Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 98




Kỷ Tuân đứng bên ngoài chậc chậc hai tiếng, thầm thắp một nén hương cho Mạc Nại.

Ngày hôm nay, tính tình của Hoắc Nhiễm Nhân có vẻ không ổn lắm.

Anh nghĩ thế, thấy bên trong tạm thời không có căng thẳng nào hơn liền quay sang chú ý vào Đoạn Hồng Văn. Kỷ Tuân đang xem tình hình thẩm vấn của cả ba phòng, tổ của Đoạn Hồng Văn cùng Đàm Minh Cửu có thể nói là đảm đương vai trò hài hước trong ba phòng này nhất, quá thú vị.

Đoạn Hồng Văn bất đắc dĩ, thậm chí nói là mặt ủ mày chau mà bắt đầu tự thuật:

"Ngày đó tôi và Trác Tàng Anh đi ăn cơm, trở về nhà hắn thảo luận phần cuối của quyển sách. Trác Tàng Anh uống rượu, chóng mặt, nằm trên sô pha nói chuyện với tôi, tôi ngồi trên ghế đơn lấy giấy bút ghi chép. Vốn dĩ mọi thứ đều đang tốt đẹp, nhưng sau khi Trác Tàng Anh đi vào lại quên không đóng cửa, vợ tôi đột nhiên xông tới, không nói hai lời, cầm lấy ngựa đồng trên khay trà đập vào đầu Trác Tàng Anh, Trác Tàng Anh không kịp đề phòng bị cô ta đập ngất xỉu. Cô ta không ngừng đập, chờ tôi tỉnh lại từ trong khϊếp sợ, xông tới cướp ngựa đồng, Trác Tàng Anh đã tắt thở. Vợ tôi nói trên ngựa đồng đã có dấu vân tay của tôi, trong nhà lại không có CCTV, cảnh sát không tìm ra được rốt cuộc ai mới là hung thủ gϊếŧ người, tôi bị cô ta doạ dẫm, vội vàng lấy giấy ăn lau khô ngựa đồng rồi kéo cô ta chạy về nhà. Sau đó tôi càng lúc càng sợ, ánh mắt cô ta nhìn tôi giống như là muốn gϊếŧ tôi diệt khẩu, một giây cũng không ngừng theo dõi tôi, tôi không có cách nào ——! Tôi hoảng quá không biết phải làm sao mới nghĩ tới thuê người gϊếŧ cô ta, nhưng trên thực tế tôi cũng bị lừa mà cảnh sát, tôi chưa thật sự gϊếŧ người, tôi mới chỉ có ý định."


"Nhát đầu tiên đập vào đâu? Anh mô phỏng lại động tác với mô hình người đi."

Đoạn Hồng Văn cầm ống giấy bên cạnh, đập xuống giữa trán mô hình người nằm ngang đang muốn đứng dậy. Đàm Minh Cửu duỗi tay ra túm chặt lấy cổ tay của Đoạn Hồng Văn. Đoạn Hồng Văn vùng vẫy một lúc cũng không tránh thoát được.

Đàm Minh Cửu: "Anh xem, tôi chỉ dùng một tay đã có thể lập tức ngăn trở anh tiếp tục đánh xuống, vợ của anh đập liên tiếp nhiều nhát như vậy, Trác Tàng Anh không phản kháng? Hắn cũng không phải uống rượu say như chết, theo như anh nói còn rất tỉnh táo, vẫn có thể giảng đại cương với anh cơ mà. Tôi có thể nói cho anh biết, tổn thương xương trán trong báo cáo kiểm tra thi thể có thể phán đoán vô cùng rõ ràng mỗi một nhát đập sẽ tạo thành tổn thương gì, vết nào trước, vết nào sau, tôi khuyên anh hãy nhớ lại các chi tiết nhỏ cho thật kỹ."


"Nhát đầu tiên vợ tôi đã đập rất mạnh, cô ta lại ở phía trên, dễ ra sức, Trác Tàng Anh bị đập cho ngất xỉu cũng là chuyện bình thường..." Đoạn Hồng Văn đổ mồ hôi như mưa rơi, đảo mắt loạn xạ, "Hơn nữa, có thể nào không cẩn thận đánh trúng huyệt thái dương hay không? Tôi nghe nói đây là chỗ trí mạng."

Đàm Minh Cửu lườm hắn: "Cho anh cơ hội tiếp tục nói dối, nào nói xem vợ anh đang yên đang lành lại gϊếŧ Trác Tàng Anh làm gì."

