Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 76




"Đừng, đừng gϊếŧ người!" Mạc Nại thốt lên, "Gϊếŧ người sẽ bị nhốt lại, trong trại giam không có son môi không có áo khoác lông chồn, cũng không có siêu xe này đâu."

Hắn một lòng chỉ muốn ngăn cản Cao Sảng, nhưng đối diện lại là ánh mắt đầy kinh ngạc của người phụ nữ.

"Em trai... Cậu nghĩ gϊếŧ người mà tôi nói thành cái gì rồi? Chẳng lẽ cậu cảm thấy chị thật sự sẽ đi gϊếŧ người sao? Chị nói là gϊếŧ người trong game cơ mà, gϊếŧ người trong game không chỉ không phạm pháp, còn có thể kiếm tiền luôn."

Là hắn hiểu lầm sao?

Mạc Nại bối rối ngậm miệng, cúi đầu nhìn hình ảnh game chuyển động trong điện thoại.

Sắc trời dần tối, Romeo 4C chạy suốt một ngày trên đường cao tốc cuối cùng cũng đi xuống, lái vào thành thị, dừng lại trước một toà biệt thự.


Cao Sảng uể oải duỗi người trên ghế lái: "Ha —— Lái xe cả ngày, mệt chết đi được, em trai, nhanh chóng xuống xe vào khách sạn thôi."

Nhưng Mạc Nại rúc bên cạnh ghế lái lại không nhúc nhích gì: "Không cần, chị đi đi, tôi ngủ trong xe một tối là được."

Cao Sảng kinh ngạc nói: "Cái gì thế, cậu điên rồi sao, có biệt thự không ngủ lại đi ngủ trong xe? Mùa đông mà ngủ trong xe, cũng không phải có thoải mái hay không, quan trọng là không cẩn thận sẽ trúng độc bỏ mình đấy."

Mạc Nại: "Tôi sẽ nhớ mở cửa sổ."

Cao Sảng: "Cậu sợ nửa đêm chị đột kích cậu cho nên mới không muốn theo chị vào biệt thự sao?"

"..." Mạc Nại phun ra một câu, "Tôi là sợ nửa đêm tôi đột kích chị nên mới không đi đó."

"Nhưng chị không sợ cậu đột kích nửa đêm."

"Tôi sợ."

"Cậu là sợ chị hay là sợ CCTV cùng kiểm tra chứng minh thư của khách sạn đây?"


Mạc Nại chấn động toàn thân.

"Chị nhìn ra rồi nha?" Đôi môi đỏ tươi của Cao Sảng đắc ý nhếch lên, "Cậu giấu súng dưới lớp áo. Nói thật, cậu là tù nhân vượt ngục đúng không?"

Mạc Nại đè tay lên khẩu súng dưới áo.

Cổ của hắn đột nhiên nảy lên gân xanh thật to, gân xanh giống như một con rết cực lớn, xuyên qua da hắn, run rẩy, lắc lư, da dẻ hắn trắng nhợt, mà đoạn cổ bắt đầu biến đỏ, dáng vẻ yếu đuối của hắn không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt dữ tợn, trừng mắt về phía Cao Sảng.

Nhưng đây không phải là một loại dữ tợn ghê tởm, là một loại — dữ tợn quyết tuyệt.

Giống như là trong lòng hắn trăn trở một chuyện, hắn nhất định phải đi thực hiện chuyện này, bởi vậy hắn kiên định vững tin muốn tiêu diệt toàn bộ những gì cản trở hắn.

Trước khi Mạc Nại lấy súng ra, Cao Sảng đã nói tiếp: "Được rồi, đừng tức giận, những gì chị nói với cậu vừa nãy cậu đều xem như gió thoảng qua tai sao? Bây giờ các homestay mới ra đời không còn kiểm tra chứng minh thư của mỗi một người vào ở nữa, chỉ cần người đặt phòng đăng ký chứng minh thư là được —— hơn nữa, chị đã nhất kiến chung tình với cậu rồi."


"?"

