn vinh, hơn cả thế nữa với nó là ước muốn cùng cảm phục. Phải ở cùng vị trí mới biết để làm được những điều như vậy cần nghị lực bao nhiêu và cố gắng đến nhường nào, trong xã hội đầy thành kiến lẫn coi thường. Gần một tháng sau ngày xuống núi, nắm chặt bàn tay, cúi người chào cô một lần nữa nó đẩy cửa bước ra ngoài.