Đêm mùng một bình yên vô sự trôi qua, đợi đến ngày mùng 9 tháng 2, khi trời vẫn còn mờ sương, Kỷ Tuân buồn bực ngán ngẩm cả đêm trong xe bỗng nhiên nhìn thấy có một bóng người xuất hiện trong camera.
Bóng người màu xám, chỉ chiếm một góc máy quay, khi trời còn chưa tỏ, bóng xám tựa như sương mù giữa bầu trời ngưng kết thành thực thể, nặng nề bám lấy một góc màn hình.
Kỷ Tuân ngồi ngay ngắn lại trên ghế lái, từ nhìn nghiêng chuyển sang nhìn thẳng camera.
Cái bóng biến mất lại xuất hiện. Thời điểm nó xuất hiện một lần nữa đã nằm chính giữa camera, trước bia mộ của Kỷ Ngữ.
Lúc này máy quay đã chiếu ra toàn cảnh của cái bóng.
Một người mặc áo khoác xám, đội mũ bóng chày, trong tay cầm một bó hoa cúc nhỏ, ngồi xổm xuống trước bia mộ.
Mũ bóng chày màu đen che đi tầm nhìn của máy quay, hoàn toàn che khuất dáng ngời mặc áo khoác xám, chỉ có thể nhìn thấy tàn thuốc lúc cháy lúc tắt kẹp giữa tay hắn.
Anh đóng lại máy tính, kết nối hình ảnh trong CCTV với điện thoại, sau đó nhanh chóng đi về nghĩa trang.
Mà ngay khi anh mới vừa vọt qua nghĩa trang còn chưa mở rộng cửa, ống kính của camera bỗng nhiên lay động, sau đó, một gương mặt nham hiểm lạnh lùng xuất hiện trong ống kính, hắn hơi híp mắt, hai mắt nheo giống như hai lưỡi dao thẳng băng, xuyên qua ống kính bắn thẳng vào Kỷ Tuân.
Mạnh Phụ Sơn.
Một phút ngắn ngủi, hắn đã phát hiện camera giấu trong bụi cỏ!
Sau đó ống kính lay động kịch liệt, màn hình điện thoại trực tuyến của anh xuất hiện cỏ dại trong điểm đến, sau đó là một đôi đế giày có họa tiết dữ tợn —— đế giày của Mạnh Phụ Sơn.
Đế giày chỉ xuất hiện chớp nhoáng hai lần.
Khoảnh khắc nó đạp mạnh xuống dưới, Kỷ Tuân dường như còn nghe thấy tiếng vỡ nát của ống kính, tay anh không tự chủ mà run rẩy, giống như bị cách không gian đạp lên, sau đó anh nhìn màn hình đen thui mà mắng một tiếng: "Đáng chết!"
Ống kính bị giẫm hỏng rồi!
Kỷ Tuân lập tức kết nối với tín hiệu vô tuyến khác. Tối hôm qua ngoại trừ đặt máy quay trong bụi cỏ, xuất phát từ tâm thái lo trước khỏi hoạ sau, anh còn đặt một cái loa không dây nhỏ.
Anh nói chuyện với Mạnh Phụ Sơn thông qua loa nhỏ: "Tàu thuyền thuận sông, gió yên sóng lặng, đúng là khẩu hiệu tà giáo quê mùa, Mạnh Phụ Sơn, đây chính là bí mật nhỏ Đường Cảnh Long không muốn người khác biết được mà cậu đã ám chỉ cho tôi sao?"
Chậc, thật sự không có gì bất ngờ, có lẽ Mạnh Phụ Sơn lại đạp một cước, đạp vỡ loa rồi.
Mà lúc này, Kỷ Tuân đang chạy về đích lại mỉm cười quái lạ.
Con người là chủng tộc biết học tập, người thông minh càng có năng lực học tập xuất chúng hơn người, lần đầu tiên trước khi giẫm nát thiết bị điện tử Mạnh Phụ Sơn còn phải liếc mắt quan sát, nhưng trong lần hành động ngắn ngủi thứ hai, không hề nghi ngờ mà tiếp tục hành động, hơn nữa còn đơn giản hoá kinh nghiệm thành công của lần đầu tiên.
