"...Sắp tới còn có không ít việc." Hoắc Nhiễm Nhân khép lại báo cáo.
Kỷ Tuân nhìn Hoắc Nhiễm Nhân.
Anh cảm thấy vào lúc này, Hoắc Nhiễm Nhân nên kinh ngạc, nên hoài nghi, nên phẫn nộ, nên suy sụp...Cảm xúc gì cũng được, dù sao cũng nên có chút cảm xúc. Thế nhưng Hoắc Nhiễm Nhân không có bất kỳ cảm xúc nào cả.
Đối phương chỉ là tỉnh táo khác thường mà nói:
"Đã biết được nguyên nhân cái chết của Văn Thành Hổ, cũng đã biết được hung thủ, nhưng căn cứ theo luật pháp nước ta, trong trường hợp hung thủ đã chết, vụ án sẽ không cần khởi tố, nói cách khác, lát nữa chúng ta đến sở cảnh sát, kể lại toàn bộ quá trình này, sau đó vụ án có thể niêm phong, cất vào trong kho rồi."
Cho nên đối mặt với chân tướng trực tiếp tạo thành toàn bộ bất hạnh trong tuổi thơ ấu của mình, Hoắc Nhiễm Nhân không hề xúc động sao?
Chỉ sợ không phải.
Chỉ là một vài người đã học được cách thể hiện cảm xúc trong quá trình lớn lên; một vài người khác lại bị ép che giấu cảm xúc trong quá trình lớn lên. Vậy nên dù đau đớn có chảy xiết đến đâu, có cuộn trào mãnh liệt đến đâu, rồi cũng sẽ trở thành dòng nước lặng lẽ dưới lớp băng, lặng lẽ yên ắng, không thấy ánh mặt trời.
Kỷ Tuân bước tới, ôm lấy Hoắc Nhiễm Nhân.
Nếu như vào lúc này, an ủi bằng lời nói chẳng thấm vào đâu, vậy thì ít nhất cũng để độ ấm của cơ thể có thể hòa tan băng cứng, có thể làm cho Hoắc Nhiễm Nhân đang chìm làn nước tối tăm không thấy đáy, ngẩng đầu thở một hơi.
Bả vai của Hoắc Nhiễm Nhân cứng lại, nhưng cậu vẫn tiếp tục nói, tốc độ nói nhanh hơn một chút: "Vụ án này kết thúc sẽ chuyển sang xử lý vụ nổ bom ở bến cảng, sau đó chúng ta cũng có thể chuẩn bị trở về thành phố Ninh."
"Đúng vậy, vụ án không giải quyết được, mà cứ đến tay em là có thể giải quyết được hết."
"Một hành trình dài hơn rất nhiều so với trong dự kiến."
"Thay vì nói là hành trình, không bằng nói là đi làm việc ở tỉnh khác. Tuy có rất nhiều khó khăn, nhưng chúng ta không hề lãng phí thời gian."
Hoắc Nhiễm Nhân nói một câu, Kỷ Tuân đáp một câu.
Anh cảm nhận được cơ thể cứng ngắc trong lồng ngực đang chậm rãi nhũn dần, anh cũng nhận thấy người trong bệnh viện đang đánh giá bọn họ, anh còn nhận thấy nữ y tá trong quầy phục vụ đang lén lút nhìn bọn họ, ra hiệu với anh, nhìn có vẻ như đang hỏi:
Có cần một ly nước nóng hay không?
Anh mỉm cười với cô y tá, cảm ơn phần thiện ý nhỏ bé mà quý giá này, cũng càng dùng sức ôm chặt lấy Hoắc Nhiễm Nhân.
Cuối cùng, Hoắc Nhiễm Nhân không nhắc đến chuyện công việc nữa, chuyển sang nói vụ án.
Người đang vùi đầu vào vai anh lên tiếng, giọng nói khàn khàn:
"Hôm nay là ngày 20 tháng 3, xuân phân, đúng lúc tảo mộ cúng tổ tiên, anh đi cùng em đến trước mộ của bố mẹ đi. Sau khi bố mẹ qua đời, em chưa từng đến thăm bọn họ."
*
Ở thành phố Cầm, nhà họ Hoắc có một miếng đất nằm trên núi, được ông nội của Hoắc Nhiễm Nhân, Hoắc Thiện Uyên, mua lại từ rất sớm, làm nghĩa trang riêng cho nhà họ Hoắc. Cũng không phải chỉ có nhà họ Hoắc mới làm như thế, trên dưới trái phải của ngọn núi này, đều được bao phủ bởi nghĩa trang riêng của rất nhiều nhà giàu ở thành phố Cầm, giống như nhà họ Hoắc vậy.
