Khu chung cư Hoa Di là khu cao cấp của thành phố Ninh, bên trong đều là biệt thự, biệt thự phát sinh hung án ở tòa số 7, khi Kỷ Tuân tới nơi, người của đội 2 đã đến.
Hoắc Nhiễm Nhân đứng ngay vị trí bắt mắt nhất, cũng lập tức nhìn thấy anh.
Kỷ Tuân đi tới bên cạnh Hoắc Nhiễm Nhân, nhưng cứ lề mà lề mề, chậm rì rì, không tình nguyện bước vào.
Hoắc Nhiễm Nhân: "Làm sao vậy?"
"Rất rõ ràng, có mùi máu tanh." Kỷ Tuân thò vào trong túi, sờ tới sờ lui, muốn lấy ra tờ khăn giấy che mặt, nhưng đáng tiếc ngày hôm nay ra ngoài vội quá, anh sờ khắp túi cũng không lấy được thứ mình muốn.
"Hiện trường phạm tội có thể không có mùi máu tanh à?" Hoắc Nhiễm Nhân thường xuyên bị Kỷ Tuân làm cho cạn lời. Sau đó cậu thò tay vào trong túi, lấy ra một tờ giấy lau mặt, giũ ra đưa cho Kỷ Tuân.
Nhưng Kỷ Tuân không phải người bình thường, anh là người được voi đòi tiên, anh nhận giấy lau mặt, che lại chóp mũi, sau đó lại nghiêm nhiên duỗi tay ra với Hoắc Nhiễm Nhân: "Kẹo."
"... Sao anh lại cảm thấy tôi sẽ có kẹo?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi ngược lại.
"Bởi vì tôi đang ở bên cạnh em mà." Kỷ Tuân trả lời.
"Tôi không có." Hoắc Nhiễm Nhân lạnh lùng nói.
"Tôi sẽ thất vọng lắm đấy." Kỷ Tuân nói, còn dùng ánh mắt trách cứ nhìn Hoắc Nhiễm Nhân.
Hoắc Nhiễm Nhân không hề bị lay động.
"Tôi khóc cho em xem?" Kỷ Tuân ngẫm nghĩ một lát lại bổ sung. Anh cầm tờ giấy che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt, xoay tới xoay lui, xoay lui lại xoay tới trên mặt Hoắc Nhiễm Nhân.
Giống như có lông chim, quét tới quét lui trên mặt cậu.
Cậu xoay người đi về phía Văn Dạng Dạng cùng Đàm Minh Cửu, khi Kỷ Tuân mới vừa đến, Đàm Minh Cửu đang vây quanh Văn Dạng Dạng nói chuyện, Văn Dạng Dạng nghe mà phiền, móc ra cái kẹo nhét vào mồm Đàm Minh Cửu —— Văn Dạng Dạng có mang kẹo.
Cậu cảm thấy Kỷ Tuân chắc cũng chú ý tới cảnh này chứ.
Nhưng lần này hình như đối phương lựa chọn vờ không nhìn thấy, chỉ đòi cậu cho kẹo.
Cậu đi tới trước mặt Văn Dạng Dạng, duỗi tay về phía đối phương, Văn Dạng Dạng gần như kinh ngạc mà dâng gói kẹo lên, nguyên một gói, có đủ vị hoa quả.
Hoắc Nhiễm Nhân bốc lấy bốn, năm cái, trở lại bên cạnh Kỷ Tuân.
"Này."
"Cảm ơn." Lúc này Kỷ Tuân hoàn toàn không khách sáo, lấy xuống khăn giấy, lộ ra gương mặt cười híp mắt, nói với Hoắc Nhiễm Nhân, "Nào, mang tôi tới hiện trường, xin hãy chăm sóc thể xác lẫn tinh thần của tôi thật tốt nha ~ "
Hoắc Nhiễm Nhân lại nghi ngờ thật ra vừa nãy Kỷ Tuân hoàn toàn chứng kiến tình cảnh giữa Văn Dạng Dạng cùng Đàm Minh Cửu, cậu chọn viên kẹo vị dứa, bóc vỏ, nhét vào trong miệng đối phương.
