Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 173




Ký ức của con người không đáng tin —— Ngoại trừ tôi.

Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân nghĩ như vậy, không chút do dự mà kiểm tra CCTV. CCTV biểu hiện, 7 giờ 15 phút tối ngày mùng 7 tháng 3, La Tuệ bước ra từ thang máy, đi qua bàn y tá đến phòng bệnh, 11 giờ 15 phút, cô rời khỏi phòng bệnh, tiến vào thang máy.

Trong phòng bệnh không có CCTV, đây là khu vực tư nhân.

Nguyên 4 tiếng đồng hồ.

Rạng sáng ngày hôm sau, bởi vì tình hình đột nhiên trở nặng, lão Hồ cấp cứu vô hiệu mà tử vong.

Hai người lấy được CCTV, rời khỏi bệnh viện, lại đến nhà hỏa táng.

Bên trong nhà hỏa táng có không ít người, trên thế giới này, có sinh mệnh được sinh ra, tất nhiên cũng có sinh mệnh phải chết đi, loại tuần hoàn cân bằng này là không thể tránh được, cũng không phải cứ bưng tai nhắm mắt là có thể trốn chạy.

Bọn họ tìm được công nhân trong nhà hỏa táng, đưa ra giấy chứng nhận, nói rõ mục đích đến đây.

Công nhân trong nhà hỏa táng đều là đàn ông trẻ tuổi hoặc đã đến trung niên, đối với mục đích đến đây của Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân, vừa có chút không thèm để tâm, vừa mơ hồ có chút địch ý, chuyện này cũng không khó hiểu, bởi vì một vài sai sót trong quy trình trước đây mà hiện tại quy định chấp hành hỏa táng trong nhà hỏa táng rất nghiêm khắc, nếu như bị hai người họ tìm thấy vi phạm, bị liên lụy phải chịu trách nhiệm sẽ trở thành công nhân của nhà hỏa táng.

Cuối cùng, người phụ trách trao đổi với hai người là một nam công nhân trẻ tuổi trong nhà hỏa táng.

Nam công nhân trẻ tuổi đeo găng tay cũ kỹ đến mức sút chỉ, mười đầu ngón tay trên găng tay đều dính phải bột phấn màu xanh lục, màu tím, màu hồng nhạt, trộn lẫn vào nhau, khiến đôi găng tay màu trắng đã chuyển sang xám xịt loang lổ, khiến khuôn mặt của hắn ta cũng trở nên bơ phờ loang lổ theo.

Hắn là thợ nhập liệm trang điểm cho xác chết.

"Còn nhớ một người tên là Hồ Khôn đã đến đây hỏa táng vào ngày mùng 10 tháng 3 không?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

"Ngày mùng 10 có đến mấy người hỏa táng lận." Thợ nhập liệm nói qua loa lấy lệ, "Đã là chuyện của một tuần trước rồi, nhớ không rõ, có thể có, cũng có thể không."

Đối với tình huống như thế, Kỷ Tuân cũng có cách.

Anh cầm gói thuốc lá trên bàn đưa cho thợ nhập liệm: "Người anh em, làm điếu, làm ở đây mấy năm, có bận không?"

"Chưa tới hai năm, bận đương nhiên là rất bận." Sắc mặt của thợ nhập liệm đã dịu đi.

Chỉ với điếu thuốc cùng "công việc bận hay không" thường thấy trên thế giới, hai người bắt đầu trò chuyện, khi trò chuyện được một lát rồi, Kỷ Tuân mới chuyển đề tài, dùng giọng điệu hàm chứa đồng tình nói: "Bận như vậy, bình thường không có thời gian lên mạng, chắc cũng không biết cái gọi là "Khói khóa nhà tang lễ" nằm trong tam đại nghi án của chương trình Kiến Giải Pháp Lý đâu nhỉ?"

"Gì..." Thợ nhập liệm nghi ngờ hỏi, "Khói khóa nhà tang lễ, tam đại nghi án gì cơ?"

