Trời tối.
Một bàn đầy đủ cơm nước, chỉ còn dư lại cơm thừa canh cặn, tuy rằng hoa tươi, bóng bay cùng ruy băng vẫn còn, nhưng bên trong biệt thự, vẫn cứ quẩn quanh mùi vị phồn hoa hạ màn.
Người phụ nữ nằm trên sô pha than thở.
"Em trai này..."
Mạc Nại đang vùi đầu thu dọn đồ đạc, hắn sợ sẽ nghe thấy câu "Cậu nên đi rồi", thế nhưng trên thực tế, hắn biết rõ, dù người phụ nữ kia không đuổi hắn đi, hắn cũng phải đi.
Vẫn luôn phải đi, bọn họ chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, cô đi du lịch xong sẽ về nhà, mà hắn cũng phải tới nơi mà hắn muốn tới, sau đó, hơn nửa là cảnh sát sẽ bắt được hắn...
"Chỗ chị có chứng minh thư, cậu có thể cầm dùng." Cao Sảng bỗng nói một câu như vậy.
"Hả?"
"Nghệt mặt nhìn chị làm gì, nếu cậu đã là tù nhân trốn trại, vậy nhất định sẽ không có chứng minh thư đúng không? Nhưng bây giờ ở trong nước, không có chứng minh thư gần như là không đi đâu được cả." Cao Sảng nói, "Chứng minh thư của bạn trai cũ —— bạn trai cũ cũ —— hay là bạn trai cũ cũ cũ ý nhỉ? Ầy, nói chung là chuyện từ năm kia rồi, gã chó má, chị đây bay qua một nửa đất nước, từ yêu nhau qua mạng đến gặp mặt ngoài đời thực, muốn đón quốc khánh vui vẻ với hắn, kết quả không đến ba ngày, hắn đá chị, chờ không nổi mà chạy ra khỏi khách sạn —— "
"Chứng minh thư cứ thế rơi xuống."
"... Chị nói con chị học tiểu học rồi," Mạc Nại nói, "Khi đó chị đã kết hôn chưa?"
"Không chỉ khi đó, hiện tại tôi vẫn đã kết hôn rồi đây." Cao Sảng cười khanh khách, "Sao, em trai muốn nói chị thay lòng đổi dạ à?"
"Không, không."
"Em trai tốt rất chu đáo, lại đây, chị đưa chứng minh thư cho cậu dùng, tuy rằng cậu không quá giống hắn, nhưng không sao, cậu vẽ giỏi như thế, lên Kwai —— cũng là APP mới phát hành gần đây —— học mấy cách trang điểm dễ dàng, trang điểm được gọi là thuật biến hình trong tam đại tà thuật ở Đông Nam Á luôn đấy."
Mạc Nại bị dẫn tới trước gương lớn trong buồng tắm, gương phản chiếu hắn, cũng phản chiếu Cao Sảng đang bận rộn chuẩn bị đồ trang điểm cho hắn. Hắn không khỏi thốt ra câu hỏi vẫn luôn giấu trong lòng: "Chị giàu có như vậy... Lại nhiệt tình đến thế, những người kia tại sao lại bỏ rơi chị?"
Buổi tối hôm đó, Mạc Nại cầm chứng minh thư của bạn trai Cao Sảng, căn cứ theo ngoại hình của đối phương, trang điểm thành dáng vẻ tương tự.
Cao Sảng xuýt xoa khen ngợi, thậm chí muốn lái xe mang Mạc Nại quay về trạm gác trên giao lộ của thành phố Ninh xem có thể bị nhận ra hay không.
Đương nhiên chỉ nói đùa thôi, thành phố Ninh sớm đã bị xe thể thao bỏ xa rồi.
Cao Sảng gói một đống mỹ phẩm lại đưa cho Mạc Nại, sau đó ngáp một cái: "Được rồi, chúng ta ngủ đi —— ngày mai dậy sớm, chị dẫn cậu đi ngắm mặt trời mọc."
