Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 141




Lại một trận gió gào thét, đi cùng tiếng sóng vỗ vào bờ.

Thuỷ triều rì rào đã lấn át tiếng trò chuyện của những người đang đứng dưới ngọn hải đăng, vì vậy mà mỗi đôi tình nhân kia, giống như đã ẩn mình vào trong bóng tối. Bên cạnh chỉ có đêm đen cùng hơi thở quen thuộc trong đêm đen, ngay cả vầng sáng của ngọn hải đăng, vầng sáng dịu dàng phả xuống từ không trung, cũng giống như đang dừng lại phía sau hai người.

Đêm đen đi cùng với tĩnh lặng.

Sóng biển rì rào cùng tĩnh lặng vuốt nhẹ lẫn nhau, khiến tĩnh lặng vô hình trở nên khổng lồ, bắt đầu đè lên cơ thể... Cho đến khi, hơi thở thuộc về Hoắc Nhiễm Nhân đột nhiên trở nên nồng đậm, ngăn cách tĩnh lặng, vây lấy anh.

Trong bóng tối, Hoắc Nhiễm Nhân tới gần anh.

Một cánh hoa hồng bay xuống từ bầu trời, đậu lên môi anh.


Anh bị cánh hoa vặn người xô phải, xô phải khiến trái tim trở nên trống rỗng trong nháy mắt.

Trong nháy mắt này, lại bị Hoắc Nhiễm Nhân lấp kín.

Hoắc Nhiễm Nhân hôn anh.

Dịu dàng mà nóng bỏng.

Hương thơm ngào ngạt vô hình đang lan tràn, Kỷ Tuân cảm nhận được hương vị trên môi của Hoắc Nhiễm Nhân, hương vị mê người giống như nước ép đỏ tươi của quả dại. Anh hôn sâu hơn, chạm đến đầu lưỡi của Hoắc Nhiễm Nhân, đầu lưỡi giống như bàn tay của quý ông, dắt anh uyển chuyển nhảy múa.

Kỷ Tuân nín hơi vài giây, đắm chìm vào bên trong.

Đắm chìm vào mạng che mặt của thuần mỹ, chạm đến lửa, lửa trên môi Hoắc Nhiễm Nhân, giống như biển lửa; lại chạm đến dao, dao trên đầu lưỡi của Hoắc Nhiễm Nhân, tựa như núi dao.

Lưỡi dao hôn qua đầu lưỡi, ngọn lửa nhiễm lên cánh môi.


Anh đắm chìm vào địa ngục mang tên Hoắc Nhiễm Nhân.

Địa ngục của sa đọa, địa ngục của vui sướng.

Không khí bị rút đi, choáng váng lặng lẽ bò lên đầu, nụ hôn dài lâu tuyên bố kết thúc trong một tiếng thở dốc khe khẽ của Kỷ Tuân, cơn gió hiu hiu thổi qua hai người, thổi tới từng trận run rẩy, run rẩy trong gió rét, run rẩy vì tiếp xúc thân mật lại phải tách ra.

Hoắc Nhiễm Nhân buông anh ra.

"Tại sao?"

Kỷ Tuân nghe thấy câu hỏi của Hoắc Nhiễm Nhân truyền đến từ trong bóng tối. Sau nụ hôn này, Hoắc Nhiễm Nhân giống như đã gỡ lại được thất thố vừa nãy, thậm chí còn có vẻ thành thạo mà chủ động nắm giữ tiết tấu.

Ồ...

Kỷ Tuân sờ lên đôi môi ấm nóng, đó là độ ấm của Hoắc Nhiễm Nhân. Anh lập tức đoán được suy nghĩ trong lòng Hoắc Nhiễm Nhân.

Bởi vì hôn mình đến nỗi không thở nổi, cho nên cảm thấy đã chiếm thế thượng phong à?


"Tại sao gì cơ?" Kỷ Tuân hỏi ngược lại, anh không phải cố ý, thật sự hơi mất tập trung, còn đang nhớ lại dư vị khi nãy.

"Tại sao thái độ của anh đối với tôi lại đột nhiên thay đổi." Hoắc Nhiễm Nhân nói trong bóng đêm: "Chuyên tâm một chút ——kỹ thuật hôn của tôi có phải rất tốt không?"

