Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 85




Cánh cửa bị gõ vang thật lâu.

Hai vị cảnh sát hình sự bước vào nhà, một nam một nữ. Ánh mắt trống rỗng của Ngụy Chân Châu vội vã lướt qua nam cảnh sát, dừng lại trên người nữ cảnh sát, mà càng nhiều, vẫn là đặt trên người chồng mình.

"Đi pha ấm trà đi." Người chồng bảo cô.

"Vâng." Ngụy Chân Châu nghe lời đi pha trà.

Cơ thể người thật ra là một bộ máy tinh vi, nói cách khác, hoàn toàn có thể tách rời cơ thể cùng tinh thần. Tinh thần của cô còn nán lại trong phòng khách, tuyệt không mảy may phân cho công việc pha trà trong tay, nhưng cơ thể vẫn tiếp diễn thói quen như trước đây, giống như đang thực hiện lập trình, xử lý việc nhà.

Đối thoại trong phòng khách cuồn cuộn không dứt truyền vào trong tai cô.

"Anh quen Trác Tàng Anh như thế nào?"

"Tôi muốn viết một quyển sách về y học cho nên có đến bệnh viện của bọn họ lấy tài liệu, bác sĩ Trác là đối tượng chủ yếu mà tôi lấy đề tài, hắn khá nhiệt tình, giảng giải kiến thức chuyên nghiệp lại rất kỹ, cho nên gần đây thường xuyên qua lại, cũng từng đến nhà bọn họ."


Thật dối trá.

Ngụy Chân Châu nghĩ chồng cô như vậy, vừa nghĩ vừa lặng lẽ hiền lành bưng ấm trà đã pha lên trên bàn.

Rõ ràng, đã lăn lên giường nhà người ta luôn rồi.

Buồn nôn.

"Đi rửa hoa quả đi." Người chồng lại sai vợ.

"Không cần, công việc của chúng tôi có quy định, tới nhà không thể ăn uống." Nữ cảnh sát có gương mặt trẻ con nói cảm ơn với chị vợ trước, sau đó lại quay sang giải thích với người chồng.

"Không sao, không sao, cứ để cô ấy rửa hoa quả đi, đằng nào cô ấy cũng đã quen những chuyện này rồi." Người chồng đáp lại.

Ngụy Chân Châu cũng ngoan ngoãn thuận theo.

Cô cúi đầu, ánh mắt giấu trong những sợi tóc rủ xuống, lặng lẽ nhìn trộm nữ cảnh sát có gương mặt trẻ con kia.

Cô gái này trẻ hơn cô rất nhiều. Trong lòng cô tuôn ra ước ao mãnh liệt. Đối phương vẽ lông mày rất đẹp, có tô son không? Có lẽ không có, vậy hẳn là màu sắc vốn có của môi rồi, ngoại trừ căng bóng tràn ngập sức sống vốn có của cánh môi, thì thương hiệu son lớn cỡ nào đi nữa cũng không có thể đem lại màu sắc tự nhiên như vậy được.


Mà cô gái này nhất định chưa kết hôn, cũng tuyệt đối chưa sinh con.

Ngụy Chân Châu nghĩ.

Nếu như kết hôn, vậy sẽ không có cách nào làm cảnh sát nữa đâu nhỉ; nếu như có con rồi, thế thì căn bản không có khả năng cân bằng giữa công việc cùng gia đình.

Có khi... ngay cả bạn trai cũng chưa có?

Nghĩ thế nào thì cũng sẽ không có ai thích bạn gái mình làm cảnh sát hình sự đâu.

Cô rất thích cô bé này.

Cho nên, thời điểm hai vị cảnh sát tìm hiểu tình hình xong muốn ra về, cô thầm đuổi theo, nói với nữ cảnh sát: "Cảnh sát, xin chào, xin hỏi tên của cô..."

Nam cảnh sát bên cạnh nữ cảnh sát dùng một loại ánh mắt kỳ quái đánh giá cô.

Nhưng cô không thèm để ý đến người đàn ông này. Cô chỉ muốn biết được tên của nữ cảnh sát.

"Tôi tên Văn Dạng Dạng." Nữ cảnh sát rất thoải mái nói cho cô.


Ngay cả tên cũng hay như vậy. Cô nghĩ, cô lại cảm nhận được hâm mộ dâng lên trong lòng. Loại này hâm mộ cũng không khác so với khi cô nhìn Cao Sảng lắm, những người này, đều sống tốt hơn cô rất nhiều.

