"Ưm —— "
Lại một tiếng rêи ɾỉ mập mờ.
Kỷ Tuân thu lại ánh mắt đang nhìn Hoắc Nhiễm Nhân, anh nhìn chằm chằm gạch sứ trong phòng tắm, khẽ hỏi: "Luyện Phán Phán năm nay đủ 15 tuổi chưa?"
Bé gái từ 14 tuổi đổ xuống, bất luận là có tự nguyện hay không, một khi phát sinh quan hệ đều quy thành cưỡng bức, buộc phải kết án.
Nhưng khi đã đủ mười lăm tuổi, tình huống này sẽ không còn tồn tại nữa, dựa theo dáng vẻ của Luyện Phán Phán mà bọn họ nhìn thấy, người đàn ông cách vách có lừa gạt dụ dỗ hay không thì chưa biết, nhưng ít nhất không phải cưỡng bức.
Hoắc Nhiễm Nhân: "Đủ."
Sau hai câu thừa thãi lại rất nghiêm túc, hai người đều không nói gì nữa.
Kỷ Tuân chờ Hoắc Nhiễm Nhân rời đi, Hoắc Nhiễm Nhân có lẽ cũng đang chờ anh rời đi.
Vì vậy hai người ai cũng không rời đi.
Trong thời gian ngắn, Kỷ Tuân bắt đầu suy nghĩ bay bổng:
Anh và Hoắc Nhiễm Nhân đều là GAY.
Đều tuổi trẻ, đều nhiệt tình như lửa, đều có nhu cầu sinh lý bình thường.
Còn đều suýt chút nữa tiến hành bước cuối cùng với nhau vào hai mươi mấy ngày trước.
...
Bọn họ mới chỉ biết nhau hai mươi mấy ngày thôi đấy.
...
Cũng may, cách vách là nam nữ, có thể bình tĩnh nghe xong.
Nếu như là nam nam...
Ừm...
Hoắc Nhiễm Nhân vẫn không di chuyển, Kỷ Tuân quyết định chính mình đứng dậy rời đi: "Cậu nghe đi, tôi ra ngoài."
Hoắc Nhiễm Nhân yên tĩnh dựa vào tường, nghe tiếng nghiêng đầu.
"Sợ không khống chế được?"
Ngay cả lời nói cũng sắc bén hơn. Kỷ Tuân nghĩ, trả lời:
"Đây không phải là vấn đề sợ hay không, đây là vấn đề có cần thiết hay không, nghe chuyện 18+ còn cần hai người cùng xem à?"
"Kiên trì là mỹ đức, phá án dùng quy tắc." Hoắc Nhiễm Nhân hơi cong khóe miệng, nói rất nghiêm túc, nụ cười lại ẩn chứa khiêu khích, "Đừng sợ, có ở lại thì cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đâu."
Cậu nói xong lại nghiêng đầu, mái tóc đã ướt đẫm nhẹ lắc, một giọt nước bắn lên trên ngón tay Kỷ Tuân.
Trên người chỗ nào cũng lạnh, chỉ có giọt nước này, dính nhiệt độ của cơ thể, khiến anh nóng lên.
Anh nhìn chằm chằm ngón tay, nhất thời có chút hoài nghi, là Hoắc Nhiễm Nhân bình thường bị mình bắt nạt nhiều quá nên lúc này cố ý tích góp đáp trả...
Trong nháy mắt do dự, đi cũng không được, không đi cũng không xong, may mà tiếng nước cách vách ngừng lại, chiến đấu kết thúc rồi.
Kỷ Tuân thở ra một hơi.
Có thể xem như xong rồi.
Hai người ra khỏi trong phòng tắm, vào trong phòng ngủ, dán lên mép tường tiếp tục nghe, cách vách vẫn đang nói chuyện.
Bởi vì không còn tiếng nước che lấp, lúc này âm thanh rõ hơn rất nhiều.
Gã trung niên đang dỗ dành Luyện Phán Phán:
"Muộn rồi, mau ngủ đi. Đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng nhiều chuyện, em còn nhỏ, cứ học hành cho tốt là được. Chuyện của người lớn đừng xen vào, chờ em tốt nghiệp cấp ba rồi sẽ được tự do, bọn họ cũng không quản được em nữa."
"Còn ba năm nữa, thật dài." Luyện Phán Phán oán giận.