"Ăn ngay nói thật, là rất tốt."

"Trả lời tôi." Hoắc Nhiễm Nhân cười khẽ, "Lát nữa còn có tốt hơn."

"..." Kỷ Tuân nhìn vào bóng đêm, muốn nhìn sắc mặt của Hoắc Nhiễm Nhân lúc này. Nhưng đối phương đã chiếm được chỗ đứng từ lâu, non nửa đứng trong ánh sáng, hơn nửa giấu trong bóng đêm. Đêm đen giống như cơn sóng, trập trùng lên xuống giống như hơi thở trên người cậu.

Kỷ Tuân chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt trắng như tuyết của Hoắc Nhiễm Nhân lộ ra trong bóng đêm lúc ẩn lúc hiện.
"Em hỏi tại sao thái độ của tôi đã thay đổi?" Kỷ Tuân tập trung tinh thần, "Tôi cho rằng chúng ta rất ăn ý với nhau —— Nhưng vẫn còn có chút tiếc nuối, trong quá khứ, ngay cả tên thật em cũng không chịu nói cho tôi, bạn học Chu."

"... Chỉ vì cái này?" Hoắc Nhiễm Nhân khẽ "xì" một tiếng, "Bởi vì bạn học Chu là Hoắc Nhiễm Nhân, cho nên anh mới đột nhiên thay đổi thái độ với tôi, sao, anh thích kiểu như bạn học Chu à? Kiểu người như vậy có thể khiến ham muốn cứu vớt người khác trong lòng anh đạt được thỏa mãn đúng không?"

"Đừng hiểu lầm, tôi không có bất kỳ ý định không an phận nào với bạn học Chu." Kỷ Tuân không có thở dài, nhưng gió biển lại tựa như đang thở dài thay anh, quấn quanh Hoắc Nhiễm Nhân, chậm chạp không chịu rời đi. Anh thản nhiên nói, "Rất khó nói tôi thích em của ngày xưa, cũng rất khó nói tôi thích em của hiện tại, nhưng tôi đặc biệt dáng vẻ em của quá khứ thay đổi đến em của hiện tại. Em có thể hiểu được không?"
"Nói một lúc lâu, anh vẫn thích —— "

"Nói một lúc lâu, tôi thích chính là em của kiên nghị, em của quả cảm, em của thân mang gánh nặng mà không bị ép vỡ, vẫn một mực tiến về phía trước —— mà em như vậy, tuyệt không phải tưởng tượng xa vời của tôi."

Kỷ Tuân ngắt lời Hoắc Nhiễm Nhân, chầm chậm nói ra một đoạn như thế, cuối cùng cười với cậu.

"Thật ngại quá, khẩu vị của tôi chính là cổ xưa thế đấy."

Trên bờ biển nhất thời yên tĩnh, Kỷ Tuân cảm giác đôi mắt của Hoắc Nhiễm Nhân đang nấp trong bóng tối, suy tư mà chăm chú nhìn anh.

Qua một lát, anh nghe thấy đối phương lên tiếng.

"Đây là bài thuyết trình của đại hội khen ngợi sao?" Hoắc Nhiễm Nhân trêu anh.

"..." Kỷ Tuân.

"Nói tới nói lui, anh vẫn là thích gương mặt sau khi trưởng thành của tôi chứ gì."

"..." Kỷ Tuân.
"Tôi nói sai à?" Hoắc Nhiễm Nhân châm chọc.

"Cũng không phải sai..." Thay vì thừa nhận đại hội khen ngợi, vẫn nên thừa nhận chính mình gặp sắc nảy lòng tham thì hơn. Với lại, Kỷ Tuân nghĩ tới trong buổi ký tặng, chính mình đã từng thầm than thở Hoắc Nhiễm Nhân càng lớn càng xinh đẹp, ngược lại cũng không cảm thấy lời nói của đối phương có gì sai.

Dù sao thì nhìn người đẹp thôi cũng thấy no rồi mà.

"Còn có..."

Hoắc Nhiễm Nhân lại lên tiếng, nhưng bị Kỷ Tuân ngắt lời.

"Em còn nhiều chuyện muốn hỏi lắm, chúng ta không thể ngồi trong khách sạn nói chuyện đoàng hoàng hay sao? Nơi này gió biển lớn như vậy, lạnh quá chừng."