Lần này Kỷ Tuân cuối cùng cũng coi như chịu đi vào cùng Hoắc Nhiễm Nhân.
Bọn họ vừa vào phòng khách, ngay lập tức đã nhìn thấy hiện trường máu me ngổn ngang:
Đồ nội thất vốn nên được bày trí đúng chỗ nay lại gác chung một góc, tạo ra không gian trống trải thênh thang bên trong, một bức tranh về mặt trời đỏ thẫm như máu, đang khảm trên sàn nhà đá hoa cương màu trắng của phòng khách.
Mặt trời kia tựa như một bức tranh trừu tượng, ngoại trừ vòng tròn cực lớn ở giữa, ánh sáng xung quanh bị tác giả vẽ thành rắn rết, từng con rắn quấn quanh vặn vẹo, quấn quanh cội nguồn cực lớn kia, bên trong những con rắn dài ngoằng vặn vẹo, còn có các loại vũ khí như dao, nĩa, kích cổ. Tràn ngập quỷ dị, khiến người xem chỉ cần liếc mắt một cái thôi đã cảm thấy da đầu tê dại.
Người của khoa giám định đang vây quanh bức tranh mặt trời này chụp ảnh, Hoắc Nhiễm Nhân ôm cánh tay, đứng ở bên cạnh.
Kỷ Tuân: "Mạc Nại vẽ à?"
Hoắc Nhiễm Nhân: "Ừ."
Kỷ Tuân đánh giá: "Hơi hướng hành vi nghệ thuật."
Hoắc Nhiễm Nhân bắt đầu kể lại sơ lược tình huống vụ án: "Kiểm tra máu thu được cho thấy là dung dịch máu hỗn hợp thuộc về hai vợ chồng, căn cứ theo lượng máu ở hiện trường, hai người không thể còn sống, thế nhưng không tìm được thi thể. Người chồng chết trên ghế sô pha của phòng khách dưới lầu, mặt trên có lưu lại vết máu, cái chậu ở bên cạnh là dùng để hứng máu, mà những chi tiết này mới chỉ là phán đoán thông qua vết tích. Còn về người vợ, tạm thời chỉ có thể nhìn ra nạn nhân đổ máu ở phòng khách. Bác giúp việc phát hiện ra hiện trường gây án vào lúc 9 giờ sáng, theo như lời kể của bác ấy, chị chủ nhà mấy ngày trước ra ngoài du lịch, còn người chồng thì dặn dò mấy ngày nay cứ cách một hôm rồi lại đến quét tước, cho nên ngày hôm qua đúng vào hôm bác ấy không tới.
"Trác Tàng Anh, nam, 40 tuổi, trưởng khoa u bướu viện chăm sóc sức khỏe thành phố Ninh. Cao Sảng, nữ, 38 tuổi, ở nhà chuyên tâm làm nội trợ. Hai vợ chồng có một người con trai sáu tuổi mới vừa lên tiểu học, may mắn là chị vợ vì đi du lịch nên đã gửi con đến nhà bố mẹ, từ đó tránh được một kiếp, theo như lời khai của bố mẹ Cao Sảng, 1 giờ chiều hôm qua con gái còn gọi điện tới hỏi xem lúc nào thì đón con về. Cho nên lúc đó chị ta vẫn còn sống."
"Về phần Trác Tàng Anh, mấy ngày nay xin nghỉ phép, anh ta không đi trực ở bệnh viện, tạm thời không tìm được nhân chứng liên lạc với anh ta ngày hôm qua."
"Tiền mặt cùng đồ trang sức đắt tiền đều bị lấy mất, điện thoại của Cao Sảng và Trác Tàng Anh cũng không còn."
Kỷ Tuân nghe xong suy nghĩ một chút, hỏi: "Vậy cảnh sát phát hiện ra dấu vân tay của Mạc Nại ở đâu?"
