Từ sau khi phát hiện thi thể, liếc nhìn nó một cái, Kỷ Tuân đã tự giác rời khỏi khu vực trung tâm, bước ra khỏi phạm vi đám đông đang tụ tập.
Đáng tiếc hiệu quả không lớn.
Mùi hôi vẫn cuồn cuộn không dứt mà xâm nhập khứu giác của Kỷ Tuân, bịt mũi, vô dụng; nín thở, cũng vô dụng. Vùng núi này, thậm chí cả ngọn núi này, dường như đều trở thành địa bàn của thi thể, cho dù là sâu bọ, chim chóc, thú dữ hay cây cối, hoa cỏ đều nằm trong tầm kiểm soát của nó.
Kỷ Tuân bị ám mùi đến đau đầu, gần như không có cách nào có thể suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Chỉ có thể bị động mà nghe thấy dăm ba câu của pháp y truyền đến từ vị trí trung tâm cùng tiếng gào to của đội phó.
"... Hình thành thi thể hóa sáp hoàn chỉnh... Vết thương trí mạng hẳn là ở sau gáy... Tấn công bằng vũ khí cùn..."
"Mọi người làm sao thế? Sao trông ai cũng tàn tạ như cà phơi sương thế kia, vừa nôn vừa khóc? Uy lực thật sự lớn như vậy sao? Sao tôi không cảm thấy gì nhỉ? Tôi nói từng người các cậu, cũng quá yếu ớt —— "
Nhắc tới cũng là đau lòng, ngày hôm qua đội phó mới vừa chạy tới bến cảng, bởi vì bị thương trong lúc chấp hành nhiệm vụ nên mới coi như được ngủ một giấc ngon lành trong bệnh viện, ngày hôm nay lại phát hiện thi thể mới trong chùa, ai nói cũng không được, hắn cứ nằng nặc muốn ngồi xe xóc nảy tới đây, nhất định phải tận mắt nhìn hiện trường, theo dõi vụ án mới có thể yên tâm.
Không tới cũng không phải chuyện xấu.
Ít nhất khi quay về đồn cảnh sát, ai cũng là một người đàn ông mạnh mẽ, ai cũng từng rơi nước mắt, ai cũng đừng cười ai.
"Kỷ Tuân." Giọng nói của Hoắc Nhiễm Nhân đột nhiên truyền tới từ bên trên.
Kỷ Tuân ngẩng đầu lên, va phải ánh mắt xem kịch vui của Hoắc Nhiễm Nhân.
Cậu đang ngồi xổm phía sau cây đại thụ.
Về mặt lý thuyết, cành cây to lá sum xuê, tác dụng quang hợp sẽ thải ra lượng lớn oxy, nếu như cậu hít vào oxy trước sẽ không hít vào mùi thối; nhưng về mặt thực tế...
"Mắt đỏ hết rồi." Giọng điệu dù bận vẫn cứ ung dung của Hoắc Nhiễm Nhân chậm rãi truyền xuống, "Tủi thân quá."
"..." Kỷ Tuân mở to đôi mắt thỏ.
"Khóc đi?" Hoắc Nhiễm Nhân cong miệng, "Lông mi còn dính nước kìa."
"..." Kỷ Tuân trừng mắt nhìn, chớp đi giọt nước trên mắt.
"Cho nên là ai nói," Đến tận bây giờ, Hoắc Nhiễm Nhân mới cúi người xuống, nhìn thẳng Kỷ Tuân, lộ rõ mục đích, "Đàn ông chỉ khóc ở trên giường?"
"Em đúng là cái đồ lòng dạ hẹp hòi mà!" Kỷ Tuân thán phục.
"Hừ." Hoắc Nhiễm Nhân cười khẩy một tiếng, tỏ rõ thái độ, em vốn là người lòng dạ hẹp hòi đấy.
