Rốt cuộc mặt trời cũng lặn xuống, chân trời thu lại chút ánh sáng cuối cùng, đêm tối chờ đợi đã lâu tranh nhau lấn tới.
Trong bãi đậu xe ven đường bên ngoài khách sạn, một chiếc xe van màu trắng bạc đã dừng lại ở nơi này rất lâu rồi.
Cửa kính của xe van là cửa kính đen không trong suốt, đứng từ bên ngoài hoàn toàn không có cách nào nhìn thấy tình hình bên trong.
Về phần tình hình thần bí bên trong —— bên trong có hai người, một tên đầu trọc đội mũ, cùng với một người trẻ tuổi đang dùng máy tính.
"Đã mấy giờ rồi." Đầu trọc hơi mất kiên nhẫn, "Sao con mồi vẫn chưa về?"
Con mồi trong miệng bọn họ, không nghi ngờ chút nào chính là Hoắc Nhiễm Nhân.
Người theo dõi quỹ tích hành động không cố định ở một thành phố xa lạ, chung quy phải đối mặt với vô số phiền phức, bọn họ chỉ có thể bắt đầu điều tra từ khách sạn, nhưng ngay từ bước đầu tiên đã xảy ra vấn đề.
Tuy cũng có khả năng khách du lịch đến các mấy nơi KTV hay quán bar để chè chén say sưa suốt đêm không trở lại, nhưng dù sao đây cũng là Hoắc Nhiễm Nhân, một đối thủ cực kỳ giảo hoạt, Hoắc Nhiễm Nhân có thể nào đã nhận ra có người đang theo dõi hắn hay không?
Hai người trong xe phân tích một lát, quyết định xem lại camera vẫn luôn hoạt động mà mình đã đặt trước cửa khách sạn.
Tất cả mọi thứ trong video giám sát đã mở tốc độ x8 lần vẫn bình thường, ngoại trừ có một người đàn ông cầm hai cái valy rất to rời đi, mười lăm phút lại tay không trở về là hơi kỳ lạ thôi.
Người trẻ tuổi phóng to đoạn ảnh, tìm được ảnh chụp chung trong buổi họp thường niên của nhà xuất bản Minh Tinh, xác nhận người đàn ông này là biên tập, tên Ai Nhân.
Nhưng không làm khó được hắn.
Người trẻ tuổi chậm rãi duỗi tay, mười ngón tay đều rất dài, dài đến nỗi khác thường, giống như đôi đũa trắng nhỏ mảnh đang đụng vào bàn phím.
Ngoại trừ CCTV, bọn họ còn chuẩn bị những thứ khác, buổi chiều đã lẻn vào đại sảnh của khách sạn đặt một cục wifi ngụy trang thành wifi cùng tên của khách sạn, lại thiết lập wifi tích hợp của khách sạn thành kiểu phải thêm mật khẩu khác, trong một buổi tối, gần như một nửa đồ ngu đều không hề đề phòng mà kết nối với wifi của bọn họ.
Thằng ngu Ai Nhân này cũng không ngoại lệ.
Mà một chiếc điện thoại kết nối với wifi công cộng, lại giống như ngôi nhà mở rộng cửa, mời mình vào xem.
Người trẻ tuổi dễ dàng thuận theo wifi hack vào điện thoại của Ai Nhân, cũng thấy được lịch sử trò chuyện WeChat của đối phương.
Ai Nhân: Thầy Kỷ, ngày hôm nay đi chơi vui không, chùa Đại Diệp mà tôi gợi ý không tệ chứ?
Kỷ Tuân: Không tệ thật, cơ mà leo núi rất mệt.
Ai Nhân: Ớ, không phải có thể lái xe lên chùa Đại Diệp sao?
Kỷ Tuân:... Tôi còn leo lên những ngôi chùa khác
Ai Nhân: Nhưng tôi nhớ là có cáp treo mà?
Kỷ Tuân: Không, tôi đổi sang ngôi chùa ở ngọn núi khác.
Ai Nhân: Ớ, thầy Kỷ thích vái phật đến thế à?! Lại còn leo núi khác, thế thầy leo đủ chưa, còn cần tôi gợi ý không?
Kỷ Tuân:... Không cần, tôi đã tự tra được rồi.
Ai Nhân: Ớ, thầy Kỷ cũng đã tra được rồi á!