4 giờ sáng ngay hôm sau, Cao Sảng đã kéo Mạc Nại lên xe, Romeo 4C một lần nữa gào thét xông lên đường núi phía trước biệt thự. Lúc này sắc trời còn chưa sáng rõ, núi non xa xôi, là địa phận của quái thú, vách núi bên người, là vực sâu không đáy, mà chiếc xe thể thao lại chạy băng băng trên con đường sống duy nhất, giống như một con châu chấu bò trên dây thừng, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Mạc Nại ngồi bên ghế phụ đã bị gió tạt vào không mở nổi mắt, hắn hô to: "Chị! Chậm một chút!"
"Cái gì?"
"Chậm —— chút —— chúng ta sẽ rơi xuống!"
"Sẽ không ——" Cao Sảng hô lớn đáp lại, "Cậu không phải con gái, chúng ta sẽ không lên diễn nội dung vở Thelma và Louise."
Cô nói như vậy, thậm chí một tay lái xe một tay chỉnh nhạc, chuyển BGM sang bài "Going To Mexcio", nhạc phim Thelma và Louise, toàn bộ hành động khiến Mạc Nại sợ hãi tóm chặt lấy dây cầm trên đỉnh xe, vô cùng hoài nghi chỉ cần Cao Sảng nhìn màn hình hộp loa nhiều thêm một giây nữa thôi là bọn họ sẽ lái xe bay ra khỏi đường, rơi xuống vách núi giống như kết cục của bộ phim kia.
"Uầy, chị thật sự rất thích mấy bài hát thời xưa, thế nhưng mấy cô gái trẻ trong công đoàn ghét bỏ chị suốt ngày nghe những bài từ mười mấy hai mươi năm trước, gu âm nhạc quê mùa. Chị cứ thích "Mặt Trời Không Lặn" thì làm sao nào, Thái Y Lâm hát hay biết bao."
Mạc Nại cố gắng tiếp lời: "Những bài này đối với tôi mà nói còn khá mới."
"Hả?" Cao Sảng ngẩn người, sau đó lập tức cười thành tiếng, mà cũng không nói gì nữa.
Đàn ghi ta cùng kèn harmonica hòa vào với nhau, nhanh như chớp, bọn họ đã đến đỉnh núi.
Trên đỉnh núi chỉ có hai người. Khi họ đến, trời vẫn chưa tỏ, tối om om, không một tia sáng, thế nhưng cũng không lâu lắm, không biết cửa sổ ở đâu mở ra, một tia sáng đột ngột nứt toác.
Đã có một luồng sáng, tiếp theo sau, tất cả đều trở nên rõ ràng sáng tỏ.
Mặt trời ló rạng, một cái đầu đỏ rực, vừa đáng thương lại đáng yêu nhô ra khỏi phần đuôi của áng mây, sau đó tầng mây đen kịt giống như bị giội lên màu nước tươi đẹp, khắp cả đất trời, nơi nơi sáng rực.
Khi tia sáng đầu tiên trong ngày chiếu lên gương mặt của hai người, Mạc Nại nghe thấy Cao Sảng khẽ thở dài.
"Nếu như mặt trời cứ mọc mãi như vậy, vĩnh viễn không lặn mất, vậy thì tốt biết bao."
Điên cuồng cùng liều lĩnh thuộc về người phụ nữ không còn nữa, tối hôm qua khi ở trong biệt thư trống trải, cô vẫn có thể đắc ý; thế nhưng hiện tại, người phụ nữ đắm mình trong ánh mặt trời chỉ còn dư lại lạnh lùng. Hắn nhìn thấy đôi mắt vọng về phương xa của cô, trong cặp mắt kia lóe lên ngọn lửa thù hận.
Hắn rất dễ dàng nhận ra được, bởi vì ngọn lửa tương tự cũng đã từng đột ngột xuất hiện trong mắt hắn.
Hắn nhớ tới "Gϊếŧ người" mà đối phương từng nói, trong lòng đột nhiên xuất hiện sợ hãi, hắn cố gắng đánh tan sự sỡ hãi này: "Chị, chị ơi, phong cảnh nơi đây rất đẹp, tôi giúp chị —— "
"Chụp ảnh à?"
