Một đường ngồi xe về tới thành phố Ninh, trên đường đến đồn cảnh sát, Kỷ Tuân bỗng nhiên thốt lên một tiếng.
"Làm sao vậy?"
"Trưa hôm qua, có phải chúng ta đã bỏ lại Văn Dạng Dạng ở quán mì không nhỉ?" Kỷ Tuân không quá chắc chắn hỏi.
"..." Hoắc Nhiễm Nhân chợt nhớ tới, ngày hôm qua khi cậu đi mua takoyaki cho Kỷ Tuân thì nhìn thấy cửa hàng đồ lót, nhận ra một manh mối rất quan trọng, vì vậy vọt vào quán mì trực tiếp lôi Kỷ Tuân đi... Xong rồi quên mất Văn Dạng Dạng.
"Sau đó em có liên lạc với cô ấy không?" Kỷ Tuân lại hỏi.
"..." Đương nhiên không, cậu đi công tác sao lại phải liên lạc với cấp dưới của mình.
"Được rồi, tới phía trước thì em dừng lại một lát." Kỷ Tuân gõ cửa sổ xe, đằng trước vừa hay có một cửa hàng đồ ngọt, anh xuống xe mua hai cái bánh ngọt nhỏ, một cái cho chính mình, một cái đặt trong xe, "Lát nữa mang cho Văn Dạng Dạng, không nói tiếng nào đã bỏ lại người ta cũng ngại quá."
"Chủ yếu là muốn góp một phần sức lực cho văn phòng của em được hài hòa thân thiết mà thôi." Kỷ Tuân liếc Hoắc Nhiễm Nhân một cái, cảm thấy đối phương có chút kỳ cục hơi khác thường, "Sao thế, em ghen à?"
Hoắc Nhiễm Nhân cạn lời: "Kỷ Tuân, anh không phải là GAY sao? Anh dùng não cái coi, tôi ghen với phụ nữ làm gì."
Nói đúng quá, Kỷ Tuân không cãi được.
"Muốn thấy tôi ghen hả?" Hoắc Nhiễm Nhân khẽ cười, "Vậy anh phải nỗ lực hơn nữa."
Sau đó cậu không chờ Kỷ Tuân trả lời, đạp van dầu, xe nhanh chóng lao đi.
Mà cuối cùng, hai người cũng không về đến đồn công an được, đang trên xe thì Hoắc Nhiễm Nhân nhận được tin tức, hầu hết cảnh sát trong đồn đều đã chạy đến khúc sông trên phố Lục Xuất, xuống dưới sông mò hung khí.
Hai ngày nay, cả đồn đều bận bịu không thôi, cuối cùng cũng tìm được hình ảnh Đoạn Hồng Văn cùng Ngụy Chân Châu đều ra ngoài vào tối ngày 11 từ CCTV của khu chung cư.
CCTV biểu hiện, 5 giờ 32 phút chiều ngày 11, Đoạn Hồng Văn rời khỏi khu chung cư từ cửa chính, tới 6 giờ 40 phút cùng ngày, Ngụy Chân Châu cũng rời khỏi khu chung cư. 8 giờ 10 phút tối, hai người đồng thời về nhà từ cửa sau, Đoạn Hồng Văn còn giấu giấu diếm diếm mà nhìn CCTV.
Hoàn toàn ngược lại với "Cả đêm ngày 11 đều ở nhà" trong lời khai của bọn họ.
Khoanh vùng hành tung khả nghi của hai người này, phía cảnh sát án binh bất động, Viên Việt cuối cùng cũng đi làm lại vào ngày mùng tám tết đã đưa ra phân tích thay cho Hoắc Nhiễm Nhân không có ở đây:
Lại nhìn chu vi bản đồ, dải cây xanh bí mật của nhà họ Trác sẽ dẫn đến phố Lục Xuất, bên cạnh là một dòng sông nhân tạo.
Dòng sông nhân tạo này, chính là địa điểm quan trọng nhất mà Viên Việt khoanh vùng được.
Khi Hoắc Nhiễm Nhân lái xe chạy tới hiện trường cùng với Kỷ Tuân, phía cảnh sát đã mặc đồ bảo hộ, xuống dưới sông mò rác rưởi dưới vũng bùn được mấy tiếng rồi, sắp mò từ đầu sông đến cuối sông luôn, vỏ lon nước ngọt này, chai thủy tinh này, mò được hết bao tải này đến bao tải khác.