"Rất nhanh thôi, chỉ cần em tốt nghiệp cấp ba thi lên đại học, học phí, sinh hoạt phí chú đều cho em hết, như vậy em có thể hoàn toàn thoát khỏi bọn họ, có được không?"
"Thật sao?"
"Chú đã khi nào lừa em chưa?"
"Vậy thứ em muốn đâu? Lần trước chú đã hứa mua túi Chanel trong bộ sưu tập mùa thu mới ra mắt cho em mà." Luyện Phán Phán lại nói.
"Có mang có mang đây. Nào, xem túi đi, xem xong phải ngủ, nếu không ngày mai lại thiếu ngủ —— với cả, nhất định phải học tập thật giỏi, biết không?"
"Này, chú bắt đầu dài dòng hơn cả mẹ em rồi đấy, còn thế nữa em sẽ đá chú đi tìm người khác. Chuyện thành tích, mẹ em không biết, chẳng nhẽ chú lại không biết chắc? Thành tích của em không ổn định, cao thấp thất thường, là —— lừa bà ấy thôi."
Thiếu nữ cười giống như chuông bạc vang lên, mỗi một lần lay động trong trẻo đều bao hàm ác ý.
"Em chính là thích nhìn dáng vẻ bà ấy lo âu sốt ruột về thành tích của em."
Sau lời này, một trận sột soạt vang lên, đại khái là tiếng mở quà, sau đó không còn thanh âm nào khác.
Hoắc Nhiễm Nhân mở cửa sổ liếc mắt nhìn ban công, cách vách đã tắt đèn.
Cậu bước lên lan can của ban công, nhảy qua.
Người này hành động quá dứt khoát, Kỷ Tuân cũng không kịp nhìn thấy cậu nhảy qua như thế nào. Nhưng khi nhảy trở về, Kỷ Tuân nhìn thấy.
Trăng khuyết như câu, màn đêm điểm xuyết đầy trời ánh sao lấp lánh.
Người bên ngoài giẫm lên rồi lại nhảy qua lan can, giống như báo đen dưới ánh trăng, nhẹ nhàng thoăn thoắt, lặng lẽ rơi vào ban công.
Cậu cởϊ áσ khoác, đạp lên ánh sáng lấp lánh của mặt trăng cùng vì sao, đi tới.
Rất có hương vị của lén lút hẹn hò.
Kỷ Tuân đang ngồi vật vờ ở cuối giường cảm thán, từ một màn này, anh lại nhìn ra được mùi vị tình yêu trong phim điện ảnh.
Chủ yếu là nhan sắc, đã có nhan sắc lại chính nghĩa, ai bảo Hoắc Nhiễm Nhân xinh đẹp cơ chứ?
"Hai người cách vách đều lên giường rồi, hẳn là ngủ mấy tiếng rồi mới đi." Hoắc Nhiễm Nhân đi đến trước người Kỷ Tuân, "Lạnh không?"
Đương nhiên lạnh.
Không chỉ lạnh, còn ẩm ướt, rất không thoải mái.
Kỷ Tuân nhìn ống tay áo của Hoắc Nhiễm Nhân nghĩ.
Đây là chỗ ướt nhất trên người Hoắc Nhiễm Nhân, quần áo giống như bị rút mất xương, hoàn toàn mất đi gọn gàng thẳng tắp vốn có, bắt đầu uyển chuyển mềm mại đáng yêu, dính chặt lấy cánh tay của Hoắc Nhiễm Nhân.
Hoắc Nhiễm Nhân đã kéo ống tay áo lên trên, lộ ra một đoạn cổ tay mảnh khảnh, mà phần cánh tay, vẫn nằm dưới ống tay áo, như ẩn như hiện dưới tầng vải ướt đẫm, khe khẽ hít thở.
Hoắc Nhiễm Nhân đọc được đáp án trên mặt Kỷ Tuân, cậu nói tiếp: "Vừa hay, theo dõi tạm thời kết thúc. Chúng ta đều ướt hết quần áo rồi, cởi ra phơi khô rồi tắm rửa, nghỉ ngơi một lát."
"Nói cách khác..." Kỷ Tuân giải thích ẩn ý trong lời của Hoắc Nhiễm Nhân, "Công việc tạm thời kết thúc?"
"Đúng thế." Hoắc Nhiễm Nhân thoải mái đáp lại.
Áo khoác bị bỏ lên ghế sô pha ngay dưới điều hòa.
