Bạch Sở Khiết vừa đến trường đã vội nhắn tin báo với Trần Duật Đằng, hắn cũng không ngó lơ cậu còn dặn Sở Khiết khi đến lớp phải nhớ uống sữa hắn mua cho.
Cậu vừa nhìn tin nhắn vừa cười hì hì, còn cẩn thận cất hai hộp sữa vào trong cặp.
Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt ganh ghét của một nhóm bạn nữ ngồi bàn đầu.
Tiết học buổi sáng vẫn diễn ra như thường ngày, Bạch Sở Khiết luôn giữ thành tích tốt trong khối nên chuyện nghe giảng đối với cậu không hề khó.
Khác hẳn với đám bạn chật vật trải qua những tiết học buổi sáng thì tinh thần của Bạch Sở Khiết tốt hơn nhiều.
Đến giờ ăn trưa, trong lúc cậu còn đang lủi thủi dọn cặp sách thì một bàn tay gõ nhẹ xuống bàn cậu.
Người mà cậu đang mong ngóng từng phút để được gặp xuất hiện rồi.
"Sở Khiết, đi ăn cơm thôi"
Trần Duật Đằng vẫn vậy, chỉ cần lời hắn nói với cậu sẽ thực hiện.
Bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ đứng ở phía sau lưng hắn nhìn chằm chằm lấy Bạch Sở Khiết, cậu bị chính áp lực của những đôi mắt kia doạ cho lắp bắp.
"Anh...Anh Đằng đến rồi sao?"
Trần Duật Đằng nhìn đôi mắt của Sở Khiết luôn phải dè chừng đám người sau lưng liền dùng thân hình cao lớn của mình để che chắn cho cậu.
Bàn tay hắn đưa lên nhéo má của Sở Khiết nói.
"Ngoan! Không có gì phải sợ.
Chúng ta đi ăn cơm đi, đưa hộp cơm đây anh cầm giúp em"
Trần Duật Đằng nhận nhiệm vụ mang hộp cơm, tay còn lại kéo Sở Khiết đi theo sau mình, giúp cậu thoát những ánh mắt như hổ đói kia.
Vẫn là chỗ ăn trưa cũ, bọn họ đi lên sân thượng, một nơi vắng vẻ ít người tìm đến.
Cùng nhau trải thảm, bày những món ăn mà Sở Khiết đã làm ra ngoài.
Nhìn những món ăn được trang trí một cách đẹp mắt, Trần Duật Đằng khen không ngừng.
"Chà! Không ngờ nhóc con nhà em cũng khéo tay lắm.
Chưa bàn đến hương vị nhưng thức ăn trông rất đẹp mắt"
Sở Khiết được người mình để ý khen, trong lòng vui vẻ không thôi, cũng may cậu giống tính ba nhỏ.
Khi xưa ba nhỏ là người làm của ba lớn, ba nhỏ nấu ăn rất khá cho nên tay nghề của cậu cũng được hưởng từ Sở Hoà mà ra.
Trần Duật Đằng gắp một miếng cá sốt cà chua cho vào miệng, sau đó không ngừng khen.
"Đúng là ngon thật, hương vị rất đặc biệt.
Đây mới đúng là cơm nhà làm này"
Nhà Trần Duật Đằng thật sự rất giàu, thậm chí là có cả đầu bếp riêng.
Hương vị của đầu bếp thì không thể chê được, nhưng để xét về hương vị đúng chuẩn gia đình thì Bạch Sở Khiết lại gây ấn tượng mạnh hơn.
Trần Duật Đằng quả thật là dùng lời thật lòng để khen món ăn mà Bạch Sở Khiết làm ra, buổi trưa ngày hôm nay đến cả canh cậu nấu hắn cũng húp cạn.
Ba hộp đựng thức ăn không còn một chút đồ thừa nào.
Trần Duật Đằng thật sự rất hài lòng về bữa trưa ngày hôm nay.
Mà người nấu ăn như Bạch Sở Khiết nhìn thấy hắn ăn sạch sẽ không chừa lại thứ gì thì cứ cười mỉm không thôi.
Trần Duật Đằng thoả mãn thở dài một hơi nói.