"Nữ phú bà yêu kẻ bại hoại, câu chuyện tình yêu thú vị biết bao." Cao Sảng cười nói, "Zweig không phải là đã như thế viết à, Twenty-Four Hours in the Life of a Woman, một người phụ nữ giàu có nhất kiến chung tình với một con nghiện cờ bạc, gã nghiện cờ bạc kia hứa với cô rằng mình sẽ cải tà quy chính. Sao nào, cậu có vì chị mà cải tà quy chính không?"

Đỏ bừng trên gương mặt Mạc Nại tan biến, hắn mê man nhìn người phụ nữ lại chìm vào trong tưởng tượng của chính cô, cả một ngày ở chung với nhau đều kỳ quái như vậy, người phụ nữ này luôn có thể suy nghĩ viển vông.

Cao Sảng không cần hắn trả lời, tự mình nói: "Lừa cậu thôi. Kim Dung nói phụ nữ càng xinh đẹp càng thích nói dối, tôi phải nói dối nhiều hơn mới có thể trở nên càng xinh đẹp. Nói chung, tôi không gọi 110 ngay lập tức thì đã trở thành đồng phạm với cậu rồi, cũng phải chịu trách nhiệm hình sự, cho nên sẽ không bán đứng cậu, đi, vào thôi."
Mạc Nại mơ màng xuống xe, tiến vào biệt thự.

Biệt thự rất lớn, rất đẹp, trong mắt Mạc Nại, cái nào cũng rất tốt, là thứ mà hắn chưa từng được tiếp xúc kể từ khi sinh ra tới giờ. Mà Cao Sảng ngửa đầu sải bước vào nơi này chỉ nhìn chung quanh một vòng, cảm thấy không thoả mãn. Cô vỗ vỗ tay:

"Tuy rằng chỉ ở một ngày, nhưng cũng không thể qua loa, tìm người đến sắp xếp trang hoàng, ừm —— bữa tối cũng phải chuẩn bị lại, dù sao hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi với em trai gặp nhau, em trai thích ăn khoai tây nghiền không? Con nhà chị thích ăn, nhưng chị không cho nó ăn quá nhiều, sẽ bỏ ăn —— ai nha, thật ngại quá, lúc nãy có phải là chị lại bất giác nhắc đến con trai chị rồi?"

Cao Sảng xin lỗi Mạc Nại, nhưng Mạc Nại không hiểu áy náy của đối phương là từ đâu mà tới.
Chuyện tiếp theo đó khiến Mạc Nại mở mang tầm mắt, hắn vốn tưởng là dựa theo những gì Cao Sảng nói, những chuyện kia sẽ rất phiền phức, thế nhưng trên thực tế, Cao Sảng dẫn hắn ngồi trên sô pha, dạy hắn mở ra mấy cái hình vuông trên điện thoại ——APP—— là có thể đặt rất nhiều dịch vụ.

Trong nửa tiếng ngắn ngủi, bọn họ không cần làm bất cứ thứ gì, chỉ cần ngồi trên sô pha nhấn điện thoại hai lần:

Hoa tươi đưa tới, bóng bay ruy băng đưa tới, tôm hùm cua đồng cũng được đưa tới.

Biệt thự vốn đã tráng lệ được trang hoàng lại một lần, nhìn qua lập tức muốn mở Party.

Hắn sững sờ nhìn tất cả những thứ này, trong điện thoại cái gì cũng có, điện thoại giải quyết tất cả mọi chuyện, hắn nhìn shipper mặc áo khoác vàng, đột nhiên nghĩ về quá khứ:

"Tôi trước đây... Cũng từng làm việc này."
"Giao đồ ăn sao?"

"Khi đó không gọi là giao đồ ăn, vẫn gọi chân chạy vặt, cũng không phải ai cũng muốn giao, chỉ có khách hàng nguyện ý bỏ thêm tiền cùng những người mua nhiều quá mới nhờ tới vận chuyển, một tháng nhiều nhất có thể kiếm được 500 tệ!"

"500 tệ?" Cao Sảng tỏ vẻ trào phúng, "Ngày tháng cậu kiếm tiền bên ngoài đều từ đời nào rồi thế?"

"500 tệ không ít, đây chỉ là tiền chạy vặt thôi, tôi còn có lương khác, tổng cộng gộp lại có thể có 1800 tệ!" Mạc Nại cuống lên, "Nào có giống trong trại giam, làm một tháng, nhiều nhất chỉ có 200 tệ, còn phải dùng số tiền kia chi tiêu cho ăn mặc với đồ dùng cá nhân, một năm có thể tiết kiệm được 100 tệ đã là kỳ tích."

