Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 20




Kỷ Tuân nói xong, thấy hai người không nhúc nhích, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: "Sao thế, hai người định duy trì tư thế như vậy tán gẫu tâm sự, không mệt à?"

Hoắc Nhiễm Nhân đứng lên, thuận tiện kéo Tằng Bằng trên đất dậy.

Tằng Bằng cúi đầu, mái tóc rối như tơ vò che đi đôi mắt của hắn, cũng khiến vết thương trên mặt hắn càng thêm nổi bật, má trái không biết bị ai đấm cho một quyền thật nặng, sưng to lên giống như ngậm quả trứng chim cút tại trong miệng: "Ngày hôm qua tôi không có làm chuyện gì phạm pháp đúng không, hai vị cảnh sát đến ổ chó nhà tôi làm gì?

"Không phạm tội vậy anh chạy nhanh như thế làm gì. Còn kích động đến mức muốn nhảy lầu, cuộc sống quá nhàm chán, nhảy chơi sao?" Kỷ Tuân bước vào phòng, tiện tay đóng cửa, "Sửa lại một chút, tôi không phải cảnh sát, chỉ là một công dân tiêu chuẩn không ngại cực khổ hăng hái làm việc nghĩa phối hợp với lực lượng cảnh sát mà thôi."


Anh nói xong, cảm giác tầm mắt của Hoắc Nhiễm Nhân nhẹ nhàng rơi xuống mặt mình.

Nếu không phải tối hôm nay thật sự quá mệt mỏi, anh có thể còn làm mặt quỷ với Hoắc Nhiễm Nhân, sau đó anh lại nghe thấy Hoắc Nhiễm Nhân trực tiếp hỏi Tằng Bằng: "Ma túy giấu ở đâu?"

Tằng Bằng đột nhiên ngẩng đầu!

Đôi mắt âm trầm của hắn từ dưới mái tóc rối như tơ vò nhìn về phía Hoắc Nhiễm Nhân: "Cảnh sát, tôi không biết cậu đang nói gì..."

Không chỉ Tằng Bằng, trong lòng Kỷ Tuân cũng đã huýt sáo.

Oa nha.

Tác phong sấm rền gió cuốn của tân đội trưởng đội hai quả thật không phải để trưng.

Hơn nữa không sợ đánh rắn động cỏ như thế, là vì trong lòng cậu ấy đã có dự tính trước?

Tằng Bằng nói cái gì làm cái gì đều không ảnh hưởng phán đoán của Hoắc Nhiễm Nhân. Cậu lấy còng tay ra, cùm chặt hai tay Tằng Bằng, ánh mắt nhìn từng tấc từng tấc chung quanh căn phòng đơn sơ này: "Ma túy ở ngay trong nhà anh. Nó giấu ở..."


Lúc này, cửa đột nhiên bị gõ vang.

"Rầm."

"Rầm."

"Rầm."

Tiếng gõ cửa chậm chạp, ngưng trệ, cô độc.

Tiếng gõ cửa khiến hoạt động của mấy người trong phòng đều dừng lại, bọn họ nhìn cửa, ngoài cửa là một người không xác định.

Trong giây lát, Hoắc Nhiễm Nhân khẽ hất cằm với Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân nhìn ra ý của Hoắc Nhiễm Nhân, anh và Hoắc Nhiễm Nhân trao đổi vị trí, anh trông Tằng Bằng, Hoắc Nhiễm Nhân đi tới phía sau cửa, tay cậu nắm lấy chốt cửa, cổ tay hơi dùng sức, tay cầm ép xuống...

"Ba" một tiếng, cửa mở ra.

Chẳng ai nghĩ tới người xuất hiện ở cửa, lại là một ông lão còng lưng ăn mặc giản dị, mang gọng kính vuông.

Kỷ Tuân từng gặp ông ta một lần, là ở trong tang lễ của Hề Lôi, ông ta họ Trình, thầy Trình.

Ở cửa, Hoắc Nhiễm Nhân cùng ông Trình mặt đối mặt nhau đều tỏ ra bất ngờ.


Ông Trình: "Các cậu là..."

Kỷ Tuân đột nhiên lắc mình về phía trước, che lại cổ tay bị còng của Tằng Bằng. Anh cười híp mắt nói: "Chào thầy Trình, chúng tôi là bạn của Tằng Bằng cùng Hề Lôi."

"Cậu biết tôi?" Thầy Trình ngoài ý muốn nói.