"Trên chậu rửa mặt cùng vải bố của bức tranh đều có."
"Vậy thì thật kỳ lạ —— "
Hoắc Nhiễm Nhân gật đầu, nói ra suy đoán của mình: "Hắn từng phạm tội, vân tay cùng DNA đều có trong kho hồ sơ, lưu lại dấu vân tay nghĩa là đang công khai với cảnh sát chính mình tham gia vào vụ án, dưới tình huống này còn muốn tìm nơi khác để vứt thi thể, thành ra làm điều thừa thãi rồi."
Văn Dạng Dạng ôm văn kiện, cẩn thận từng chút tránh né vòng mặt trời đỏ rực như máu trong phòng khách, tiến đến bên cạnh Kỷ Tuân, nhỏ giọng hỏi: "Thầy Kỷ, đây có phải là kẻ biếи ŧɦái điên cuồng gϊếŧ người có đam mê sưu tầm trong tiểu thuyết mà anh viết không, hung thủ mang thi thể đi làm thành tiêu bản gì gì đó, trở thành chiến lợi phẩm gϊếŧ người của bọn họ."
Kỷ Tuân kinh ngạc: "Tôi chắc là không viết loại này đâu nhỉ ——? !"
Văn Dạng Dạng: "Thầy viết rồi mà, trong bộ Hạc Bất Tử ý, hung thủ bảo vệ động vật đến mức cực đoan kia sau khi gϊếŧ chết bảy kẻ săn trộm đều chế thành tiêu bản, giấu trong đám tượng gỗ cỡ lớn. Anh viết hung thủ cẩn thận từng li từng tí cắt động mạch sau gáy, để cơ thể khô máu, lấy ra nội tạng, lọc bỏ mô mỡ, cuối cùng dùng mã não màu nâu thay thế nhãn cầu. Hắn yêu thương vuốt ve những cơ thể kia, giống như đang vuốt ve chú hạc không bao giờ rời bỏ trong lòng hắn —— Thầy Kỷ, đây là lời thoại trên bìa sách của anh mà."
Hoắc Nhiễm Nhân châm chọc: "Gϊếŧ người còn phí tiền như vậy, không hổ là lời của tiểu thuyết gia."
Kỷ Tuân vô cùng lúng túng, tiểu thuyết rác chỉ để kiếm miếng cơm lại bị người ta mang ra làm ví dụ trong trường hợp này sẽ gây tổn hại đến vầng sáng thông minh của anh, thế là anh đành gượng gạo lái sang chuyện khác: "Mạc Nại không có điều kiện làm tiêu bản, một tù nhân trốn trại như hắn đi đâu tìm formalin đây, chúng ta vẫn cứ tiếp tục kiểm tra hiện trường đi."
Anh giống như chạy trốn mà rời khỏi tầng một, đi lên trên lầu.
Lầu hai rất sạch sẽ, không có vết máu, cũng không có vết tích giằng co, ngoại trừ phòng để quần áo bởi vì bị lấy đi đồ trang sức mà trông có hơi ngổn ngang.
Lương của Trác Tàng Anh không thấp, hắn và Cao Sảng ở biệt thự, trang hoàng bên trong đương nhiên cũng rất tốt, không chỉ như thế, còn dùng gia dụng thông minh rất tân tiến, chỉ cần dùng app là có thể kiểm soát toàn bộ thiết bị điện trong phòng cùng cửa sổ, vô cùng tiện lợi.
"Sao lúc trước em không thuê nhà kiểu này? Dù sao cũng tốn nhiều tiền như thế, về nhà có thể tắm nước nóng đã cài đặt trước không phải càng sướng hơn à?" Kỷ Tuân hỏi Hoắc Nhiễm Nhân cùng đi lên đang đứng sau mình.
Hoắc Nhiễm Nhân hỏi ngược lại: "Thế người cần quần áo đưa đến tận tay, cơm dâng đến tận miệng như anh sao không lắp đặt như vậy đi?"