Kỷ Tuân: Đừng vãi nữa, giúp tôi một việc, lấy hành lý ra gửi cho tôi...
Ai Nhân: ? !
Tiếp đó là địa chỉ cùng một đoạn tin nhắn thoại.
Không nghe thấy tin nhắn thoại, nhưng đến đây đã đủ rồi.
Trong lịch sử trò chuyện, nhiều lần đi chùa miếu chính là tin tức quan trọng, có thể làm điểm xâm nhập.
Cạch cạch cạch cạch cạch ——
Đôi mắt nhìn trộm, linh hoạt chuyển động trong đêm đen.
*
Rạng sáng ngày hôm sau, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đã một lần nữa thu dọn đầy đủ, rời phòng, chuẩn bị tiếp tục dò hỏi dọc theo hành trình leo núi đã quyết định ngày hôm qua.
Hai người ăn bữa sáng đơn giản trong khách sạn, lúc ra ngoài, Kỷ Tuân ngẩng đầu nhìn thời tiết.
"Ừm, mây đen ảm đạm, không thấy mặt trời, hơn nữa lúc ra khỏi phòng khách sạn còn bất ngờ rơi điện thoại, không thể quay lại một chuyến... Chỗ nào cũng không thuận lợi, là điềm báo không lành đấy."
"Sau khi kế tục tư tưởng mê tín, anh còn kiêm chức thầy bói à?" Hoắc Nhiễm Nhân.
"Đây là linh cảm của nhà tiên tri." Kỷ Tuân.
"Linh cảm gì chứ," Hoắc Nhiễm Nhân đau đầu, "Rõ ràng phân tích dựa theo logic, cũng có thể phân tích được thời gian chúng ta ở lại thành phố Cầm càng lâu, xác suất những người kia tới lại càng cao."
"Nhưng nhà tiên tri nghe xịn hơn là trinh thám, anh muốn ở trước mặt em sẽ có vẻ oách hơn một chút."
"..." Hoắc Nhiễm Nhân.
Chú mèo lớn cơ trí kia lại lăn qua lăn lại trong đầu Hoắc Nhiễm Nhân.
Ngày ngày nhìn thấy chú mèo này, cảm thấy dáng vẻ vênh váo tự đắc rung đùi đắc ý của nó nhìn thế nào cũng thấy đang thiếu đánh. Nhưng khi thật sự chạm vào cơ thể của nó, bàn tay vốn nên dạy dỗ nó lại chỉ có thể khẽ vuốt cơ thể ấm áp của nó, quan sát xem bộ lông của nó còn sạch sẽ mềm mượt như trước hay không.
Sau đó...
Trong lòng Hoắc Nhiễm Nhân bỗng xẹt qua một đám mây nửa quang đãng nửa âm u.
Chắc sẽ không bị Kỷ Tuân ăn sạch không còn một mống đâu chứ?
Trong lúc nói chuyện, hai người đi tới bên đường trước cửa khách sạn, Kỷ Tuân nhìn thấy một chiếc taxi, vẫy tay bắt xe.
Taxi màu xanh bật đèn xi nhan, chậm rãi dừng lại trước mặt bọn họ, nhưng trước khi Kỷ Tuân mở cửa xe, bỗng có một người trẻ tuổi vọt tới từ bên cạnh, giành trước bọn họ một bước, ngồi vào trong xe.
Cửa xe "Ầm" một tiếng mà đóng lại, chui ra tiếng kêu oang oang của người trẻ tuổi:
"Tôi tới trước, xe này là của tôi, hai người đừng có mà tranh!"
Kỷ Tuân vốn cũng không muốn tranh.
Nhưng bây giờ nói cái gì cũng đã muộn, taxi đã lái đi. Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân chỉ đành tiếp tục chờ đợi ven đường, may mà ngay lập tức lại có một chiếc taxi màu xanh lục còn trống đang lái về phía này.
Kỷ Tuân nhanh chóng vẫy tay.
Taxi dừng lại.
Lần này Kỷ Tuân cảnh giác mà nhìn hai bên trước, không thấy ai tới giành xe mới kéo mở cửa xe, sau khi thuận lợi ngồi vào trong lại nói với tài xế taxi ở đằng trước:
"Tới chân núi Tẩu Mã."