Sau đó cậu giơ tay lên, ngón tay khẽ sát qua đôi mắt của Kỷ Tuân, lau đi ẩm ướt còn vương bên trên. Lau xong cậu muốn rời đi, mà Kỷ Tuân không cho, duỗi tay ôm lấy vai Hoắc Nhiễm Nhân, vùi mặt vào cổ đối phương, hít vào hai hơi thật sâu, hít lấy mùi thơm trên cơ thể đối phương.
Làm xong, tế bào toàn thân xem như đã sống lại một nửa, sau đó nghe thấy Hoắc Nhiễm Nhân nói: "... Cũng ổn rồi đúng không?"
Kỷ Tuân: "Còn chưa ổn lắm đâu."
Hoắc Nhiễm Nhân tức giận: "Anh chưa ổn lắm thì tự mình đi xa một chút mà tránh, em cũng đâu có kéo anh về. Anh vén áo lên che đầu em lại là có ý gì?"
"Ý là," Kỷ Tuân thở dài, "Để lỗ mũi nhạy bén của em có thể kéo dài mấy phút hơi tàn dưới cái áo của anh. Em chỉ nhìn thấy mắt anh đỏ lên, lại không chú ý tới mũi mình cũng bị bóp đỏ rồi sao?"
Áo được vén hết lên, che kín đầu hai người.
Ánh nắng xen qua kẽ lá, hắt xuống những ổ nắng hình thoi trên nền áo màu xanh vàng.
Một con chim mắt mờ tưởng chiếc áo này là mặt đất gồ ghề, bay xuống dưới, vừa chạm hai chân xuống đã cảm thấy dưới móng vuốt đột nhiên run lên, lập tức sợ hãi đến nỗi phành phạch bay đi.
Thân mật nho nhỏ dưới chiếc áo sau gốc cây đã bị thông báo mới của pháp y đang đứng cạnh thi thể cắt đứt vào hai phút sau.
Chỉ nghe pháp y ho khan hai tiếng, giọng điệu hơi hơi thay đổi:
"... Bộ phận sinh dục của thi thể đã bị cắt mất..."
*
Sau khi khám nghiệm sơ bộ hiện trường, thi thể bị mang về đồn cảnh sát để tiến hành kiểm tra kĩ càng hơn. Xác nguyên hình đã bảo quản thi thể tương đối nguyên vẹn, xuyên qua một lớp sáp nâu trên bề mặt, thậm chí còn có thể loáng thoáng nhìn rõ ngũ quan của thi thể, bất kể là tìm người thông qua ngũ quan, hay là xác định thân phận thông qua DNA chiết xuất từ trên thi thể cũng không thành vấn đề.
Trên thực tế, sau khi kiểm tra khẩn cấp tại đồn, ngay buổi tối hôm đó, bọn họ đã xác định được thân phận của người chết.
Người chết là Văn Thành Hổ, sinh năm 1966, người huyện Hà Châu, một huyện ở cạnh thành phố Cầm, trình độ học vấn trung học cơ sở, bố Văn Trung Hòa, mẹ Phùng Ngọc, là đứa con thứ ba trong nhà, có chị cả, một người anh trai và một người em trai.
Bây giờ những người này vẫn còn khoẻ mạnh, nhưng không phải tất cả mọi người đều đến đồn cảnh sát, chỉ có một người đến nhận dạng thi thể, là chị gái của Văn Thành Hổ, Văn Mỹ Hoa.
Văn Mỹ Hoa có lẽ chính là dáng vẻ người chị gái bước ra từ gia đình nông thôn điển hình: Không trang điểm, không dưỡng da, lão hóa sớm, nhưng cơ thể khỏe mạnh, vóc người cũng rắn chắc, luôn có chút thận trọng trước mặt nhân viên chính phủ, tỷ như cảnh sát chẳng hạn.
"Em trai tôi mất tích vào năm 1997..."
"Nhưng xem hồ sơ ghi chép, đến nửa cuối năm 1998 nhà cô mới báo án, tại sao thế?" Triệu Vụ hỏi.