Đoạn Hồng Văn: "Cô ta cuồng theo dõi như vậy, chắc là nghe được mấy lời linh tinh của Trác Tàng Anh, đồng chí cảnh sát, cậu cũng biết tôi có thể tìm tới Chư Hoán đều là nghe được từ trong miệng của Trác Tàng Anh, thỉnh thoảng tôi than vãn cuộc sống hôn nhân bế tắc với hắn, hắn nghe xong có khuyên tôi ly hôn, hoặc là gϊếŧ vợ, nói chuyện này đơn giản, cho dù dự định xấu nhất là bị bắt thì cũng có thể đổ cho nhất thời kích động mới gϊếŧ người, cùng lắm là bị xử ba năm năm năm."


Đàm Minh Cửu cười khẩy.

"Cao Sảng." Ngoài cửa thủy tinh đơn hướng, Kỷ Tuân nhắc nhở Đàm Minh Cửu một tiếng. Lời khai của Đoạn Hồng Văn đương nhiên khiến người ta tức giận, nhưng cảnh sát không thể bởi vì tức giận mà bị kẻ tình nghi nắm mũi dẫn đi.

"Tâm sự với nhau thôi mà có thể nói đến chuyện này được, chắc Trác Tàng Anh cũng muốn gϊếŧ vợ lâu lắm rồi, hay nhất là sau khi gϊếŧ vợ còn có thể lừa được tiền bảo hiểm. Thường nói ba chuyện vui lớn nhất của đời người là thăng quan, phát tài, vợ chết, lần này không phải một phát được hẳn hai chuyện vui rồi sao." Đàm Minh Cửu nói sang chuyện khác, hướng mũi nhọn vào Đoạn Hồng Văn, "Người của công ty bảo hiểm nói, anh dẫn theo Cao Sảng cùng nhau đi tới công ty bảo hiểm, muốn để cô ấy mua bảo hiểm cho chồng của cô ấy, khi đó anh đã nghĩ như thế nào, muốn thay đổi cách làm của Trác Tàng Anh, bảo Cao Sảng gϊếŧ chồng, còn anh thuận thế đá luôn người vợ khiến cuộc sống hôn nhân của anh trở nên bế tắc kia, sau đó lấy một góa phụ giàu có đúng không?"
Đoạn Hồng Văn lúng túng: "Mua bảo hiểm cũng phải vì gϊếŧ người, có phải ai đến công ty bảo hiểm tham gia bảo hiểm đều muốn gϊếŧ người đâu... Tôi và Cao Sảng chỉ là bạn bè, không phải quá trớn, anh đừng tin vợ tôi nói hưu nói vượn, Cao Sảng rất thích làm xằng làm bậy, không biết chừng mực, đây cũng không phải bí mật gì, cho nên chồng cô ta mới càng ngày càng không nhịn được cô ta, nhưng tôi thật sự không có gì với cô ta hết."

Kỷ Tuân đang nghe ở bên ngoài cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng tạm thời không nói ra được không thích hợp ở chỗ nào.

"Ơ, anh còn biết vợ anh đã biết anh nɠɵạı ŧìиɦ?"

Đoạn Hồng Văn cuống lên, hắn kích động đề cao giọng: "Tôi thật sự không có nɠɵạı ŧìиɦ! Những bức ảnh mà vợ tôi chụp được đều là mượn góc chụp, cô ta, cô ta muốn lấy những thứ này uy hϊếp tôi, bắt tôi phải cho cô ta nhiều tiền hơn, cô ta chính là con bọ hút máu nằm nhoài trên người tôi!"
Đàm Minh Cửu thầm cân nhắc, vì sao khi nhắc tới chuyện này, Đoạn Hồng Văn lại kích động như vậy chứ.

Hiển nhiên Kỷ Tuân cũng có cùng câu hỏi với hắn.

Anh gợi ý Đàm Minh Cửu nên dừng lại một lát, để Đoạn Hồng Văn tự kể theo ý mình.

Đoạn Hồng Văn thao thao bất tuyệt, nước bọt tung toé, ngôn từ chuẩn xác, một lòng muốn biện hộ chính mình tuyệt đối không nɠɵạı ŧìиɦ, đưa ra kết luận còn nhấn mạnh: "Cho nên tôi tuyệt đối không có động cơ gϊếŧ Trác Tàng Anh."

Trong phòng thẩm vấn nhất thời yên tĩnh, Đàm Minh Cửu gảy bay đống da chết mới vừa bóc từ trên môi xuống, chỉ làm như không nghe thấy biện giải của Đoạn Hồng Văn mà hỏi: "Khi đến nhà Trác Tàng Anh, anh không thấy Cao Sảng sao?"