Quả đầu trọc của Đàm Minh Cửu cũng dính một lớp bùn, đây là do hắn không quản được cái tay của mình, mỗi lần vớt đồ vớt vã hết cả mồ hôi, hắn lại duỗi tay lau một lần, sau khi dính bùn đất, nhìn giống như mới mọc tóc, hắn không ngừng ngưỡng mộ Kỷ Tuân khoan thai đến muộn, áo mũ chỉnh tề, ném 4 chai nước suối "Nông Phu Sơn Tuyền" nhặt được trong tay vào túi phân loại rác, than thở:
"Mọi người nói xem, lát nữa đi bán chỗ phế liệu này thì có tiền để tối nay liên hoan không nhỉ? May là hai năm trước còn ban hành chính sách "ngũ thủy cộng trì"*, nước sông này cũng không đến nỗi quá bẩn."
*Ngũ thủy cộng trì đề cập đến năm hạng mục, bao hồm xử lý nước thải, ngăn ngừa lũ lụt, thoát úng, bảo vệ nguồn nước và tiết kiệm nước. (Theo baike.baidu)
"Mò rác cả một ngày rồi mà anh vẫn còn tâm tình liên hoan à? Bị thần ăn nhập ư?" Kỷ Tuân không phải làm việc, chỉ đứng trên bờ bon mồm nói mát, anh tinh mắt, xúi Đàm Minh Cửu, "Hướng 11 giờ từ chỗ anh có một đồng tiền kìa, mau nhặt lên."
"... Kỷ Tuân, cậu chờ đó cho tôi!" Đàm Minh Cửu ngoài miệng thì dọa thế, mà cơ thể lại rất thành thật cấp tốc nhặt lên một đồng tiền, sau đó còn dùng đồ bảo hộ lau khô ráo sạch sẽ rồi mới ném vào trong hộp.
Kỷ Tuân đang cố gắng nhịn cười, trong tay bỗng thấy nặng, cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là áo khoác Hoắc Nhiễm Nhân cởi ra nhét vào trong ngực anh, bên trong áo khoác, Hoắc Nhiễm Nhân mặc một chiếc áo len màu đỏ rượu, hiện tại lại mặc đồ bảo hộ màu lam đậm của thợ sửa ổng nước.
"Kỷ Tuân, giúp tôi thắt dây đằng sau với."
Vốn dĩ Hoắc Nhiễm Nhân mặc áo len màu đỏ rượu cũng không có gì đặc biệt, da cậu trắng nõn, màu đỏ rượu lại tôn da, khiến gương mặt cậu giống như tuyết mịn đầu cành giữa mùa đông, có lạnh nữa thì vẫn cứ khiến người ta muốn vươn tay ra sờ.
Thế nhưng hiện tại, bộ đồ xanh lam đậm bỗng biến quần áo trên người Hoắc Nhiễm Nhân thành thợ sửa ống nước nổi tiếng suốt tuổi thơ của cả một thế hệ —— Đồng phục của Mario.
Kỷ Tuân chậc một tiếng.
Đáng yêu quá!
Anh nghe Hoắc Nhiễm Nhân nói, thắt nút cho người ta, sau đó dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà cầm di động của Hoắc Nhiễm Nhân, nhắm camera thẳng vào cậu, tách tách chụp xuống, rồi lại cài đặt bức ảnh này làm màn hình chính trong điện thoại của Hoắc Nhiễm Nhân, sau đó xoay điện thoại, giơ màn hình lên cho Hoắc Nhiễm Nhân xem: "Đáng yêu không? Kỹ thuật chụp ảnh của tôi siêu chưa?"
"..."
Hoắc Nhiễm Nhân đang nhìn màn hình điện thoại lại chuyển sang nhìn Kỷ Tuân.
Khóe miệng cậu hình như còn giật giật, dùng ánh mắt lặng lẽ nói cho anh: Điện thoại của tôi là để ảnh màn hình là chính tôi, bị tự kỷ hay tự luyến vậy?
