Dạo này tinh thần lẫn tâm trạng của Trần Duật Đằng không được tốt lắm, buổi sáng đi học cũng không còn tinh thần như trước, trên lớp không muốn giao du với ai. Mặc dù người hắn muốn giao tiếp nhất là Hưng Vĩ thì cậu ta lại tránh né hắn.
Buổi tối thì cố gắng liên lạc với Bạch Sở Khiết, nói nhảm một lúc thì sẽ bị Sở Khiết block không thương tiếc.
Bị Bạch Sở Khiết phũ phàng sẽ chán đời đi tìm Sở Hoà năn nỉ chú nhỏ cho biết địa chỉ của Sở Khiết đang ở đâu, sau đó lại bị Bạch Dương Vĩ đuổi đánh thừa sống thiếu chết. Phải chạy bán mạng mới trốn thoát khỏi nanh hổ.
Cuộc sống của hắn cũng xem như là "là khá bận rộn" mặc dù hắn cũng chẳng phải làm công to việc lớn gì. Nhưng mỗi ngày trôi qua, lịch trình của hắn cũng không có gì thay đổi.
Gần hai tháng trôi qua, mọi thứ vẫn ở con số không, kì thi cuối kì cũng sắp diễn ra.
Qua kì thi, hắn sẽ trở thành một sinh viên đại học của trường danh giá. Ban đầu dự định của hắn chính là sẽ theo học tại quê nhà, nhưng từ sau khi không còn Sở Khiết ở bên. Trần Duật Đằng bán sống bán chết cũng muốn sang Pháp du học.
Ba mẹ Duật Đằng cũng không phản bác ý kiến cho hắn đi du học, mặt dù bậc trưởng bối cũng thừa biết chuyện sang Pháp du học là phụ. Con trai sang đó tìm người là chính.
Ngày hôm nay vẫn như thường lệ, hắn lại lắp một cái sim khác vào điện thoại. Tạo một tài khoản mới, dứt khoác gửi lời mời kết bạn như một thói quen.
Nếu như là những người trước hắn từng theo đuổi, việc hắn tìm cách liên lạc với một ai đó là điều rất dễ dàng. Và Bạch Sở Khiết cũng đã từng là như vậy, từng là nạn nhân của hắn.
Nhưng giờ đây thì khác, mọi tin tức của Sở Khiết gần như là con số không. Hưng Vĩ không muốn giúp đỡ, cha mẹ của hắn thì lại muốn hắn tự làm tự chịu, cơ hội tiếp xúc với ba nhỏ Sở Hoà lại càng không có.
Trần Duật Đằng giờ đây không khác gì một con khỉ bị lạc đàn lạc xuống thành phố, không thể trông cậy vào ai được.
Trần Duật Đằng vui mừng đến cười ngoắc mồm, hắn còn tưởng Bạch Sở Khiết đã cảm động trước hành động của hắn mà xiêu lòng. Còn dự định phấn khởi nhắn tin.
Nhưng thoáng chợt, hắn nhận ra hình ảnh đại diện của Bạch Sở Khiết đã được đổi mới. Sở Khiết không để lộ mặt của mình trên mạng xã hội, cậu chỉ chụp tay cậu đang ôm một bó hoa cẩm tú cầu màu xinh nhẹ, bàn tay trắng dài thon thả cận trọng ôm bó hoa. Chiếc áo sơ mi trắng càng làm nổi bật lên bó hoa đang ôm trong tay.
Bạch Sở Khiết tay đổi ảnh đại diện, kèm dòng trạng thái.
"Không có lí do để ở lại. Nhưng lại có động lực để đi tiếp. Bó hoa mới, một người mới"
Trần Duật Đằng như chết lặng, trạng thái không quá khó hiểu. Giống như đang ngầm khẳng định Bạch Sở Khiết không muốn để tâm đến chuyện cũ. Và cậu đã sẵn sàng ở nơi mới, cuộc sống mới, và một cuộc sống mới.
Dưới tấm ảnh của cậu cũng có vài người để lại bình luận, đến cả tài khoản của Hưng Vĩ cũng để lại lời nhắn.
"Không cần yêv đương quá sớm, tránh bị lừa là được. Nhưng nếu được yêu thương thì sớm một chút cũng tốt"
Trần Duật Đằng không phải kiểu người ngu ngốc mà không hiểu những dòng đó là có ý nghĩa gì. Hắn nhếch mép cười, để lộ sự bất lực.
Hắn không làm ầm lên, rất bình tĩnh để lại tin nhắn với Sở Khiết.
-Anh hy vọng em ở nước Pháp vẫn sống tốt, lần này đồng ý lời mời kết bạn với anh là để chọc giận anh sao? Thằng nhóc nhà em cũng khá lắm. Biết trả đũa anh rồi!
Trần Duật Đằng gửi tin nhắn, cũng không thể hình dung được sắp tới sẽ nhắn gì tiếp theo. Chỉ là hắn thấy tin nhắn mình vừa gửi thật ngớ ngẩn, nhanh chóng muốn thu hồi.
Nhưng tay còn chưa kịp hình động thì tin nhắn đã hiện đối phương đã xem nhưng lại không có phản hồi. Trần Duật Đằng có chút nôn nóng, tiếp tục nhắn.
- Anh gọi cho em có được không? Chỉ một cuộc thôi.
Cứ tưởng lần này sẽ như lần khác, không phản hồi, không quen biết. Âm thầm chặn cách liên lạc, sẽ chẳng thể tiếp tục cuộc nói chuyện đang dang dở. Vậy mà Sở Khiết trả lời lại rất nhanh, rất ngắn gọn.
-Có thể!
————-*****———-
Từ chương sau là không có cảnh đùa giỡn đâu nè, mí đứa sắp trưởng thành hết gòi các tình iu ơi. Chuẩn bị sang tuổi bước dô đời, tình yêu gà bông này kia sẽ được thay đổi bằng một sự theo đuổi, và yêu đương đúng nghĩa.