Sau khi ra khỏi trường, hai người lại đến khoa chấn thương chỉnh hình ở bệnh viện, làm kiểm tra toàn diện cùng băng bó, may mắn trong bất hạnh, băng bó thì vẫn phải băng bó, nhưng không phải bó thạch cao, nếu không Kỷ Tuân sẽ phải cảm nhận khổ sở của cuộc sống tha hương không biết nương tựa vào ai, cũng không thể tự lo cho mình.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Kỷ Tuân vẫn luôn xuýt xoa kêu đau.
"Không phải nói cứu người rất có cảm giác thỏa mãn sao?" Cuối cùng bạn học Chu cũng lên tiếng, hơi hơi ghét bỏ vì Kỷ Tuân không đủ anh hùng, "Sao anh cứ kêu đau mãi thế?"
"Cứu người đúng là rất thỏa mãn, nhưng đau cũng đau lắm mà." Kỷ Tuân thở dài, "Em không đau ư?"
"..."
"Đau thì phải nói," Kỷ Tuân, "Tôi sẽ không cười em đâu. Em không kêu đau, người khác làm sao biết em đau được —— đương nhiên, tôi vẫn biết rõ." Anh nháy mắt với bạn học Chu, chỉ cánh tay của chính mình, "Đồng cảm với nhau mà."
Hai người đi dọc ven đường một đoạn, Kỷ Tuân đưa bạn học Chu về đến gần nhà, anh vẫn còn một cánh tay không làm sao hết, cho nên cánh tay này xách cặp cho bạn học Chu, sau khi đưa người cùng cặp sách về tận nơi, bọn họ cũng nên tách ra rồi.
"Tôi vẫn còn một câu hỏi cuối cùng."
Kỷ Tuân dùng cây hỏi thay thế lời tạm biệt. Dưới cái nhìn của anh, tạm biệt là ý nghĩa nông cạn, dò hỏi lại là ý tứ sâu xa —— Nếu như đáp án của câu hỏi khi sắp chia tay không thể khiến anh thỏa mãn, như vậy anh sẽ luôn nghĩ đến đáp án này, cho đến khi hai người gặp lại nhau.
Vậy thì mỗi phút mỗi giây mà hai người tách ra, đều là thời gian thấm đầy nhớ nhung cùng mong đợi, ngay cả cuộc sống cùng càng thêm hi vọng.
"Không, đi theo từng nhóm." Bạn học Chu nói.
Đáp án này hơi ngoài dự liệu của Kỷ Tuân, anh quay mặt sang: "Trường của em ghép đội ngẫu nhiên? Cho nên lớp A trùng hợp rút được thăm của lớp E?"
"Cũng không phải. Lớp A vốn không định đi du lịch." Bạn học Chu nói, cậu giải thích kỹ hơn, "Lớp A là lớp chọn, học sinh lớp A có quyền không tham gia rất nhiều hoạt động của trường —— hoặc là nói, ngầm thừa nhận bọn họ không tham gia. Nhiệm vụ quan trọng nhất của bọn họ chính là thi được thành tích tốt."
"Cho nên trường vốn không muốn cho lớp A đi du lịch mùa thu. Nhưng cuối cùng lớp A lại đi cùng lớp em, là trường hợp đặc biệt. Loại trường hợp đặc biệt này, hẳn là giáo viên chủ nhiệm đích thân xin phê chuẩn, hoặc là dứt khoát tiền trảm hậu tấu đúng không." Kỷ Tuân ngẫm nghĩ, "Vốn nên không đi cuối cùng lại đi, còn xảy ra chết người, trách nhiệm của giáo viên chủ nhiệm rất lớn..."
Đến trưa thì Kỷ Tuân nhận được tin tức, nguồn tin tức đương nhiên là bạn học Chu rồi.
Hai người ngồi trong quán nhỏ ngoài trường, hai cánh tay của bạn học Chu đều đau, Kỷ Tuân dùng tay phải linh hoạt đút cơm cho bạn học Chu ăn, tuy bạn học Chu có vẻ hơi chống cự... Sau đó, bạn học Chu lại nói cho anh biết chuyện xảy ra ở trường sáng nay: "Đoạn Tuệ Văn bị xử phạt cách chức tạm thời."
"Tại sao đột nhiên lại đưa ra quyết định này?" Kỷ Tuân bất ngờ nói, "Nhìn thái độ dùng tiền bịt miệng của tổng phụ trách ngày hôm qua, vẫn có vẻ là muốn đè xuống mà."
"Là bởi vì hôm nay người của bộ giáo dục đã tới." Bạn học Chu giải đáp, "Có người viết đơn lên bộ giáo dục, tố cáo Trì Văn Lan yêu đương với học sinh, thầy được nhận vào trường là do Đoạn Tuệ Văn lạm dụng chức vụ, cho người nhà đi cửa sau. Vốn chỉ là điều tra cho có lệ, nhưng chuyện ngày hôm qua huyên náo lớn như vậy, thầy trò yêu nhau vô căn cứ đã trở thành có chứng cứ rõ ràng."
"... À, bởi vì ảnh hưởng quá lớn, vốn có thể không phải lạm dụng chức vụ cũng thành lạm dụng chức vụ rồi."
"Nhìn anh hình như còn có lời muốn nói." Bạn học Chu nheo mắt nhìn Kỷ Tuân.