Hoắc Nhiễm Nhân đứng trước mặt Kỷ Tuân giơ tay cởi cúc áo, mới cởi được cúc áo đầu tiên, lại ngước mắt, lộ ra nụ cười.
"Quên hỏi, anh rất để ý đến quần áo của tôi, muốn nhìn dáng vẻ tôi cởϊ qυầи áo mặc đồ tắm không?"
Oa ——
Kỷ Tuân huýt sáo trong lòng.
Công việc kết thúc, Hoắc Nhiễm Nhân lại bắt đầu hưởng thụ vui vẻ đi trên dây thép.
Thời gian nghỉ hiếm có mà lại trả lời nghiêm túc khó tránh khỏi phá hư phong cảnh, Kỷ Tuân ngả ngớn nói: "Muốn chứ, muốn mặc cho tôi xem sao? Tôi sẽ cẩn thận thưởng thức."
"Có thể."
Hoắc Nhiễm Nhân đồng ý, lại chầm chậm yêu cầu:
"Trao đổi đồng giá, anh cũng mặc cho tôi xem."
*
Yêu cầu như thế Kỷ Tuân rất khó không đồng ý, dù sao quần áo của bọn họ đều ướt, chỉ có thể cởi ra, tiến vào đi tắm, đổi sang áo ngủ giống nhau của khách sạn bước ra.
Kỷ Tuân tắm trước.
Anh tắm xong đi ra, cả người mang theo hơi nước nóng bỏng ra khỏi phòng tắm, đổi người đi vào.
Đây là phòng đôi, trong phòng chỉ có một chiếc giường.
Kỷ Tuân chọn vị trí bên trái nằm xuống, đầu óc ở trong phòng khách sạn rong ruổi lại chần chừ giống như đám mây lang thang trên bầu trời, mãi đến khi cửa phòng tắm đóng kín một lần nữa mở ra, Hoắc Nhiễm Nhân cũng tắm xong ra ngoài.
Anh có thể cảm giác được ánh mắt của đối phương.
Ánh mắt của đối phương xoay chuyển một vòng dọc theo vị trí vạt áo của anh, lại nhìn về vị trí ngay bên cạnh anh.
Sau đó Hoắc Nhiễm Nhân đi tới.
Một bàn tay khớp xương rõ ràng chống lên giường, tiếp đó, trọng lượng vững chắc đè lên, Kỷ Tuân cảm giác được đệm giường lõm xuống rất rõ ràng.
Còn chút lông xù lên.
Là áo tắm của Hoắc Nhiễm Nhân, nó vượt qua ranh giới, cọ vào bắp chân của anh.
"Tiếp theo anh nghĩ như thế nào?"
"Nghĩ nó tiếp theo còn có thể kiêu căng đến đâu." Kỷ Tuân nhìn chằm chằm góc áo tắm kia mà trả lời.
"..."
"À ——" Kỷ Tuân tỉnh táo lại, kéo chủ đề lệch cả cây số quay về chính đạo, "Tôi thấy tiếp theo chúng ta không ngại tra biển số xe của chiếc BMW kia một chút, xem biển số xe là thuộc về ai. Sau đó lại điều tra quan hệ giữa hắn và Tân Vĩnh Sơ."
"Ừm." Hoắc Nhiễm Nhân tán thành, "Ba mẹ của Luyện Phán Phán không hề phát hiện ra?"
"Hẳn là vậy." Kỷ Tuân lạnh nhạt nói, "Ba mẹ như vậy cũng không ít. Nhìn thì giống như hết mực quan tâm con cái, thực ra lại chỉ vì 'nuôi con cho tốt' mà 'nuôi con cho tốt', bọn họ thực ra không quan tâm trong lòng con cái nghĩ gì, thực tế cũng không thèm để ý con cái đến cùng đang làm gì. Đừng nhìn bọn họ đăng ký nhiều lớp học thêm cho con cái như vậy thì nghĩ là họ quan tâm đến tương lai của con, đăng ký nhiều chẳng qua là nghĩ ném con vào lớp học thêm là sẽ có người thay mình trông con mà thôi."
Nên nói đều đã nói.
"Ngủ đi." Hoắc Nhiễm Nhân nói.
"?"
"Đàng hoàng ngủ." Hoắc Nhiễm Nhân bổ sung, còn nói, "Tiếc à?"
