Lời Nói Dối Của Em (Phần 1)

Quyển 1 - Chương 8: Lật lại quá khứ




Văn phòng tổng giám đốc công ty Wings

- Tổng giám đốc, tôi đã điều tra ra kết quả về nhị tiểu thư của nhà họ Đặng rồi ạ.

- Kết quả như thế nào?

- Lam Lan tên khai sinh là Vũ Ngọc Lam Lan. Cô ta đích thực là con gái của Đặng Thiệu Anh, nhưng là đứa con riêng của ông ta với một người phụ nữ khác.

- Người phụ nữ đó là ai?

- Vào những năm 90,bà ta là một ca sĩ khá nổi tiếng - Vũ Ngọc Lam. Khi bà ta mang thai Lam Lan là lúc 19 tuổi, sự nghiệp đang ở đỉnh cao. Có rất nhiều đại gia thời bấy giờ theo đuổi bà ta, nhưng không hiểu tại sao năm đó bà lại ẩn danh, thì ra là vì đã mang thai của Đặng thiếu gia Hải Phòng - chính là Đặng Thiệu Anh. Từ đó cái tên Vũ Ngọc Lam cũng dần bị quên lãng.

- Vậy bây giờ bà ta đang ở đâu?

- Bà ta đã qua đời vào hơn hai năm trước do cơn đau tim  đột ngột.

- Hơn hai năm trước? 

- Dạ vâng, thưa tổng giám đốc. Tôi có tìm hiểu qua cuộc sống của hai mẹ con họ và được biết rằng bà ta sau khi sinh cô Lam Lan thì bị bệnh tim, do cuộc sống khó khăn nên bệnh ngày càng nặng. Năm đó là lúc bệnh tình bà ta có chuyển biến xấu, cần phải phẫu thuật gấp. Nhưng hai mẹ con không có đủ chi phí phẫu thuật nên chỉ uống thuốc cầm chừng. Được ba tháng thì đột quỵ phải nhập viện, cô Lam Lan không hiểu sao ngày hôm đó lại không tìm thấy đâu. Khi bà chuẩn bị buông hơi thở cuối cùng thì mới thấy cô ấy đến bệnh viện xin nộp tiền viện phí phẫu thuật cho mẹ. Nhưng lúc đó các bác sĩ đều đã không thể làm gì hơn được nữa.

- Cô ta lấy đâu ra số tiền phẫu thuật đó?

- Có bạn học cùng trường đã nhìn thấy tối hôm đó cô ta đi ra từ khách sạn Liberty, người bạn đó còn nói có nghe thấy cô ta đồng ý với một người đàn ông nào đó rằng sẽ dùng đêm đầu tiên của mình để đổi lấy một trăm triệu.

- Đêm đầu tiên?

- Vâng.

- Không phải cô ta làm gái từ trước đó rồi sao?

- Dạ không, thưa tổng giám đốc. Đó đích thị là lần đầu tiên của cô ta.

- Anh chắc chứ?

- Vâng, vì người mua đêm đầu tiên của cô ta là một thương nhân người Đài Loan, người này chỉ thích những cô gái còn trong trắng nên sẽ không dùng những cô gái đã qua sử dụng của người khác. Tôi còn mua được một số bức ảnh do người bạn cùng trường đó cung cấp. Mời tổng giám đốc xem.

Thư ký Trương lấy ảnh trong túi tài liệu ra đưa cho Hoàng Việt. Đó là những bức ảnh của một cô gái có mái tóc dài đen bóng, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn sợ sệt đi theo sau một người phụ nữ tóc ngắn vào khách sạn Liberty. Anh lấy mở những tấm ảnh cũ của hơn hai năm trước do một người bạn gửi cho anh qua điện thoại ra xem. Cũng là cô gái đó, cũng ở cửa khách sạn Liberty, nhưng cô lại đang lả lướt trong vòng tay của một người đàn ông hơn 50 tuổi, người đó chính là ba của anh. Hai cô gái này đều có mái tóc dài đen nhánh giống nhau, dáng dấp cũng tương tự, tuy nhiên cô gái trong những bức ảnh do bạn anh gửi chỉ nhìn thấy phía sau hoặc nửa nghiêng của khuôn mặt. Nếu nhìn không kỹ, không ai có thể nhận ra hai cô gái ở hai bức hình này không phải là một người.

Ánh măt anh nhìn chằm chằm vào cái bớt hình hoa lan ở sau gáy của cô gái có khuôn mặt trái xoan ấy. Đôi tay xiết chặt. Tại sao, tạo sao… Tại sao anh có thể hồ đồ như vây, không phải cô, không phải cô. Người phụ nữ đã phá hoại gia đình anh không phải cô, người đã khiến mẹ anh tự sát không phải cô. Dáng dấp giống nhau, tên tuổi giống nhau, xuất hiện cùng một nơi, quần áo cũng là một kiểu, nói không phải một người thì ai tin. Nhưng bây giờ anh biết mình đã sai, sai thật rồi. Vì cô từng nói với anh, từ khi sinh ra sau gáy đã có một vết bớt hình hoa lan, chính vì vậy mẹ cô mới lấy tên của mình ghép thêm chữ Lan đặt tên cho cô - Lam Lan.

