Bạch Sở Khiết nằm dài trên thư viện, những con chữ dường như không thể nào vào đầu cậu được. Lời nói của Trần Duật Đằng luôn chạy loạn trong đầu óc bé nhỏ của Sở Khiết khiến cậu không thể nào tập trung học tập.
Đến bây giờ Bạch Sở Khiết phải thừa nhận một điều rằng, Trần Duật Đằng chính là một kẻ luôn thu hút được sự chú ý. Dù đó là nghĩa tốt hay nghĩa xấu, thì Trần Duật Đằng vẫn luôn có một khả năng gì đó rất đặc biệt.
"Nhóc con! Đang suy nghĩ cái gì vậy. Có thật sự là nhóc đến đây học bài không?"
Người bên cạnh cất lời khiến đầu óc của Sở Khiết bắt đầu có suy nghĩ, Woojin nằm dài trên bàn, chán nản nhìn cậu đang vẽ loạn xả trong vở nháp. Vẻ mặt chán trường của cậu ta càng khiến tâm trạng Sở Khiết trầm xuống.
Sau lần bị vô duyên vô cớ bị mắng ở siêu thị, Woojin nhất quyết tìm đến nhà Sở Khiết hỏi cho rõ nguyên nhân. Ban đầu chỉ là đến để nói chuyện, về sau nhờ có Henry thường xuyên lui đến, Woojin và Bạch Sở Khiết dần dần trở thành bạn.
Nhưng điều đáng nói ở đây, Sở Khiết chỉ xem Woojin như người anh xã giao. Lắm lúc sẽ cùng nhau đi ăn hoặc uống cafe, còn về những mặt khác thì luôn giữ khoảng cách với cậu ta.
Còn Woojin thì khác, cậu ta ban đầu cũng chỉ là muốn tìm cho rõ nguyên nhân vì sao Sở Khiết lại tránh né mình. Nhưng về sau, bọn họ có chung một người bạn là Henry làm cầu nối càng khiến Sở Khiết và cậu ta chạm mặt nhiều hơn
Sau thời gian tiếp xúc, lại được Henry tâm sự chuyện của Sở Khiết, vì sao cậu lại chạy đến Pháp như thế này. Woojin bắt đầu chú ý đến Sở Khiết hơn.
Khác với những gì mà Woojin từng nghĩ trước đó, Bạch Sở Khiết khá hiền lành, lại còn thật thà ít nói. Chỉ là khi ai đó trêu chọc cậu, Bạch Sở Khiết nhất định sẽ không vui.
Nhóc con ấy cũng rất thẳng thắn. Khi hỏi cậu thích nam hay nữ, Bạch Sở Khiết đã xác nhận rằng mình chỉ thích nam. Nhưng đến khi Woojin hỏi cậu có thích mình không, Bạch Sở Khiết nhất định trả lời là không!
Khác với những người xung vây quanh xung quanh cậu ta, Bạch Sở Khiết hoàn toàn không hề để tâm đến Woojin. Cũng chẳng hề quan tâm xem tài sản của Woojin thế nào, khi quen cậu ta sẽ được cưng chiều ra sao. Nhưng thứ đó Bạch Sở Khiết không hề quan tâm.
Cứ dần như thế, mưa dầm thấm lâu. Thích một ai đó không cần phải có lí do. Woojin bị Bạch Sở Khiết thu hút, công khai theo đuổi cậu. Nhưng kết quả lại trở thành anh trai tốt trong mắt của Sở Khiết.
Không những thế cậu ta còn nghe được chuyện Bạch Sở Khiết từng có tình đầu, mà còn là tình đầu không thể quên. Thế nên mặc dù chưa từng gặp Trần Duật Đằng, nhưng Woojin nhất quyết căm ghét Trần Duật Đằng, thề rằng không đội trời chung.
Bạch Sở Khiết cặm cụi chép bài, cố gắng lãng tránh câu hỏi của Woojin.
Nhưng cậu ta cũng không chịu khuất phục, lập tức kéo tay Sở Khiết tạo sự chú ý nói.
"Đừng có giả vờ không chú ý đến anh chứ? Tối nay em có thời gian rãnh không? Cùng anh đi ăn tối đi?"
"Hôm nay em bận..."
Bạch Sở Khiết dứt khoát trả lời, tâm trạng cậu không tốt nên không muốn ra ngoài. Chỉ muốn nằm yên ở nhà, nào ngờ Woojin lại tự nắm tóc kêu trời.
"Em lúc nào cũng bận? Bận cái gì kia chứ? Làm vua của một nước còn không bận bằng em"
Bạch Sở Khiết:....
————-*****———-
Trần Duật Đằng vừa nghe tiếng chuông báo hiệu hết tiết lập tức mang cặp sách, vội vã như thể muốn ra về thật sớm để còn kịp làm việc gì đó.
Nhìn bộ dạng hắn dọn sạch đống sách vở, không còn dáng vẻ thích la cà với đám bạn ở trường khiến những học sinh nam cùng lớp cảm thấy thật sự khó hiểu. Một người còn không quen nhìn thấy bộ dạng đó lập tức nhịn không được hỏi.
"Duật Đằng! Hôm nay có muốn chơi bóng rổ không?"
Đáp lại lời của nam sinh đó, Trần Duật Đằng nhanh chóng từ chối.
"Không được, hôm nay tôi phải đi đăng kí lớp học thêm. Buổi tối còn có gia sư đến dạy kèm tận nhà. Hẹn lần khác đi!"
Đám nam sinh hoảng hốt không thể tin vào tai mình. Bọn họ thừa biết Trần Duật Đằng rất thông minh, nhưng hắn lại không thiết tha với chuyện học hành. Vậy mà lần này nhìn hắn liều mạng học như thể sợ ai cướp chữ của hắn đến nơi, bọn họ không nhịn được hỏi.
"Cậu học thêm cái gì vậy?"
Trần Duật Đằng vừa chạy ra khỏi lớp vừa để lại hai từ.
"Tiếng Pháp!"
Khiến cho cả đám học sinh trên đầu toàn dấu chấm hỏi, chỉ có một mình Hưng Vĩ là lắc đầu cười trừ mắng thầm.
"Kẻ cố chấp!"