"Chuyện trong dự liệu sao lại tiếc được, nhưng mất hứng là thật, tôi còn tưởng rằng Hoắc đội đêm nay rất muốn tiếp tục hứng thú tán tỉnh cùng tôi cơ."
"Luyện Phán Phán không biết lúc nào sẽ về nhà, còn phải theo dõi."
"Đương nhiên." Kỷ Tuân, "Sắp xếp trình tự trực đêm đi, cậu ngủ trước hay là tôi ngủ trước?"
"Cũng chỉ có mấy tiếng, tôi trực là được, anh ngủ đi, có động tĩnh gì tôi gọi anh." Hoắc Nhiễm Nhân trả lời.
"Ga lăng quá." Kỷ Tuân nhíu mày, "Vậy tôi không khách sáo nữa."
Anh nằm xuống, gối đầu lên đệm gối mềm mại, nhưng không có nhắm mắt.
Ánh mắt anh bơi lượn trên trần nhà, dò xét từng đồ đạc trong phòng, cuối cùng rơi xuống người Hoắc Nhiễm Nhân đang ở bên cạnh.
Hoắc Nhiễm Nhân nghiêng người ngồi dựa vào đầu giường, một chân co lên, cánh tay đặt trên đầu gối.
Dưới tư thế này, đường cong rõ nét của cánh tay cùng cẳng chân đều lộ hết ra.
Ánh mắt của Kỷ Tuân không khỏi dừng lại trước cơ thể vô cùng xinh đẹp, là thành quả của rèn luyện nghiêm ngặt nhằm làm hài lòng chủ nhân của nó.
Anh nhìn mấy giây, mãi đến khi Hoắc Nhiễm Nhân bỗng nhiên nhấc tay, lấy bàn tay che lại mắt anh.
Ngón tay cái hơi lạnh của đối phương, dọc theo huyệt thái dương của anh, chậm rãi lướt xuống dưới.
"Tết năm nay tôi ở lại thành phố Ninh. Tôi sẽ trực ban, nhưng không phải ngày nào cũng trực ban."
"Lời mời này rất đẹp."
Kỷ Tuân từ trong kẽ hở ngón tay của Hoắc Nhiễm Nhân mà nhìn thấy được ánh đèn mông lung lay động.
Anh ngậm ý cười, nói: "Nhưng cậu ít nhiều gì cũng có chút hiểu lầm, tôi hiện tại không nhắm mắt không đi ngủ, không phải bởi vì tương tư đêm xuân, tận hưởng lạc thú trước mắt, mà là bởi vì... Thật ngại quá, tôi bị suy nhược tinh thần, giấc ngủ rất tệ, có người ở chung giường với tôi, tôi không có cách nào ngủ được."
Yên tĩnh ngắn ngủi.
Hoắc Nhiễm Nhân lạnh lùng rút tay về, xuống giường, đi đến sô pha, còn thuận tay tắt đèn.
"Cảm ơn." Kỷ Tuân thở dài một hơi.
Trong bóng tối, anh cuối cùng cũng coi như nhắm mắt lại.
Thân thể cùng tinh thần hình như đã thật sự sức cùng lực kiệt.
Một bàn tay vô hình tóm lấy linh hồn anh, chìm vào giấc mơ dưới làn nước đen ngòm, anh bị động đi lại trong mộng cảnh bị từng tầng từng tầng xám trắng bao phủ, mãi đến khi bàn tay tóm lấy anh biến mất, anh mới nhìn rõ xung quanh mình.
Phía trước là biển, một vùng biển rạt rào sóng trắng.
Bên bờ biển có một người đàn ông đang quỳ ở đó, hắn xách theo valy, thế nhưng valy đổ xuống bờ cát, bị cát vàng vùi lấp.
Người đàn ông này là đàn anh học cùng trường với Kỷ Ngữ, cũng là bạn trai của Kỷ Ngữ.
Đắc ý dào dạt vốn có trên gương mặt này biến mất, nó trở nên vặn vẹo, nước mắt giàn giụa, đầy mặt cầu xin: "Không... Không... Tha cho tôi... Tôi sai rồi... Tôi thật sự sai rồi... Tôi không nên đối xử với Tiểu Ngữ như vậy! Nhưng anh phải tin tôi... Tôi yêu Tiểu Ngữ..."
"Thật đó... Tin tưởng tôi... anh Tuân... Tôi yêu Tiểu Ngữ... Tôi hối hận rồi..."