"Cảnh sát Văn, tôi có một số việc muốn nói với cô..."

Cô ấp a ấp úng, nhìn từ bên ngoài có vẻ là cô không quen giao lưu với ai khác ngoài chồng mình, thế nhưng Ngụy Chân Châu biết, không quen giao lưu chỉ là một mặt, mặt khác, cô muốn kéo dài đoạn đối thoại này thêm một chút, kéo dài thêm một chút nữa...

"Nói riêng với cô thôi."

Cô kéo cảnh sát Văn cách xa vị nam cảnh sát đang đứng bên cạnh kia.

Gương mặt của đàn ông, thật khiến người ta buồn nôn.

Kể cả Cao Sảng, người phụ nữ mập mờ với chồng cô, cũng đẹp hơn bọn họ nhiều, đẹp hơn rất rất nhiều. Dù sao về chuyện tìиɦ ɖu͙ƈ, đàn ông không chủ động thì sao có thể để chuyện nɠɵạı ŧìиɦ xảy ra cơ chứ?
Trong chuyện này, người đầu tiên cô nghĩ tới vẫn là chồng mình.

Gần đây cô vẫn luôn theo dõi trang chủ của công an thành phố Ninh, cô biết chồng cô muốn gϊếŧ cô, cho nên khi cô nhìn chằm chằm tài khoản chính thức kia vẫn luôn không tự chủ được mà tưởng tượng, có phải một ngày nào đó cô sẽ trở thành "Ngụy X" trên bảng tin hay không.

Mà có lẽ người chồng giảo hoạt sau khi gϊếŧ người vẫn còn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cho nên hình ảnh của hắn bị cảnh sát treo lên... À, giống như những tù nhân trốn trại kia. Ánh mắt trống rỗng nhìn thẳng vào ống kính.

Ánh mắt của kẻ gϊếŧ người hẳn luôn là như thế.

Còn sống mà chẳng khác gì đã chết.

Thật ra lời nói dối của kẻ phạm tội không giống lời nói dối của người bình thường lắm. Ngụy Chân Châu cảm thấy chính mình hình như có thể phát hiện được những lời đó, giống như cô vĩnh viễn biết được chồng mình chốn vào nhà vệ sinh thực chất cũng không phải đi vệ sinh, chỉ trực mưu tính giả tạo chuyện gì đó.
Lại giống như chồng cô nói ra ngoài gặp biên tập cũng chắc chắn không phải thật.

Cô lặng lẽ theo dõi người chồng lén lút chạy ra ngoài, đầu tiên là đến viện chăm sóc sức khoẻ. Ồ —— nơi đó, có lẽ là để che mắt, nhất định không phải nơi hắn muốn đến.

Đúng như dự đoán, chồng cô lại đi ra, một đường vừa đi vừa tránh, mò tới dưới gầm cầu vượt.

Từ đằng xa, cô nhìn thấy chồng mình nói chuyện với người khác, sau đó quét mã trả tiền.

Ngụy Chân Châu nghi ngờ, quá nửa là trả tiền thuê người gϊếŧ mình.

Cũng đúng, người như Đoạn Hồng Văn, nhát gan, ngoài mạnh trong yếu.

Qua một lát, người xa lạ kia cười ha hả, chồng cô xám xịt mặt mày, che mặt rời đi, từ đầu tới đuôi đều không nhìn thấy cô nấp ở trong góc, bình tĩnh nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh.
Xem ra hôm nay mình vẫn chưa chết.

Ngụy Chân Châu rụt cổ lại, cô bị gió lạnh tạt vào khiến bước chân chậm chạp, không lập tức đuổi theo người chồng vô năng của cô.

Sau đó cô nhìn thấy một người mặc áo khoác màu đen bước ra ——

Cô nhìn chòng chọc vào hắn, cái người gầy gò mặc áo khoác kia ——.

Cảm giác quen thuộc vô cùng mãnh liệt thôi thúc cô cầm điện thoại lên, cô truy cập vào trang công an thành phố Ninh, nhìn thấy ảnh truy nã của Mạc Nại, người trong hình, cùng người mặc áo khoác đen trước mắt, dần dần hợp lại thành một...

*

Mạc Nại ngồi trong phòng thẩm vấn, những vật linh tinh lặt vặt trong áo khoác đen của hắn đều đã bị tịch thu.