"Em trai tôi không quá thân thiết với mọi người trong nhà. Năm 1997, nó cũng mới ba mươi tuổi, khi đó nó vẫn chưa cưới vợ, ngày nào bố mẹ tôi cũng nói nó, nói nhiều quá đâm ra nó không thích gọi điện về nhà, hơn nữa khi đó chúng tôi đều đang ở Hà Châu, chưa tới thành phố Cầm, cách xa như vậy, nó không gọi điện về, chúng tôi cũng không liên lạc được với nó..." Văn Mỹ Hoa hơi lải nhải, người đã đến tuổi đều sẽ lải nhải, nhưng dù như thế nào, bác gái mặc một thân đồ xám này vẫn là kể lại tình huống tương đối rõ ràng, "Hơn nữa cũng không phải đột nhiên mà nó mất tích."
"Cái gì gọi là không phải đột nhiên mất tích?" Triệu Vụ đặt câu hỏi.
"Em trai tôi đã tới thành phố Cầm từ lâu, tuy không kết hôn, nhưng cho tới nay cuộc sống không tệ lắm, cũng có sản nghiệp nho nhỏ của mình, mua được nhà, mở một quầy ăn vặt trước cổng trường đại học Cầm Môn...Cũng bởi rõ ràng có tiền, lại không chịu kết hôn, bố mẹ tôi ở nhà mới luôn mắng nó dở hơi..."
Lại quay về chủ đề kết hôn.
Cũng không biết tại sao mà người đời trước lại coi trọng kết hôn như vậy, giống như tất cả ý nghĩa khi được sinh ra chính là đến tuổi thì kết hôn, sinh con, lại nuôi nấng con cái trưởng thành, như vậy cả đời này sẽ trở nên rất có ý nghĩa, rất có hi vọng giống như con bò già vậy.
Mà Triệu Vụ cũng tốt tính, kiên trì lắng nghe, chỉ tận dụng mọi cơ hội để quay về chủ đề chính.
"Không phải đột nhiên mất tích."
"Đúng đúng, không phải đột nhiên mà nó mất tích, trước khi mất tích, nó có bảo trước với chúng tôi, nói muốn bán đi toàn bộ tài sản ở thành phố Cầm, đến thành phố khác phát triển, sẽ có một khoảng thời gian không liên lạc với chúng tôi, chờ ổn định rồi mới liên lạc lại."
"Lúc nói chuyện này, Văn Thành Hổ có biểu hiện khác thường nào không?" Triệu Vụ hỏi cặn kẽ.
"..." Văn Mỹ Hoa chần chừ một lát, dù sao đã qua mười mấy hai mươi năm, muốn nhớ lại cũng không thể dễ dàng như thế, "Không có, tôi nhớ khoảng thời gian đó, ngày nào nó cũng rất vui vẻ. Chúng tôi cũng từng nghi ngờ có phải nó đã tìm được con đường phát tài nào không, tôi nhớ khi đó em trai lớn của tôi còn rất nghèo, muốn thơm lây, hỏi Tiểu Hổ rất nhiều lần, Tiểu Hổ đều nói không có con đường phát tài nào cả, hai anh em còn từng cãi nhau một trận."
"Sau đó nó bán nhà đi, bán luôn cả quầy ăn vặt, mà người lại mất tích. Chúng tôi thì không liên lạc được." Văn Mỹ Hoa nói tường tận, "Đến cuối năm 1998 vẫn cứ không liên lạc được, chúng tôi mới nhận ra có thể xảy ra chuyện rồi, vì vậy mới đến đồn cảnh sát báo án."
"Nhà cô có suy nghĩ gì về việc Văn Thành Hổ mất tích không? Cái gì cũng được, tỷ như Văn Thành Hổ trêu chọc thị phi ở bên ngoài, hoặc là để lộ tiền tài..."