"Không, tôi vẽ chị nhé?"
"À, quên mất em trai của chị là một Monet thứ hai, thiên tài họa sĩ nhỏ." Cao Sảng hiểu ra, "Đến đây đi, cậu muốn vẽ chị như nào, chị phải bày ra tư thế ra sao? Sẽ vẽ ra "Impression Sunrise" phiên bản 2.0 chứ?"
"Như vậy là tốt rồi." Mạc Nại vội vàng nói, hắn lấy ra giấy vẽ cùng bút chì, hôm qua khi hai người đặt hàng trên APP, Cao Sảng muốn mua mấy thứ này, hắn còn tưởng rằng không dùng được, không nghĩ đến nhanh như vậy đã dùng tới...
Khi bút vẽ của hắn đặt xuống mặt giấy, tất cả tạp niệm đều biến mất.
Khi còn ở trong tù cũng vậy, bởi vì không có chuyện gì làm, chỉ đành vẽ tranh, không ngừng chắp bút, vẽ lại mọi thứ mình có thể nhìn thấy —— Mà Cao Sảng, là cảnh tượng đẹp nhất mà hắn đã từng nhìn thấy trong chín năm qua.
Hắn vẽ thật nhanh, mặt trời mới mọc, người phụ nữ, người phụ nữ thả tóc đung đưa trong gió, cùng gò má xinh đẹp của cô.
Hắn dốc hết sức lực giữ lại cảnh đẹp trong nháy mắt kia trên giấy, mãi đến khi giọng nói của Cao Sảng vang lên bên tai: "... Trời ạ, em trai, cậu không phải là thật sự yêu chị đấy chứ? Hóa ra trong mắt cậu chị trông như thế này à? Thế mà lại có thể vẽ chị đẹp đến như vậy... Trời ạ trời ạ, mình hời quá rồi, tiện tay nhặt được một em trai, thế nhưng còn là một em trai đầy tài hoa!"
Hắn mới vừa nở nụ cười lấy lòng, Cao Sảng lại thở dài.
Trong lòng hắn run lên, hắn rất sợ đối phương thở dài.
Trong chớp mắt tiếp theo, cảm giác lạnh như băng kia lại phủ đầy gương mặt Cao Sảng.
"Nhưng em trai này, cho dù cậu vẽ chị đẹp đến đâu, chị cũng sẽ không ở lại." Cô nhìn về con đường khi đến, "Trong cuộc đời của mỗi người, nhất định có một việc, đạo đức không có cách nào trì hoãn, pháp luật không có cách nào ngăn cản, tình yêu cũng không cách nào khống chế... Tôi phải đi báo thù rồi."
Cô nhìn về phía hắn, lại nhìn một lần nữa.
Sắc vàng của ánh mặt trời sớm mai, hóa thành ngọn lửa thù hận, mà cô đang đắm mình bên trong nó.
"Tôi muốn đi gϊếŧ người."
*
Mạc Nại thi hành án ở trại giam Liễu Thành, vậy nơi xảy ra vụ án năm đó nhất định cũng là Liễu Thành.
Hành trình nói đi là đi này, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân lại lái xe xuyên đêm từ huyện Cửu Hà đến Liễu Thành, khoảng cách không dài cũng không ngắn, hết khoảng ba tiếng, khi đến Liễu Thành vừa hay là 12 giờ đêm.
Giờ này, căn bản không có cách nào triển khai dò hỏi, điều tra chính thức, hơn nữa vụ án đã xảy ra gần mười năm, trước khi dò hỏi điều tra, nhất định phải chọn đọc tài liệu hồ sơ năm đó.
Hai người đến cục công an Liễu Thành, bên trong có người trực ban, sau khi Hoắc Nhiễm Nhân xuất trình thẻ cảnh sát, rất nhanh đã lấy được hồ sơ năm đó.
Địa điểm Mạc Nại gây án năm đó là đại học Liễu Thành, người bị hại là nữ sinh viên của đại học Liễu Thành, Tống Thính Phong.