"Oke, ngồi chắc nhé ——" Tài xế của chiếc taxi này có một gương mặt trắng mịn mềm mại, tròn trịa hòa nhã giống như trăng rằm, nhưng giọng nói lại thô kệch thẳng thắn, đạp van dầu, xe phóng đi như bay.
Núi Tẩu Mã là trạm đầu tiên của hai người trong ngày hôm nay, cũng là một mạch núi vô cùng lớn trong thành phố Cầm, đương nhiên cũng rất nhiều chùa miếu, từ trên núi đến dưới núi, còn có một đường chỉ trồng cây bạch quả vây quanh núi, quanh co khúc khuỷu, nhìn từ trên xuống sẽ giống như một sợi dây chuyền vàng vờn quanh cả tòa núi, đương nhiên, ở cái mùa này là không có phong cảnh như vậy.
Trên xe nhàm chán, Kỷ Tuân chơi điện thoại một lát, tất nhiên là đang nói chuyện với Hoắc Nhiễm Nhân.
Vừa lúc hai người họ đều ngồi ở ghế sau, trao đổi lập tức trở nên vô cùng thuận tiện, Kỷ Tuân nói: "Thật ra từ tối hôm qua đến bây giờ, anh vẫn luôn nghĩ tại sao người vóc dáng thấp bé trong đoạn cuối của câu chuyện lại đổi bảng mới..."
Anh rủ rỉ nói:
"Giả thiết thật sự có chuyện này, lão Hồ cũng quả thật đã chứng kiến một màn gϊếŧ người, vậy thì cũng chỉ có mấy loại khả năng sau.
Một là, giống như lão Hồ từng nói, ông cụ ấy chỉ là người đứng xem vô tội
Vậy người vóc dáng thấp thật sự đã đổi bảng mới, động cơ của hắn là gì?
Theo như mưu kế đổi bảng mới theo khuôn mẫu thường thấy nhất trong tiểu thuyết suy luận, người chết bị gϊếŧ trong phòng A, thế nhưng biển số phòng lại đổi thành B, cuối cùng lại đổi thành A, chính là vì muốn che giấu hiện trường vụ án đầu tiên.
Hiện tại, bất kể là người chết bị nhốt trong bức tượng nào, hắn đều đã chết, nhìn từ bên ngoài cũng gần như vậy, ngoại trừ vị trí đặt cuối cùng là khác nhau —— vị trí này có phải là có manh mối chúng ta còn không biết? Manh mối thục giục người vóc dáng thấp làm ra hành động như vậy.
Hắn không cùng phe với người áo xám, nhưng chắc chắn biết được chuyện người áo xám đã gϊếŧ người —— hắn đang lợi dụng chuyện này để đạt được mục đích nào đó.
Hai là, lão Hồ là một nửa người tham dự
Khi xuất hiện lời nói dối, nó có thể tháo rời rồi kết hợp lại thành rất rất nhiều câu chuyện có yếu tố giống nhau nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau. Loại trừ tình tiết vô tình đi vào sau núi, câu chuyện sẽ trở thành lão Hồ đã sớm biết có người muốn ném thi thể, ngồi canh ở đó chờ đợi tất cả những thứ này. Đổi người vóc dáng thấp đi, câu chuyện sẽ trở thành lão Hồ biết có người muốn ném thi thể, vì vậy mà đổi bảng mới chờ đợi tất cả. Chuyện này cần chúng ta nghĩ ra một biện pháp, sau đó lại đi thẩm vấn ông lão kia.
Ba là, lão Hồ chính là hung thủ
Loại giả thiết này nghe như tiểu thuyết quá, hung phạm cảm thấy đã chôn vùi hết chứng cứ, hoàn toàn tin tưởng chúng ta không tra được, vì vậy xuất phát từ tâm lý khoe khoang mà muốn trêu đùa chúng ta.
Giả thiết hết thảy đều là giả, lão Hồ thêm vào đoạn cuối này, có thể hiểu là muốn mở rộng phạm vi tìm kiếm của chúng ta. Trên hai tấm bảng đều viết tượng phật thường thấy nhất trong chùa miếu, tăng thêm một khả năng, chính tăng thêm số lần dò hỏi theo cấp số nhân. Vậy thì lão Hồ hoặc là đùa giỡn chúng ta, hoặc là muốn giữ chúng ta ở lại thành phố Cầm.