"Ở tang lễ của Hề Lôi tôi từng nhìn thấy thầy, tôi nghe mọi người nói, bia mộ của Hề Lôi là thầy mua." Kỷ Tuân nói.

Trong lòng Hoắc Nhiễm Nhân có vài suy nghĩ.

Cậu từ cửa lui về bên cạnh Tằng Bằng, dựa vào Kỷ Tuân che chắn, lấy chìa khóa mở còng tay cho Tằng Bằng, lấy đi còng tay trên tay Tằng Bằng, toàn bộ quá trình làm việc này, Tằng Bằng không nói lời nào, vô cùng phối hợp, hiển nhiên là không muốn người thân của Hề Lôi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của chính mình.

Như vậy rất tốt.

Chứng minh hắn còn có tự tôn liêm sỉ.

Kỷ Tuân tiến lên hai bước, liếc mắt nhìn thầy Trình, nhìn thấy thầy Trình cầm túi của tiệm thuốc trong tay, bên trong là dược phẩm ngoài da như nước thuốc tiêu sưng, băng gạc.
Đồ là cho Tằng Bằng.

Tiệm thuốc ở ngay trong con phố này.

Trên bàn còn có hai cốc nước dùng một lần.

Tằng Bằng vừa nãy sở dĩ không hề phòng bị mà mở cửa, là vì hắn tưởng người gõ cửa bên ngoài chính là thầy Trình —— trước khi bọn họ đến đây, hai người này đang ở cùng nhau.

"Lôi Lôi, ài..." Ông cụ thở dài, nếp nhăn trên mặt càng nhíu lại.

"Đúng rồi, còn không biết tên của thầy Trình?" Kỷ Tuân nói, "Thầy Trình ngồi, thuốc chắc là cho Tằng Bằng đi, sao ông lại tới chỗ Tằng Bằng, trước đây không có nghe Tằng Bằng nhắc tới việc quen thầy."

"Tên tôi chỉ có một chữ, Chính. Thằng bé này qua đây, thầy bôi thuốc cho cậu." Trình Chính không có chối từ, ngồi xuống ghế sô pha, trước tiên chào hỏi Tằng Bằng, lại nói với Kỷ Tuân, "Việc này nói ra rất dài, các cậu đã là bạn của cậu ta, vậy thì cùng tôi khuyên cậu ta đi. Người mất tình tan, mồ yên mả đẹp, sao còn có thể đi quật mồ trộm mộ cơ chứ?"
"Lôi Lôi đã nói với cháu, cô ấy chính là muốn an táng ở thành phố Ninh." Tằng Bằng cúi đầu nói một câu, "Trước tang lễ cháu ở trong phòng tạm giạm còn viết thư nói với bố mẹ cô ấy, đây là mong muốn của Lôi Lôi, bảo bọn họ chờ cháu ra ngoài rồi lại làm tang lễ, cháu sẽ phụ trách tất cả."

"..."

Được. Kỷ Tuân nghe hiểu rồi. Hóa ra màu sắc không tiện hành động trên mặt người anh em này, toàn bộ là bởi vì không đạt được mục đích muốn làm tang lễ an táng cho Hề Lôi ở thành phố Ninh, vì vậy mới ra khỏi phòng tạm giam đã nhanh chóng chạy tới quê nhà Hề Lôi, chuẩn bị dời mộ của Hề Lôi nhằm thực hiện nguyện vọng của Hề Lôi khi còn sống.

Còn là một kẻ si tình.

Trình Chính lộ vẻ bất đắc dĩ. Hắn nhìn qua giống như ông lão già nua lẩm cẩm, gương mặt thư thái, ấm áp ôn hòa: "Chúng tôi đều biết tấm lòng của cậu dành cho Lôi Lôi. Lôi Lôi có người bạn trai như cậu, chúng tôi đều mừng cho con bé. Cậu muốn thực hiện nguyện vọng cho Lôi Lôi đương nhiên rất tốt, nhưng cũng phải hiểu cho suy nghĩ của người nhà Lôi Lôi, người nhà của con bé cũng muốn mình có thể nhìn thấy con bé ở gần, bầu bạn với nó. Hơn nữa, cách nghĩ của người trẻ tuổi thường không kiên định, Lôi Lôi quá khứ là nghĩ như vậy, mà cho tới bây giờ, cậu có thể nói nó không muốn quay lại nông thôn nhỏ bé một chút nào..."
Vì tận hiếu mà khiến cha mẹ rơi vào cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Luận điệu này quá quen thuộc, Kỷ Tuân đã thầm ở trong lòng bổ sung đoạn sau cho ông lão.