Đó là ngày 15 tháng 9 năm 2007, thứ bảy, hai người bạn cùng phòng của Tống Thính Phong đi du lịch cuối tuần chưa trở về, cho nên Tống Thính Phong một thân một mình ngủ say trên giường, đèn tắt, khoảng 9 giờ tối có người mở cửa bước vào, cô mơ màng ngủ, người kia hình như dừng lại bên tủ quần áo một lát lại đi ra ngoài, Tống Thính Phong còn tưởng là chị em tốt chuẩn bị đi tắm lên giường ngủ nên không chú ý, thế nhưng khi đối phương một lần nữa bước vào lại là lặng lẽ đi đến bên giường cô, dùng một bộ quần áo che lại mặt cùng miệng cô, sau đó bắt đầu cưỡng bức cô.
Tống Thính Phong lúc đó bị dọa sợ, cô cố gắng phản kháng nhưng không có kết quả, sau đó phạm nhân còn dùng áo ngủ cô cởi ra để trói cô vào giường, đợi đến khi bạn cùng phòng trở về cởi vật buộc chặt tay cùng miệng cô, lúc này cô mới được cứu.
Tuy rằng Tống Thính Phong vì nhất thời không có cách nào chịu nổi cơ thể bị người khác cưỡиɠ ɦϊếp mà đi tắm, không giữ được chứng cứ tϊиɦ ɖϊƈh͙ trên cơ thể, nhưng cũng may quần áσ ɭóŧ cùng ngày được giữ lại dưới yêu cầu mạnh mẽ của hai người bạn cùng phòng, vật này cũng trở thành chứng cứ trực tiếp của vụ án.
Sáng ngày 18 tháng 9, Tống Thính Phong dưới sự đồng hành của bạn cùng phòng đã lấy hết dũng khí đến cơ quan công an lập án. Tống Thính Phong có ấn tượng với Mạc Nại, cô khai báo, nghi ngờ người kia chính là Mạc Nại, bởi vì giọng nói rất giống, dáng người cũng tương tự.
Ký túc xá nữ bình thường không mở cho người ngoài, thế nhưng Mạc Nại trước đây có yêu đương với bạn cùng phòng của Tống Thính Phong, Trình Tưởng, dưới sự chỉ dẫn của Trình Tưởng, hắn thường xuyên lén mang đồ ăn vặt, trà sữa tiến vào ký túc xá chia cho các bạn nữ cùng ký túc xá hoặc cùng tầng với Trình Tưởng, cho nên hết sức quen thuộc thời gian đi lại của cô quản lý ký túc cùng con đường ra vào.
Sau đó cảnh sát thông qua điều tra thu thập chứng cứ, tìm được một manh mối quan trọng, một học sinh khác ở cùng tầng đi đánh răng rửa mặt vào lúc đó trùng hợp nhìn thấy Mạc Nại xuất hiện, bởi vì cô luôn đi vào giờ này, cho nên thời gian vô cùng chuẩn xác. Hơn nữa trên qυầи ɭóŧ có lưu lại tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Mạc Nại, trên tủ quần áo lại trích xuất được vân tay của Mạc Nại, mắt xích chứng cứ hoàn chỉnh, Mạc Nại bị bắt vào ngày 22 tháng 9.
Mạc Nại bị tạm giam một quãng thời gian, Tống Thính Phong về nhà nghỉ ngơi, nhưng khi kết thúc kỳ nghỉ quốc khánh quay lại trường học, cô vẫn không cách nào chấp nhận sự thật mình bị cưỡng bức, ngày 10 tháng 10, cô trèo lên mái nhà cao nhất của trường học, nhảy lầu tự sát.
Cô để lại lời nhắn vô cùng ngắn gọn, chỉ có một dòng, viết "Xin lỗi, tôi không có cách nào chấp nhận chính mình."
Đi kèm với hồ sơ, còn có một số vật chứng.