"Chính anh dẫn tôi tới nơi này cơ mà."

"Là tôi dẫn em tới." Kỷ Tuân, "Đồng thời mục đích của tôi đã đạt được."

"Ồ ——" Hoắc Nhiễm Nhân ngân dài một tiếng, "Vậy..."
Cậu giống như bị gió thổi ra hai cánh, lại giống như người say mà hơi lảo đảo, cậu bước ra khỏi đêm đen, đi tới vầng sáng dưới đèn hải đăng tình nhân.

Một vầng cầu vồng mơ hồ, là hình chiếu của mặt trăng, chiếu xuống mặt đất, chiếu vào trong mắt của Hoắc Nhiễm Nhân, trong con ngươi vẫn luôn đen kịt của cậu, lưu lại vệt trăng lưỡi liềm.

Ánh mắt này ngưng lại trên mặt Kỷ Tuân, say thẳng vào lòng Kỷ Tuân.

Hoắc Nhiễm Nhân nói rất khẽ, giống như một lợi lông vũ lúc nửa đêm, nhân lúc chếnh choáng, đã nhẹ nhàng rơi vào trái tim ngà ngà say.

"Chúng ta quay về khách sạn đi. Tối nay sẽ là một buổi tối kịch liệt." Anh cố ý nói nhỏ, "Một buổi tối kịch liệt khiến em sức cùng lực kiệt, ăn một lần lại muốn ăn thêm, tuyệt diệu giống như đang bay trên mây... Một buổi tối khiến ngày hôm sau em không thể rời giường đi làm."
Tâm tư giống như bươm bướm, đi theo giọng nói của Hoắc Nhiễm Nhân, tùy ý bay lượn trong không khí rõ ràng lạnh giá lại khiến người ta cảm thấy khô nóng.

Kỷ Tuân bỗng nhiên duỗi tay, cầm lấy tay của Hoắc Nhiễm Nhân.

"Tay lạnh quá."

"Vẫn luôn thế mà." Hoắc Nhiễm Nhân.

"Bỏ vào trong túi áo của tôi." Kỷ Tuân cầm tay Hoắc Nhiễm Nhân nhét vào trong túi, "Như vậy sẽ không lạnh nữa."

"..." Hình như Hoắc Nhiễm Nhân bật cười, nói, "Được thôi."

Đường lúc đến thì dài, nhưng lúc về ngắn rất nhiều, cũng nhanh hơn rất nhiều.

Có lẽ bởi vì đã có đích đến rõ ràng, trong quá trình đi tới đích đến, trong lòng không hề suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, hết sức chuyên chú, vì thế mà cũng không cảm nhận được thời gian trôi qua.

Trên đường trở về khách sạn, vừa hay có cửa hàng trái cây, cửa hàng trái cây còn ngay cạnh cửa hàng hoa.
Hoắc Nhiễm Nhân chuẩn bị đạo cụ cho lời mình đã nói, cậu bước vào hai cửa hàng, mua một bó hoa hồng trước, lại mua một quả thanh long, sau đó cậu hỏi Kỷ Tuân: "Đủ chưa?"

"Ừm —— "

"Không đủ có thể chuẩn bị thêm một chút."

Hoắc Nhiễm Nhân tự nhiên lại thong dong, nói nhẹ nhàng giống như tối hôm nay ăn gì, nhưng Kỷ Tuân vẫn nhìn thấy một tia bỡn cợt tựa như khiêu khích từ trong mắt đối phương.

Quyến rũ sinh ra từ khiêu khích, bao lấy khóe mắt của Hoắc Nhiễm Nhân, khiến nốt ruồi giống như vụn sao kia tỏa sáng lấp lánh.

Kỷ Tuân dắt Hoắc Nhiễm Nhân ra khỏi cửa hàng trái cây cùng cửa hàng hoa.

Bọn họ trở lại khách sạn.

Lúc đi thang máy, Kỷ Tuân hỏi: "Phòng của em ở đâu?"

Hoắc Nhiễm Nhân: "Cách vách."

