Lời Nói Dối Của Đôi Mắt

Chương 29: 29: Chơi Vui Đến Nghiện





Giờ nghỉ trưa, Trần Duật Đằng cứ quấn quít lấy Bạch Sở Khiết suốt cả một thời gian, hắn đặt cậu ngồi vào lồng ngực mình, sau nửa giờ đồng hồ dụ dỗ thì cuối cùng Bạch Sở Khiết cũng chịu thoả thuận cuối tuần này Trần Duật Đằng sẽ mang cậu đi cắt tóc, bù lại sau khi cắt xong hắn phải đưa cậu đi biển.
Mà người chủ động đưa ra thoả thuận là Trần Duật Đằng, Bạch Sở Khiết chưa từng đưa ra bất cứ yêu cầu nào với hắn.

Cậu thích Trần Duật Đằng nhiều thế, hắn nói gì cậu cũng sẽ không từ chối.
Hai người ôm ôm ấp ấp nhau, chốc chốc hắn lại hôn má cậu Bạch Sở Khiết.

Cảm giác Trần Duật Đằng như thể mang cậu ngâm vào một hũ đường ngọt ngào không thể thoát ra được.
Hắn để cậu ngồi vào trong lòng mình, vừa nhìn thấy Bạch Sở Khiết rút điện thoại ra xem lịch học thêm, hắn lập tức nhớ ra chuyện mình vẫn bị cậu chặn trên các mạng xã hội, số điện thoại cũng đưa vào danh sách đen.
Trần Duật Đằng, kẻ luôn mang cúp chiến bên mình làm gì có chuyện để người khác chặn mình như vậy.

Nếu muốn chặn thì cũng phải là mình chặn người khác, để họ cảm thấy bị bất lực không tìm được mình, lúc đó trong lòng Trần Duật Đằng mới cảm thấy hả hê.
Hơn nữa Trần Duật Đằng cúi đầu đã nhìn thấy mái tóc đen của Bạch Sở Khiết.

Cảm giác nhất định chinh phục ranh con này càng mãnh liệt, chuyện để cậu ở thế chủ động thì càng không thể nằm trong kế hoạch của hắn.

Trần Duật Đằng gác cằm lên cái đầu nhỏ của Sở Khiết rồi chán nản nói.
"Bạch Sở Khiết à! Em có thấy chúng ta giống người yêu không?"
Bị hắn hỏi một câu không đầu không đuôi, Bạch Sở Khiết hoang mang ngẩng đầu nhìn Trần Duật Đằng.

Người yêu? Chẳng phải cậu và Trần Duật Đằng đang hẹn hò sao? Khi sáng hắn còn tỏ tình với cậu mà.
Ánh mắt của Bạch Sở Khiết dao động hỏi.
"Ph...phải...tại sao anh lại hỏi vậy? Chẳng lẽ anh nghĩ lại rồi? Không muốn yêu đương nữa?"
Trần Duật Đằng giả vờ rầu rĩ, chỉ vào điện thoại của Bạch Sở Khiết mà đáp.
"Có ai yêu đương mà như chúng ta không? Em block anh trên mạng xã hội, số điện thoại của anh cũng bị em chặn mất rồi.

Đây còn có thể gọi là yêu đương sao? Có người yêu nào block bạn trai mình không?"
Được Trần Duật Đằng nhắc nhở, Bạch Sở Khiết mới nhớ ra mình chưa mở chặn Trần Duật Đằng, hôm qua trong lúc thất tình cậu đã dứt khoát cắt đứt liên lạc với hắn mà.
Nghĩ đến việc mình vô duyên vô cớ block hắn, Bạch Sở Khiết đỏ mặt nhanh chóng dùng điện thoại bỏ đi hết tất cả.

Còn chủ động gửi lại lời mời kết bạn.
Trần Duật Đằng bấm đồng ý xác nhận, mọi thứ đã quay trở về quỹ đạo cũ thì tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ nghĩ trưa vang lên.

Hắn hôn cái chóc lên đỉnh đầu nhỏ kia, cưng chiều nói.
"Đi thôi, chúng ta về lớp.

