Cùng thời điểm đó, tại võ đường Vịnh Xuân.
Cả một khoảng sảnh đường ngập trong hoa hồng và ánh nến lung linh,xung quanh là đoàn người vây kín. Giữa trung tâm của khung cảnh tỏ tình đầy lãng mạn ấy chính là cậu nhóc Huân Hy đang ngồi trên chiếc piano vừa đánh vừa hát:
"…Vì ngại em hững hờ hay vì sợ làm em xốn xang.
Ngày không em quán vắng không vang tiếng đàn.
Ngày không em sắc thắm hoa phai nhạt màu
Nhớ em em nơi chốn nào anh mênh mang nỗi nhớ không nguôi
Lòng anh khát khao sẽ chia buồn vui cùng em…."
Những đóa hồng được xếp thành chữ Diễm Phương nên tất cả mọi người trong võ đường đều đang dồn ánh mắt về phía cô chủ kim cương nhà họ Mai - Nữ hoàng băng giá và tàn bạo. Ai cũng không khỏi tò mò, tại sao một đứa nhóc miệng còn hơi sữa như thế kia lại dám chọc tức cô nàng siêu lạnh lùng này. Trong khi đó thì Diễm Phương lại cảm thấy cậu nhóc này rất đáng yêu, cô tắm rửa thay quần áo xong và bước xuống lầu tới chỗ Huân Hy đang ngồi hát.
Thấy người đẹp đang bước tới, Huân Hy biểu diễn càng nồng nhiệt hơn khiến Diễm Phương không khỏi phì cười. Cô tiến lại gần, bế Huân Hy lên và nhéo một cái rõ đau vào má cậu nhóc.
- Nhóc con nhà ai mà đáng yêu quá vậy?
- y da, người ta là thân sỹ Pháp, chứ không phải nhóc con nha.
Nghe câu trả lời ngộ nghĩnh này, Diễm Phương liền hôn chụt một cái vào má nó.
- Ha ha, đúng rồi, là thân sỹ Pháp. Vậy sao nhóc lại tỏ tình với cô?
- Huân Hy thích những người phụ nữ cá tính như Phương Phương. Đợi Huân Hy lớn lên sẽ cưới Phương Phương.
- Ha ha, nhóc con lém lỉnh. Không sợ ba má đánh đòn hả?
- Không sợ, Huân Hy lớn rồi, có thể tự quyết định.
- Được, vậy Phương Phương sẽ đợi Huân Hy lớn nha. Còn bây giờ thân sỹ có muốn đi ăn tối không?
- Có!
Michel ngồi trong xe cũng thầm thán phục thằng nhóc này, không ngờ tới nhỏ vậy mà đã tán gái cao tay vậy rồi. Thật đúng là do cái tên Hoàng Việt đào hoa nuôi dưỡng có khác. Diễm Phương đưa Huân Hy đi thì anh cũng không có lo lắng gì mấy vì anh biết rằng cô ấy sẽ đưa cậu nhóc này về nhà an toàn nên nhiệm vụ của anh tới đây coi như là kết thúc tốt đẹp.