Mà lời ông cụ nói ra lại ngoài dự liệu của Kỷ Tuân.

"Nhìn ngắm thôn làng con bé lớn lên từ nhỏ, cũng nhìn ngắm phong cảnh con bé quen thuộc?"

Tằng Bằng không trả lời.

Không ai có thể trả lời.

Người có thể trả lời từ lâu đã ngủ say trong lòng đất.

"Đã như vậy rồi, tiếp thu đi. Ai cũng có số mệnh riêng. Lôi Lôi là đứa trẻ tốt, nhưng đây là số mệnh của con bé." Ông lão thở dài thật sâu, đôi mắt ôn tồn xuyên qua gọng kính vuông, nhìn về phía Tằng Bằng, ông vỗ vai Tằng Bằng, "Trái lại là căn phòng cậu mua để tên Lôi, nên thu hồi lại. Cả một món tiền lớn, là nguồn vốn giúp cậu sống yên ấm ở thành phố. Sau này cậu sống tốt, Lôi Lôi sẽ vui mừng, con bé chính là có cái tính suy nghĩ cho người khác như vậy."
Lời nên nói đã nói xong, thầy Trình lấy thuốc từ trong túi ra, thay Tằng Bằng băng bó.

Vết thương của Tằng Bằng so với vẻ ngoài thì nặng hơn một chút, dù sao chuyện quật mồ trộm mộ này, đừng nói thôn làng đóng chặt, cho dù đặt trên người bất kỳ ai, đều không tiếp thu được.

Kỷ Tuân thấy Hoắc Nhiễm Nhân nhìn vào tay Trình Chính, thủ pháp băng bó của đối phương khá chuyên nghiệp, thời điểm thoa dầu thuốc cho Tằng Bằng, vén lên một đoạn ống tay áo, lộ ra cổ tay rắn chắc, gân tay khỏe khoắn.

Vóc người này ngược lại cũng không có vẻ tuổi già sức yếu như bề ngoài.

Kỷ Tuân lại nhìn lên mặt Trình Chính, ông lão vẫn cằn cỗi trầm tĩnh như trước, không phải là nhân tố tuổi tác, cũng không phải nhân tố sức khỏe. Chỉ là chán nản, mệt mỏi của một người tiếp nhận hiện thực, lại không nguyện ý nhận mệnh hiện ra mà thôi.
Thời điểm băng bó, Trình Chính lại hỏi: "Tiếp theo cậu có dự định gì?"

"Cháu dự định rời đi." Tằng Bằng vốn không có nhìn Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân từ sau khi ông cụ tiến vào, mà lúc nói câu này, lại không nhịn được lén lút liếc nhìn hai người một cái, trong mắt có một chút cầu xin, "Sau khi giải quyết xong chuyện Lôi Lôi, cháu sẽ rời khỏi thành phố này. Cháu về quê, ở quê còn có người thân, bạn bè."

Kỷ Tuân giữ yên lặng, Hoắc Nhiễm Nhân cũng giữ yên lặng.

Nếu vừa bắt đầu đã không để còng tay xuất hiện trước mắt ông cụ, vậy thì thể diện của Tằng Bằng khi đối mặt với người thân của Hề Lôi, bọn họ sẽ thay hắn giữ đến cùng.

Chỉ có thầy Trình đang nói chuyện: "Nếu cậu đã muốn rời khỏi thành phố Ninh, vậy thì lại càng không nên cố chấp di dời mộ phần của Lôi Lôi, cậu đi rồi, Lôi Lôi chuyển đến thành phố Ninh phải làm sao bây giờ? Thanh minh hằng năm, ai tới thăm con bé? Chừng nào thì cậu đi?"
Tằng Bằng cúi đầu, hắn cũng không biết.

Hoắc Nhiễm Nhân lại trái với thái độ ít nói trước đây, tiếp lời: "Có thể là năm sau, dù sao cũng sắp hết năm rồi, năm trước nhiều việc lặt vặt, chung quy phải xử lý rõ ràng rồi lại nói."

"Nếu như cậu năm nay không có ai đoàn viên, có thể vào trong thôn ăn tết, vừa vặn chúng tôi cũng sắm đã đủ đồ tết." Trình Chính nói.