Kết hợp với tình tiết lão Hồ biết em cũng như biết địa điểm đặc thù là bến tàu bỏ hoang, nói không chừng sau lưng có âm mưu sâu không lường được nào đó.
Lẽ nào ông lão này chính là đại boss của tổ chức áo đen trong truyền thuyết ——?"
"Còn có một khả năng khác..."
Hoắc Nhiễm Nhân xem như là kiên nhẫn nghe xong này một đoạn dài lê thê này, hờ hững lên tiếng.
"Ông ấy già rồi, đầu óc không còn minh mẫn."
"... Ừm." Kỷ Tuân mất hết cả hứng, bất mãn nói, "Đúng là kết luận nhạt nhẽo."
"Đừng nhìn cuộc sống thành tiểu thuyết." Hoắc Nhiễm Nhân.
"Chậc chậc." Kỷ Tuân than thở, cầm điện thoại di động lên, gõ bừa hai lần, đột nhiên nói với tài xế phía trước, "Đến ngã tư thì rẽ trái!"
Anh gấp gáp lên tiếng, mệnh lệnh mang đầy lạnh lùng.
Tài xế đang dựng lỗ tai nghe bọn họ nói chuyện nhất thời ngơ ngác, vô thức nghe theo mệnh lệnh của Kỷ Tuân mà xoay chuyển phương hướng. Chờ chuyển phương hướng xong cũng đã mười mấy mét, mới hô một tiếng: "Lệch khỏi lộ tuyến..."
"Đằng sau có xen bám theo chúng ta suốt cả đường rồi." Kỷ Tuân nghiêm túc nói, "Ngắt đuôi bọn họ."
"Ai... ?"
Nhưng không kịp chờ tài xế tiêu hóa câu nói này, mệnh lệnh liên tiếp đã truyền đến từ phía sau.
"Rẽ trái."
"Rẽ phải."
"Rẽ trái, tiến vào đường nhỏ."
"Đường nhỏ quẹo phải."
"Không được, vẫn có xe, ô tô màu đen—— "
"Trên đường sao có thể không có xe được!" Sau một chuỗi chỉ huy không ngừng, tài xế phía trước đã bắt đầu không theo kịp tiết tấu của Kỷ Tuân, một khi theo không kịp, chứng nổi điên trên đường sẽ bắt đầu phát tác, giọng điệu của đại ca tài xế đã không giống còn thẳng thắn như lúc bắt đầu, sắc mặt cũng từ vạn dặm không mây biến thành sấm vang chớp giật, "Cái ô tô màu đen mà cậu chỉ là sau khi chúng ta quẹo qua rồi mới xuất hiện, biển số xe có đuôi 444, trước giờ chưa từng nhìn thấy kiểu biển số xe có ba số cuối vội vã đi đầu thai như vậy, người anh em này cậu mắc chứng vọng tưởng bị hại à?!"
"Cẩn thận là trên hết mà." Kỷ Tuân cẩn thận nói, "Vừa nãy tôi đang thảo luận chủ đề bị người hãm hại, sợ bị hại không phải rất bình thường sao?"
"Cẩn thận cái rắm ——" Tài xế chửi ầm lên.
Sau khi quẹo trái rẽ phải, không nói Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân, ngay cả tài xế lái xe cũng nhất thời không phân biệt được vị trí hiện tại của mình. Nhưng bọn họ vẫn luôn tiến lên như bay, lái tới đây cũng đã rời xa nội thành, lái tới vùng ngoại ô cây xanh rậm rạp, nhà cửa thưa thớt, không quá nhiều người.
Trên đường không có nhiều xe cộ, lực chú ý của tài xế đã chuyển từ tình huống mặt đường phía trước sang người Kỷ Tuân, bàn tay cũng chỉ là bản năng mà giữ phương hướng phía trước, mà ngay khi xe mới vừa quẹo vào một ngã rẽ, một bóng đen cùng tiếng còi chói tai đồng thời vang lên.
Ba người trên xe nhìn về phía trước.
Một chiếc xe tải màu đỏ hung hãn xông về phía bọn họ, giống như một con cự thú quải đản không thể né tránh!
Tử thần giương rộng cánh áo, lưỡi liềm cắt qua lớp tôn ——
Xe cùng xe, đã đâm vào nhau !
-----------------------------------------------