Nói cách khác, lúc này Mạnh Phụ Sơn đến nhìn cũng không buồn nhìn, trực tiếp giẫm nát loa.
—— Vậy thì càng tốt, một bước giẫm vào trong rọ của anh.
Kỷ Tuân chạy đến hiện trường.
Mạnh Phụ Sơn mặc áo khoác xám quả nhiên không đi, không chỉ không đi, cơ thể của hắn hình như còn cứng ngắc ở nơi Kỷ Tuân đặt loa.
Kỷ Tuân không chạy, hai tay đút túi, nhàn nhã đi bộ, dễ dàng vượt qua mấy bậc thang cuối cùng, đi đến bên cạnh Mạnh Phụ Sơn.
Anh vỗ vai Mạnh Phụ Sơn từ phía sau.
Thời điểm vỗ xuống, anh còn ngẫm lại lần gặp mặt của hai người bên trong hẻm nhỏ khi trước.
Khi đó Mạnh Phụ Sơn cũng ở sau lưng anh, chầm chậm xuất hiện từ trong bóng tối.
Tuy rằng hơi muộn một chút —— Mà quân tử báo thù, mười năm không muộn đâu nhỉ?
Một luồng gió kéo tới.
Mạnh Phụ Sơn trực tiếp giơ chân đá ra đằng sau, giống như ngựa cong móng, mà nếu như Mạnh Phụ Sơn là một con ngựa, vậy con ngựa này tuyệt đối là loại tính tình hung hăng nhất.
Đầu óc suy nghĩ miên man cũng không ảnh hưởng đến phản xạ của Kỷ Tuân, anh cấp tốc lùi lại, khiến Mạnh Phụ Sơn đang hành động không tiện đá hụt.
Đối phương đương nhiên hành động không tiện —— dù là ai đã đạp phải keo siêu dính, bị dính trên mặt đất không thể động đậy, hắn đều chắc chắn sẽ hành động không tiện.
Bởi vậy có thể thấy được, chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người.
Kỷ Tuân lùi lại hai bước lập tức xông lên, anh duỗi tay về phía hông, khẽ hô một tiếng: "Cẩn thận, súng!"
Mạnh Phụ Sơn cứng người trong nháy mắt, nhưng lập tức hắn làm ra phản ứng kịch liệt hơn, chỉ thấy hắn vùng vẫy mãnh liệt, cuối cùng cũng tách được keo siêu dính trên đế giày!
Trong chớp mắt, Kỷ Tuân cũng lấy ra xịt phòng sói giắt trên hông, phun hai lần lên mặt Mạnh Phụ Sơn.
Mạnh Phụ Sơn không kịp đề phòng, bị phun đầy mặt, hắn nhất thời nheo mắt lại, ho khan mãnh liệt, thuốc lá vẫn luôn cắn trong miệng lúc này cũng rơi trên mặt đất.
"Đệt!"
Hắn tức giận mắng một tiếng, nhưng Mạnh Phụ Sơn cuối cùng cũng coi như thoát khỏi trói buộc tuyệt không có ý bó tay chịu trói, trực tiếp quay người, một bước nhảy qua ba bậc thang, muốn chạy trốn khỏi nghĩa địa.
Kỷ Tuân ngay lập tức hét lên: "Hoắc Nhiễm Nhân, giúp tôi bắt lấy hắn!"
Nhưng chẳng qua chỉ là một phát súng giả mà thôi.
Mà hành động của Mạnh Phụ Sơn phía trước quả nhiên do dự, hai mắt bị phun trúng xịt phòng sói trở nên đỏ chót, ngay cả phân rõ phương hướng con đường cũng gian nan chứ đừng nói đến quan sát xung quanh có người mai phục hay không!