Khi người ta có tiền thì cũng để ý nhiều hơn, anh mời một vị đạo sĩ đến chọn huyệt mộ, tôi mời ba vị đại sư đến thắp đèn, lúc nào cũng phải so đo, cân nhắc sao cho không thua kém người ta mới được.
Mộ tư nhân của nhà họ Hoắc cũng không ngoại lệ, cũng mời chuyên gia tới làm quy hoạch chuyên nghiệp, chắc hẳn cũng âm thầm cất giữ một phần tâm nguyện sinh con nối dõi, gia tộc đông đúc.
Nhưng người có tâm nguyện của người, trời có suy nghĩ của trời, trời không chiều lòng người cũng là chuyện thường thấy.
Hai người ngồi xe tới, nhưng xe chỉ chở tới chân núi, hai người cũng không để ý lắm, vừa vặn hôm nay thời tiết đẹp, bầu trời trong xanh, không khí mát mẻ, không lạnh cũng không nóng, hai người liền đi bộ chậm rãi dọc theo đường núi.
Ở nơi xa hơn một chút, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng tấu nhạc của loa kèn, không biết là nhà ai đang đưa tang.
"Biết được chân tướng, bây giờ nghĩ lại cũng không thấy mọi chuyện khó đoán." Hoắc Nhiễm Nhân nói với Kỷ Tuân, cậu nghĩ tới ba chữ "Hoắc Đông Vọng", đây là bác của cậu, người bác vốn nên thừa kế xưởng đóng tàu của nhà họ Hoắc, nhưng lại nhiễm bệnh mà qua đời đúng độ tráng niên.
"Bác em kết hôn sớm, nhưng ly hôn cũng sớm, bởi vậy mà dưới gối vẫn không có con. Bác đột nhiên qua đời khiến xưởng đóng tàu đang phát triển không ngừng bỗng rơi vào tình cảnh lúng túng vì không có người kế nhiệm. Người trẻ tuổi trong nhà chỉ còn lại mẹ em... Em nghĩ chính lúc này, hắn đã nảy sinh kế độc."
Người mà Hoắc Nhiễm Nhân nói đến là Hứa Thành Chương, cậu dùng giọng điệu của người ngoài cuộc, dùng lập trường của một cảnh sát, hiếm thấy mà phá vỡ thói quen kết luận dựa vào chứng cứ thường ngày, đưa ra suy luận hồi tưởng đơn giản với Kỷ Tuân.
"Hứa Thành Chương sinh ra ở Hà Châu, gia đình bình thường, thậm chí còn xem như là nghèo khó. Bởi vì thành tích học tập ưu tú, hắn có cơ hội trở thành bạn cùng trường với mẹ em, nhưng ngoại trừ cái mác "bạn cùng trường", trong tình huống thường ngày, hai người họ không thể có bất kỳ giao lưu nào khác, hắn ôm lòng thương nhớ mẹ em, mà trong hàng dài những người ưu tú theo đuổi mẹ em, sợ là chỉ có thể nói một câu, "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga"". Vì muốn chiếm lấy gia nghiệp của mẹ, đồng thời cũng muốn chiếm được mẹ, em nghĩ Hứa Thành Chương đã đề ra một kế hoạch đơn giản lại hữu hiệu:
"Hắn chọn sẵn thời gian, địa điểm, là nơi cạnh khách sạn tổ chức hội thơ, dòng người trong khách sạn rất phức tạp, bên trong hội thơ đều là bạn của mẹ em, một khi tình huống phát sinh, phía cảnh sát không thể ngay lập tức điều tra ra kẻ phạm tội, những người bạn quen biết với mẹ em lại ngay lập tức tung tin mẹ em bị cưỡng hiếp tập thể ra ngoài, vì vậy, một người con gái vốn băng thanh ngọc khiết cao cao không thể với tới lại trở thành bùn lầy điêu tàn, những người ưu tú kiên trì theo đuổi mẹ em cũng tan tác như chim muông, mà sau khi phát hiện mẹ em mang thai, một vài người kiên định ít ỏi cũng đã ngại ngùng rời đi. Chỉ còn lại Hứa Thành Chương.
"Hắn đã nghiễm nhiên chiếm được tất cả mọi thứ bằng cách thức như vậy."