Bao gồm cả đồ lót Tống Thính Phong mặc vào ngày hôm ấy, bản sao dấu vân tay trên tủ quần áo khi đó, cùng di thư của Tống Thính Phong.
Xuất phát từ thói quen, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân không bỏ qua bất kỳ vật nào, lần lượt quan sát từng vật chứng, đồ lót cùng bản sao vân tay không cần bàn nhiều, chứng cứ phạm tội xác thực, còn di thư của Tống Thính Phong, giống như xé từ trên vở bài tập xuống, chỉ có một mảnh nhỏ bằng hai ngón tay, tuy rằng trông hơi qua loa, nhưng người quyết tâm nhảy lầu đương nhiên đã mất hết niềm tin, lúc đó người chết gần như là nhìn thấy cái gì thì viết lên cái đó.
Xem hồ sơ xong, Hoắc Nhiễm Nhân trả lại cho đồng nghiệp.
Đồng nghiệp trực ban khoảng bốn mươi tuổi, nghiện hút thuốc, từ khi bọn họ bắt đầu xem hồ sơ đã hút thuốc, hút đến tận giờ chưa từng dừng lại, hắn tiếp nhận hồ sơ: "Suốt đêm chạy từ thành phố Ninh đến đây à ? Cực khổ rồi, làm thủ tục một cái là phía chúng tôi có thể gửi hồ sơ qua đó."
Hoắc Nhiễm Nhân: "Đều là phá án, nên làm thôi. Thủ tục mất thời gian lắm, đến đây còn có thể quan sát hiện trường."
Hai bên chưa thân thiết, có lệ hai câu như vậy cũng liền thôi.
Nhưng sau đó, chú nghiện thuốc này lại rất nhiệt tình mời Hoắc Nhiễm Nhân cùng Kỷ Tuân ở lại đồn nghỉ ngơi, còn giúp bọn họ tìm hai tấm giường – một tấm giường gấp hành quân của bộ đội, một tấm là ba cái ghế ghép lại thành "giường".
Ra bên ngoài, có thể bớt việc bao nhiêu thì bớt việc bấy nhiêu.
Đồng nghiệp đã đặc biệt hỗ trợ chuẩn bị, hai người cũng không tiện nói muốn tới khách sạn thuê phòng nữa.
Kỷ Tuân nhường giường gấp cho Hoắc Nhiễm Nhân: "Tôi ngủ trên ghế là được."
Hoắc Nhiễm Nhân cũng muốn nhường giường cho Kỷ Tuân: "Anh nằm trên ghế mà ngủ được à?"
"Cả hai cái đều không nhất định ngủ được, tôi ở nhà cũng không nhất định ngủ được." Kỷ Tuân hờ hững đáp lại, ra ngoài đi một chuyến đến chỗ để xe, thời điểm quay về, trong tay anh có thêm một cái túi.
"Muốn biết bên trong có cái gì không?" Kỷ Tuân cầm túi quơ quơ với Hoắc Nhiễm Nhân, nhưng cũng không thật sự muốn để cậu đoán, anh nhanh chóng kéo khóa, vật đựng bên trong lộ ra. Melatonin, thiết bị hỗ trợ giấc ngủ, tinh dầu an thần... Tất cả đều là sản phẩm hỗ trợ giấc ngủ, nhét đầy một cái túi cũng không tính là nhỏ.
"..." Hoắc Nhiễm Nhân.
"Uống thuốc kéo dài mạng sống." Kỷ Tuân than thở, lấy ra thiết bị hỗ trợ giấc ngủ trước, lăn mấy vòng trên cổ cùng huyệt thái dương, sau đó lại dùng hai viên melatonin, cuối cùng mới mở tinh dầu an thần.
Anh không hút thuốc lá, nói với Hoắc Nhiễm Nhân:
"Cho mượn bật lửa."
Tiếng "tanh tách" vang lên, ngọn lửa đầu tiên nhảy ra khỏi bật lửa, sau đó mới chuyển tới giữa cốc nến.
Kỷ Tuân đặt cốc nến đã được thắp sáng giữa hai chiếc giường, sau đó nằm xuống.
