Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 138




Hứa Thi Cẩn ôm bạn học Chu vừa khóc vừa cười, sau khi thất thố một lúc lâu mới nhớ ra chính mình mặt mũi chật vật, cơ thể có mùi không dễ chịu, hơn nữa xung quanh còn có người xa lạ đang nhìn, thẹn thùng trời sinh của thiếu nữ vốn đến muộn hai nhịp, cuối cùng cũng đã đuổi tới.

Hai gò mà của cô giống như ráng mây đỏ ửng, luống cuống tay chân buông bạn học Chu ra, gần như muốn nhảy tới trốn sau lưng cảnh sát.

Cảnh sát mở ra dây xích đang khóa cô, cô lập tức giống như một chú chim nhỏ được thả ra khỏi lồng, loạng choạng bốn phía, nhảy nhót từng bừng mà chạy lên xe cảnh sát.

Cửa kính của xe ô tô ngược sáng, che khuất gương mặt của cô gái ngồi sau cửa xe.

Ngay lập tức, trong ánh sáng, cô hạ cửa xe xuống, một chòm tóc thò ra, hướng về phía bạn học Chu, giống như đang nói gì đó với bạn học Chu, cho tới giờ khắc này, cô vẫn nhớ đến bạn học Chu, chỉ có bạn học Chu.


Sau đó xe rời đi, Hứa Thi Cẩn rời đi, Vu Tiểu Vũ rời đi, chuyện cũ cũng rời đi.

Cảnh sát đi theo cậu chuyện này nhất định phải đặt dấu kết thúc cho câu chuyện, nhưng những chuyện này đã không còn liên quan đến Kỷ Tuân nữa —— Vốn dĩ anh cũng chỉ là một người ngoài cuộc.

Hiện tại, anh phải quay về cuộc sống của chính mình.

Bạn học Chu đi cùng với Kỷ Tuân đến khách sạn lấy cặp sách, trả phòng, một đường im lặng đưa anh đến trạm xe lửa.

Trong trạm xe, vô luận ngày nào, giờ nào, đều có kẻ tới người đi, già trẻ trai gái, từng người nhấc theo hành lý, hầu hết đều là cảnh tượng vội vã, nhưng cũng có những người nán lại, ở đây cười, ở đây khóc, dẫn đến ánh mắt tò mò của vài người, lại lưu giữ bóng người trên sàn gạch men nhẵn nhụi vài giây, cuối cùng, vẫn đành rời đi, giống như lá rụng nằm lại dưới lòng đất, lại giống như sóng gợn lăn tăn không ở trong hồ nước.


Bạn học Chu đưa Kỷ Tuân đến trước đường hầm trong trạm xe, dừng chân lại.

"Lúc trước đã để ý rồi," Kỷ Tuân, "Trên đường tới đây, em vẫn luôn có lời gì đó muốn nói với tôi đúng không?"

"Tại sao Hứa Thi Cẩn lại mắng Vu Tiểu Vũ?"

"Tôi suy đoán... Chỉ là suy đoán. Mà tôi nghĩ, kết quả điều tra của cảnh sát có lẽ cũng không sẽ khác suy đoán của tôi là bao." Kỷ Tuân khẽ nói, anh ngừng lại một lát, giống như không biết phải nói tiếp như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.

Đây là một khởi đầu tàn nhẫn.

Một khởi đầu tàn nhẫn với bất kỳ ai.

"Ngày đó người nhìn thấy Chân Hoan ở bờ sông, không phải Hứa Thi Cẩn, là Vu Tiểu Vũ."

Trần Nha chỉ nói nhìn thấy người đội mũ đó, cô không có chỉ mặt đặt tên, thậm chí cô chỉ đoán, nhưng đây lại là một trùng hợp rất không may.