Lam Lan, anh thật sự xin lỗi, anh thật sự đã sai rồi, sai thật rồi. Khiến em tổn thương như vậy, anh thật không xứng đáng mà.

Hoàng Việt ngồi thẫn thờ, khóe mắt đỏ ngầu. Thư ký Trương thấy lo lắng lên tiếng gọi

- Tổng giám đốc, anh không khỏe sao?

- Tôi không sao, anh ra ngoài đi. 

- Vâng.

Tâm trạng nặng nề, anh bước tời quầy rượu rót vài ly whisky. Uống vài ly thấy càng sầu não hơn, anh lái xe tới quán cafe mà trước đây cô làm, anh vẫn thường đem hoa tới tặng cô mỗi tối. Ngồi trong xe một lúc, anh quyết định vào trong quán uống một ly capuchino mà cô hay pha cho anh trước đây. Vừa bước vào cửa thì anh bị người khách từ trong quán đi ra va vào, cafe dính đầy lên chiếc sơ mi trắng của anh. Cô gái đó vội vàng lấy tay áo chà vết cafe cho anh.

- Xin lỗi anh, tôi không cố ý, tôi sẽ lau sạch giúp anh.

Cô gái vừa lau vùa gập đầu xin lỗi như bổ củi nên không nhìn thấy ánh mắt anh đang nhìn cô chăm chăm. Bỗng nhiên bàn tay đang chà loạn trên người anh của cô bị túm lấy, lúc ấy cô mới ngẩng đầu lên nhìn. Lam Lan đang nghĩ là lần này gặp phải côn đồ rồi chăng thì khi nhìn thấy mặt anh cô lại không kịp thời phản ứng gì hết, đứng im bất động.

Đang lúc Lam Lan ngây người, Hoàng Việt bỗng kéo cô vào lòng. Anh ôm ghì lấy cô, nước mắt anh cũng theo khóe mắt chảy xuống. Anh thủ thỉ bên tai cô lời xin lỗi.

- Lam Lan, anh sai rồi. Anh thật sự sai rồi, hãy tha lỗi cho anh.

Mọi người trong quán cũng hướng qua phía hai người bên này để hóng chuyện thị phi. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô cau mày, đẩy anh ra.

- Này, anh buông tôi ra. Anh say rồi phải không, chạy loạn tới đây rồi nói năng linh tinh gì vậy?

- Không, anh không say. Hãy tha lỗi cho anh, cho anh một cơ hội được không em?

Anh nhìn vào mắt cô với một sự khẩn thiết vô cùng, khuôn mặt đau buồn ấy cũng khiến lòng cô xao động.

- Muộn rồi, tôi sắp kết hôn rồi.

- Không muộn, anh sẽ không để em lấy anh ta. Chỉ cần em tha lỗi cho anh, anh sẽ làm tất cả.

- Đủ rồi, tôi không cần anh làm gì hết. Anh còn nhớ những gì anh đã nói với tôi hai năm trước chứ? Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.

Nói xong nước mắt cô cũng không kìm được nữa mà tuôn rơi như nước vỡ đê. Cô lấy tay gặt nước mắt và dùng sức vung cánh tay đang bị anh túm chặt ra. Bỗng nhiên anh kéo cô vào lòng, anh hôn ghì lấy đôi môi mà suốt hai năm qua anh luôn tưởng niệm.

- Ưm...Ưm….Buông tôi ra

Lam Lan dùng hai tay đánh loạn lên người anh. Khi anh vừa buông lỏng, cô liền ráng cho anh một cái tát vang dội. Hoàng Việt đứng chết chân tại chỗ, cho đến khi cô đã đi khỏi, đám đông vây xem cũng đã tản đi thì anh mới cười khổ. 

Rời khỏi quán cafe, Lam Lan lao thẳng về nhà, trèo lên giường, chùm chăn nhắm mắt ngủ. Cô cố gắng tự thuyết phục mình đây không phải thật, không  phải thật. Anh ta không yêu cô, không phải cô, anh ta chỉ coi cô là một con điếm. Đúng, cô không xứng với anh ta, không xứng...không xứng… Nghĩ vậy nước mắt cô lại như cái vòi nước hỏng van mà tuôn ra.

- Đúng, tôi không xứng với anh. Nhưng anh cũng không đáng để tôi buồn. Tôi không cần, không cần ….huhuhu….

Cô tự nói một mình, rồi lại khóc hu hu như một đứa trẻ. Hai năm rồi, không còn khóc như vậy nữa. Hôm nay, chỉ vì một câu “anh sai rồi” mà cô lại thấy lòng xao động đến vậy. Thời gian đã qua khá lâu, nhưng lỗi đau thì chưa bao giờ là cũ. Anh có thể không yêu nhưng cô  thì đã yêu hết lòng, vậy mà anh lại vì một chữ “trinh” mà bỏ rơi cô, coi cô như loại phụ nữ rẻ mạt. Bây giờ anh nói anh sai, anh hối hận, điều này còn quan trọng sao? Mọi thứ đã mất đâu thể nào dễ dàng tìm lại, đâu phải cứ làm sai là có thể nói xin lỗi, đâu phải cứ anh hối hận là có thể quay về…