Kỷ Tuân dùng ánh mắt đáp lại: Đừng giữ hình tượng mãi như thế, điện thoại của em không để ảnh của em lại muốn để ảnh của ai?
Hoắc Nhiễm Nhân lười chơi trò liếc mắt đưa tình với Kỷ Tuân, vừa hay quần áo đã được buộc chặt, cậu mới vừa dịch bước chân, đang muốn bước vào lòng sông thì đã có một thứ đội lên đầu cậu.
Là mũ cảnh sát.
Kỷ Tuân cầm mũ cảnh sát, đội lên đầu Hoắc Nhiễm Nhân, sau đó lại duỗi tay, vuốt toàn bộ những sợi tóc ngứa ngáy rủ ra ngoài kia vào trong vành mũ, anh hành động rất nhanh, hết thảy không đến hai phút, hoàn toàn không làm lỡ công tác tích cực của Hoắc Nhiễm Nhân, chỉ ân cần dặn dò:
"Bài học rút ra từ Đàm Minh Cửu, đừng để chính mình thành con khỉ đầy bùn đất như thế."
Hoắc Nhiễm Nhân mới vừa cảm thấy vui vẻ bất ngờ đã nghe Kỷ Tuân lẩm bẩm:
"Em là cảnh đẹp của cục cảnh sát, không thể để bùn đất làm bẩn được."
"... Kỷ Tuân." Hoắc Nhiễm Nhân gằn giọng.
Thật là, lại cáu rồi.
Bảo là quỷ hẹp hòi hào phóng kỳ cục quái gở thật sự không sai mà, hoàn toàn là miêu tả Hoắc Nhiễm Nhân. Kỷ Tuân nghĩ thầm, nhưng anh không sợ Hoắc Nhiễm Nhân tức giận, cái này căn bản chỉ là tình thú nho nhỏ mà thôi, anh nhìn thẳng vào hai mắt của Hoắc Nhiễm Nhân, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên phát hiện ánh mắt của đối phương khẽ đung đưa, dần dần chuyển sang lạnh lẽo, giống như kết thành một lớp băng cứng.
Lúc nãy mình mới nói linh tinh cái gì khiến em ấy giận dữ cỡ này hả?
Kỷ Tuân không khỏi ngẫm lại, sau đó anh phát hiện, Hoắc Nhiễm Nhân không phải nhìn anh.
Em ấy lướt qua vai mình, nhìn về đằng sau.
Phía sau mình...
Đúng lúc chưa trả lại điện thoại cho Hoắc Nhiễm Nhân, Kỷ Tuân lấy điện thoại ra, làm dáng chụp ảnh, mà thật ra anh đã chuyển camera, chuyển đến cam sau, chiếu được toàn bộ đám người chen chúc vây xem, cùng với Đoạn Hồng Văn đang ở trong đám người.
Đoạn Hồng Văn kiễng chân, rướn cổ, giống như một chú gà trống nghển cổ thật cao, ló đầu giữa đám người nhìn xung quanh dòng sông.
Sau đó Kỷ Tuân lại chú ý tới một người.
Ngụy Chân Châu.
Đoạn Hồng Văn chuyên chú nhìn hiện trường, Ngụy Chân Châu chuyên chú nhìn Đoạn Hồng Văn. Tiếp theo sau, hình như là Ngụy Chân Châu cảm nhận được, từ trong màn hình liếc anh một cái.
Trực giác của phụ nữ luôn khiến người ta bất ngờ.
Cổ tay của Kỷ Tuân khẽ run lên, đang nghĩ xem bước kế tiếp nên làm gì, mà nằm ngoài dự đoán của anh, Ngụy Chân Châu rõ ràng nhìn thấy chính mình đang giơ điện thoại di động, lại không có bất kỳ động tác nào, chỉ hờ hững nhìn sang chỗ khác, tiếp tục nhìn Đoạn Hồng Văn.
Cũng thật trùng hợp, một vị cảnh sát bước tới giữa sông đẩy ra nước bùn, đào ra một vật lóe lên ánh sáng màu xanh từ trong lòng sông, hắn hô to một tiếng, đồ bảo hộ kín mít cũng không che nổi vui mừng trong tiếng hô của hắn.
Ngựa đồng màu xanh lam sáng lên!