So với Kỷ Tuân đang do dự, bạn học Chu bình tĩnh hơn rất nhiều. Cậu nghe xong suy đoán của Kỷ Tuân, chỉ gật đầu: "Thì ra là như vậy... Quả thật cũng hẳn là như vậy. Vu Tiểu Vũ nhìn thấy Chân Hoan rơi xuống nước chết đuối, rất sợ hãi, tìm Hứa Thi Cẩn khóc lóc kể lể. Tại sao Hứa Thi Cẩn ra mặt, em ít nhiều cũng có thể suy đoán. Có lẽ không hoàn toàn chỉ vì tình nghĩa chị em, còn bởi vì cậu ấy căn bản không cảm thấy chuyện này có cái gì đáng sợ."

"Đương nhiên, vốn dĩ chết người không phải chuyện khiến người ta vui vẻ gì."

"Nhưng Vu Tiểu Vũ không đẩy Chân Hoan, cũng không mỉa mai Chân Hoan, dù thế nào thì cái chết của Chân Hoan cũng không thể trách Vu Tiểu Vũ được —— đương nhiên cũng không trách Hứa Thi Cẩn đã nhận thay cho Vu Tiểu Vũ."

Nói tới đây, bạn học Chu im lặng vài giây, lại mở miệng, hơi có ý trào phúng.
"Hứa Thi Cẩn chưa từng phải chịu ác ý, cho nên chưa bao giờ cảm thấy ác ý đến từ bốn phương tám hướng có gì đặc biệt, cho nên tưởng mình có thể —— hoàn toàn không có vấn đề. Dù sao, chỉ cần một thủ đoạn nho nhỏ là có thể trực tiếp đánh đổ Tưởng Tiệp. Có lẽ cậu ấy còn có thể lấy chuyện này chứng minh với Vu Tiểu Vũ, nhìn xem, phản kích đơn giản vậy đấy."

"Nhưng hàng loạt chuyện xảy ra nói cho cậu ấy biết, cậu ấy không thể. Con người luôn dễ dàng nhìn lầm bản thân. Khi ác ý ép vỡ cậu ấy, trong lúc suy sụp cậu ấy đã bắt đầu chửi rủa Vu Tiểu Vũ, đẩy hết trách nhiệm lên người Vu Tiểu Vũ... "Đều là lỗi của cậu, đều do cậu làm hại"."

"Nhưng đây không phải là lỗi của Vu Tiểu Vũ." Kỷ Tuân có chút khổ sở.

"Không." Bạn học Chu nói, "Đây là lỗi của Vu Tiểu Vũ. Vu Tiểu Vũ cũng tưởng như vậy. Có lẽ cậu ấy còn đang nghĩ... Ngày đó tại sao mình lại đến cạnh đập chứa nước chứ? Tại sao phải nhìn thấy Chân Hoan tử vong chứ? Tại sao phải để người bạn thân nhất nhận thay mình chứ? Là lỗi của mình, đều là lỗi của mình."
"Cho nên, một Vu Tiểu Vũ vẫn luôn nhu nhược, bắt đầu ra tay trả thù, trả thù thay cho Hứa Thi Cẩn, cũng trả thù thay cho chính mình."

"Nhưng em vẫn có chút không hiểu..." Bạn học Chu dừng lại, "Em không hiểu tại sao Hứa Thi Cẩn lại thích em."

"Em có nghe thấy những lời mà Hứa Thi Cẩn vừa nói với em khi nãy không?"

"?"

"Bạn ấy nói với em, ngày mai gặp lại."

"Hoàn toàn không chú ý tới." Bạn học Chu đáp.

"Em không để tâm đến bạn ấy." Kỷ Tuân nói ra sự thật khách quan lại cũ rích, rồi lại tiếp tục, "Đổi một góc độ mà nghĩ, thật ra bạn ấy cũng không để tâm đến em thì sao?"

Bạn học Chu nhíu mày.