Một tấm chứng minh thư, một bút kẻ lông mày, một hộp phấn nền, một cọ đánh khối, còn có hai thỏi son môi, màu hồng đất cùng màu đỏ cháy, đều là thương hiệu lớn.
Chứng minh thư là thật, thuộc về một người đàn ông tên Tàng Bạch, người Tây An, 26 tuổi, tốt nghiệp nghiên cứu sinh, thoạt nhìn không có quan hệ gì với Mạc Nại, hẳn là đối phương thông qua con đường nào đó mà lấy trộm.

Trên thực tế, Mạc Nại mới vừa bị bắt còn chưa rửa mặt cũng khá giống người trong chứng minh thư, nếu không phải Văn Dạng Dạng có nỗi đau lâu năm về phấn trang điểm bị vón cục trên da, thật sự rất khó có thể liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông trang điểm này chính là Mạc Nại.

"Cuối cùng tôi cũng biết hắn làm sao tránh được một đống người truy bắt rồi, hóa ra là vẽ tranh đẹp còn biết áp dụng luôn sang cả trang điểm." Đàm Minh Cửu cạn lời lật đi lật lại mấy món đồ trang điểm, "Đầu tiên là dùng kỹ năng vẽ trốn ngục, sau đó lại dùng kỹ năng vẽ dịch dung, cái tên này thật sự là tận dụng kỹ năng vẽ trên mọi phương diện để trốn chạy nha."
"Anh cầm nhẹ thôi, đừng làm gãy son, rất đắt đấy có biết không hả." Trái tim Văn Dạng Dạng vô thức dao động theo ngón tay của Đàm Minh Cửu.

Trấn Cẩm Thủy cách thành phố Ninh rất gần, lúc này Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đã chạy về, tuy nói bắt được Mạc Nại là thắng lợi mang tính giai đoạn, nhưng hỏi cung như thế nào, rồi thi thể nữ mới phát hiện kia, cùng bia mộ của Tề Mộng khiến Mạc Nại không tiếc trốn ngục cũng phải đến thăm, đều là bí ẩn chưa được giải đáp.

Hoắc Nhiễm Nhân vừa trao đổi ý kiến với chuyên gia thẩm vấn tham dự tổ chuyên án, lập ra chiến lược, vừa nghe Hồ Nguyên báo cáo về tình trạng của thi thể nữ trong KTV.

"Nguyên nhân cái chết là do chất nôn mửa làm tắc khí quản dẫn đến tử vong. Người chết quanh năm hút chích ma túy, hàm lượng cồn trong máu rất cao, hẳn là uống rượu say tự nhiên tử vong trong khi ngủ, không phải bị gϊếŧ. Trước khi chết có quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ, tϊиɦ ɖϊƈh͙ lấy được trong huyệŧ đã tiến hành so sánh với người còn lại ở hiện trường, đợi lát nữa sẽ có kết quả."
Kỷ Tuân hiếu kỳ hỏi Đàm Minh Cửu: "Người này quen Mạc Nại à? Vừa lúc lại là một bộ thi thể?"

Đàm Minh Cửu lườm anh: "Hắn cũng đâu có ngốc, đương nhiên là nói không quen rồi. Chỉ thừa nhận chính mình làm loạn."

"Làm loạn đến chết người tại sao không lập tức báo cảnh sát, cũng không phải hắn gϊếŧ người."

"Hắn nói mình uống rượu uống mụ đầu, chúng tôi bước vào nói người đã chết hắn mới phản ứng được." Đàm Minh Cửu nói xong còn lầm bầm, "Nếu không phải đo ra được nồng độ cồn trong cơ thể hắn đúng là vượt mức, chỉ cần nhìn dáng đi thoải mái thẳng tắp khi dẫn hắn lên xe thôi đã cảm thấy cái tên này đang giả say nói dối."

"Không cần biết hắn có nói dối hay không, dù sao thì thi thể đã từng bị dịch chuyển là thật." Hồ Nguyên căn bản không quan tâm vụ án, "Hồ máu tử thi trên cơ thể người chết đã chứng minh điểm này."
"... Gã Chư Hoán này, cứ tạm giam hắn 24 giờ đã." Hoắc Nhiễm Nhân đưa ra quyết định, "Lại điều tra quan hệ giữa Chư Hoán và Mạc Nại. Hai người này nhất định có liên hệ nào đó."

Bên pháp y đã có kết luận, phía kiểm tra dấu vết cũng không chậm chạp.