Chính vào lúc này, Kỷ Tuân từ phía sau đuổi tới, dựa vào xung lực nhảy xuống, trực tiếp kìm Mạnh Phụ Sơn trên mặt đất!
Mạnh Phụ Sơn giãy dụa kịch liệt!
Thật ra Kỷ Tuân có chút không đè ép được Mạnh Phụ Sơn, cơ thể đã bỏ bê ba năm, nếu so với những người luôn đánh đấm ở tiền tuyến như Mạnh Phụ Sơn hay Hoắc Nhiễm Nhân căn bản là không có bao nhiêu khả năng thắng.
Nhưng cũng may, khác biệt lớn giữa con người cùng động vật chính là biết học cách sử dụng công cụ —— mà khác biệt lớn giữa con người cùng con người chính là, có thể sử dụng công cụ chính xác hay không.
Kỷ Tuân móc ra còng tay plastic mua ở ven đường, trực tiếp khóa lại Mạnh Phụ Sơn.
Anh một lần nữa nhắc đến Hoắc Nhiễm Nhân, Hoắc Nhiễm Nhân ngày hôm nay luôn bị anh mượn dùng: "Còng tay đến từ em giai cảnh sát của tôi đấy, ngoan ngoãn đi."
Mạnh Phụ Sơn dần dần thôi không giãy dụa nữa. Thật ra chỉ cần hắn lại giãy mạnh thêm một lát, hắn sẽ phát hiện, còng tay plastic phát ra tiếng vang giòn giã, trực tiếp vỡ tan tành.
Vẫn là câu nói kia, chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người.
Người khởi xướng Kỷ Tuân thảnh thơi thầm nghĩ.
Một lúc sau, Mạnh Phụ Sơn cười khẩy: "Kỷ Tuân, tôi nghĩ cậu tìm tôi là muốn nói chuyện của Đường Cảnh Long."
Kỷ Tuân điềm đạm đáp lại: "Đúng thế."
Mạnh Phụ Sơn: "Dùng phương thức này?"
Kỷ Tuân: "Không bằng cậu lấy dao lắc lư trước mặt tôi lúc trước."
"Là lấy ánh dao lắc lư trước mặt cậu." Mạnh Phụ Sơn cắn răng sửa lại, "Kỷ Tuân, đấu thì đấu, dùng keo siêu dính cùng xịt phòng sói, thủ đoạn của cậu càng ngày càng đàn bà."
"Thủ đoạn còn phân đàn ông đàn bà làm gì." Kỷ Tuân mỉa mai, "Đừng để người ta cười cậu càng ngày càng thua thảm —— Hơn nữa, điểm lợi hại của tôi chẳng lẽ ở chỗ tôi có thể đánh thắng chắc?"
Mạnh Phụ Sơn giữ yên lặng.
"Như vậy chúng ta có thể bắt đầu nghiêm túc rồi?" Kỷ Tuân hỏi.
"Đừng có nói nhảm nhiều như vậy." Mạnh Phụ Sơn đáp lại.
Ngày hôm nay Mạnh Phụ Sơn táo bạo hơn lần trước nhiều, nghĩ cũng rõ, ưu khuyết đổi chỗ, bây giờ người khác là dao phay, hắn là thịt cá, hắn đương nhiên không thể ung dung như trước.
"Vậy thì nói đơn giản thôi. Liên quan đến chuyện cậu đã từng nói 'Đường Cảnh Long không đơn giản' —— thật ngại quá, tôi không ngu như bò chạy đi tự mình nhọc lòng điều tra, vậy quá mệt, nhưng thông qua suy luận cũng có thể đoán được tám, chín phần.
"Đường Cảnh Long có tài trợ cho một đối tượng tên Hứa Tín Nhiên, là bác sĩ, ham mê đánh bạc. Thời điểm hắn đối diện với thẩm vấn của cảnh sát đã có định liệu trước, dẫn dắt phương hướng điều tra sang bên hiến tạng. Hắn khai nhận chỉ cầm dao phẫu thuật một lần, toàn bộ ca phẫu thuật từ đầu đến cuối đều có thể điều tra rõ ràng, trong sạch thanh bạch, chuyện không hợp pháp duy nhất chính là Đường Cảnh Long nhận hối lộ.