Kỷ Tuân bĩu môi: "Đổi mới quá nhanh mà, lúc đầu tôi làm sao biết được còn có cả thiết bị thần kỳ cỡ này đâu. Ngay cả máy vắt khô tôi cũng vì viết văn điều tra tư liệu mới được gợi ý nên mua một cái, lúc sau không thể rời xa nó được —— máy vắt khô còn có công dụng kỳ diệu, buổi tối dẫn trai về nhà làm chuyện tình một đêm, cởϊ qυầи áo ném vào..."
Anh cố ý thoáng nhìn về phía sau, chắc chắn xung quanh mình cùng Hoắc Nhiễm Nhân không có những người khác mới tiếp tục cợt nhả:
"Sáng hôm sau, từ đầu đến chân, lại thành một người đầu tóc bóng mượt cả người thơm tho tràn đầy năng lượng rồi."
"Kinh nghiệm phong phú." Hoắc Nhiễm Nhân cười nhạo, "Lần trước dẫn tôi về nhà sao anh không bảo tôi ném quần áo vào máy vắt khô đi?"
"..."
Kỷ Tuân khụ một tiếng, thầm nghĩ chẳng phải là do lần đầu tiên dẫn trai về, trong thời gian ngắn không nhớ ra chuyện này sao?
Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào phòng ngủ chính của biệt thự, trên giường, ga trải giường cùng đệm chăn đều rất ngay ngắn, tủ đầu giường của phòng ngủ chỉ có một bên để đồ, có máy tạo ẩm, đồng hồ báo thức, sổ ghi chú, ảnh chụp của con trai, bên còn lại để trống, Kỷ Tuân mở tủ quần áo ra liếc nhìn, nói với Hoắc Nhiễm Nhân: "Chỉ có quần áo của Cao Sảng, hai vợ chồng này chưa tới 40 tuổi đã chia phòng ngủ, Cao Sảng cũng không ngủ chung với con. Quan hệ vợ chồng của họ nhìn qua rất lạnh nhạt."
Hoắc Nhiễm Nhân không dám đồng tình với cách nói bừa của Kỷ Tuân: "Sau này anh cùng với nửa kia của anh chưa tới 30 cũng sẽ chia phòng ngủ, xin hãy cân nhắc những nhân tố khác."
Kỷ Tuân: "..."
Ngày hôm nay, suy luận của anh đều sai bét.
Anh gian nan vớt vát mặt mũi: "Cái này dựa theo cách nói của tiểu thuyết, tình yêu sẽ chữa được bệnh mất ngủ của tôi, tôi tin chắc mình sẽ không làm ra chuyện EQ thấp như chia phòng này đâu."
"Vậy những lúc anh vì mất ngủ mà thống khổ giãy dụa, sao không theo cách nói của anh mà tìm người yêu đi?" Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh thong thả, "Nếu anh không làm như thế, chứng tỏ anh cũng không tin cách nói này."
"Đó là do tôi không nghĩ tới, bây giờ yêu đương cũng không muộn."
Kỷ Tuân còn tưởng Hoắc Nhiễm Nhân sẽ hỏi "yêu đương với ai", điều này hiển nhiên là lời đáp lại thuận theo tự nhiên, anh thậm chí còn nghĩ xong cả câu trả lời luôn rồi.
Thế nhưng Hoắc Nhiễm Nhân bỗng nhiên im lặng, không hề hỏi tiếp.
Việc này ngược lại gợi lên lòng hiếu kỳ của Kỷ Tuân: "Sao em không hỏi tôi yêu đương với ai?"
Hoắc Nhiễm Nhân chỉ cười nhạo.
Không cần hỏi.
Tại sao phải hỏi một người nằm ngay bên cạnh mình thôi cũng không ngủ được, lại muốn đi yêu đương với ai?