Hung khí trong vụ án của Trác Tàng Anh - Cao Sảng đã được tìm thấy!
Ngay lập tức, cảnh sát chung quanh, bao gồm cả quần chúng bởi vì động tĩnh bơm nước quá lớn mà vây lại đây hóng chuyện cũng dồn hết ánh nhìn cùng lực chú ý lên con ngựa đồng màu xanh lam này.
Chỉ có Kỷ Tuân, vẫn nhìn màn hình điện thoại như trước, anh nhẹ nhàng ấn xuống nút chụp.
Tiếng tách tách vang lên.
Màn hình điện thoại di động ghi lại gương mặt vặn vẹo sợ hãi của Đoạn Hồng Văn khi nhìn dòng sông bên trong đám người náo nhiệt; đồng thời cũng ghi lại gương mặt vặn vẹo ác ý của Ngụy Chân Châu khi nhìn Đoạn Hồng Văn bên trong đám người náo nhiệt.
Hai vợ chồng này... Thật sự là Đoạn Hồng Văn gϊếŧ người à?
Chuyện kế tiếp cũng không ngoài dự đoán của mọi người, khi hình ảnh rút vào góc trái của màn hình, camera lại một lần nữa thức thời chiếu ra thân ảnh của Đoạn Hồng Văn, Đoạn Hồng Văn vặn người quay đầu lại, cơ thể nghiêng về phía trước, cánh tay vung lên, dáng vẻ hoàn toàn muốn chạy trốn.
"Người muốn bỏ chạy." Kỷ Tuân lên tiếng.
Không cần anh nhắc nhở, Hoắc Nhiễm Nhân đã xẹt qua người anh giống như một cơn gió, lao về phía Đoạn Hồng Văn!
Kỷ Tuân xoay người một góc 90 độ, cũng không đặt di động xuống, còn chuyển từ chế độ hình ảnh sang chế độ video.
Anh đoán thời gian Hoắc Nhiễm Nhân bắt được Đoạn Hồng Văn khoảng 30 giây là cùng, vì vậy ung dung mở chức năng quay video —— nếu như vượt quá 30 giây, tối hôm nay anh nhất định sẽ trắng trợn cười nhạo Hoắc Nhiễm Nhân không được.
Anh bắt đầu đếm thầm:
30, 29, 28, 27...
Hoắc Nhiễm Nhân nhảy vào đoàn người, đoàn người cũng không trở thành chướng ngại ngăn cản Hoắc Nhiễm Nhân, cậu là một cơn gió, không lọt chỗ nào, cũng giống một chú cá, như cá gặp nước.
Ngay lập tức, Hoắc Nhiễm Nhân xuyên qua đám người, bắt đầu tiếp cận Đoạn Hồng Văn, giữa hai người đã không còn nhiều chướng ngại.
Kỷ Tuân đột nhiên phát hiện 30 giây mà mình đưa ra, thật sự là coi thường Hoắc Nhiễm Nhân.
Anh dứt khoát vứt đi 22 giây, bắt đầu đếm ngược từ 5 giây.
5 giây.
Đoạn Hồng Văn chạy đến cột đá chặn xe trên đường.
4 giây.
Đoạn Hồng Văn vụng về chen qua cột đá chặn xe.
3 giây.
Hoắc Nhiễm Nhân tóm được cánh tay của Đoạn Hồng Văn.
2 giây.
Ngụy Chân Châu đứng cách đó hai bước lạnh lùng nhìn tất cả những thứ này.
1 giây.
Hoắc Nhiễm Nhân thẳng thắn dứt khoát, vặn Đoạn Hồng Văn đè xuống đất!
Video kết thúc.
Kỷ Tuân chuyển phát video đến tài khoản của chính mình, sau đó lỡ tay up đoạn video Hoắc – Mario – Nhiễm Nhân bắt người lên vòng bạn bè mốc meo của mình.
Anh suy nghĩ một chút, không xóa, mang theo tâm trạng video hay phải để mọi người cùng thưởng thức mà bình luận bù vào bài đăng, hai cái icon bên trong bình luận cũng coi như lời chú thích âm thầm đối với video này đi.
[ Meo meo ngầu quá ][ Meo meo đáng yêu ]
------------------------------------