"Bạn ấy không để tâm đến con người thật của em, chỉ để tâm đến em trong trạng thái u buồn. Người là một loài động vật có tình cảm phức tạp, họ muốn thích người khác, nhưng cũng muốn được người khác thích; muốn cứu vớt người khác, lại càng muốn được người khác cứu vớt. Em đã nói Hứa Thi Cẩn là một cô gái bình thường, một người bình thường luôn khao khát không tầm thường, bạn ấy đọc được không tầm thường trong bài thơ, bạn ấy hướng về những thứ này, hướng về em trong dáng vẻ sầu muộn, thích em trong dáng vẻ sầu muộn, muốn cứu vớt em của sầu muộn."
"Em không phải dáng vẻ trong tưởng tượng của cậu ấy." Bạn học Chu, "Thậm chí cậu ấy còn chưa nói với em được mấy câu."

"Đúng, em không phải dáng vẻ trong tưởng tượng của bạn ấy."

"Tình cảm của thiếu nữ rất ngây thơ, e lệ rụt rè khiến bạn ấy do dự không biết nên đến gần em như thế nào, mà hành động lau bảng đen kia lại làm cho bạn ấy dễ dàng đến gần người đồng tính là Vu Tiểu Vũ." Kỷ Tuân lại nói, "Nhìn từ bên ngoài, em và Vu Tiểu Vũ có rất nhiều chỗ giống nhau, các em đều yên tĩnh, đều trầm lặng, đều bị người khác bắt nạt. Có lẽ ở chung với Vu Tiểu Vũ sầu muộn, lại có thể hiểu rõ trái tim của một người cũng sầu muộn như em thì sao?"

"Nhưng đối với Vu Tiểu Vũ mà nói, vô luận Hứa Thi Cẩn chất chứa mục đích ra sao để đến gần bạn ấy, Hứa Thi Cẩn đều là người cứu rỗi bạn ấy, là khúc gỗ xuất hiện trong lúc bạn ấy lênh đênh giữa dòng nước. Cho nên khi Hứa Thi Cẩn bởi vì bạn ấy mà không chịu nổi ác ý đến từ khắp nơi, bạn ấy đã dùng tất cả biện pháp, cố gắng an ủi Hứa Thi Cẩn. Vu Tiểu Vũ thử đồng cảm với Hứa Thi Cẩn, bạn ấy muốn san sẻ nỗi đau với Hứa Thi Cẩn."
"Nhưng Hứa Thi Cẩn yếu đuối có được Vu Tiểu Vũ, giống như đã có được cái cớ dễ dàng nhất để đùn đẩy nỗi đau, Hứa Thi Cẩn chỉ biết phát tiết toàn bộ nỗi đau của chính mình lên người Vu Tiểu Vũ, chứ không muốn đi trả thù người khác. Hứa Thi Cẩn dùng tất cả oán giận có thể nghĩ được nhằm thu lại một chút thiện ý mà chính mình đã tùy hứng đưa ra lúc trước, như vậy mới có thể cân bằng lại chênh lệch trong lòng bạn ấy." Kỷ Tuân lắc đầu, "Vu Tiểu Vũ bị đâm một nhát, bạn ấy quyết tâm trả thù, có lẽ bạn ấy cảm thấy trả thù người khác rồi, Hứa Thi Cẩn sẽ không hận bạn ấy nữa, thế nhưng đây chỉ là mong muốn đơn phương của bạn ấy thôi. Bạn ấy giải tỏa nỗi đau của chính mình, không phải nỗi đau của Hứa Thi Cẩn. Từ đầu tới cuối, bạn ấy chỉ đang đồng cảm với chính mình."
"Hứa Thi Cẩn muốn hiểu em, Vu Tiểu Vũ muốn hiểu Hứa Thi Cẩn, nhưng những gì hai người họ nhìn thấy, trước sau chỉ là những gì hai người họ muốn nhìn thấy." Kỷ Tuân mỉm cười, "Vui buồn tan hợp trên đời này vẫn luôn như vậy, em mà tôi tưởng không phải là em, tôi mà em tưởng cũng không phải là tôi. Sầu muộn của phỏng đoán, chung quy chỉ là một phần vọng tưởng trong tâm trí."