"Trong trại giam một năm chỉ cho 100 tệ đúng là chuyện tôi không nghĩ tới." Cao Sảng nói, "Nhưng cậu có biết người giao hàng vừa nãy có thể kiếm được bao nhiêu tiền không?"
Mạc Nại không muốn hỏi.

Một ngày này, hắn cũng gần hiểu ra, những thứ mà hắn nhìn thấy ngay bây giờ, không hoàn toàn là do Cao Sảng giàu có kiêu căng bên cạnh hắn, mà là —— càng nhiều vẫn là —— hắn không quen thuộc với xã hội này.

Chín năm...

Hắn ở trong tù chín năm...

Sẽ không thời điểm nào khác khiến hắn càng có thể ý thức được độ dài chín năm hơn lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy thân thể run rẩy từng đợt, là sợ hãi cùng run rẩy không biết phải làm thế nào khi bị xã hội vứt bỏ.

"... Lương của bọn họ ấy à, thấp thì khoảng 5000, 6000 tệ, cao thì mỗi tháng hơn một vạn. Nhưng em trai, cậu không cần lo lắng, công việc không yêu cầu kỹ năng như vậy, theo sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật cũng sẽ dần bị đào thải. Sớm muộn mà thôi. Nghe nói Đại Xưởng đang nghiên cứu chế tạo người máy rồi."
Hắn nhìn về phía Cao Sảng.

Cao Sảng lại nhìn cửa sổ sát đất của biệt thự, bên ngoài cửa sổ là bể bơi, ban đêm đen kịt, bể bơi là một hồ nước đen ngòm.

Trên gương mặt trắng nõn của Cao Sảng, môi đỏ khẽ mấp máy.

"Ai sẽ không bị xã hội này vứt bỏ chứ?"

*

"Có lẽ... Chúng ta sợ là vẫn phải về quê hắn xem thử rồi."

Rõ ràng phân tích ra hành tung của Mạc Nại, Kỷ Tuân lại cố tình đi về nơi Mạc Nại sẽ không đi.

Hoắc Nhiễm Nhân không phải kẻ ngốc, cậu dựa theo mạch suy nghĩ của Kỷ Tuân: "Hắn vượt ngục, nhất định phải có lý do nào đó, hơn nữa lý do này có tác dụng trong một khoảng thời gian nhất định lại không hề gấp gáp, khiến hắn mất hai tháng chuẩn bị nhưng vẫn có thể đạt được mục đích. Về quê hắn thăm dò có thể hiểu được những gì hắn đã trải qua, từ đó mà suy đoán xem hắn có khát vọng cấp thiết nào đó hay không."
"Không sai, chúng ta đến nghe xem hắn có trải qua chuyện gì hay không, có chuyện xưa mới dễ chém ra tình tiết. Nếu để tôi viết ấy à, hoặc là lòng mang thù cũ vội vàng đi báo thù, hoặc là hàm oan mười năm muốn rửa oan —— Ờm, hình như đều là tình tiết quen thuộc."

"..."

"Nhưng tội cưỡиɠ ɦϊếp làm sao rửa oan nhỉ? Không tưởng tượng ra được, lâu như vậy rồi vật chứng không tìm được đi, chẳng lẽ là người làm chứng?"

"Kỷ Tuân, anh đừng bịa luôn cả phần kết trong đầu mình thế." Hoắc Nhiễm Nhân có chút cạn lời, cậu lười lại phải nhắc nhở Kỷ Tuân về chuyện anh đang nghi ngờ năng lực phá án của cảnh sát trong quá khứ, chỉ đạp chân ga, lái thẳng đến huyện Cửu Hà.

Sắc trời ngoài cửa sổ càng ngày càng ảm đạm, xe cộ ngoài cửa sổ càng ngày càng thưa thớt.

Thời gian trôi qua, bảy giờ tối, Kỷ Tuân nằm trên ghế phụ đã được hạ xuống mức thấp nhất, đột nhiên sâu sắc thở dài: "Hối hận rồi."
Dọc đường đi, Kỷ Tuân đã nói rất nhiều lời vô nghĩa.