Đoạn Hồng Văn khẳng định: "Không có, cô ta không ở nhà, Trác Tàng Anh nói chiều hôm đó cô ta đã về nhà mẹ đẻ rồi."
"Bố mẹ của Cao Sảng nói cô ấy không có về nhà, anh lại nói dối đúng không." Đàm Minh Cửu thở dài, "Đồng chí cảnh sát rất muốn giúp anh tranh thủ đầu thú giảm nhẹ hình phạt, nhưng đáng tiếc kẻ tình nghi lại không tự mình cố gắng. Đúng là lời hay khó khuyên người sắp chết mà."

Cảnh sát ghi chép ở bên cạnh nhanh chóng liếc mắt ra hiệu với Đàm Minh Cửu.

Hơi quá hơi quá rồi, nói thêm nữa sẽ bị trừ tiền đó.

Đàm Minh Cửu cũng dùng ánh mắt đáp lại: Là anh em thì đừng ghi vào!

Đoạn Hồng Văn không hiểu được một màn mắt qua mày lại này, hắn chỉ biết tố khổ: "Thế thì cũng là Trác Tàng Anh lừa người chứ! Tôi chính là vì nhìn thấy trong nhà để xe không có xe thể thao nên mới hỏi, hắn trả lời tôi như vậy mà."

*

"Chị có thể mô phỏng chồng chị đã gϊếŧ người như thế nào không?"
Ngụy Chân Châu cầm ống giấy, đánh vào đầu của mô hình từ góc nghiêng.

"Người chết có từng phản kháng không?"

Ngụy Chân Châu gật đầu lại lắc đầu: "Chồng tôi dùng tay khống chế hai tay của Trác Tàng Anh, hắn không có cách nào phản kháng. Cảnh sát có thể xem trên người anh ta, tôi nhớ trên khửu tay trái của anh ta có một vết xước, hẳn là do móng tay của Trác Tàng Anh cào xuống."

Văn Dạng Dạng thầm vui vẻ, nếu theo lời khai gió chiều nào xoay chiều nấy của Ngụy Chân Châu lúc trước, vậy thì có thể là chị ấy gϊếŧ cũng có thể là Đoạn Hồng Văn gϊếŧ, nhưng vết xước bị móng tay cào ra lại là chứng cứ xác thực, có thể chứng minh Đoạn Hồng Văn cùng Trác Tàng Anh đã từng phát sinh tiếp xúc tứ chi.

*

"Mạc Nại, vì muốn xáo trộn thời gian tử vong mà anh đã phá hỏng thi thể, kết hợp với việc anh quen Cao Sảng, trong lời khai, anh vẫn luôn cố ý nhấn mạnh Cao Sảng chết trước Trác Tàng Anh, anh cảm thấy cảnh sát sẽ đưa ra suy đoán gì?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi từng câu từng chữ, "Chúng tôi sẽ đoán, là Cao Sảng gϊếŧ Trác Tàng Anh —— bởi vì người chết rồi sẽ không cách nào gϊếŧ người, đây chính là động cơ mà thân làm đồng lõa của Cao Sảng như anh lại muốn xáo trộn thời gian tử vong."
Mạc Nại càng lúc càng thở dốc nặng nở, sắc mặt thay đổi liên tục, nhất thời phẫn nộ, nhất thời lại lcầu xin nhìn Hoắc Nhiễm Nhân.

"Nhưng Mạc Nại này, vừa nãy chúng tôi đã tìm được hung khí gϊếŧ chết Trác Tàng Anh, người dùng hung khí không phải là Cao Sảng mà anh vẫn luôn nhận định, mà là một cặp vợ chồng tình nghi khác. Anh tự phụ như vậy khiến cảnh sát suýt chút nữa thì bỏ lỡ hung thủ thật sự, giống như chín năm trước, anh tự cho mình là đúng, đi gánh tội thay kẻ khác, thế nhưng chỉ khiến kẻ cưỡng hiệp thật sự cho đến bây giờ vẫn cứ nhở nhơ ngoài vòng pháp luật."

Phẫn nộ cùng cầu xin đều khựng lại, Mạc Nại trừng lớn hai mắt, hét lên: "Cậu đang nói dối! Không thể như thế được!"

Đôi mắt của Hoắc Nhiễm Nhân sáng như đuốc: "Tại sao anh lại khẳng định là Cao Sảng gϊếŧ người."
"Tôi..." Trong đầu Mạc Nại đang hỗn loạn không ngừng.