Hoắc Nhiễm Nhân không trả lời, Kỷ Tuân cũng chỉ đành tiếp tục quan sát hiện trường, giường ngủ chiếm diện tích lớn nhất phòng, anh móc ra găng tay trong túi của Hoắc Nhiễm Nhân đeo vào, cúi người nhấc chăn lên.
"Ừm —— "
"Chăn xanh biển kẻ ngang cùng ga trải giường bầu trời sao?" Hoắc Nhiễm Nhân nói nhỏ, "Tuy rằng cùng màu sắc, nhưng nhìn không giống cùng một bộ."
"Mặc dù có một vài gia đình không để ý đến 4 món có cùng một bộ hay không, thường dùng lẫn với nhau, nhưng tôi tin là những người sống trong biệt thự kiểu này..." Kỷ Tuân ngẩng đầu nhìn đèn chùm trong phòng ngủ, nếu như anh không nhìn nhầm, ngay cả đèn chùm cũng là hàng thiết kế nghệ thuật nhập khẩu, "Hẳn là sẽ không bất cẩn như này đâu. Ga trải giường có thể là bị Mạc Nại lấy đi mất hay không?"
"Hắn lấy đi ga trải giường làm gì?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi ngược lại.
"Bọc thi thể chẳng hạn?" Kỷ Tuân phỏng đoán.
"Cho dù là bọc thi thể," Hoắc Nhiễm Nhân cảm thấy suy đoán này cũng có lý, nhưng vẫn còn chỗ logic không thông, "Tại sao phải đổi lại ga trải giường? Phòng khách ngổn ngang như vậy, ga trải giường hà tất phải gọn gàng."
Vấn đề này đúng là rất khó hiểu.
Kỷ Tuân nhún vai, không hỏi lại, tiếp tục đi quanh phòng một lượt, sau khi chắc chắn không bỏ lỡ thứ gì mới lại xuống dưới lầu.
Vừa xuống dưới, anh lập tức nhìn thấy Văn Dạng Dạng cùng Đàm Minh Cửu đang đứng trước bàn nhỏ để ngay cạnh tay vịn của ghế sô pha, bên cạnh là bác gái báo án cùng Hồ Nguyên mặc dù không có thi thể nhưng vẫn tới đảm nhiệm vai trò kiểm tra dấu vết.
Anh bước tới, nghe thấy Hồ Nguyên nói: "Nói cách khác, bác cho là hung thủ lấy con ngựa kia làm vũ khí đánh nạn nhân đến chết."
"Ngựa trông như thế nào cơ ạ?" Kỷ Tuân nói chen vào.
"Chính là con ngựa nhỏ hơn laptop một chút, hai chân song song với nhau, làm bằng đồng, ngựa màu xanh lam, còn rất đẹp, cũng khá nặng." Bác gái liên tục mô phỏng. "Tôi nhớ rất rõ, ngày hôm trước mới vừa lau qua, đặt ngay trên khay trà. Vừa nãy tôi nhìn các cậu sắp xếp lại chồng gia dụng, nhìn một vòng không thấy nó."
Có thể là hiện trường không thi thể, mặt trời màu máu nhìn lâu rồi cũng hòa tan cảm giác khủng bố của nó, lúc trước bác gái bị kinh hách thấp thỏm lo âu bây giờ đã lấy lại được sức lực, còn bắt đầu chủ động hỗ trợ phá án.
"Người chồng chết trên ghế sô pha." Kỷ Tuân nói, đi tới trước bàn nhỏ, ở vị trí trống thênh thang của bàn nhỏ, thử mô phỏng cầm đồ vật, sau đó anh bước đến bên cạnh tay vịn của ghế sô pha, cúi người đập xuống ——
"Ồ, còn rất thuận tay, chỉ là ghế sô pha hơi thấp, không tiện dùng sức." Kỷ Tuân nói.
"Dáng người Mạc Nại không cao." Hoắc Nhiễm Nhân bổ sung.