"Thật sự không biết sao!" Kỷ Tuân than thở, "Người anh em, đây chính là vụ án được cơ quan chức năng tối cao để ý, trực tiếp làm thay đổi quy định về quy trình hỏa táng của nhà tang lễ đấy!"

"Rốt cuộc là vụ án gì!"

"Tổng thể mà nói thì hơi phức tạp, tôi chọn những điểm có liên quan đến các cậu thôi nhé, thì là công nhân trong nhà hỏa táng lợi dụng phiếu hỏa táng còn trống, đưa người mà mình đã giết vào trong lò đốt, trực tiếp thiêu cháy không còn một mống. Cho nên liên quan đến thi thể của Hồ Khôn, chúng tôi cũng nghi ngờ..."

"Chờ đã!" Thợ nhập liệm nhảy dựng lên, "Các anh phá án cũng không thể dễ dàng nghi ngờ, hiện tại quy định của nhà hỏa táng đã được cải cách, nhất định phải xuất trình giấy chứng tử mới có thể hoả táng, hơn nữa cũng có CCTV có thể chứng minh."

"Vậy thì xem CCTV đi." Lúc này Hoắc Nhiễm Nhân ung dung ra kết luận.

"Các anh chờ đó!"

Thợ nhập liệm hùng hổ rời đi, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân vẫn ở nguyên chỗ cũ.

Kỷ Tuân ném thuốc lá cho Hoắc Nhiễm Nhân.

Hoắc Nhiễm Nhân trả bao thuốc về trên mặt bàn không biết là của ai.

"Sớm như vậy không phải tốt sao, lãng phí thời gian." Kỷ Tuân rì rầm.

Hoắc Nhiễm Nhân khẽ cười một tiếng.

Có thể do kiêng dè vụ án "khói khóa nhà tang lễ" trong miệng Kỷ Tuân mà sau đó, bên nhà hỏa táng vô cùng phối hợp, thật sự tìm ra video CCTV lúc đó cho Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân.

Lão Hồ mặc một bộ áo liệm màu xanh lam nằm trong quan tài màu trắng, quanh người là hoa tươi, vẻ mặt an tường.

Mái tóc hoa râm của ông cụ được chải đầu ngôi gọn gàng, phấn má hồng tô điểm màu sắc cho hai má, che đi màu xanh xám chỉ có ở người đã mất.

Những nếp nhăn già nua thuộc về tuổi tác hằn in lên từng tấc da thịt đang lộ ra ngoài không khí của ông lão.

Ông lão của lúc này hoàn toàn khác với bức ảnh chân dung hơn bốn mươi tuổi được đặt trên linh đường.

Đây là sắc thái cuối cùng thuộc về nhân gian của ông lão, thế nhưng mọi người trong nhà ông đều không thèm để ý, cũng không thèm giữ lại.

Già đi đều sẽ như vậy, không để lại ảnh, cũng không để lại tên. Người đã lớn tuổi, thường thì mọi người đều thích gọi ông nội, bà nội, cái tên thuận miệng gọi ra khi còn trẻ, dường như đang cách làn da dần dần lão hóa càng lúc càng xa, sớm đã bị nhấn chìm trong năm tháng trước đây.

Hồ Khôn.

Lão Hồ...

Kỷ Tuân nhìn CCTV, bỗng nhiên nhăn mày, nói với thợ nhập liệm: "Chờ đã, dừng ở đây. Phóng to hình ảnh CCTV. Tại sao trên má phải của người chết lại có vết lốm đốm loang lổ, hơn nữa trên thái dương của ông cụ, có phải bị lõm vào một khối hay không?"

Hình ảnh CCTV được dừng lại rồi phóng to mặt người chết theo lời Kỷ.

Lần này, khuôn mặt của người chết xuất hiện rõ ràng trong mắt của hai người.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy được, không ít vết máu li ti tập trung xuất hiện bên nửa mặt phải của người chết, còn phần xương chân mày bên phải, cũng chính là huyệt thái dương, lại càng xuất hiện một vết lõm vào rất rõ ràng.

