Lời Nói Dối Của Em (Phần 1)

Quyển 2 - Chương 15: Trả thù (tiếp)




Nghe tên bắt cóc nói vậy trong lòng Lam Lan vô cùng hoảng sợ, cô cầu xin hắn:

- Xin anh hãy tha cho 2 đứa nhỏ. Chúng còn bé, sẽ không nhớ nổi mặt anh đâu, chúng sẽ không báo cảnh sát.

- Đúng vậy, hai đứa nhỏ sẽ không gây ảnh hưởng gì cho anh được đâu. Chỉ cần anh tha cho tụi nhỏ thì tôi sẽ làm theo tất cả yêu cầu của anh.

- Được thôi, tao sẽ toại nguyện cho hai vợ chồng chúng mày.

Tên Khang khống chế Huân Hy và Hy Nhu, hắn cởi trói cho Lam Lan, bắt cô lấy dây thừng buộc tay và chân Lâm Duy lại.

- Được rồi, con đĩ. Mau lại đây.

- Ông hãy thả 2 đứa bé ra.

- Nhiều lời, mày muốn tao bắn nát đầu  nó ra phải không?

Lam Lan thấy hắn chuẩn bị bóp cò nên cũng không dám phản kháng lại nữa, cô ngoan ngoãn nghe theo lời hắn. Cô tiến đến thay thế vị trí của Huân Hy. Hắn cũng giữ đúng lời hứa thả Huân Hy và Hy Nhu ra. Nhưng hai đứa nhỏ mếu máo nhất quyết không đi, một phần vì sợ bố mẹ sẽ bị làm hại, một phần vì chúng còn quá nhỏ, không biết phải thoát ra khỏi nơi rừng núi hoang vu này bằng cách nào nữa.

- Mẹ, papa. Chúng con sợ lắm - Hai anh đứng tại chỗ mếu máo khóc.

Lam Lan nhìn chúng như vậy cũng không khỏi đau lòng, cô nhẹ giọng nói hai đứa nhỏ chạy khỏi đây. Vừa rồi khi cô trói Lâm Duy, anh nói cho cô biết chỉ cần kéo dài thời gian và tách hai đứa nhỏ ra khỏi đây thì tất cả đều sẽ an toàn. Vì trước khi tới đây anh đã đeo thiết bị định vị, giờ này có lẽ mọi người cũng sắp tới nơi rồi. Hơn nữa, trên đường đến đây anh cũng đã để lại những ký hiệu dẫn đường, chỉ cần hai đứa nhỏ đi theo những ký hiệu đó thì sẽ gặp được người tới cứu.

- Con ngoan, mau đi đi. Ba mẹ sẽ không sao mà.

Sau khi hai đứa bé đi khỏi, tên Khang bắt Lam Lan cầm súng bắn Lâm Duy nếu không thì hắn sẽ bắn cô. Lam Lan cầm súng trên tay run lẩy bẩy.

- Tôi...tôi...không biết dùng súng..

- Súng đã lên đạn rồi, chỉ cần cô bóp cò thôi là thằng chồng yêu quý của cô sẽ được đi gặp diêm vương ngay thôi. 

- Được, vậy nếu tôi bắn anh ta thì ông phải giữ lời thả tôi đi.

- Hà hà hà, đương nhiên. Người đẹp, cô quả nhiên không hổ là một cặp với tên máu lạnh kia. Lúc nguy cấp cũng chỉ nghĩ đến mình đầu tiên.

Trong khi Lam Lan và tên Khang trao đổi, Lâm Duy đã tháo được dây trói tay. Tuy nhiên để tránh bị lộ anh vẫn giả vờ vô cùng tức tối khi thấy Lam Lan ham sống sợ chết, bán đứng anh.

- Con đàn bà độc ác. Không ngờ tôi không ngại nguy hiểm tới cứu cô mà cô lại vì mạng sống của mình mà chĩa súng vào tôi.

Lam Lan cũng phối hợp vô cùng ăn ý:

- Anh đừng trách tôi, có trách thì cũng tự trách mình đa tình đi. Tôi đương nhiên là yêu mạng sống của mình hơn anh rồi.

Thấy hai vợ chồng Lâm Duy cãi vã, tên bắt cóc vô cùng khoái trá.

- Được rồi, mau bóp cò đi.

Hắn vừa nói dứt lời thì Lâm Duy lao đến cướp súng của hắn, nhưng thật không may, tên này có phòng bị. Hắn xoay người, ghì chặt Lam Lan để khống chế. Khẩu súng trong tay Lam Lan bây giờ lại đang chĩa thẳng vào đầu cô.

- Thằng chó. Mày không muốn nó chết thì mau ném súng xuống vực kia.

Vừa nói hắn vừa kích động chuẩn bị bóp cò. Tim Lam Lan cũng vì thế mà phập phồng lên xuống.