"Nạn nhân cũng không phải bị đập chết trong lúc hoàn toàn nằm thẳng." Hồ Nguyên lắc đầu, chỉ vào vết máu, "Nhìn vào phân bổ vết máu, thời điểm anh ta bị đập có hơi nhấc người lên, cho nên trung tâm bắn ra ở chỗ này."
Hồ Nguyên đặt tay lên chỗ lưng chừng của sô pha, một lát sau cô gọi đồng nghiệp qua: "Nơi này hình như có mảnh sáng màu xanh lam lưu lại, có thể là nước sơn của ngựa đồng, lại đây thu thập một chút."
Túi vật chứng trong suốt rất nhanh đã thu thập xong, đưa tới tay bác gái, bác gái chỉ liếc mắt nhìn đã gật đầu liên tục: "Là cái này, là cái này, con ngựa đồng kia có màu sắc rất đặc biệt, tôi sẽ không nhìn lầm."
Kỷ Tuân nhíu mày với Hồ Nguyên: "Tốc độ rất nhanh."
Hồ Nguyên khẽ cười: "Nên làm thôi."
"Nói cách khác, thời điểm chủ nhà bị đánh rất có thể đã tỉnh rồi, nhưng hắn không kịp phản ứng đã bị đánh chết. Mà nữ chủ nhà..." Kỷ Tuân nghĩ lại vỏ chăn kia, anh hơi do dự, "Có thể là bị gϊếŧ ở trên lầu, ga trải giường có một loại vết tích nào đó. Mà ga trải giường cũng không nhất định là bị Mạc Nại lấy đi... Hiện trường có dấu vân tay của người khác không?"
Hồ Nguyên thở dài: "Nơi này là phòng khách, có dấu vân tay của những người khác rất bình thường."
Bác gái hơi không vui nói xen vào: "Tôi quét tước vệ sinh rất cẩn thận, mỗi một góc của đồ đạc tôi đều lau mà."
Kỷ Tuân vui vẻ: "Nghe theo bác hết, để ngừa sơ sót, toàn bộ vật chứng có dấu vết của người đều phải kiểm tra lại một lần."
Đàm Minh Cửu nghẹt thở: "Kỷ Tuân, cậu bây giờ ngay cả phát hiệu lệnh cũng bắt đầu làm hộ luôn rồi nhỉ, sao cậu không dứt khoát thi lại biên chế một lần, trở về làm đội phó của chúng tôi luôn đi."
Nhưng mà Hoắc Nhiễm Nhân ở bên cạnh lại trực tiếp đưa tay ra hiệu, Đàm Minh Cửu chỉ có thể rưng rưng nhận mệnh.
Nói tới chỗ này, Kỷ Tuân lại hỏi: "Nhiều đồ như vậy không thể không có phương tiện giao thông, hắn đi lại bằng cái gì?"
Hoắc Nhiễm Nhân: "Một chiếc xe thể thao trong ga-ra đã biến mất."
Bác gái bổ sung: "Alfa Romeo 4C!"
Hai người nhìn bác gái, cảm thấy kỳ lạ vì sao một bác gái lớn tuổi có thể nói ra tên xe thể thao một cách chính xác như vậy.
"Cô chủ nhà chúng tôi là một người rất thích khoe khoang, mỗi khi có thứ gì mới thì chưa đến một ngày đã oang oang đến mức ai cũng biết, cô ấy nói mình mua chiếc xe này chính là muốn có người yêu lãng mạn như Romeo, ôi trời, gần bốn mươi tuổi rồi mà còn điên điên khùng khùng." Bác gái bĩu môi, "Không biết ông chủ nhà tôi sao lại nhìn trúng cô ta nữa."
Nghe đâu bác gái đã làm việc cho nhà này ba năm rồi.
Ba năm không đổi, thường ngày bác ấy chắc chắn đều làm việc rất chuyên nghiệp, mà bây giờ nam nữ chủ nhân trong nhà đều chết hết, một vài lời giấu trong lòng cũng không tự chủ được mà nói ra.
Thực tế, bác gái này còn là do Cao Sảng quyết định thuê.