"Thầy Trình đi mua đồ tết vào lúc nào thế ạ?" Hoắc Nhiễm Nhân lại nói. "Cháu nghe Tằng Bằng nói, tang lễ của Hề Lôi tổ chức vào ngày 23, mọi người đi mua đồ tết từ trước ngày 23 sao."

"Đúng thế, chuyện ngày 18 rồi. Ngày đó đúng lúc kéo Tùng La hán trong thôn tới thành phố Ninh, bán cho công ty, đổi chút tiền ăn tết." Trình Chính nói.

"Ngày 18 về thôn luôn ạ? Từ thành phố Ninh về đến quê Hề Lôi không ngắn, qua lại trong ngày chắc là mệt lắm?"
"Một chuyến đường xe hết bốn tiếng, vừa muốn bán Tùng La hán, lại muốn mua sắm hàng tết, sao có thể về trong ngày được." Thầy Trình cười nói, "Ở trong thôn quanh năm suốt tháng, cũng không mấy cơ hội đến thành phố Ninh, mọi người ở lại thành phố Ninh một ngày, buổi tối ngày 19 ăn xong cơm tối mới quay về. Ở đường Hạnh Xuân có một quán cơm, rẻ lại nhiều, một lượng người lớn chúng tôi đều ăn ở chỗ đó, ăn xong cũng chỉ hết hơn 700 tệ một chút."

"Vâng." Hoắc Nhiễm Nhân đáp lại.

Kỷ Tuân có thể cảm giác được Hoắc Nhiễm Nhân nghi ngờ Trình Chính, anh cũng cảm thấy Trình Chính có hiềm nghi, người này là thầy của Hề Lôi, mua bia mộ cho Hề Lôi, hiển nhiên có tình cảm sâu sắc với Hề Lôi, có đầy đủ động cơ gây án. Ngoài ra, đáng cân nhắc nhất chính là, dưới tình huống Hoắc Nhiễm Nhân chưa từng đưa ra thẻ chứng minh thân phận cảnh sát, thái độ dò hỏi hùng hổ doạ người của Hoắc Nhiễm Nhân thế mà lại không khiến Trình Chính bài xích, chẳng lẽ là làm giáo viên nên tính khí tốt, kiên nhẫn nhiều?
"Tiểu Tằng, cậu cân nhắc như thế nào rồi, năm nay ăn tết có vào trong thôn không?" Trình Chính còn nói.

"Cháu không biết." Tằng Bằng mấp máy môi, "Để cháu suy nghĩ thêm."

Trình Chính rời khỏi nơi này, Hoắc Nhiễm Nhân đứng cạnh cửa sổ trên lầu nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Trình Chính bước lên một chiếc xe ô tô màu xám, biển số xe là NS4455SN.

Kỷ Tuân nói với Tằng Bằng: "Người cũng đi rồi, anh đã nghĩ rõ chưa? Thành thật sẽ được khoan hồng, chống cự chỉ có phạt nặng. Hai người chúng tôi đều tới nơi này, dù cho phải phá hủy căn phòng này của anh, cũng sẽ tìm ra số ma túy mà anh cất giấu, nếu không, không phải lại có lỗi với tế bào não vì thiếu ngủ mà chết đi của tôi sao?"

Tằng Bằng không nói, tựa như Trình Chính rời đi cũng mang theo đầu lưỡi của hắn đi luôn rồi, hắn ngồi trên ghế sô pha, im lặng lạnh lùng giống như pho tượng.
Chính vào lúc Kỷ Tuân đang suy nghĩ xem phải làm thế nào cạy ra cái vỏ trai này, Hoắc Nhiễm Nhân lên tiếng.

Tầm mắt của cậu từ bên ngoài cửa sổ chuyển vào trong, người không nhúc nhích, vẫn dựa vào cửa sổ: "Dân cờ bạc phân thành hai loại, một loại chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ thua, thua ập xuống đầu, lại nổi điên lên; một loại biết mình sẽ thua, cũng đã chuẩn bị xong sẽ thua. Tằng Bằng, anh là loại thứ hai, anh biết trước mình sẽ bị bắt, anh tưởng là mình thua chắc rồi. Đáng tiếc ván cược này, ngoại trừ lấy đi dự đoán của anh, càng lấy đi thứ anh tuyệt không muốn thua."