Người xếp hàng bỗng trở nên rối loạn, cửa mở, chuyến tàu tới thủ đô sắp khởi động.

Dòng người lần lượt lấn xô đẩy tiến về phía trước.

"Đã đến giờ." Bạn học Chu lên tiếng.

"Đúng, phải đi rồi..." Kỷ Tuân còn có chút thất vọng mất mát, mà tất cả gặp gỡ, cho dù có vui vẻ thân mật đến đâu, chung quy cũng phải đến thời khắc ly biệt, không có ly biệt, sẽ không có gặp gỡ. Anh nhìn về phía trước, giơ tay lên, vỗ vai bạn học Chu, "Vậy tôi đi trước đây."
"Ừm."

Anh nghe thấy tiếng đáp lại lạnh nhạt của bạn học Chu, nếu chỉ nghe, sẽ cảm thấy bạn học Chu căn bản không thèm để ý tới anh, nhưng nếu nhìn vào đôi mắt của bạn học Chu, sẽ có thể phát hiện, bạn học Chu đang rất chăm chú nhìn anh, chăm chú đến nỗi tựa như muốn dùng đôi mắt này để bộc bạch với anh.

Kỷ Tuân nhìn vào đôi mắt dường như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ này, đột nhiên mở balo, tìm được vở cùng bút từ trong balo. Anh lật tới trang giấy trắng, lấy bút ở bên cạnh soàn soạt viết xuống số điện thoại của mình, sau đó xé mảnh giấy này, đưa cho bạn học Chu:

"Số điện thoại của tôi. Tuy tôi rời đi, nhưng liên lạc giữa hai chúng ta sẽ không đứt đoạn, lúc nhớ tôi, hoặc là lúc có chuyện gì muốn nói với tôi, có thể gọi đến số điện thoại này bất cứ lúc nào. Chờ sau này em có điện thoại di động, cũng phải nhớ gửi số của em cho tôi!"
"..." Bạn học Chu nhận lấy tờ giấy này.

Đội ngũ di chuyển đã đi đến chỗ Kỷ Tuân đang đứng, anh còn muốn nói thêm hai câu, nhưng người phía sau vội vã tiến lên phía trước, đoàn người giống như làn sóng, mà anh chỉ là một viên đá nhỏ bé không đáng kể giữa làn sóng kia, bị làn sóng đẩy về phía trước.

Anh chỉ có thể vẫy tay với bạn học Chu: "Chờ điện thoại của em."

Nhưng cho đến khi anh bước vào khoang xe, cuối cùng không nhìn thấy bạn học Chu nữa, vẫn cứ không đợi được câu trả lời của bạn học Chu.

Càng ngày càng nhiều người tiến vào khoang xe, đợi đến khi dòng người bước vào hết, đợi đến khi cửa xe đóng lại, đợi đến khi tàu hỏa trong trạm gác đã khởi động đi xa, bạn học Chu vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

Cậu cầm tờ giấy mà Kỷ Tuân đưa cho cậu, trong lòng nghĩ:
Anh không biết.

Em không phải Chu Triệu Nam, em là Hoắc Nhiễm Nhân.

Em muốn nói cho anh bí mật của em.

Em đã gϊếŧ bố mẹ em.

Trang giấy nhẹ tênh, mà trái tim lại nặng trình trịch.

Trên trang giấy trong tay, giống như vẫn còn vương độ ấm trong lòng bàn tay của Kỷ Tuân.

Vết hằn của dãy số sờ được từ mặt sau của trang giấy, thế nhưng là sức mạnh của Kỷ Tuân.

Ngón tay cậu khẽ vuốt lên trang giấy, vuốt đến mép giấy, khẽ dùng sức, bỗng chốc xé bỏ trang giấy này. Lại chầm chậm, xé thành tuyết rơi, xé thành mảnh nhỏ, xé đến mức không thể ghép lại, cũng không thể bắt nổi ——

Không phải thứ mà cậu muốn.

------------------------------------------------