Chỉ là đối với bà chủ nhà giàu không làm việc, bác gái cũng được, mà người qua đường cũng thế, luôn có một vài người không ngấm nổi.
Kỷ Tuân đi đến bên cửa sổ, nhìn cửa sổ sát đất mở rộng cùng đám cỏ cây trong sân che chắn tầm nhìn của bên ngoài phía bên kia cửa sổ.
Tình huống hiện trường xem như là rõ ràng, lần theo dấu vết tiếp theo sau cũng có phương hướng.
Mà anh vẫn cảm thấy hơi khó hiểu...
Mạc Nại ngàn khổ vạn khổ chạy ra ngoài, chỉ là vì gϊếŧ người thôi sao?
Chỉ còn mười một tháng thụ án, từ góc độ của hắn, hắn tại sao không ngoan ngoãn đợi đến thời kỳ thụ án kết thúc, yên ổn ra tù rồi mới lại chờ đợi cơ hội gây án? Rõ ràng hệ số an toàn của phương án sau càng cao hơn, nguy hiểm cũng càng nhỏ hơn chứ.
*
Giữa chốn núi rừng.
Chiếc xe thể thao Alfa Romeo 4C đã từng rất xinh đẹp kia, giờ đây lại bị cành cây đá vụn đập cho mặt mày xám xịt, vết thương đầy mình, không còn hào quang, dưới nước sơn nát vụn kia, là lớp sắt dày đặc, xấu xí lại dơ bẩn.
Mạc Nại bước xuống ghế lái, hắn mở ra ghế sau, kéo ngang hai bộ thi thể đã được nhét vào trong ra ngoài, so với khi còn sống, người chết nặng hơn rất nhiều.
Hắn mới chỉ kéo thi thể từ trong ghế sau ra thôi mà đã thở hồng hộc như vậy.
Thi thể nặng nề, giống như bao tải thật nặng, nện ầm ầm xuống đất. Ga trải giường sọc ngang bọc lấy cơ thể bọn họ bung ra, một cánh tay bên trong bất chợt đập lên mắt cá chân của Mạc Nại.
Một cánh tay mập mạp.
Bên trên còn đeo vòng tay vừa nhìn đã biết là rất đắt.
Cánh tay này vốn dĩ trắng nõn, mềm mại, nhưng bây giờ, nó đã trở nên xanh xám, trở nên cứng ngắc.
Chị ấy chết rồi.
Mạc Nại thở dài một hơi, vuốt ve cánh tay này.
Chị ấy chết rồi.
Hắn lộ ra vẻ bi thương, mà dần dần lại trở nên điên cuồng, hắn trở về xe, lấy ra những thứ vơ vét trong biệt thự từ bên ghế phụ, có dao, dao có thể chặt xương cắt thịt, có dầu, dầu có thể làm chất dẫn cháy.
Hắn lại trở về nơi có hai bộ thi thể.
Hắn nhấc theo dao, ngồi xổm xuống, đâm dao vào thật mạnh, rạch nát phần ngực bụng của thi thể.
Trình tự này cũng không hề dễ dàng, bên trong ngực bụng có xương sườn chồng chất, cản trở dao của hắn đi tiếp, hắn không tiến hành từ trên xuống dưới được, vậy thì lại bắt đầu từ phần bụng vậy, hắn rạch từ dưới lên trên, xé toạc ổ bụng, móc ra nội tạng...
Mệt mỏi quá.
Hắn lại thở dài, quăng dao, ngồi bên cạnh thi thể nghỉ ngơi một lát.
Sau khi nghỉ ngơi, hắn nhìn vào đôi mắt của thi thể, thủy tinh thể vẩn đục đang nhìn hắn thật chăm chú.
Hắn đặt tay lên này đôi mắt sững sờ này.
Khi còn sống vẫn linh động hơn.
Hắn nghĩ vậy, sau đó hắn thò ngón tay vào trong, móc ra đôi mắt này.
------------------------------