Nghĩ cũng đúng, chỉ có ở cách vách mới có thể trực tiếp nhảy vào phòng anh từ ban công, ngoài ra, bất kể là tầng trên hay là tầng dưới, đều không tránh được mà gây ra động tĩnh quá lớn.
Anh nói với Hoắc Nhiễm Nhân: "Đến phòng của em."

Hoắc Nhiễm Nhân không phản đối, lấy thẻ ra quẹt cửa phòng, đi vào.

Nhưng Kỷ Tuân chưa vào.

Hoắc Nhiễm Nhân giữ then cửa, quay người: "Anh còn có việc?"

Cậu chưa nhét thẻ vào trong khe cắm ngay, cho nên trong phòng vẫn tối, cửa phòng mở rộng lại không mở ra hoàn toàn, tạo thành hình tam giác tối tăm nho nhỏ.

Kỷ Tuân đứng ngoài hành lang, lấy điện thoại ra, bấm số.

Qua hai giây, điện thoại di động trong túi Hoắc Nhiễm Nhân vang lên.

Cậu nhận, nhìn thấy hai chữ "Kỷ Tuân" hiển trên màn hình, hơi nhíu lông mày: "Chúng ta đang mặt đối mặt với nhau đây, có lời gì anh không thể trực tiếp nói với tôi, còn muốn thừa thãi gọi điện thoại... ?"

Kỷ Tuân mỉm cười thần bí, chỉ lắc lắc điện thoại, ra hiệu Hoắc Nhiễm Nhân nhìn lại coi.

Bàn tay đang cầm điện thoại di động của Hoắc Nhiễm Nhân bỗng siết chặt.
Lúc này cậu chợt có chút dự cảm. Một chút xíu dự cảm khiến trái tim cậu đập nhanh hơn, khiến dòng máu trong cơ thể cậu yếu mềm giống như rượu vang sôi sục...

Chuông điện thoại vẫn đang vang lên.

Một tiếng lại một tiếng, là tiếng kêu thân mật lại cấp thiết.

Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh lại, rũ mắt xuống, nhìn màn hình lần nữa.

Hai chữ "Kỷ Tuân" đang hiện trên màn hình, không đến từ số điện thoại hiện tại của cậu.

Đến từ số điện thoại trong quá khứ.

Số điện thoại thuộc về "Bạn học Chu".

"Bạn học Chu" từng gọi cho Kỷ Tuân một lần, lúc lên năm nhất đại học, cậu đã từng gọi cho Kỷ Tuân đã lên năm bốn, đã tìm được công việc, hơn nữa còn sắp sửa đổi số di động.

Một cuộc gọi duy nhất.

Cuộc gọi kia không có người nhận.

Thời gian luân chuyển, thoáng qua bảy năm.
Cuộc gọi mà cậu từng cho là sẽ bị bỏ rơi trong dòng sông thời gian, đến nay đã được gọi trở về.

Chớp chớp mắt.

Bóng người mơ hồ trong trí nhớ, biến thành dáng vẻ rõ ràng của hiện tại, đứng cách cậu hai bước.

Cười tủm tỉm nhìn cậu.

*

Cuộc gọi đột nhiên xuất hiện đã làm rối loạn tất cả.

Hoắc Nhiễm Nhân vốn đã nghĩ xong, đã chuẩn bị kỹ càng tất cả bước đi, thoáng chốc giống như lâu đài cát gặp phải thủy triều, nghiêng đông đổ tây, liểng xà liểng xiểng.

Lâu đài cát giống như trái tim của cậu, giống như lý trí của cậu, lại giống như cả người cậu.

Kỷ Tuân nhận lấy thẻ mở cửa phòng từ trong tay cậu, bỏ vào khe thẻ, bật đèn, mở điều hòa, lại đóng cửa phòng.

Tiếng vù vù của điều hòa vang lên, nghe được tiếng vang, cơ thể của Hoắc Nhiễm Nhân túa ra một tầng mồ hôi mỏng theo phản xạ, mồ hôi mỏng manh lăn trên da, dội lại một trận lửa nóng râm ran cho cơ thể.
Mọi thứ trước mắt, đều giống như bản sao của những gì cậu đã làm với Kỷ Tuân trước lúc ăn cơm tối.

Vì vậy đột nhiên, Hoắc Nhiễm Nhân cảm thấy rất rất rất tức giận.