Khóe miệng cậu cong lên, lộ ra nụ cười trào phúng, cậu khẽ cười:

"31 phút kể từ lúc anh trộm tiền rời đi, Hề Lôi về nhà, sau đó hung thủ đến. Khoảng cách anh cứu được tính mạng của bạn gái mình, chỉ vỏn vẹn mấy tiếng; anh được ăn cả ngã về không đi gϊếŧ Đường Cảnh Long, lại bỏ lỡ tang lễ của bạn gái, bỏ lỡ lần gặp mặt cuối cùng với cô ấy. Mỗi một lựa chọn anh làm ra, cuộc đời của anh lại trượt vào vực sâu hai bước. Anh thật buồn cười, cũng thật đáng thương."
Pho tượng lặng im rạn nứt, lời nói của Hoắc Nhiễm Nhân dễ dàng đâm thủng vỏ ngoài của Tằng Bằng, hắn phát ra một tiếng thảm thiết như con sói cô độc rít gào.

Hắn nhận được báo ứng, báo ứng như hình với bóng, còn khủng bố hơn ác mộng đáng sợ nhất mà hắn từng gặp.

"Cậu thì biết cái gì, tôi chỉ muốn một căn nhà, một căn nhà viết tên của Lôi Lôi, một căn nhà có thể khiến chúng tôi ở lại thành phố Ninh! Tôi không có học thức, không có kỹ năng, ngoại trừ buôn ma túy, tôi còn có thể làm gì! Tôi làm gì mới có thể mua nhà ở cái thành phố con mẹ nó, con mẹ nó đẹp đẽ, con mẹ nó không chút tình người, một chút chút cũng không thèm để ý đến những người làm công đến từ tỉnh khác như chúng tôi đây!"

Tằng Bằng lách cách va hai hàm răng vào với nhau một hồi, cũng nản lòng, hai tay ôm đầu, lần nữa co mình trên ghế sô pha.
"Nguyện vọng này tôi thực hiện rồi, tôi liều mạng thực hiện..."

Rõ ràng tôi đã thực hiện, tại sao vẫn cứ đến bước đường này?

Hơn bốn năm, mấy ngàn ngày, cùng Hề Lôi quen biết rồi ở chung, mỗi một đoạn giống như đang phát lại trong đều hắn, tựa như bánh xe của đèn cù rực rỡ sắc màu.

Hắn gặp được Hề Lôi khi còn làm phục vụ ở quán bar, lúc đó Hề Lôi đang bị khách say rượu quấy rầy.

Hề Lôi sợ hãi, lúc trốn chạy đụng phải hắn.

Có thể là mới vừa hút ma túy xong, mê man thượng não, cũng có thể mỗi người đàn ông đều có giấc mộng làm người hùng, sau một giấc mộng, công việc không còn, nhưng có người gõ vang phòng thuê chung sơ sài của hắn. Hắn mở cửa ra, công chúa được cứu đứng bên ngoài, ngại ngùng vẫy tay với hắn:

"Xin chào, tôi tên Hề Lôi, ngày hôm qua cảm ơn anh, tôi là y tá, tôi tới xem vết thương của anh một chút."
Cô đứng đó, mỉm cười, đôi mắt sáng ngời lại ấm áp, thật giống hoa hướng dương nghênh đón ánh mặt trời mà sinh ra.

Mộng đẹp từng làm, không có tiêu tan, còn lưu lại bên cạnh hắn. Hiện thực tới dồn dập, thành phố lớn phồn hoa rực rỡ vẫn cứ phồn hoa rực rỡ như vậy, nhưng bốn phía xung quanh khối đất nho nhỏ của hắn đột nhiên trở nên tù túng, hắn nhìn rõ con đường tương lai chật hẹp của mình:

Công việc, tiền tiết kiệm, mua nhà, định cư, kết hôn, sinh con.

Hắn nghỉ việc ở quán bar, dưới sự giám sát của Lôi Lôi mà cai nghiện, mỗi đêm nằm mơ thấy ác mộng lên cơn cai nghiện lạnh lẽo rùng mình, hắn đều có thể cảm giác Lôi Lôi ôm lấy hắn, vỗ lưng hắn từng cái từng cái, an ủi hắn, từ đêm khuya đến bình minh, mỗi lần đều như vậy.

