Bạch Sở Khiết vội vàng không biết nên đi về đâu, lớp học hiện tại cũng không đến được, sân thượng lại có Trần Duật Đằng.
Cậu lần đầu tiên trốn học lại giống hệt một con cừu non đang lạc bầy.
Hết cách, cậu đành trốn vào một căn phòng nhỏ trong nhà vệ sinh.
Vẻ mặt vẫn còn ửng đỏ vì lời tỏ tình kia.
Xương quai hàm vẫn đau nhức, chứng tỏ cậu đang ở trong thực tại chứ không phải là mơ.
Trần Duật Đằng quả thật đã tỏ tình với cậu.
Bạch Sở Khiết đến hiện tại vẫn không dám tin được người kia thích cậu, còn công khai tỏ tình.
Bao nhiêu người hắn không chọn lại đi chọn cậu?
Bạch Sở Khiết vò đầu bứt tai, chán nản ngồi trên nắp bồn cầu ôm gối thở dài.
Nhiều năm qua, ngoại trừ gia đình ra, Trần Duật Đằng là người ngoài mang lại cảm xúc cho cậu nhất.
Nói cậu thích hắn còn dễ hiểu, hắn hà cớ gì lại thích cậu được kia chứ?
Nhưng những hành động trong thời gian qua của Trần Duật Đằng càng khiến Bạch Sở Khiết muốn tin rằng hắn thích cậu thật lòng.
Cậu xứng đáng có được Trần Duật Đằng sao? Câu hỏi này chính cậu cũng không rõ nữa.
Tiến đến hay từ bỏ.
Bạch Sở Khiết tham lam muốn chọn tiến đến, nhưng nhìn cậu chẳng có gì nổi trội thì lấy cái gì mà tiến đến với hắn.
Bạch Sở Khiết vẫn còn đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì một cuộc điện thoại gọi đến.
Là một dãy số quen thuộc.
Cậu nhìn màn hình điện thoại, cố an ủi tinh thần đang loạn nhịp của mình rồi nhận cuộc gọi.
"Ba lớn! Là con đây"
Bạch Dương Vĩ vừa nghe giọng của con trai thì thở nhẹ một hơi như trút được gánh nặng, người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi dùng giọng nhẹ nhàng nhất hỏi qua điện thoại.
"Con trai cưng, hôm nay về nhà ăn cháo nhé? Hàm của con bị đau, ăn cái gì nhẹ một chút là được"
Cậu sững sờ, cả người run lên, khoé mắt một lần nữa thấy cay cay.
Tại sao ba lớn lại biết chuyện này?
Bạch Sở Khiết không thể kìm được nước mắt, sụt sịt cái mũi nhỏ đáp.
"Ba lớn, sao ba biết chuyện này?"
Bạch Dương Vĩ nhẹ nhàng cười thầm một tiếng đáp.
"Nhà trường của con vừa gọi cho ba, ngày mai phụ huynh của nữ sinh kia cũng sẽ có mặt, hai bên gia đình sẽ nói chuyện với nhau.
Con trai, sau này có chuyện gì cứ nói nhé.
Ba và ba nhỏ luôn bên con, hôm nay không cần đi học nữa.
Ba cho cúp học một hôm, ba Hoà đang lái xe đến trường đấy.
Một lát nữa ba Hoà đưa con về"
Bạch Sở Khiết lấy tay lau nước mắt vâng vâng dạ dạ một tiếng.
Trong lòng cậu bứt rứt không thôi, cậu...lại làm phiền hai ba ba nữa rồi.
Rõ ràng cậu có thể tâm sự cùng bọn họ, nhưng lời cần nói lại thôi.
Bởi vì cậu sợ hai ba ba cậu sẽ lo lắng.
Cũng giống như chuyện của cậu và Trần Duật Đằng, cậu cũng không dám với hai ba ba.
Cậu muốn thử giải quyết vấn đề một lần.
Điện thoại vừa ngắt liên lạc thì một tin nhắn từ mạng xã hội gửi đến, người gửi đến không ai khác chính là Trần Duật Đằng, trong tin nhắn ý tứ vẫn rất rõ ràng.
"Nhóc con! Lời anh nói là thật.
Em có thể mở lòng với anh được không? Anh chắc chắn sẽ không bỏ rơi em, bản thân anh cũng không giống như những người đã bắt nạt em"
Trần Duật Đằng vẫn cố chấp nhắn tin cho cậu.
Hắn còn không ngại bày tỏ lòng mình cho Bạch Sở Khiết nghe.
Con người này thật sự đã mang cho cậu biết một người si tình là thế nào.
Nhưng suy đi nghĩ lại, cậu có gì để hắn yêu chứ.
Đến đôi mắt còn không hoàn hảo thì đi bên hắn không khác gì đang bôi xấu hắn.
Càng nghĩ càng đau lòng, cậu nhìn tin nhắn người kia bày tỏ thành ý của bản thân thì mệt mỏi nhìn chằm chằm đoạn tin nhắn đó.
Bạch Sở Khiết suy ngẫm một hồi, cuối thao tác tay nhanh gọn.
Trực tiếp huỷ kết bạn với Trần Duật Đằng, đồng thời còn chặn cả số điện thoại của hắn.
Cậu và hắn hai thế giới, hắn bước vào cuộc sống của cậu khiến cậu cười.
Nhưng cậu càng không thể tham lam hy vọng bên hắn dài lâu được.
Cậu...không đủ can đảm.
Mặc dù sẽ không còn ai nói chuyện vào buổi đêm, cuộc sống của cậu sẽ quay trở về lại như cũ...nhưng còn hơn là ôm nhiều mộng mơ.
Bạch Sở Khiết lau đi giọt nước mắt vừa lăn trên má, sau đó bước chân dứt khoát ra khỏi nhà vệ sinh chờ đợi ba nhỏ đến đón mình.
Mà ở phía bên này, Trần Duật Đằng cũng đã phát hiện ra bản thân mình bị ai kia block liền tức đến nghiến răng mắng.
"Nếu đã như vậy thì tôi phải tự ra tay bắt cậu về thôi".