Tức giận vì bị nhìn thấu, tức giận vì gần như bị tỏ tình, còn có tức giận vì bị đảo loạn kế hoạch.

Tức giận tràn đầy cơ thể Hoắc Nhiễm Nhân, khiến cậu lập tức túm lấy Kỷ Tuân, kéo anh tới sô pha.

Bọn họ vốn dĩ nên dịu dàng bên nhau... Thôi, không quan trọng... Chuyện này không quan trọng.

Hoắc Nhiễm Nhân cúi người cắn môi Kỷ Tuân——

Khi lửa nóng trào dâng, khi Kỷ Tuân vì vậy mà mất khống chế, hỗn loạn sẽ ập tới, mọi thứ sẽ lại do cậu làm chủ một lần nữa!

Kỷ Tuân chiều theo tiến độ của Hoắc Nhiễm Nhân, chỉ là so với Hoắc Nhiễm Nhân đang nôn nóng, động tác của anh hòa hoãn hơn nhiều, trông có vẻ vô cùng ung dung thong thả.
Anh bắt lấy hai tay nôn nóng của Hoắc Nhiễm Nhân, hôn Hoắc Nhiễm Nhân, chậm môi lên lông mày mỏng nhạt, đôi mắt nhắm chặt, sống mũi cao cao cùng cánh môi nóng rực của Hoắc Nhiễm Nhân.

Tới tới lui lui, liên tục nhiều lần, từng chút lại từng chút.

Giống như từng cây từng cây kẹo bông màu sắc rực rỡ, đậu xuống mặt cậu. Hoắc Nhiễm Nhân nghĩ.

Cảm xúc mãnh liệt khiến cơ thể hỗn loạn lại bắt đầu biến mất.

Không, cũng không phải biến mất, mà đã chuyển sang một thứ khác, đảo loạn nỗi lòng cậu, khiến cậu tay chân luống cuống.

Cậu hoảng loạn mà trốn tránh thứ kia.

Hoắc Nhiễm Nhân nhắm chặt hai mắt, ậm ờ mắng:"... Hôn đủ chưa? Không làm chuyện tiếp theo nữa chứ gì?"

Mắng thì mắng, nhưng vẫn không chịu mở mắt.

Kỷ Tuân hỏi: "Tại sao không mở mắt ra nhìn tôi?"

"..."

Anh không nghe thấy Hoắc Nhiễm Nhân đáp lại, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt tái nhợt kia bỗng dưng nhiễm phải một vệt ửng đỏ, giống như ánh sáng ấm áp của khách sạn ấm cuối cùng cũng dát một tầng men lên đồ sứ trắng thượng hạng.
Hoắc Nhiễm Nhân rụt vai, co chân, giống như bị hôn đến thẹn thùng mà rúm người lại.

Kỷ Tuân nhịn cười.

Ngón tay anh xẹt qua lông mày của Hoắc Nhiễm Nhân, ấn lên đôi mắt của Hoắc Nhiễm Nhân.

"Từ khi vào cửa, em đã không dám mở mắt ra nhìn tôi."

"Có phải là..."

Anh cười khẽ, huân lên khiến lòng người muốn say.

"Sợ khi nhìn tôi sẽ bị tôi phát hiện, trong mắt em, trùng trùng điệp điệp, đều là tôi?"

Đôi mắt kia cuối cùng cũng mở ra.

Đôi mắt đen kịt bị ánh đèn chiếu vào mà trở nên trong suốt, trong suốt giống như ánh trăng, lại như sắc nước.

Hoắc Nhiễm Nhân hung dữ nhìn Kỷ Tuân, tầng ánh trăng sắc nước kia cũng vì thế mà trở nên nhộn nhạo, bóng người giấu dưới đáy mắt cậu cũng trở nên mơ hồ, bóng dáng của Kỷ Tuân.

"Đúng vậy."

Hoắc Nhiễm Nhân cười khẩy.

"Mỗi ngày đều khoe mẽ mình thông minh cỡ nào, mà thật ra cũng chẳng thông minh là bao."
Cậu ngừng lại, câu chữ lượn quanh đầu lưỡi, nghiến răng nghiến lợi:

"Đến bây giờ mới phát hiện, một chuyện đơn giản như Hoắc Nhiễm Nhân thích Kỷ Tuân sao?"

--------------------------------------