Hắn thề sẽ cai nghiện, sau đó thật sự cai nghiện.
Hắn lần nữa tìm việc, làm nhân viên ở một tiệm rửa xe, rửa xe thuê là một trong những nghề có lương tương đối cao trong những công việc đàng hoàng mà hắn tìm được, mỗi lần có xe đến, hắn đều rửa rất nghiêm túc, có lúc ông chủ vui vẻ, còn đặc biệt thưởng cho hắn một hai trăm tệ; có lúc ông chủ yêu cầu tương đối nhiều, bảo hắn lau cả giày.

Hắn không dám phát sinh xung đột với bất kỳ người nào.

Hắn nỗ lực kiếm tiền, những sở thích tốn tiền trước đây đều vứt bỏ hết, cũng không thường ra ngoài liên hoan với đồng nghiệp, liên hoan lại phải bỏ tiền, hắn biết trong nhà có người sẽ nấu cơm sẵn cho hắn —— cho dù trong nhà chưa nấu cơm, hắn nấu rồi, cũng sẽ có người chạy về ăn.

Sau đó một lần bất ngờ, Lôi Lôi mang thai.

Đó là chuyện từ ba, bốn năm trước, hắn cai nghiện không lâu, đi làm cũng không lâu, Lôi Lôi vẫn còn làm y tá ở bệnh viện Dương Quang, hai người đều không có quá nhiều tiền tiết kiệm.
Hết thảy đều thực tế như vậy, bọn họ không tiền, không nhà, không thời gian, hắn thậm chí không có ba mẹ, ba mẹ hắn sớm đã qua đời. Nếu như sinh đứa bé ra, chỉ có hai lựa chọn, để đứa bé sống tạm bợ lang bạt cùng bọn họ, hoặc đưa đứa bé về nhà ba mẹ Lôi Lôi.

Sau mấy ngày hai người không nói gì với nhau, Lôi Lôi đi bệnh viện phá thai.

Ga trải giường màu trắng, thuốc sát trùng gay mũi, Lôi Lôi nằm ở trên giường bệnh, nụ cười ấm áp vẫn luôn rực rỡ lần đầu tiên xuất hiện hoảng hốt bi thương, hắn đến nay vẫn còn nhớ ngón tay lạnh lẽo của Lôi Lôi đặt trong lòng bàn tay hắn.

"Em thật vất vả mới đi ra khỏi thôn núi, dù như thế nào, em cũng sẽ không quay về nữa, cũng sẽ không để con trai của em quay về... Chúng ta mua một căn nhà ở đây đi, em muốn ở lại thành phố Ninh, em muốn trở thành người nơi này."
Hắn nói "Được".

Hắn càng ngày càng nỗ lực làm việc, Lôi Lôi cũng giống vậy, Lôi Lôi chỉ nghỉ ngơi không tới nửa tháng đã tiếp tục đi làm. Mà những chuyện này tựa hồ không có tác dụng gì, bọn họ nỗ lực, giá nhà ở thành phố Ninh cũng nỗ lực, bọn họ mỗi một ngày đều đang tích góp tiền, đều cố hết sức sống đàng hoàng một chút, nhưng mà so với giá nhà, so với nhà ở, tất cả vẫn xa xôi như cũ đến thế.

Sau đó hắn phát hiện tờ đơn kia, đơn xin phá thai của bệnh viện Dương Quang.

Đứa bé không phải con của hắn.

Hắn và Lôi Lôi bạo phát xung đột, hắn đơn phương rít gào, nổi giận, đập vỡ đồ vật, cuối cùng ngã vào chân tường của phòng trọ. Con chim ri trong lồng kia đang khó hiểu mà nhìn hắn, hắn bỗng nhiên hi vọng chính mình cũng là một con chim, như vậy tự nhiên sẽ có một cái lồng —— có một căn nhà, có thể cất cả cuộc đời của mình vào trong đó.
Cuối cùng, hắn cảm giác Lôi Lôi đi tới, Lôi Lôi đưa tay đặt lên lưng hắn, như rất lâu rất lâu trước đây, giống như khi hắn cai nghiện.

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt bi thương thẫn thờ của Lôi Lôi.

"Là người kia cưỡng ép em sao?" Hắn hỏi.

Lôi Lôi gật đầu, lại lắc đầu. Một lúc lâu, hắn nghe thấy Lôi Lôi nói: "Sau đó em có nhận tiền, qua một khoảng thời gian nữa thôi, chúng ta đã có tiền mua nhà rồi."