"Nhưng điểm này không có cách nào giải thích tại sao Đường Cảnh Long phải không ngừng cho hắn tiền.
"Hơn nữa cậu ám chỉ, Đường Cảnh Long nhất định là tiểu boss thần bí bại hoại, vậy màn kịch của Hứa Tín Nhiên có thể giải thích như thế này, chủ động tung ra một điểm đáng ngờ, sau khi cảnh sát điều tra vụ án liên quan đến điểm đáng ngờ kia sẽ phát hiện vụ án không có vấn đề gì, tất nhiên sẽ không tiếp tục điều tra sâu hơn, mà sẽ quyết định chuyển đổi phương hướng.
"Như vậy bọn họ trái lại có thể ẩn giấu bí mật tốt hơn.
"Bí mật này chính là —— bọn họ quả thật có tham gia buôn bán nội tạng.
"Dù sao sau khi điều tra phát hiện không có vấn đề so với không điều tra nhưng trước sau ôm ấp suy đoán cùng nghi ngờ không rõ càng khiến người ta lo lắng không thôi.
"Cho nên Mạnh Phụ Sơn, cậu muốn nói tổ chức tà giáo thần bí hư hư thực thực tôn thờ Ma Tổ kia là một đường dây buôn bán nội tạng hoàn chỉnh? Đường Cảnh Long giật dây các hoạt động như mang thai hộ, làm người giao dịch trung gian, mà Hứa Tín Nhiên lại phụ trách phẫu thuật phi pháp?"
Nói một chuỗi dài như vậy, Kỷ Tuân vẫn rất bình tĩnh.
Tội ác luôn tồn tại.
Thế giới này chỉ cần có ánh sáng, vậy nhất định cũng có tối tăm.
"Vậy thì thế nào? Liên quan gì đến cậu?" Kỷ Tuân hỏi ngược lại Mạnh Phụ Sơn, "Liên quan gì đến Kỷ Ngữ?"
Mạnh Phụ Sơn cúi đầu không đáp.
Kỷ Tuân nhìn người bị chính mình đè trên đất, đột nhiên nhìn thấy dây chuyền dao động trên cổ hắn, ảnh chân dung bé trai bằng kim loại, dây chuyền xuyên bình an kết.
Trong lúc vật lộn khi nãy, sợi dây chuyền vốn được Mạnh Phụ Sơn giấu trong áo rơi ra.
Đây là Kỷ Ngữ tự mình làm.
Anh một cái, Mạnh Phụ Sơn một cái.
Có lẽ là tâm ý của Kỷ Ngữ dành cho các anh trai.
Anh hiểu Mạnh Phụ Sơn.
Bởi vì cái chết của Kỷ Ngữ cùng Mạnh Phụ Sơn trở mặt với chính mình, nhiều năm qua, vẫn cứ luôn vì Kỷ Ngữ mà kéo dài.
Bọn họ cũng không phải trở mặt ngay từ đầu.
Năm đó sau khi xảy ra chuyện, anh bị cục cảnh sát mang đi điều tra, đợi đến khi xóa bỏ hiềm nghi, bước ra khỏi cục cảnh sát, anh nhận được tin nhắn, mệt mỏi phờ phạc tới gặp Mạnh Phụ Sơn.
Sau đó bọn họ hợp tác.
Bọn họ có chung vết thương, có chung mục đích. Khi đó bọn họ đều tin tưởng chuyện của Kỷ Ngữ không có đơn giản như vậy, cho nên bọn họ dắt tay điều tra, tìm được... Người kia, bạn trai của Kỷ Ngữ khi học đại học.
Bất đồng bởi vậy mà sinh ra.
Đối với người pháp luật không thể phán xử, Kỷ Tuân để dao xuống, còn Mạnh Phụ Sơn lại cầm dao lên.
