Trần Duật Đằng nhìn dáng vẻ hối hả của cậu thì có chút buồn cười, Bạch Sở Khiết vụng về lại mang theo sự vội vàng bỏ bánh kẹo vào trong túi, hắn nhìn cậu như thể muốn biến thành con thỏ mà co cẳng chạy thật nhanh.
Trong lòng có ý xấu nhếch mép cười hỏi.
"Làm cái gì mà thu dọn nhanh vậy, sợ tôi giúp cậu thu dọn tiện tay ăn trộm vài gói bánh sao?"
Nhà Bạch Sở Khiết không thiếu tiền, cho dù người ta có hết túi bánh kẹo này thì đối với cậu nó không hề có nghĩa lí gì cả.
Chỉ là vừa nãy bị Hưng Vĩ hì doạ khiến cậu không dám ở đây lâu.
Chỉ hận không thể có sức mạnh dịch chuyển, nhanh chóng biến đi nơi khác.
Bị Trần Duật Đằng vừa giúp đỡ vừa trêu chọc, Bạch Sở Khiết lần đầu tiên cảm nhận được sự thân thiện trong những năm tháng đi học.
Trong lòng tuy sợ hãi nhưng lại có cảm giác an ủi.
Bạch Sở Khiết cũng đỡ sợ hãi hơn.
"Nếu...nếu anh thích thì có thể lấy đi vài gói bánh cũng được.
Em có thể tặng anh, cảm ơn anh đã giúp đỡ em"
Trần Duật Đằng nhìn cậu nhóc khoá dưới, dáng vẻ gầy guộc nhưng bộ dạng lại ngoan ngoãn đến lạ.
Vừa nãy dù bị Hưng Vĩ suýt nữa đánh oan cũng không phản kháng lại.
Hắn thầm khen ngại cho gia đình nào đó có thể dạy dỗ một đứa con quá tốt như này.
Vài gói bánh này hắn làm gì cần đến, chỉ là cậu quá ngoan nên khiến người ta dễ bắt nạt.
Trần Duật Đằng cũng vậy, hắn nghĩ ra ý xấu liền cười tà ác nói.
"Phải làm sao đây? Tôi sáng nay không muốn ăn lắm.
Nhưng cậu đã có lòng muốn cảm ơn thì tôi sao có thể từ chối? Hay là như vậy đi, tôi đếm được ở trong hai túi đồ ăn này không dưới mười món.
Hay là ngày mai cậu mang đến lớp tôi mười hộp sữa xem như là chân thành cảm ơn tôi.
Như vậy có được không?"
Bạch Sở Khiết rất ngại tiếp xúc đám đông, đặc biệt cậu hiểu rõ bộ dáng của mình rất khó coi.
Những ánh nhìn soi mói chưa bao giờ không dõi theo cậu.
Chưa kể đến việc cậu chưa bao giờ đặt chân lên tầng học của khoá trên.
Những ánh mắt cùng lời xì xầm của bọn họ chắc chắn sẽ nuốt chửng lấy cậu mất.
Bạch Sở Khiết vụng về rút từ trong túi quần ra tờ tiền mệnh giá lớn, khó mở lời hỏi.
"Em...em chưa từng bước chân đến nơi các anh học.
Hay là em gửi cho anh ít tiền, anh tự đi mua có được không?"
Đừng đùa chứ! Một mình cậu mang mười hộp sữa không sao.
Nhưng mà cậu là một con ếch xấu xí, bỗng dưng mang sữa đến tặng cho đàn anh đẹp trai.
Khỏi nghĩ cũng đủ biết sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ cỡ nào rồi.
Nhưng Trần Duất Đằng làm gì hiểu rõ được nhóc con mới quen này chứ? Hắn chỉ thích trêu chọc cậu.
Chút tiền này hắn cũng có, chỉ là cậu càng từ chối hắn càng thích.
Trần Duật Đằng nhặt xong hộp sữa cuối cùng bỏ vào túi rồi lại nhét cái túi kia vào tay Sở Khiết.
Trên miệng nở nụ cười tươi như hoa nở đáp.
"Nhưng tôi không thích nhận tiền thì phải làm sao?"
Gặp người thích gây khó dễ cho mình, Bạch Sở Khiết muốn khóc cũng khóc không được.
Chỉ đành khổ sở đáp.
"Hay là bây giờ em mua cho anh luôn có được không?"
Đàn anh ác quỷ nào đó thẳng thừng từ chối.
"Hôm nay tôi không có hứng thú, ngày mai mới có hứng uống sữa?"
"Vậy bây giờ em mua cho anh, ngày mai anh mang theo đến lớp cũng được mà..."
Trần Duật Đằng bị lí lẽ của Bạch Sở Khiết chọc cho giận, nhưng mà dù sao bản tính của hắn chính là bên ngoài tử tế, bên trong khốn nạn.
Làm gì hắn có chuyện để cho nhãi con này chạy thoát dễ dàng như thế được.
Trần Duật Đằng không cho cậu ý kiến, trực tiếp kéo hai người bạn của mình đi.
Trước khi đi còn để lại một câu.
"Tôi không cần biết, ngày mai tôi muốn cậu mang sữa đến 11A.
Tôi học ở đó, nếu cậu dám làm trái lời.
Tôi cũng chắc chắn sẽ mang Hưng Vĩ xuống đến tận lớp dạy dỗ cậu một trận.
Đến lúc đó tôi cũng không giúp cậu can ngăn nữa"
Bạch Sở Khiết bị đàn anh đe doạ, chỉ có thể đau khổ bĩu môi làm theo.
Bởi vì cậu là một con thỏ, một con thỏ đế nhát gan luôn bị người khác bắt nạt..