Không kêu khát thì cũng kêu đói, sau đó còn kêu lạnh, cuối cùng thì kêu mệt.

Nếu như không có cả ba loại trên, vậy anh nhất định sẽ nói vừa khát vừa đói vừa lạnh vừa mệt. Người không biết còn tưởng bọn họ không phải đang lái xe nhanh như tên bắn, mà là lặn lội đường xa giữa núi rừng—— còn là kiểu lặn lội đường xa đi lạc ít nhất đã ba ngày.

Hoắc Nhiễm Nhân không muốn để ý tới Kỷ Tuân.

Nhưng nghiêm túc lái xe được nửa phút, cậu vẫn không nhịn được mà liếc sang ghế phụ.

Liếc xong lập tức hối hận.

Kỷ Tuân rõ ràng đang nhắm mắt, lại giống như là dùng da thịt cảm ứng được tầm mắt của cậu, ngay lúc cậu liếc mắt lại đây, chuẩn xác nhếch miệng, bắt đầu lảm nhảm tiếp: "Nếu biết phải lên núi tìm kiếm với cảnh sát, lúc ra ngoài phải lái cái xe dã ngoại lại đây, không có việc gì còn có thể ăn một bữa cơm ngủ một giấc, đúng không?"
"..."

Hoắc Nhiễm Nhân bật xi nhan.

"Làm gì?" Kỷ Tuân có lỗ tai rất nhạy bén, "Huyện Cửu Hà đi thẳng là tới, không cần rẽ ngang."

"Tìm thị trấn, ăn cái gì nóng hổi, nghỉ ngơi một tiếng rồi đi tiếp." Hoắc Nhiễm Nhân lời ít mà ý nhiều.

"Có thể báo cáo chi trả không*?" Kỷ Tuân chỉ quan tâm chuyện này. (Kiểu báo cáo với cấp trên để thanh toán các khoản tiền tạm ứng ấy)

"Có." Hoắc Nhiễm Nhân không muốn nói nhiều dù chỉ một chữ.

Bên trong buồng xe an tĩnh một giây, một giây sau, một tiếng hừ lạnh vang lên, Kỷ Tuân vẫn nhắm hai mắt, chắp hai tay sau ót, bắt chước cái giọng khàn đục của cục trưởng Chu:

"Còn ăn cơm, cậu tưởng mình đang đi dùng công quỹ đi du lịch ăn cơm thuê khách sạn chắc? Các đơn vị khác có thể tàm tạm là tốt lắm rồi! Cái gì? Lên núi tìm kiếm, núi to đùng như thế, chỗ nào mà chẳng ăn miếng bánh bao nghỉ ngơi một giấc được, còn tưởng mình là con gái mới lớn đấy, ăn ngủ đều phải dùng mành che rồi lấy ổ khóa khóa lại?! Người tuổi trẻ bây giờ, không biết chịu khổ gì cả, nhớ chúng ta năm đó —— "
"..."

Hoắc Nhiễm Nhân hít một hơi thật sâu.

Cậu chưa bao giờ có tật xấu nổi điên trên đường, nhưng bây giờ thật sự cảm thấy chính mình lập tức có thêm tật xấu rồi ——

"Được rồi." Kỷ Tuân đột nhiên nói, "Dừng xe trên làn đường khẩn cấp phía trước đi."

Hoắc Nhiễm Nhân không biết Kỷ Tuân lại muốn làm gì, nhưng cậu dừng lại, lúc này dừng xe, tỉnh táo một chút, không có gì không ổn.

Kỷ Tuân cởi dây an toàn, xuống xe, lượn một vòng, vòng sang phía Hoắc Nhiễm Nhân gõ cửa sổ xe.

Hoắc Nhiễm Nhân không rõ vì sao, hạ cửa xe xuống nhìn Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân bày ra động tác rất chi là ga lăng: "Em giai cảnh sát, cả ngày hôm nay vất vả cho em rồi, tiếp theo đây cứ yên tâm giao cho tôi đi, chờ em nghỉ ngơi tỉnh lại, bảo đảm đã đến nơi."