"Vết thương va đập rất mới." Hoắc Nhiễm Nhân cũng nhìn thấy rõ.

"Chẳng trách Hồ Tranh lại gấp gáp hoả táng bố mình như vậy. Rõ ràng trên mặt có dấu vết va đập, giấy chứng tử do bệnh viện khai lại là điều trị ung thư vô hiệu mà tử vong, hoàn toàn không nhắc đến vết thương va đập này." Kỷ Tuân nghĩ, lại hỏi thợ nhập liệm, "Lúc cậu lau người cho ông lão có nhìn thấy thứ bị dính bên trong vết thương không? Là hạt cát, cục đá, hay là những thứ khác?"

Đối diện với khuôn mặt này, thợ nhập liệm cũng bị gợi về ký ức mơ hồ: "Hình như là thủy tinh..."

"Có chắc là thủy tinh không?"

"... Đúng, đúng, chắc chắn." Thợ nhập liệm bình tĩnh trả lời, "Bởi vì lúc chỉnh trang lại rất phiền phức, tôi còn trách móc người nhà hai câu, nói sao lại để ông lão ngã nặng như thế, lúc đó người nhà đã trực tiếp hung dữ với tôi. Tôi nhớ chuyện này rõ lắm."

"Vậy cậu còn nhớ một chuyện không?" Kỷ Tuân lại hỏi.

"Chuyện nào?"

"Sau gáy của người chết, có một vết sẹo màu đỏ hay không."

Lúc này, trong lòng Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đã đồng thời đặt ra một dấu hỏi.

Tuy không thể bài trừ khả năng sơ suất trong khâu quản lý của bệnh viện khiến Hồ Khôn không cẩn thận té ngã trước khi chết, từ đó dẫn tới bệnh tình chuyển biến xấu, cuối cùng tử vong, thế nhưng ——

Điều tra đến tận giờ, vô số nghi vấn manh mối, vẫn cứ để một nghi ngờ nổi lên mặt nước.

"Hồ Khôn" vẫn luôn điều trị trong bệnh viện, có thật sự là "Lão Hồ" mà bọn họ từng có duyên gặp mặt hai lần không?

Nghi ngờ này dường như còn là một lời giải thích hợp lý hơn cho việc tại sao lúc bác sĩ khai giấy chứng tử lại hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với dấu vết bị va đập.

"Ông ấy.." Thế nhưng lúc này, thợ nhập liệm hơi dao động, "Ông ấy..."

Hai người nhìn chằm chằm vào miệng của thợ nhập liệm, nhìn đôi môi dày kia đang do dự mấp máy.

"Chắc là không có...?"

"Cậu không chắc chắn?" Hai người hỏi.

"Hình như tôi từng nhìn thấy, mà hình như cũng chưa nhìn thấy." Thợ nhập liệm nghĩ đi nghĩ lại, đặt tay lên gáy so sánh một chút, qua một lúc lâu mới lại do dự đổi giọng, "Không đúng, hình như vẫn có. Tôi nhớ từng thấy một vết thương màu đỏ, nhưng các anh cũng xem CCTV rồi, không quay lại được, tôi sợ tôi nói sai, tạo thành chứng cứ giả, vậy tôi xong đời rồi, xem như tôi không thể trả lời được đi."

Hoắc Nhiễm Nhân không từ bỏ, hỏi tiếp: "Cậu do dự như vậy, có phải là vì nơi này người đến người đi, cậu không xác định được vết thương này thuộc về ai?"

Thợ nhập liệm hơi sửng sốt: "Anh nói như vậy, cũng... đúng?"

Hoắc Nhiễm Nhân không vòng vo nữa, quyết định điều tra từ ngày "Lão Hồ" được xác nhận tử vong trong bệnh viện: "Cho tôi xem danh sách cùng video di ảnh của những người đưa đến đây hỏa táng từ ngày mùng 8 tháng 3 tới hôm nay đi."