Kỷ Tuân nhìn thấy bàn tay của chính mình.
Tay anh nắm dao, lưỡi dao để lên cổ người kia, mũi dao sắc bén đã đâm thủng làn da của hắn, máu đỏ tươi nhuộm lên lưỡi dao.
Ngọn lửa lạnh lẽo âm u thiêu đốt tinh thần anh, trong lòng anh chỉ còn một mảnh trống rỗng tê dại.
Cảnh tượng đó không chia ra ngày đêm, xuất hiện trước mặt anh hết lần này đến lần khác.
Em gái mặc váy trắng, cả người đầy máu, cha mẹ kinh ngạc ngã trên đất, đã không còn hơi thở.
Gia đình hài hòa mỹ mãn vỡ tan.
Là lỗi của ai?
Của Tiểu Ngữ? Hay của người trước mắt này?
Anh giơ tay lên thật cao, lại không hạ xuống được, cuối cùng chỉ có dao găm rơi xuống cát vàng.
Đồng thời rơi xuống, còn có khí lực toàn thân cùng tinh thần của anh.
Là của tôi.
Là lỗi của tôi.
Kỷ Tuân lảo đảo hai bước, ngã nhào trên đất, anh bò dậy, tiếp tục hướng về phía trước, anh rốt cuộc không quay đầu lại nữa, chỉ nghiến răng hét ra một chữ:
"Cút —— "
Anh mở mắt ra!
Giấc mộng như thủy triều rút đi.
Trần nhà mờ mịt của khách sạn xuất hiện trong tầm mắt, anh nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của chính mình, thù hận từ trong mơ khiến anh tứ chi tê dại, sau đó, một cái cốc đưa tới trước mặt anh.
Bên trong cốc thủy tinh là nước, người đưa cốc là Hoắc Nhiễm Nhân.
"Gặp ác mộng?"
"Ừ." Kỷ Tuân mơ hồ đáp lại, dưới sự trợ giúp của Hoắc Nhiễm Nhân chống người dậy, uống một hớp.
Là nước ấm.
"Còn rất chu đáo." Anh khen Hoắc Nhiễm Nhân, mà thời điểm quay đầu nhìn đối phương, lại phát hiện Hoắc Nhiễm Nhân ngồi bên cạnh đang dùng ánh mắt suy tư nhìn anh.
Khuôn mặt của Hoắc Nhiễm Nhân bị đêm tối dịu dàng bao phủ, nhưng đôi mắt sáng ngời này lại đâm thủng đêm tối, đặt lên trên người anh, xuyên qua da thịt anh, chạm đến linh hồn anh.
Thậm chí môi của Hoắc Nhiễm Nhân, cũng đang mấp máy, âm tiết cậu nói là..
"Đừng mô phỏng." Kỷ Tuân lập tức cảnh giác, "Tôi không có thói quen nói mớ."
"Hình như là chữ 'cút'." Hoắc Nhiễm Nhân, "Trong mơ anh đã thấy gì mà lại mắng cút thế?"
"... Mơ thấy cậu làm người ta ghét."
Kỷ Tuân tức giận kéo Hoắc Nhiễm Nhân tới bên cạnh, anh lật người, đè cậu xuống giường, lấy ngón tay đè lại miệng của Hoắc Nhiễm Nhân, không cho đối phương nói ra những lời càng làm cho người ta ghét.
Anh dùng lực hơi nặng, đôi môi nhợt nhạt của Hoắc Nhiễm Nhân vì động tác của anh mà dần dần phiếm đỏ, giống như đang ngậm một quả anh đào giữa môi.
"Em giai cảnh sát, biết cậu thông minh lợi hại lại có năng lực, có thể buông tha tôi không? Hòm hòm thôi là được rồi, đừng lần nào cũng tích cực như vậy," Anh cúi người, cợt nhả lại nhỏ giọng thương lượng với Hoắc Nhiễm Nhân, "Tôi còn muốn bồi dưỡng tình cảm với cậu, không muốn thật sự chán ghét cậu."
"Không thì sao."
Hoắc Nhiễm Nhân cũng đồng dạng nhẹ nhàng thân mật.
"Tôi là cảnh sát nhân dân, sẽ không bỏ qua anh."
Cậu mở miệng, cắn chặt ngón tay giữa môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng lượn một vòng trên ngón tay.
"Huống hồ hai bên không hề xung đột."
-----------------------------------------------