Hoắc Nhiễm Nhân cười khẩy: "Anh đến nhà Cao Sảng là có mục đích, trước khi đi anh đã biết Cao Sảng muốn gϊếŧ chồng. Khi anh đến hiện trường, anh nhìn thấy hai thi thể, anh bản năng nhận định hiện trường này giống như lời Cao Sảng đã từng nói với anh lúc trước, vì vậy anh tuân theo ước định, xử lý hai thi thể ở hiện trường. Mạc Nại, tại sao anh phải giúp Cao Sảng xử lý thi thể, cô ấy đã hứa hẹn cho anh cái gì?"

Mạc Nại chỉ là một mực lặp đi lặp lại "Cậu gạt tôi", sắc mặt cực độ chống cự.

Hoắc Nhiễm Nhân nghiêng đầu ra hiệu, vị cảnh sát ở bên cạnh lấy ra video bắt kẻ tình nghi ngay tại hiện trường ngày hôm nay cho Mạc Nại xem.

"Ngựa đồng trong video là hung khí sát hại Trác Tàng Anh, mà người đàn ông bị bắt vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh dòng sông suốt hai ngày nay, vợ của hắn đã khai, hơn 7 giờ tối ngày hôm đó, chính người đàn ông này đã gϊếŧ chết Trác Tàng Anh, phương thức tấn công mà chị vợ mô tả hoàn toàn phù hợp với kiểm tra thi thể."
Mạc Nại xem đi xem lại video rất nhiều lần, chống cự dần dần dao động rồi biến mất trên gương mặt hắn, một lúc lâu sau, hắn mờ mịt ngẩng đầu: "Nếu như là bọn họ gϊếŧ, vậy tại sao chị Sảng lại muốn tự sát chứ?"

Cuối cùng cá cũng cắn câu.

*

Mạc Nại tưởng Cao Sảng tự sát, là bởi vì ngày đó khi hắn đi đến nhà Cao Sảng, dưới lầu một thì nhìn thấy thi thể của Trác Tàng Anh, trên lầu hai lại nhìn thấy Cao Sảng đã chết trên giường, trên tủ đầu giường có đặt một bức di thư, trong thư viết "Bố, mẹ: Con được giải thoát rồi, cứ như vậy thôi. Sau khi con chết, thay con ném hết những thứ trong phòng đi, con không muốn bố mẹ thấy vật nhớ người, Tiểu Tuấn đành nhờ bố mẹ."

Hắn nhìn thấy thi thể của Cao Sảng nằm thẳng trên giường, hai tay đặt ở hai bên, ga trải giường không quá ngổn ngang, giống như chết đi trong mộng, cũng xem như không quá đâu đớn.
Bởi vì đã chết được một khoảng thời gian, thi thể để lại vết tích trên giường, hắn không muốn để cảnh sát biết được đây là hiện trường đầu tiên, vì vậy đã đổi ga trải giường, xé bỏ di thư đặt ở đầu giường, lại lấy máu của hai thi thể đi chế tạo cảnh tượng kinh khủng dưới phòng khách, cuối cùng mang thi thể vứt trên núi Ngô, thật ra súng ngắn mà hắn cướp được từ cai ngục của trại giam cũng chôn ở núi Ngô.

Phỏng vấn của Đoạn Hồng Văn cùng Ngụy Chân Châu đều tạm thời kết thúc, Đàm Minh Cửu bất ngờ tập kích một chiêu, chứng minh trên tay Đoạn Hồng Văn quả thật có vết tích, hiện tại hắn giống như người nông dân mới vừa được mùa, ngân nga vây quanh Kỷ Tuân, đồng thời dự thính thẩm vấn Mạc Nại.

Hắn nghe thấy có di thư, trong đầu nảy ra rất nhiều dấu chấm hỏi, hắn hỏi Kỷ Tuân: "Tình huống gì đây, nếu đúng như vậy thì Mạc Nại cùng lắm là có tội phá hoại thi thể? Hơn nữa đúng nha, tại sao Cao Sảng lại muốn tự sát chứ, cũng không thể là 9 giờ tối về đến nhà, nhìn thấy ôi trời đất ơi, chồng chết rồi mình cũng không muốn sống nữa đâu nhỉ."
Quá trình thẩm vấn thuận lợi khiến vầng sáng vẫn luôn chiếu rọi Văn Dạng Dạng, cô đưa ra suy đoán: "Có khi nào là do Cao Sảng hiểu lầm, chị ta tưởng dịch vụ xử lý thi thể mà mình đặt trước nay đã thăng cấp, Mạc Nại tiện tay giúp chị ta gϊếŧ chồng luôn. Vì vậy trong lòng muốn bù đắp nên mới tự sát hay không."