"Ấy, đợi đã." Kỷ Tuân vội vàng kéo đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự lại vừa mới quên mất cơ thể mình còn chưa hoàn toàn hồi phục, "Chuyện tốt như thế, chúng ta sao có thể quên đồng nghiệp thành phố Cầm được chứ."

Nói thật, khi người của thành phố Cầm bị hai người tìm tới, gương mặt đều lộ vẻ ngơ ngác, bên trên vẽ đầy dấu chấm hỏi, mỗi một dấu chấm hỏi đều tạo thành hai câu sau:

Đây không phải vụ án gây mất trật tự theo hình thức trả thù đơn giản sao? Sao bỗng nhiên lại biến thành vụ án giết người đổi thi thể rồi?

"Hai người cảm thấy Hồ Khôn trong bệnh viện không là Hồ Khôn thật?" Triệu Vụ hỏi.

"Đúng."

"Mục đích là gì?"

"Một "Hồ Khôn Giả" tử vong tự nhiên tại bệnh viện, có được giấy chứng tử do bác sĩ cấp, lại cầm giấy chứng tử đến cơ quan đăng ký hộ khẩu để gạch bỏ thân phận của "người chết", vậy thì Hồ Khôn thật còn sống, đã tử vong về mặt xã hội —— Còn Hồ Khôn chân chính, ông lão chết như thế nào cũng được, đuối nước mà chết, nghẹt thở mà chết, tông xe mà chết, bịt kín mà chết hay trúng độc mà chết, dù sao thì công nhân bên nhà hỏa táng cũng sẽ không khám nghiệm thi thể, bọn họ chỉ đối chiếu giấy chứng tử." Kỷ Tuân nói.

Triệu Vụ nghĩ ngợi: "Vấn đề Hồ Khôn thật Hồ Khôn giả, muốn tìm chứng cứ cũng đơn giản, "Hồ Khôn" ra ra vào vào bệnh viện để điều trị nhiều lần như vậy, CCTV chắc chắn có quay lại được mặt của ông, lấy mặt của ông lão kia đối chiếu với chứng minh thư của Hồ Khôn, có phải một người hay không sẽ rõ ràng ngay. Chỉ là dòng người trong bệnh viện có mật độ rất lớn, muốn tìm người trong CCTV sẽ không dễ dàng... Hơn nữa Hồ Khôn điều trị trong bệnh viện nhiều lần như thế, thông tin về thân phận không đúng, chẳng lẽ phía bệnh viện hoàn toàn không phát hiện ra chút nào ư?"

"Có lẽ không phải là không phát hiện ra." Hoắc Nhiễm Nhân.

"Có ý gì?" Triệu Vụ ngẩn ra.

"Khi chúng tôi đến bệnh viện tìm bác sĩ điều trị chính của Hồ Khôn để hỏi thăm tình huống của Hồ Khôn lúc trước, bác sĩ điều trị chính có nói một câu "Xác chết vùng dậy", sau đó đã nhanh chóng kiếm cớ rời đi, bây giờ nghĩ lại, có lẽ bác sĩ điều trị chính cũng hiểu được phần nào về tình huống đặc thù của bệnh nhân."

"Ý của cậu là bác sĩ điều trị chính cũng tham gia vào vụ mưu sát này?" Triệu Vụ khó mà tin nổi.

"Người chết mắc ung thư não, chi phí chữa bệnh ung thư não không phải chuyện nhỏ." Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh nói, "Ý của tôi là, cho dù bọn họ đoán được, cũng sẽ bởi vì những chuyện không phải tốt cũng chẳng phải xấu như quà cáp hay ân tình mà lựa chọn không để tâm đến vấn đề thân phận của người bệnh, dù sao hầu hết các trường hợp chỉ là mượn thẻ bảo hiểm y tế để chi trả, nếu thật sự xảy ra án mạng, làm bộ chính mình hồ đồ đẩy hết vấn đề do thủ tục là được, cũng không cần chịu trách nhiệm."

"... Điều tra." Cuối cùng Triệu Vụ quyết định, "Đến bệnh viện trước, xuất CCTV, xác nhận hình ảnh chân thực của!"