Buổi chiều anh đưa em về nhà!"
Bạch Sở Khiết được hắn hôn hôn thì cũng không cảm thấy tiếc nuối nữa, hai người cùng nhau nắm tay đứng lên rời khỏi sân thượng rồi chào tạm biệt nhau ngay tại hành lang lớp học của cậu.
Bạch Sở Khiết mang tâm tư vui vẻ chạy về lớp, Trần Duật Đằng vừa quay lưng lại đã tắt nụ cười, hắn xoay cái cổ đã mỏi nhừ của mình tiến về lớp học.

Khuôn mặt cũng chẳng còn sự dịu dàng như lúc ở cạnh Bạch Sở Khiết.
Trần Duật Đằng đi vào lớp, còn mười phút nữa giáo viên mới xuất hiện cho nên trong lớp vẫn còn những âm thành ồn ào của đám học sinh đang cười nói.
Nam Khiêm vừa thấy hắn đã vội đưa tay lên phẫy phẫy, đợi hắn đi đến đã ngỏ ý trêu chọc.

"Chà! Thiếu gia nhà họ Trần đi hẹn hò về rồi sao?"
Trần Duật Đằng mệt mỏi ngồi xuống ghế, hờ hững đáp.
"Cái gì mà hẹn hò, thằng nhãi đó nói cái gì thì nghe theo cái đấy.

Chán chết đi được!"
Nam Khiêm cười ha hả, cũng chẳng quan tâm đến khuôn mặt không cảm xúc của hắn, cậu ta vỗ lên vai hắn vài cái rồi vừa cười vừa trêu chọc.
"Chà! Chán sao? Vậy thì cậu có chịu đựng đủ một năm không đấy? Thiếu gia nhà cậu chẳng phải rất thích cảm thắng cuộc à? Bây giờ mới thử quen con trai một chút đã than vãn.

Hay là...kinh nghiệm theo đuổi tụt dốc rồi?"
Trần Duật Đằng liếc nhìn Nam Khiêm, lạnh nhạt phun ra hai chữ.
"Nói nhảm!"
Nam Khiêm cũng có vẻ chẳng sợ mấy lời nói của hắn, cậu ta còn tiện tay gọi Hưng Vĩ rồi nói tiếp.
"Tôi thấy cậu cũng thành tâm với thằng bé này đấy! Sáng thì chăm sóc Sở Khiết, buổi trưa lại cẩn thận mang cơm cùng người ta ăn trưa mà bỏ quên bọn tớ.

Đến tối thì vừa nhắn tin cho thằng bé, vừa gọi điện nói nhớ thương Mễ Lạc.

Thằng khốn như cậu có mệt không?"
Trần Duật Đằng bị mắng cũng không có giận, ngược lại còn nhếch mếch cười thoả mãn, lộ rõ bản chất khốn nạn trả lời lại Nam Khiêm.

"Mệt thì có mệt đấy, mỗi ngày nghĩ cách đối phó lấy lòng thằng nhóc đó khiến tôi phiền chết đi được.

Nhưng tưởng tượng đến một năm sau, tình cảm của cậu ta sâu đậm tôi lại đột ngột nói lời chia tay.

Nhìn vẻ mặt đau khổ của cậu ta chẳng phải rất vui sao?"
Nam Khiêm càng nghe càng khoái chí cười lớn, còn dùng tay đập bàn để bày tỏ sự phấn khích của mình.

Chỉ có Hưng Vĩ vừa nhìn Trần Duật Đằng đã cười nhẹ trêu đùa hắn.
"Một năm còn dài lắm, cậu chưa nghe mưa dầm thấm lâu ư? Biết đâu đến lúc đó hai người chia tay, người đau khổ là cậu thì sao?"
Trần Duật Đằng càng nghe càng thấy điều viển vông, hắn từ trước đến nay không thích con trai.

Lúc hôn Sở Khiết cũng không có phản ứng gì, chuyện đau khổ khi chia tay là con số không.
Nghe lời Hưng Vĩ nói, Trần Duật Đằng cười lớn đáp.
"Cậu đang nói chuyện hài sao? Nhìn tôi giống sẽ thích con trai sao? Đối với Bạch Sở Khiết, cậu ta càng không phải loại khiến tôi chú ý đến!".