Đàm Minh Cửu cau mày: "Nhìn dáng vẻ nhát cáy vô dụng của Đoạn Hồng Văn, tôi cảm thấy Cao Sảng không phải tự sát, là bị Trác Tàng Anh gϊếŧ, hai tên chó má này từ sáng đến tối chỉ biết gϊếŧ vợ. Trác Tàng Anh còn nói dối Cao Sảng đã về nhà mẹ đẻ từ xế chiều đây này, không phải do trong lòng đã nhẫn nhịn đến điên rồi sao? Nhưng mà hơn 7 giờ Trác Tàng Anh đã chết rồi, hình như không có cách nào gϊếŧ Cao Sảng..."

Văn Dạng Dạng vô cùng tán thành hình dung của Đàm Minh Cửu dành cho hai gã khốn nạn: "Đúng, chỉ có một bức di thư, di thư làm sao có thể chứng minh là tự sát, cũng quá qua loa. Mấu chốt vẫn là tuyến thời gian..."
Kỷ Tuân: "..."

Trong thời gian ngắn anh không biết nên móc mỉa hai kẻ phụ họa chuyên nghiệp này như thế nào, cuối cùng chỉ có thể khẽ xoa xoa đầu trọc của Đàm Minh Cửu, nói: "Anh đã quên Đoạn Hồng Văn ngồi xe của Trác Tàng Anh tiến vào khu chung cư sao? Xe thể thao lái vào khu chung cư lúc 9 giờ, chưa chắc đã là Cao Sảng lái mà."

Đàm Minh Cửu: "Ơ? Thế ai lái?"

Kỷ Tuân: "Ai được nữa, Mạc Nại chứ ai."

Gần như đồng thời, Hoắc Nhiễm Nhân đang trong phòng thẩm vấn cũng nói đến chuyện này.

"Sở dĩ anh chọn xe thể thao dung lượng nhỏ mà không phải xe Audi, cuối cùng còn phá hỏng camera hành trình, không phải là vì che giấu thời gian chính mình rời khỏi núi Ngô, mà là vì che giấu anh đã từng lái chiếc xe kia đến thăm mộ của Tề Mộng, Cao Sảng cho anh xe của cô ấy, đúng không?"

Lúc đó bảo vệ trông coi nghĩa trang của trấn Cẩm Thủy đã từng mắng Hoắc Nhiễm Nhân dừng xe lung tung, trước đó cũng có xe thể thao như vậy.
Mạc Nại khẽ gật đầu.

Hoắc Nhiễm Nhân: "Anh dựa vào chiếc xe kia cùng chứng minh thư, đi lại tự do giữa Xuân Thành, trấn Cẩm Thủy, thành phố Ninh. Cao Sảng cho anh cơ hội sống sót dưới ánh mặt trời. Một người bình thường sẽ không thật lòng giúp đỡ một phạm nhân trốn trại mà không cần hồi đáp, như vậy sẽ vi phạm pháp luật, mà Cao Sảng làm như vậy, là bởi vì chị ta đã không còn kiêng dè bất cứ thứ gì, chị ta cũng muốn đi phạm tội. Chị dùng những thứ này trao đổi với anh, đổi lấy anh giúp chị giải quyết hậu quả."

Mạc Nại: "Không phải, chị ấy không có yêu cầu tôi làm gì cả!"

Hắn nỗ lực miêu tả ngày hắn và Cao Sảng tình cờ gặp gỡ trên đường lớn cho Hoắc Nhiễm Nhân nghe, bọn họ bèo nước gặp nhau, bọn họ vừa gặp đã rời, Cao Sảng vốn thẳng thắn như vậy, không hề e ngại thân phận của hắn, chỉ là tốt bụng thuần túy, lại tựa như gió như sương, không bắt được, cũng không giữ được.
"Vậy tại sao anh lại làm tất cả những việc này?"

Nhưng Mạc Nại nãy giờ vẫn luôn trả lời mọi câu hỏi, đứng trước vấn đề này, hắn lại một lần im lặng như đá, giống như chỉ không muốn mở miệng trả lời câu hỏi này, giống như muốn giữ lại tôn nghiêm cuối cùng cho mình.

Kỷ Tuân lắc lắc đầu, nói với Hoắc Nhiễm Nhân: "Thôi, hắn sẽ không nói, đến hiện trường phạm tội xem xem, chúng ta còn không biết rốt cuộc thì Cao Sảng chết như thế nào đâu."

_____________________________