Dấu vân tay mà Hoắc Nhiễm Nhân lấy xuống từ bia mộ của Tề Mộng đã được bên kiểm tra dấu vết xác nhận —— trong đó quả thật có vài cái trùng khớp với dấu vân tay của Mạc Nại. Điều này đã chứng thực một chuyến tới trấn Cẩm Thủy, bọn họ đúng là tìm được lý do chân chính vì sao Mạc Nại sắp hết thời kỳ thụ án lại mạo hiểm trốn ngục:

Hắn chạy tới trước bia mộ của Tề Mộng, bia mộ sắp được di dời!

Những chuyện vụn vặt này đều đã xử lý xong, bên tổ chuyên án cũng định ra những điểm quan trọng trong thẩm vấn, nội dung trốn ngục, không vội, đây là chuyện bên Liễu Thành phải cân nhắc; trọng tâm xử lý của bọn họ vẫn là vụ án mà Mạc Nại gây ra ở thành phố Ninh.
Lần hỏi cung này, vẫn do người thẩm vấn chủ trì.

Hoắc Nhiễm Nhân, Kỷ Tuân, người của tổ chuyên án, đều dự thính thẩm vấn.

*

Mạc Nại ở bên trong phòng thẩm vấn.

Trên người hắn không còn áo khoác màu đen kia nữa, chỉ sót lại một cái ao len cao cổ mỏng manh.

Cho dù trong đồn cảnh sát có lò sưởi, mà nhìn bộ dạng của hắn, có vẻ vẫn cứ bị lạnh cóng cả người, rụt cổ vào trong áo. Sau khi người thẩm vấn người đi vào, đầu tiên đưa cho Mạc Nại một ly nước, sau đó hỏi họ tên tuổi tác theo thường lệ rồi mới chuyển sang tình tiết liên quan đến án mạng tranh máu ngày 12/02.

"Biết Trác Tàng Anh cùng Cao Sảng không?"

"Không biết."

"Biết tòa nhà số 7 khu chung cư Hoa Di không?"

"Hình như có chút ấn tượng."

"Tối ngày 11/02, cậu đang ở đâu?"

"Tôi ở trong một tòa biệt thự..." Mạc Nại ngẩng đầu lên, "Gϊếŧ người."
"Hắn quá phối hợp." Bên ngoài cửa kính một chiều của phòng thẩm vấn, Kỷ Tuân khẽ nói một câu.

"... Lại chả thế, đã đến nước này còn muốn bất chấp nguy hiểm, ngoan cố phản kháng à? Đương nhiên phối hợp mới tốt." Đàm Minh Cửu vô thức rùng mình một cái, nhớ tới nhiệm vụ lục soát núi trong mưa to gió lớn tối hôm qua.

Bên trong phòng, người thẩm vấn đang tiếp tục.

Có hàng nghìn hàng vạn kỹ xảo phỏng vấn, nhưng với mức độ phối hợp này của Mạc Nại, cho dù có muôn vàn cách thức, vậy cũng không cần dùng, người thẩm vấn đang nắm tay thành quyền chờ đợi cơ hội lại đấm vào khối bông, dù sao cũng hơi phiền muộn, quá trình phỏng vấn tiếp theo lại càng thêm công bằng nghiêm khắc.

"Tại sao muốn gϊếŧ bọn họ?"

"Không có lý do gì, nhìn bọn họ sống tốt như vậy, ở nhà lớn, lái xe sang, trong lòng cảm thấy tức giận, khó chịu, vốn chỉ muốn cướp đi vài thứ, thế nhưng sau khi vào trong, không biết thế nào lại gϊếŧ người."
"Cậu gϊếŧ người như thế nào?"

Mạc Nại lại cúi đầu.

"Gϊếŧ nữ trước, gϊếŧ nam sau."

"Cụ thể gϊếŧ như thế nào?"

Người thẩm vấn liên tiếp đặt câu hỏi, vụ án gϊếŧ người, đương nhiên phải rõ ràng mọi mặt.

"Giống như các anh điều tra ra được."

"Giống là giống thế nào, thủ pháp ra sao, gϊếŧ vào mấy giờ, hung khí gây án là cái gì, nói rõ ràng."

"..."

Nhưng mà Mạc Nại vốn vẫn luôn phối hợp, đứng trước câu hỏi này lại đột nhiên im lặng.

Im lặng một lúc lâu, hắn nói: "Tôi đã quên rồi."

-------------------------