Đây là những gì có liên quan đến Hoắc Tê Ngữ.
Còn có những gì có liên quan đến Hoắc Nhiễm Nhân.
Bởi vì Hứa Thành Chương là một trong những kẻ hiếp dâm năm đó, cho nên thái độ lúc tốt lúc xấu, biến ảo không ngừng trong quá trình trưởng thành của Hoắc Nhiễm Nhân cũng có được lời giải thích phù hợp nhất.
Yêu là một sợi dây leo, hận là một sợi dây leo. Khi yêu cùng hận quấn lại với nhau, dây leo đã vặn vẹo mà lớn lên, trở thành một cây roi mọc đầy gai nhọn, quất vào mỗi một người sống dưới mái hiên này.
"Có lẽ," Hoắc Nhiễm Nhân, "Chuyện tốt duy nhất mà Hứa Thành Chương đã làm sau đó, chính là hắn vẫn thật sự yêu vợ mình."
Hoắc Nhiễm Nhân im lặng một lần nữa.
Bước chân của cậu bất giác mà trở nên chậm chạp, cậu cách nghĩa trang càng gần, lại cảm thấy cách càng xa, nhìn đến càng lâu, lại càng cảm thấy xa lạ.
Nhìn mãi nhìn mãi, phía trước là rặng cây xanh tốt, tùng bách thành hàng, nghĩa trang nhà họ Hoắc chưa từng tới thăm trong quá khứ giống như một ngọn sáp đang tan chảy, tan vào lòng cậu, tan thành căn phòng tựa như sáp.
Căn phòng bị rò rỉ khí gas kia.
Đây là thứ cậu vẫn luôn trốn tránh lại vẫn luôn muốn dùng mọi cách để làm rõ, bởi vì trốn tránh, cho nên trước giờ không dám đặt chân.
Cuộc sống khi còn nhỏ, người thân khi còn nhỏ, đều bị nhốt trong chiếc hộp vuông vức này, cậu đứng ở bên ngoài, nhìn vào trong, trong nhà sáng lên ánh đèn, thỉnh thoảng hình như còn có tiếng cười nói.
Nhưng tất cả cửa kính đều ngậm sương mù, những gì cậu muốn nói, nhưng gì cậu nên nói cũng chìm vào trong sương, vẫn cứ mờ mịt, không biết lối ra.
Trong lúc đi tới, tiếng loa kèn sau lưng càng lúc càng vang, bọn họ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một đám mây đen dày đặc xuất hiện trên mặt đất, lăn dọc theo đường núi, lăn thẳng lên trên.
Hai người chăm chú nhìn kỹ lại, mới phát hiện "đám mây đen" là do hàng loạt chiếc ô đen vây quanh mà thành, dưới đám mây đen là nơi tiếng loa kèn vang lên, lại càng là đội ngũ đưa tang đông đúc, có đến hàng chục, hàng trăm chiếc ô đen phủ kín chi chít!
Kỷ Tuân nhất thời kinh ngạc.
Anh còn chưa từng nhìn thấy phong tục trời không đổ mưa, mà mỗi người cầm một chiếc ô đen để che nắng như thế này bao giờ.
Trên núi chỉ có một con đường, khi đội ngũ đưa tang tới gần, hai người đứng sang bên cạnh, nhường đường cho người ta.
Hai bên càng lúc càng gần, khi chỉ cách bốn, năm bước, có thể thấy rõ trên cờ trắng của đối phương viết cái gì, Hoắc Nhiễm Nhân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Là người quen."
"Người quen của em qua đời sao?" Kỷ Tuân hỏi lại theo bản năng.
"... Hẳn là không phải." Hoắc Nhiễm Nhân do dự chần chừ, sau đó cất giọng nói, "Dụ Từ Sinh?"
Đột nhiên, trong quan tài đưa tang truyền đến một tiếng động, một bàn tay tái nhợt vịn lấy mép quan tài, sau đó, người tóc trắng da trắng bên trong ngồi dậy.
Cuối cùng Kỷ Tuân cũng hiểu ra, tại sao trong đội ngũ này lại có nhiều ô đen đến thế.
Mỗi ngày mặt trời đều mọc, tỏa ra sức nóng vô hạn của nó, vô tư mà chăm bón cho sinh mệnh trên mặt đất.
Ngoại trừ người mắc chứng bạch tạng.
Chỉ với bọn họ, mặt trời không còn vô tư, thậm chí còn trở nên vô cùng khắc nghiệt.
- -----------------------------