Lời Nói Dối Của Đôi Mắt

Chương 107: Ngỏ lời




Hôm nay Bạch Sở Khiết cùng Woojin hẹn Henry cùng nhau đi ăn trưa. Nhưng khi hai người đến điểm hẹn thì nhận được tin Henry phải về nhà có việc gấp. Dù sao nhà Henry cũng khá rắc rối nên bọn họ cũng thông cảm. Hoàn toàn không hề có ý tránh cứ anh.

Chỉ là đã sắp xếp được một ngày nghỉ nhưng lại phải về nhà khiến Woojin thật sự tiếc nuối. Nhưng Bạch Sở Khiết lại cảm thế như vậy cũng tốt, về nhà cậu có thể nằm dài lười biếng không cần làm gì cả.

Woojin lại không hề có suy nghĩ như vậy, dù sao cũng là do Henry vô tình huỷ hẹn, nhường cho họ không gian riêng. Cậu ta cũng không thể nào không nắm bắt cơ hội này được.

Woojin huých nhẹ vai Sở Khiết hỏi.

"Có muốn đi ăn trưa một chút rồi về được không?"

Bạch Sở Khiết chần chừ, dù sao cậu hiện tại cũng chỉ muốn về nhà. Không hề có ý định đi đâu cả, nhưng dù sao cậu cũng chưa ăn trưa. Woojin cũng đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn mình, Bạch Sở Khiết đành gật đầu hỏi.

"Anh muốn ăn gì?"

Woojin như mở cờ trong bụng, cảm thấy như cơ hội của mình đã đến vội đáp.

"Hôm nay đừng ăn đồ Tây nữa, chúng ta đi ăn đồ Châu Á nhé?"

Thật ra cậu ta đã từng để ý rất nhiều lần, Bạch Sở Khiết vẫn không ưa chuộng thức ăn Tây, mà cậu đặt biệt thích thưởng thức những món ăn Châu Á hơn. Chỉ cần ăn đúng khẩu vị, khuôn mặt của Sở Khiết sẽ rất hài lòng. Còn rất vui vẻ và ngây thơ.

Quả đúng như hắn dự đoán, vừa nói đến việc thưởng thức món Châu Á. Bạch Sở Khiết lập tức đòi ăn những món quê nhà. Và Woojin cũng không khó chịu vì điều đó, cùng cậu vui vẻ đến nơi Sở Khiết muốn đến.

Nơi Bạch Sở Khiết chọn đến là một nhà hàng nổi tiếng với nhiều món ăn quê hương của cậu. Bạch Sở Khiết gọi toàn những món mà tương tự với những món Sở Hoà thường hay nấu ở nhà cho cậu ăn. Vỗn dĩ Woojin là người Hàn, thường khẩu vị của đất nước khác ăn lần đầu sẽ thấy không quen. Nhưng sau vài lần đi chung với Sở Khiết, cậu ta cảm thấy những món này thật sự rất ngon.... hoặc cũng có thể nói là do được đi ăn cùng Sở Khiết nên mới thấy ngon đến lạ thường.

Bạch Sở Khiết nhìn đồ ăn được bày biện trước mắt, trong lòng không khỏi vội vã. Khi món cuối cùng được đưa lên bàn ăn. Cậu nhanh chóng cầm đũa, gọi Woojin một tiếng ăn cơm. Sau đó bản thân cũng bắt đầu gắp thức ăn.

Nhìn người phía trước ăn ngon miệng. Woojin không khỏi rời mắt, cậu ta cảm thấy so với việc ăn ngon cũng không bằng ngắm Sở Khiết.

Nhưng Sở Khiết lại không chú ý đến Woojin, cậu chỉ chăm chú ăn món mình thích. Đến món sườn chua ngọt, vì hơi bất cẩn nên nước sốt có dính lên mép môi của cậu. Bạch Sở Khiết còn chưa kịp dùng khăn giấy lâu đã cảm nhận được một độ ấm nhẹ từ hơi nguyền truyền đến. Vệt nước sốt cũng biến mất trên môi cậu. Nhưng nước sốt lại truyền đến ngón tay của Woojin.

Bạch Sở Khiết bất ngờ mở to mắt, hành động thân mật kia khiên cho cậu chưa biết phải xử lí tình huống như thế nào. Bất ngờ này còn chưa kết thhcs bất ngờ khác lại đến.

Woojin không lau tay mình đi, mà còn dùng ngón tay đã lau nước sốt cho Sở Khiết bỏ vào miệng mình. Hoàn toàn xem đó là hành động tự nhiên.

Bạch Sở Khiết lặng đi vài giây, cả cơ thể hoàn toàn như bị đông cứng trước hành động của Woojin, cảm xúc bây giờ chính là không biết nên làm gì tiếp theo.

"Anh...anh làm cái gì vậy?"


Bạch Sở Khiết hoảng loạn ấp úng hỏi Woojin, cảm giác ngột ngạt bắt đầu xâm chiếm lấy cậu.

Nhưng khác với cậu, Woojin lại rất bình tĩnh đáp.

"Bé con! Em nghĩ xem nếu là bạn bè bình thường có thể làm đến mức này không?"

"...."

"Bạn bè chắc chắn không thể làm như vậy, nhưng người thích em chắc chắn sẽ làm như vậy! Anh không ngại, em cứ dễ thương thế này anh thật sự rất muốn theo đuổi em"

Bạch Sở Khiết dường như nghe trong đầu mình dường như có tiếng trống đánh vào đầu! Chẳng phải chỉ là buổi đi ăn bình thường thôi sao? Tại sao lại thành ra thế này?

Cả mặt cậu bắt đầu chuyển sang màu đỏ, bầu không khí ngại ngùng bao trùm lấy bữa ăn. Bạch Sở Khiết mím môi một lúc rồi đáp.

"Anh...đừng nói nữa. Em đến đây chủ yếu chỉ để học tập, thật sự không muốn yêu đương hay để ý đến ai cả. Chúng...chúng ta chỉ có thể làm bạn"

Quả thật, cậu đã không còn muốn để ý đến chuyện tình cảm từ lâu. Từ sau khi chia tay Duật Đằng, cậu cảm thấy mình nên chú tâm vào chuyện học hành, đợi sau này lớn hơn một chút rồi thì đi làm. Khi nào ổn định mới nói đến chuyện yêu đương.

Cậu sợ mình chưa đủ suy nghĩ trưởng thành để yêu ai thêm một lần nữa. Vì Sở Khiết sợ rằng... sự vội vã sẽ khiến cậu phạm phải sai lầm một lần nữa.

Nhưng Woojin lại nhún vai, nhếch miệng dửng dưng cười đáp.

"Em cứ xem anh là bạn cũng được, anh sẽ theo đuổi em. Anh không tồi như bạn trai cũ của em!"