*

9 giờ tối, hai người đến huyện Cửu Hà, thời điểm tiến vào trong huyện còn bị chặn xe, phải kiểm tra chứng minh thư, còn phải mở cốp xe.
Đây là một huyện thành nhỏ không khác gì so với các huyện thành nhỏ khác, diện tích nhỏ, kinh tế lạc hậu, không có nhiều người trẻ, công an huyện quanh năm suốt tháng gần như chỉ xử lý mấy chuyện vặt vãnh như hàng xóm cãi nhau, nếu như xảy ra vụ án lớn, vậy thì hay rồi, hay vô cùng luôn, ngày này qua tháng nọ, đều có người bàn tán sôi nổi.

Bởi vì trước đó cảnh sát Liễu Thành đã đến hỏi thăm một lần, dì của Mạc Nại cũng không quá bỡ ngỡ mà tiếp đãi hai người Kỷ Tuân.

Những chuyện trong nhà Mạc Nại có hơi mất mặt, nhưng không biết có phải bởi vì khá là kỳ dị hay không, mà người dì này kể lại cứ như chia sẻ kinh nghiệm cuộc đời, sống động như thật, không chút ghét bỏ.

Những năm đó bố mẹ của Mạc Nại hút chích ma túy, theo như lời của dì hắn, do người chị bê tha của bà chích ma túy trước, sau đó lại dụ dỗ chồng mình chích theo.
Hai người bởi vì hút chích ma túy, gia đình túng quẫn, có một lần bởi vì không đủ tiền mua ma túy, bố của Mạc Nại đã cầm dao đi cướp, lỡ tay sát hại chủ hộ, vì vậy bị bắt giữ rồi xử tử hình.

Chồng chết, mẹ của Mạc Nại bị dọa sợ mà cai nghiện, buôn bán nhỏ lẻ mấy năm, lại chê quá mệt —— theo lời dì bảo thì là loại trời sinh hết ăn lại nằm —— thế là chuyển sang bán dâʍ.

"Bà già sắp sáu mươi đến nơi rồi còn làm chuyện như vậy, đáng đời gặp báo ứng." Dì hắn liên tục nhấn mạnh câu nói này đến mấy lần, lại tiếp tục nói đến cái chết của mẹ Mạc Nại.

Cũng không khác gì chuyện trong phim, tiền chơi gái vốn là 50 tệ, nhưng khách làng chơi chỉ đưa 40, trong lúc cãi vã thế là gϊếŧ người luôn.

Lúc đầu nghe kể chỉ có Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân, nhưng dì của Mạc Nại kinh doanh quán cơm, giọng rất lớn, vừa cất tiếng đã như luyện giọng trên sân khấu rồi, nửa con phố đều nghe thấy hết.
Thế là qua một lát, sạp hàng của dì Mạc Nại đã ngồi đầy người.

Nếu như không phải các ông các bà ăn no hết rồi, chỉ đến ngồi nghe mà không gọi món, Kỷ Tuân còn tưởng đây là chiêu trò thu hút khách hàng cơ.

Những người này tuy rằng không gọi món, nhưng cũng chẳng ngồi nghe không, dùng giọng điệu hiểu rõ nội dung câu chuyện mà bàn tán sôi nổi:

"Thằng nhóc Mạc Nại ấy à, khi còn bé trông lanh lợi lắm, không nghĩ tới nhỏ thì thông minh mà lớn lên lại sa đọa như vậy."

"Các cụ đã nói rồi, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của chuột thì biết đào hang, tôi thấy Mạc Nại có kết cục này, cũng nằm trong dự liệu cả thôi."

"Khổ vẫn là bố Mạc Nại khổ, vốn là thanh niên đàng hoàng, lại bị mẹ Mạc Nại dụ dỗ chích ma túy, cửa hàng không mở, nhà đất mất hết, cuối cùng, chính mình cũng bị chôn vùi."
"Sao vợ nghiện trước chồng nghiện sau thế nhỉ? Bình thường đều là chồng nghiện trước, sau đó lôi kéo vợ nghiện theo?"

"Nói thế này là bị rập khuôn rồi. Đúng là sau khi kết hôn, đàn ông hại đàn bà nhiều hơn đàn bà hại đàn ông nhiều, nhưng mẹ Mạc Nại xinh lắm, vừa dính lấy bố nó là bố nó lập tức trở nên thần hồn điên đảo, không rõ phương hướng."