Hắn đi ra khỏi nhà trọ của hai người, hắn dạo quanh thành phố chưa bao giờ đón nhận bọn họ, hắn dạo quanh quán bar hắn từng đi tới, nhìn thấy bạn cũ. Bạn cũ tới quan tâm hắn, kéo hắn đi uống rượu, cuối cùng cho hắn một xấp tiền.

Đây là đánh đổi.

Trên đời này có cái gì không phải đánh đổi?

Hắn chỉ muốn mua một căn nhà, một căn nhà gần trường học viết tên Hề Lôi, hắn có thể ở nơi đó cùng Hề Lôi, kết hôn sinh con, lại nuôi lớn đứa nhỏ, cả đời cứ đơn giản như vậy, bình bình đạm đạm.
...

Rốt cuộc như thế nào lại biến thành hiện tại.

Hắn biết mình sẽ sa đọa, sẽ chịu hình phạt, thế nhưng Lôi Lôi vô tội mà.

Tại sao muốn gϊếŧ cô ấy?

Tại sao hắn thật vất vả, mua nhà, đạt được nguyện vọng, nhưng ngay cả lần gặp mặt cuối cùng với cô ấy cũng không gặp được?

Đánh vỡ cứng đờ trong phòng chính là Kỷ Tuân. Kỷ Tuân từ trong túi lấy ra viên ô mai tiện tay cầm trên mâm đựng trái cây của KTV, nhai miếng ô mai nói: "Tìm một luật sư giỏi đi."

Tằng Bằng giộng như trẻ nhỏ cuộn mình lại, nhẹ nhàng nói: "Không có ý nghĩa, tôi không cần, các cậu thích làm thế nào thì làm thế đi."

"Di dời mộ phần cho Hề Lôi cần tới."

Câu này gọi về tâm trí của Tằng Bằng.

"Gì cơ?"

"Não là thứ tốt, đừng làm vẻ nó sớm bỏ nhà ra đi như thế." Kỷ Tuân xem xét, "Anh mua nhà, là người bỏ tiền trên thực tế, căn nhà này thực chất thuộc về anh, cũng thực chất thuộc về quốc gia —— bởi vì đây là do anh buôn bán ma túy mà mua được, nó sẽ bị cưỡng chế nộp tài sản phi pháp vào trong kho bạc nhà nước. Mà cân nhắc đến tình hình hiện tại của anh, chỉ cần anh không bị thẩm phán phán tử hình hoặc tử hình hoãn*, tài sản của anh sẽ không bị tịch thu toàn bộ, nếu như trong nhà này có bộ phận là tài sản hợp pháp của anh, tòa án sẽ hoàn trả nhất định cho anh. Khoản tiền này, đối với anh không có ý nghĩa gì, nhưng với ba mẹ Hề Lôi thì sao? Bọn họ ngoại trừ con gái còn có con trai, đây là nguyện vọng khi còn sống của Hề Lôi, anh nói xem bọn họ có cân nhắc không, có nguyện ý không? —— Mà tất cả chuyện này, cần anh tìm luật sư giỏi, mới có thể sớm hiệp định thỏa đáng ba mẹ của Hề Lôi, kịp thời dời mộ của Hề Lôi."
*Tử hình hoãn: giảm án tử hình với lao động cưỡng bức và xem xét lại tư pháp sau hai năm.

Đầu óc trì trệ của Tằng Bằng bắt đầu vận hành lại, hắn tim đập thình thịch, gương mặt xám trắng tái nhợt cũng tỏa ra một tầng ánh sáng hy vọng: "Nhưng tôi không quen biết luật sư giỏi..."

"Tôi biết, tôi có thể giúp anh." Kỷ Tuân khẽ nói, "Chỉ là, anh phải đánh đổi thật lớn."

Đánh đổi, tất cả đều có đánh đổi.

"Tằng Bằng, khai ra tất cả." Kỷ Tuân, "Để tôi giải quyết chuyện này."

Yên tĩnh thật lâu.

"... Ma túy ở bên trong gờ chân tường phía sau giường của phòng ở, còn có ở trong vỏ điều hòa của điều hòa treo tường bên ngoài nhà. Tôi có thể nói ra toàn bộ đường dây mà tôi qua lại với bên cảnh sát, nhưng cậu phải làm được những gì cậu nói, cậu phải cho tôi tận mắt nhìn thấy cậu làm xong tất cả những thứ này."
--------------------