Hoắc Nhiễm Nhân cũng nằm xuống.
Trong đồn cảnh sát tuy rằng không có điều kiện ngủ rất tốt, nhưng không gian đơn độc vẫn phải có, bọn họ đang nằm trong một căn phòng trống, trong phòng có một ô cửa sổ nhỏ, vì để hai cái giường đều có thể được chiếu sáng, cho nên cố ý đặt hơi gần nhau.
—— Không phải hơi gần, mà là rất gần.
Kỷ Tuân nghĩ.
Anh đã nhắm mắt lại, dòng nước đèn kịt thành thạo nhấn chìm anh, anh mắc kẹt bên trong cảm xúc hỗn loạn dệt thành mạng nhện, mọi thứ xung quanh, một cơn gió, một tiếng động, cho dù nhiệt độ tăng lên 1°C thôi cũng sẽ làm xao động mạng cảm xúc mẫn cảm của anh, vang vọng trong đầu anh.
Anh cảm nhận được gió.
Gió từ cửa sổ thổi vào, xuyên qua khoảng cách giữa cơ thể anh cùng Hoắc Nhiễm Nhân, gió tối hôm nay không lớn, trong lúc rón ra rón rén thổi qua, còn lặng lẽ mang theo độ ấm của Hoắc Nhiễm Nhân tới...
Độ ấm của Hoắc Nhiễm Nhân, cách gió đêm, lặng lẽ đậu trên người anh.
Tiếng hít thở của Hoắc Nhiễm Nhân đồng thời vang bên tai anh, mà chân chính nghiêng tai lắng nghe, lại không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì, giống như hô hấp của đối phương chỉ là suy đoán chủ quan của anh trong đêm tối.
Thế là tiếng hít thở nhẹ nhàng ấy, lập tức xen vào giữa thực hư, biến thành một cái đuôi mèo lông xù mềm mại, trêu chọc thần kinh vốn đã không kiên cường của anh.
Có đến vài lần, Kỷ Tuân đều muốn trực tiếp mở mắt ra.
Thế nhưng mở mắt ra nhìn cái gì đây? Trong bóng tối lặng lẽ quay đầu, không khác gì ăn trộm, lén lút liếc nhìn người bên cạnh?
Càng nhiều suy nghĩ kỳ quặc cổ quái xuất hiện trong đầu Kỷ Tuân, những lúc như thế này anh đều không có cách nào kiểm soát đại não của chính mình, từng suy nghĩ nguyên thủy nhất, chân thật nhất liên tục xuất hiện trong đầu anh... Mãi một lúc lâu sau, anh đột nhiên phát hiện, tối hôm nay, những gì thuộc về quá khứ đều bị đẩy sang một bên.
Xuất hiện trong đầu anh, toàn bộ thành Hoắc Nhiễm Nhân.
Đột nhiên, lỗ tai bắt được tiếng động, Hoắc Nhiễm Nhân hơi động đậy, vải bạt trên giường gấp khẽ đung đưa, phát ra tiếng "kèn kẹt".
Kỷ Tuân gần như thốt lên: "Còn chưa ngủ?"
Hoắc Nhiễm Nhân: "Ừm."
Giọng của đối phương trong trẻo lại gợn vang, giống như bông tuyết bám phủ trên phiến lá dưới ánh trăng giữa đêm đông, mỏng manh, khe khẽ, lành lạnh.
"Em cũng lây bệnh của tôi rồi à?" Kỷ Tuân trêu cậu, "Đang nghĩ gì thế? Nghĩ vụ án sao?"
"Nghĩ về anh." Hoắc Nhiễm Nhân, "Nghĩ xem làm thế nào để ngủ bên cạnh anh."
Gió thổi tới hơi thở dài lâu của Hoắc Nhiễm Nhân, giọng nói của cậu, trong đêm tối tĩnh lặng, rõ ràng truyền vào tai Kỷ Tuân:
"Nghĩ xem làm thế nào để anh ngủ bên cạnh tôi."
---------------------------