"Cho nên mới nói, chữ sắc là con dao treo trên đầu, trước gϊếŧ đàn ông sau gϊếŧ đàn bà, là người đều sẽ chạy không thoát."

Thời điểm nói ra câu này, cả sảnh đường reo hò khen hay, người người vỗ tay vang dội.

Ông cụ nói chuyện còn rất khiêm tốn, chắp tay nói: "Mọi người khách sáo, khách sáo quá, đọc nhiều hai quyển sách mà thôi, không có gì cao siêu cả."

Hiện trường ồn ào như đang bình thư* thế này, hai người Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân cũng không thoát được.
*Bình thư là một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài sẽ dùng quạt, khăn làm đạo cụ

Bác gái bác trai ở xung quanh vỗ vai bọn họ: "Thằng nhóc này đẹp trai thế, có bạn gái chưa? Chưa à? Vậy thì phải cẩn thận, tuyệt đối đừng để phụ nữ xấu xa lừa gạt —— "

Phụ nữ xấu thì không có.

Nhưng đàn ông xấu sợ là có...

Hai người cầm lòng không đậu mà liếc nhau một cái, trong nháy mắt hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì, lập tức cùng nhau đảo mắt, nhìn sang nơi khác.

Chuyện đã kể xong, sạp hàng ăn tối cũng nên dọn.

Dì của Mạc Nại đẩy sạp hàng ra về.

Nhưng bàn ghế công cộng, cho nên các cô các bác vẫn ngồi tại chỗ cắn hạt dưa nhả vỏ. Đột nhiên nói:

"Nói xem sao cô em gái này lại ghét chị mình thế nhỉ? Lời trong lời ngoài, đều hận không thể quật xác người ta lên lấy roi đánh."
"Chậc, còn có thể có lý do gì, nhất định là chị gái xinh đẹp, cô ta không bằng chị, khi còn trẻ đã bị chị gái cướp mất người đàn ông của mình."

"Nói tóm lại, chuyện này tôi không tin."

"Tôi cũng không tin, làm em gái sẽ có phiến diện."

"Nào, chúng ta tự mình đi hỏi thăm, đi đi."

Những người khác đều rời đi, chỉ còn lại Hoắc Nhiễm Nhân cùng Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân chậm rãi ăn xong miếng vằn thắn cuối cùng, nói với Hoắc Nhiễm Nhân: "Em còn nói tôi giỏi bịa chuyện —— cao thủ ẩn mình chốn dân gian, các cô các bác đâu chỉ biết chém chuyện xưa, còn biết phân tích, còn có tinh thần trinh thám hơn cả tôi nữa mà."

Hoắc Nhiễm Nhân: "Khả năng Mạc Nại trốn ngục ra ngoài báo thù gϊếŧ mẹ là rất thấp."

"Đâu chỉ rất thấp." Kỷ Tuân, "Tôi thấy là tuyệt đối không thể. Bản thân Mạc Nại đã từng bị phán quyết, biết rõ quy trình, cho dù hắn vượt ngục thành công, tôi nghĩ hắn không thể tự tin chính mình có thể dựa vào mỗi một khẩu súng lục, ngàn dặm đơn độc chạy tới gϊếŧ tên khách làng chơi đã bị cục cảnh sát bắt lại —— nhưng lời này sợ là cảnh sát nơi đây không quá thích nghe. Bên trên núi hẳn là sẽ không có tiến triển gì, nơi đó đã là hy vọng cuối cùng của bọn họ rồi. Chỉ cần nhìn cái kiểu ba bước một trạm năm bước một đồn khi chúng ta vào đây cũng biết, bọn họ đang hận không thể đào ba thước đất cũng phải đào được người ra."
"Đổi hướng điều tra đi." Hoắc Nhiễm Nhân nói.

Nếu đường này đã không thông, tất nhiên cần phải đổi đường khác.

"Đương nhiên, đương nhiên." Kỷ Tuân nói, anh suy nghĩ một lát, đưa ra vấn đề, "Lúc trước Mạc Nại phạm tội cưỡиɠ ɠiαи, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

-----------------------------------