"Tôi chưa nghe nói em hai có kẻ thù nào ở bên ngoài cả." Văn Mỹ Hoa lắc đầu, gương mặt đầy vẻ khó xử, "Lúc đầu, chúng tôi cũng cảm thấy là để lộ tiền tài, bị người khác nhìn thấy rồi bị cướp. Thế nhưng sau khi báo cảnh sát lại phát hiện toàn bộ tiền bán nhà lẫn tiền bán quầy ăn vặt của em hai vẫn còn nguyên trong thẻ ngân hàng, không xê xích gì hết."
Triệu Vụ hỏi: "Mâu thuẫn tình cảm thì sao ạ?"
Hành động vô cùng đặc thù như cắt đi bộ phận sinh dục sau khi chết luôn khó tránh khỏi khiến người khác suy nghĩ nhiều.
"Một thằng lưu manh như nó thì sao có thể xảy ra mâu thuẫn tình cảm được, lúc trước không phải tôi đã nói nó không chịu kết hôn sao? Nó mở cửa hàng trước cổng trường đại học là vì muốn lấy một cô sinh viên vừa cao quý vừa có học thức làm vợ, sinh một đứa con có học thức, học đại học, cá chép nhảy qua cổng rồng*, thế nhưng người ta đâu thèm để ý tới nó, nói là có tiền, cũng chỉ là một món tiền nhỏ có thể ấm no mà thôi, bà mai kéo đi xem mắt vừa nghe thấy yêu cầu này đã nói không được đâu."
*Cá chép nhảy qua cổng rồng: 鱼跃龙门 = cá chép Hoàng Hà nhảy qua cổng rồng sẽ biến thành rồng, ẩn dụ sự nghiệp thành công hoặc địa vị tăng cao. (Theo baike.baidu)
"Có khả năng do trong lòng đã có đối tượng thầm mến hay không?"
"Không có, lúc đầu chúng tôi cũng tưởng nó có phải là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, mong nhớ người mình không thể với tới, nhưng em trai tôi ở chung với nó một khoảng thời gian cũng không phát hiện nó nhớ thương cô gái nào, sau đó chúng tôi lén đoán có thể là nó không được học đại học, lại không muốn làm kẻ chân đất mắt toét, cho nên thiếu cái gì thì thèm cái đó."
Triệu Vụ lại hỏi thêm một vài vấn đề, nhưng Văn Mỹ Hoa không nói được nhiều hơn.
Triệu Vụ bảo người đưa Văn Mỹ Hoa ra khỏi đồn, bản thân hắn thì bước vào văn phòng, vừa vào văn phòng đã nhìn thấy mọi người đang vây quanh bàn, nhắc tới cũng hơi lạ, bình thường mỗi khi họp, mọi người đều ngồi nghiêng nghiêng ngả ngả, xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng ngày hôm nay không biết làm sao mà mỗi người đều ngồi rất thẳng, rất nghiêm chỉnh, hai chân khép lại, dáng dấp quy củ, không khác gì học sinh tiểu học ba tốt trong lúc ở trường.
Chuyện gì đây? Triệu Vụ buồn bực.
Trong vòng này, đội phó chiếm lấy vị trí mà hắn quen thuộc, đang làm như thật sự chủ trì cục diện, chỉ thấy hắn giơ tay lên, lấy lòng bàn tay làm dao, nhanh chóng chém một nhát vào giữa hai đùi:
"Đang yên đang lành ai lại cắt hạ bộ làm gì? Nghe tôi đi, trăm phần trăm là do quan hệ nam nữ dẫn đến!"
Cùng với bàn tay vừa nhanh vừa chuẩn kia, Triệu Vụ chỉ cảm thấy một cơn gió nhè nhẹ thổi tới, đũng quần hơi lành lạnh.
Lại nhìn những người khác, hai chân đã khép chặt đến mức không thể chặt hơn.
Hai chân của hắn, cũng lặng lẽ khép lại...
- ---------------------------------------