Lời Nói Dối Của Đôi Mắt

Chương 92: 92: Chấm Dứt





Bạch Sở Khiết ngồi trong phòng của mình, ngẩn ngơ nhìn người vừa gửi lời mời kết bạn với mình.

Vẫn là cái tên đấy, khuôn mặt đấy.

Đã rất lâu rồi...!bọn họ mới dám đối mặt với nhau như vậy.
Bạch Sở Khiết cảm thấy mọi thứ quá đột ngột, cậu vừa kết thúc cuộc gọi với gia đình thì người này lại gửi lời mời kết bạn với cậu.

Vốn dĩ đây là một tài khoản mới, cậu cũng chẳng cần hao tổn tâm trí vào nó.

Nhưng cậu lại không biết nên làm thế nào, Bạch Sở Khiết ngẩn người một lúc thật lâu, cứ nhìn vào bức hình có khuôn mặt Trần Duật Đằng trong đó, cảm xúc thật sự khó tả.
Bạch Sở Khiết nhìn màn hình điện thoại, trong đầu xác định sẽ từ chối lời mời kết bạn này.

Cậu dùng tay vuốt nhẹ lên màn hình điện thoại vài lần, nào ngờ sự cố lại xảy ra.
"Bạn và Trần Duật Đằng đã trở thành bạn bè của nhau"
Bạch Sở Khiết: "..."

Ngón tay cậu vô tình chạm vào chỗ đồng ý lời mời kết bạn.

Thế là bọn họ bất đắc dĩ trở thành bạn bè của nhau.
Bạch Sở Khiết vò đầu bứt tai, không biết nên xử trí thế nào.

Bọn họ chia tay nhau không êm đẹp, bây giờ kết bạn lại có chút ngại ngùng.
Bạch Sở Khiết cố gắng trấn an bản thân, dù sao cũng chỉ là kết bạn thông thường, không nhắn tin cũng không sao.

Cứ như là vô tình kết bạn nhầm cũng được.
Bạch Sở Khiết cố gắng nghĩ một cách đơn giản nhất, cậu định không quan tâm đến người ở bên kia.

Nào ngờ tiếng tin nhắn lại hiện lên, người gửi tin nhắn lại chính là Trần Duật Đằng.
Trần Duật Đằng gửi cho cậu một hình ảnh, Bạch Sở Khiết tò mò nhắn vào xem lại không ngờ là hình ảnh một cánh tay của Trần Duật Đăngg đã bị bó bột trắng, còn kèm theo tin nhắn.
"Gãy tay rồi..."
Bạch Sở Khiết nhìn dòng tin nhắn không đầu không đuôi của Trần Duật Đằng có chút khó hiểu.

Hắn gãy tay thì còn liên quan gì đến cậu, tay chân là của hắn...cậu việc gì phải quan tâm đến.

Hắn nhắn như vậy là có ý gì? Muốn được cậu quan tâm sao?
Bạch Sở Khiết ngẩng người một lúc lâu, không biết nên trả lời như thế nào.

Quá nhiều sự xung đột xảy ra, Bạch Sở Khiết cảm thấy giữa bọn họ không thể nói chuyện một cách nhẹ nhàng, hay có thể dễ dàng quan tâm đối phương như trước nữa.
Dường như người bên kia đang chờ đợi cậu, không thấy cậu hồi âm lại vội vã nhắn tin tiếp.
"Là vì đỡ cho chú nhỏ nên mới gãy tay"
"Tay bị đau..."
Trần Duật Đằng như đang kể khổ, hệt như lúc mới quen, cứ hễ có chuyện gì sẽ than vãn với cậu.


Nhưng lần này Sở Khiết đã không còn như trước, lo lắng thay cho hắn.

Cậu ổn định cảm xúc, trả lời tin nhắn.
"Lần sau anh đừng đến nhà em nữa, chuyện gãy tay cũng là một phần lỗi do anh.

Ba nhỏ của em rất yếu đuối, anh đừng làm phiền ba nhỏ.

Cẩn thận ba lớn lại đánh thêm"
Khác với lúc trước, Bạch Sở Khiết lần này đã vạch rõ ranh giới giữa bọn họ.

Cũng chẳng phải nặng tình nặng nghĩa, cũng chẳng phải là người quen biết.

Vốn dĩ, bọn họ nên làm người dưng.
Sẽ có lúc tổn thương sẽ dạy bản thân trưởng thành, thế giới của bản thân không phải do ai đó tạo ra.

Mà ai đó thật ra là một sự cho phép, nếu bản thân mình không muốn, thế giới của Sở Khiết cũng không muốn cho phép thêm một ai đó nữa.
Bạch Sở Khiết nhanh chóng gửi tin nhắn, cũng không cần chờ đợi người kia sẽ phản hồi thế nào.


Cậu dứt khoát mang giày rồi đi ra ngoài.
Trần Duật Đằng bên này như bị một cú vã vào mặt, cảm giác cả người nóng rần lên.

Hắn thật sự không hiểu vì sao bản thân lại có thể làm những trò buồn cười đến như vậy.

Giờ thì nhìn xem, đến cả Bạch Sở Khiết còn không quan tâm đến hắn thì ai quan tâm đến hắn nữa.
Chán nản, Trần Duật Đằng không biết nên phải trả lời như thế nào, đành phải xem trang cá nhân của cậu để tìm thêm chuyện để nói.
Nhưng khổ nổi, còn chưa kiếm được câu chuyện đã gặp bão tố.

Bạch Sở Khiết vừa đăng ảnh mới, tấm ảnh không hề có mặt cậu.

Dường như Bạch Sở Khiết đang ở trong xe ô tô, người cầm tay lái chính là người tóc đỏ vừa rồi Tôn Trường cho xem, Bạch Sở Khiết còn kèm theo một vài chữ cho bức ảnh.
"Người ấy..."
Trần Duật Đằng dường như không thể tin vào mắt mình, cái gì đây? Sở Khiết thật sự có người yêu rồi sao?.