"Sở Khiết à! Hay là thế này đi, mỗi ngày đi em có thể nấu cơm cho anh được không? Anh sẽ gửi tiền lại cho em.
Cơm của em thật sự rất hợp với khẩu vị của anh"
Trước lời để nghị của hắn, Sở Khiết bất ngờ sững người.
Mỗi ngày đi học đều nấu cơm cho Duật Đằng? Vậy có nghĩa là mỗi ngày cậu và hắn sẽ ăn chung với nhau sao?
Mỗi ngày? Cậu và Duật Đằng đều có thể gặp nhau?
Bạch Sở Khiết cảm thấy tim mình đập nhanh quá đi thôi.
Cậu xua tay đáp.
"Em không cần tiền, anh ăn ngon là em vui rồi.
Như vậy chứng tỏ tay nghề của em không tệ.
Em...em cũng không thiếu tiền"
Con trai cưng của tập đoàn nhà họ Bạch, cháu cưng của ông cố, bảo bối của ông bà nội làm sao thiếu chút tiền đó được chứ!
Mà Trần Duật Đằng cũng thừa biết cậu không thiếu tiền.
Nhìn cái cặp đi học LV hàng hiệu của cậu là đủ hiểu cho nên hắn không kì kèo chuyện tiền nong.
"À! Đúng rồi, cho em cái này"
Trần Duật Đằng lấy từ trong túi ra một con thỏ nhỏ mặc đồ quý tộc, một bên mắt phải của nó dùng bịt mắt che đi.
Hắn đặt con gấu theo hình dạng móc khoá vào tay cậu.
"Dễ thương quá!"
Chiếc móc khoá bông nhỏ thật sự rất đáng yêu, nhưng Trần Duật Đằng lại nói tiếp.
"Em mở cái bịt mắt của nó ra đi!"
Bạch Sở Khiết nghe lời hắn mở một bên mắt con thỏ ra.
Thì ra con mắt bị cái bịt mắt kia che lấp đi có màu khác.
Con mắt kia màu đen, con mắt này màu xám.
Trần Duật Đằng thấy cậu nhìn ngẩng ngơ liền bật cười nói.
"Em hiểu vì sao anh tặng nó cho em không?"
Bạch Sở Khiết ngẩn ngơ lắc đầu tỏ ý mình không biết.
Trần Duật Đằng ngồi dựa vào góc tường, để cho làn gió dịu nhẹ thổi bay mái tóc của mình.
Hắn dịu dàng giải thích.
"Một con mắt của con thỏ bị che đi, nhìn con thỏ thật ra cũng chỉ có một nét dễ thương đơn giản.
Nhưng khi người khác nhìn thấy nó có đôi mắt hai màu, dù một bên không thể thấy được nhưng nó vẫn đặc biệt nhất, nó trông bắt mắt hơn hẳn.
Em cũng giống như nó, dù em có cố gắng để tóc dài che đi đôi mắt màu xám đục không thấy gì kia trông em sẽ rất bình thường.
Nhưng nếu như em thử rủ bỏ cái bọc cũ đi, cho mọi người thấy được sự đặc biệt của em thì biết đâu người khác sẽ không còn chê em nữa?"
Bạch Sở Khiết im lặng một hồi, cuối cùng cười khổ đáp.
"Nhưng con mắt phải không nhìn được có đẹp thì ích gì? Em...em không dám cắt tóc, em sợ con mắt này của mình doạ sợ người khác"
Trần Duật Đằng bỗng nhiên dùng tay đặt lên gáy cậu kéo mạnh một cái.
Hai cái mũi hai người chạm vào nhau, trán chạm trán.
Trần Duật Đằng dùng hành động thân mật nhất trấn an cậu, khi đôi môi hắn động đậy.
Bạch Sở Khiết tưởng chừng hai người bọn họ sắp hôn nhau đến nơi rồi.
"Có anh ở đây, em việc gì phải sợ? Mắt của em anh cũng đã thấy rồi.
Anh không sợ, vẫn luôn bên cạnh em đấy thôi.
Nếu em tự ti thì anh đưa em đi cắt tóc, cắt về nếu ai dám chê em anh sẽ đánh người đó.
Bạch Sở Khiết tin anh có được không? Anh sẽ bảo vệ em!".