Bước đi điều tra CCTV của bệnh viện này đã có kết quả vào ngày hôm sau.

Hình ảnh của "Hồ Khôn" trong bệnh viện, rốt cuộc cũng xuất hiện trong mắt Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân.

Ông lão kia mệt mỏi, suy yếu, gầy gò đến nỗi giống như một cành cây khô, hơn nửa số lần xuất hiện đều ngồi xe lăn, ông lão bơ phờ gật gù mắc ung thư giai đoạn cuối ngay cả quần áo của chính mình cũng không có cách nào sửa sang ngay ngắn lại.

So với lão Hồ mà hai người từng gặp, khác nhau một trời một vực.

Bọn họ tuyệt đối không phải cùng một người!

Cả một ngày tìm người trong CCTV tìm đến mức hai mắt đỏ chót, ngoại trừ lấy được thứ này, Triệu Vụ với đôi mắt thỏ còn nói với hai người:

"Chúng tôi điều tra thân phận thực sự của người này, tra được rồi, ông ấy họ Lam, Lam Tồn Cương, người Tang Châu, số chứng minh thư: XXXXXXXX; quê nhà có một đứa con trai, nhưng đứa con trai này không hề quan tâm đến ông Lam, gọi điện thoại tới hỏi, thậm chí ngay cả bố mình rời khỏi quê nhà lúc nào cũng không biết. Chúng tôi còn điều tra quan hệ giữa ông ấy và La Tuệ, trước mắt chưa tra được quan hệ trực tiếp nào, nhưng chắc chắn không phải thân thích."

"Không phải thân thích còn nhọc lòng mất công tốn sức chăm sóc như vậy." Kỷ Tuân chậc một tiếng, "Tôi đoán các anh đi điều tra hồ sơ bệnh án của Lam Tồn Cương tại bệnh viện địa phương cũng có thể tra được người này đã mắc ung thư, sau khi La Tuệ dẫn ông lão đi kiểm tra sức khoẻ toàn thân đã lập tức làm thủ tục nhập viện, hiển nhiên cũng đã biết chuyện.

Vậy thì, giả như đây là một vụ mưu sát đã được dự tính từ lâu, La Tuệ cố tình chọn một ông cụ không còn sống được bao lâu nữa, để ông cụ chiếm lấy ghi chép điều trị của lão Hồ, cuối cùng giết chết một lão Hồ đang khỏe mạnh. Lúc trước tôi còn nhìn thấy một trường hợp trên Thời Sự, nói một người không muốn hỏa táng thi thể, vì vậy người thân đã ra đường tìm một người đàn ông lang thang, làm người đàn ông bất tỉnh rồi bỏ vào trong quan tài, kết quả nhà hỏa táng đốt xong cũng không biết người trong quan tài đã bị đổi đi. Nghĩ ra được kỹ xảo này, chắc chắn đã xác định được khâu cuối cùng trong ngành nghề mai táng của chúng ta quản lý không chặt rồi."

Tác giả có lời muốn nói: "Khói khóa nhà tang lễ" là một vụ án có thật... Một vụ án rất ly kỳ.

Tóm tắt lại như sau, Vương X bởi vì ngoại tình với vợ của công nhân trong nhà hỏa táng Trương X mà quyết định thuê mướn Hàn X A cùng Hàn X B giết chết Trương X, nhưng hai gã sát thủ không chuyên nghiệp này lại nhiều lần không thể thành công, cuối cùng Vương X suy đi nghĩ lại, từ bỏ kế hoạch giết chết Trương X, gây xích mích giữa hai tên sát thủ, để A giết chết B. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, cùng lúc đó Trương X đã biết được chuyện Vương X cắm sừng mình lại còn muốn thuê người giết mình, cảm thấy Vương X rất quá đáng, vì vậy giết ngược lại Vương X, nhét người vào trong lò đốt, hủy thi diệt tích...

Còn có, ví dụ mà Kỷ Tuân đưa ra ở cuối chương cũng là sự kiện có thật.

- --------------------------------------------------------