Hai người từ đây mỗi người một ngả.
"... Cũng gần rõ ràng rồi." Hoảng hốt thoáng qua, Kỷ Tuân nói, "Từ bỏ đi. Kỷ Ngữ đã chết ba năm. Người sai không phải em ấy." Anh nhắm mắt lại, lời giấu trong tim, còn là thịt đẫm máu, bị anh cắt xuống, nói ra, "Không phải em ấy, là tôi, là tôi không chăm sóc tốt em gái ruột của mình. Tôi tự nhận là có thể nhìn thấu tất cả câu đố, lại không nhìn thấy tội ác vụng về phát sinh trên người Kỷ Ngữ. Cậu còn gì bất mãn, cứ tới tìm tôi. Đừng lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh nữa, càng đi càng xa rồi."
"Kỷ Tuân, cậu đã đoán được đến mức này." Mạnh Phụ Sơn nói, "Nhưng không nghĩ tới sao?"
"Nghĩ tới gì?"
"Tiểu Ngữ từ nhỏ tim đã không tốt lắm đúng không."
"... ?"
"Cạch" một tiếng, còng tay nhựa bị Mạnh Phụ Sơn giãy giụa vỡ ra, Kỷ Tuân trực tiếp bị hất tung trên mặt đất, Mạnh Phụ Sơn chạy trốn vài bước đã biến mất trong bụi cây xanh của nghĩa trang.
Kỷ Tuân ngồi nguyên chỗ cũ tỉnh táo một lát, sau đó anh đứng lên, quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Chu sa trên mộ của em gái có một nét bút viết nguệch, nét bút nguệch kia, giống như một giọt nước mắt vấn vương không rơi xuống, đọng lại bên má trắng nõn của em, xa xôi nhìn anh.
Kỷ Tuân khó khăn nhìn sang chỗ khác, gạt bỏ choáng váng trong đầu, rời khỏi nghĩa trang.
Anh một lần nữa nhảy qua lan can sắt của nghĩa trang —— từ tối hôm qua đến giờ, anh ra vào nghĩa trang bốn chuyến, mà cửa lớn của nghĩa trang chưa một lần mở ra.
Anh lầm bầm một câu như vậy, xa xa nhìn thấy xe của mình, muốn lấy chìa khóa xe mở cửa, lại chỉ sờ được khoảng không, chìa khóa vẫn còn cắm trên ổ, may mà thời gian còn sớm, chưa có ai tới, không bếch luôn cái xe này đi.
Kỷ Tuân mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, đúng lúc sờ lên chìa khóa, một bàn tay sờ lên cổ anh từ phía sau.
Ghế sau có người.
Anh liếc về phía sau thông qua gương chiếu hậu, nhưng không thấy rõ người tới là ai, chỉ nhìn thấy bàn tay đặt lên cổ anh, một đôi tay rất đẹp.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da mềm mại, ngay cả móng tay cắt ngắn cũng chứa đựng ánh sáng lộng lẫy mê người giống như trân châu sò biển.
Người này cuối cùng cũng ngả về phía trước, ngửi cơ thể của anh.
Đối phương sát lại quá gần, Kỷ Tuân cảm thấy em ấy không phải đang ngửi mùi trên người mình nữa, mà đang ngửi mạch đập của chính mình, hoặc là ngửi máu tươi chảy xuôi dưới da thịt, xuyên qua da dẻ, cắn nuốt cả người anh.
Anh dựng thẳng lông tơ giống như bị kích ứng.
"Ngân Song Sư." Vài giây sau, người này lên tiếng, giống như đang mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ Kỷ Tuân, bàn tay giữ cổ anh, vừa nguy hiểm vừa ám muội, "Người anh gặp trong hẻm nhỏ, có liên quan đến em gái anh?"
Trái tim căng thẳng của Kỷ Tuân giãn ra, giãn đến một nửa, một tiếng cười lao ra khỏi lồng ngực anh:
"Hoắc Nhiễm Nhân, em thật sự là —— quá kích thích."
----------------------------