"Bộ giáo dục phản ứng nhanh quá. Ngày hôm nay đã đến luôn, bình thường đơn tố cáo đều phải dựa theo quy trình, người báo cáo chắc chắn đã gửi đơn từ mấy ngày trước. Trước đây Hứa Thi Cẩn từng báo cáo lên bộ giáo dục một lần, biết quy trình." Kỷ Tuân chầm chậm nói, "Vậy thì, ngày hôm qua báo cáo tử vong của Chân Hoan thật ra chỉ là phối hợp với đơn báo cáo. Người mà Hứa Thi Cẩn chân chính muốn trả thù không phải Trì Văn Lan, càng có thể là Đoạn Tuệ Văn!"
"Tại sao Hứa Thi Cẩn muốn trả thù Đoạn Tuệ Văn?" Bạn học Chu đặt ra nghi vấn.
"Ngày hôm qua trong lúc vô tình cảnh sát có tiết lộ, bọn họ đến trường học bốn, năm lần. Ngày hôm qua một lần, hôm Hứa Thi Cẩn nhảy lầu là một lần, điều tra cái chết của Chân Hoan lại là một lần, vậy lần nữa đâu? Bọn họ tới làm gì? Lúc trước tôi đã nghĩ, tại sao bố mẹ Chân Hoan lại đột nhiên muốn làm khám nghiệm thi thể, bọn họ biết được những lời đồn đãi này từ đâu? Nếu không phải Chân Hoan nói với bố mẹ, vậy thì chỉ có thể là cảnh sát trao đổi với phụ huynh. Dựa theo quy trình thông thường, sau khi Chân Hoan được nhận định là tự sát, phía cảnh sát thường sẽ không tham dự thêm vào chuyện này nữa —— "
Bạn học Chu bắt được suy nghĩ của anh, bổ sung: "Anh cho là, lời đồn Hứa Thi Cẩn thấy Chân Hoan chết mà không cứu được lưu truyền trong trường đã khiến cảnh sát lại chú ý tới chuyện này?"
Kỷ Tuân lắc đầu: "Cảnh sát sẽ không tin vào lời đồn. Với tác phong muốn đè chuyện xuống của thầy tổng phụ trách ở trường em, càng không hy vọng lời đàm tiếu như vậy sẽ truyền tới tai cảnh sát. Học sinh tự sát, cùng một học sinh coi thường người khác tự sát, hiển nhiên ảnh hưởng của chuyện sau sẽ ít hơn."
Bạn học Chu hiểu ra: "Lời đồn của học sinh không thể tin, nhưng lời khai của giáo viên lại không thể lơ là, anh muốn nói, sở dĩ Hứa Thi Cẩn trả thù Đoạn Tuệ Văn, là bởi vì Đoạn Tuệ Văn đã cung cấp lời khai gây bất lợi cho cậu ấy với bên cảnh sát?"
"Đây chỉ là suy đoán của tôi, dùng để thành lập suy luận của tôi, suy đoán của tôi luôn mạnh dạn, táo bạo, nhưng chân tướng không phải suy luận, chân tướng cần chứng cứ. Chẹp, xem như đây là thói hư tật xấu của tôi, không đổi được, em đừng học theo." Kỷ Tuân hơi cảm thấy tội lỗi vì đã làm tấm gương xấu cho bạn học nhỏ, khẽ nói.
"Tại sao không đổi được?"
"Tuy để tôi tự nói có vẻ hơi tự biên tự diễn... Nhưng không hề nói quá nha, đến cuối tôi toàn đoán đúng."
"..." Thật lâu, bạn học Chu vẫn không biết nói gì, có lẽ là bị anh lòe cho cạn lời rồi.
Đã có suy đoán, vậy thì bước kế tiếp đương nhiên là đi tìm chứng cứ.
Nhìn trước mắt, Vu Tiểu Vũ có liên lạc mật thiết với Hứa Thi Cẩn có thể là chỗ đột phá đáng thử nghiệm. Buổi trưa Vu Tiểu Vũ sẽ không về nhà, hiện tại chắc vẫn đang ở trường, chỉ là ở trong lớp, trước giờ cô vẫn luôn làm việc khiêm tốn, gần như không có cảm giác tồn tại, mọi người cũng không biết sau khi tan học cô đã đi đâu —— Hoặc là biết, nhưng lại không muốn nói cho bạn học Chu "đáng ghét".
Hai người chỉ có thể đoán mò những nơi mà Vu Tiểu Vũ có thể đi.
Về mặt này, Kỷ Tuân chưa quen thuộc trường học chỉ biết thương mà không giúp được gì, đành đặt gánh nặng lên vai bạn học Chu vậy.
Bạn học Chu trầm tư chốc lát.
"... Bãi cỏ."
"Hả?"
"Cậu ấy đang ở bãi cỏ." Bạn học Chu bình tĩnh nói, "Người không được hoan nghênh người cũng không đoái hoài đến tập thể, bọn họ càng muốn ở một mình, ôm ấp cô độc. Em cùng Vu Tiểu Vũ đều bị người xa lánh bắt nạt... Em nghĩ, em biết nơi mà Vu Tiểu Vũ sẽ chọn."
Kỷ Tuân đương nhiên lựa chọn tin tưởng bạn học nhỏ.
Anh để bạn học Chu dẫn đường, quanh co vòng vèo khắp trường, vòng đến một mảnh ruộng dốc sau sân tập của trường.
Một nơi rất tốt, cỏ xanh tươi tốt, cây cối um tùm, từ phía sân tập nhìn lên trên, chỉ có thể nhìn thấy bóng cây um tùm, căn bản không thấy rõ người trốn bên trong; nhưng từ dưới bãi cỏ nhìn lên sân tập, lại có thể thấy rõ toàn bộ động thái của mọi người trên sân.
Quan trọng nhất là, người tới nơi này vô cùng ít ỏi.
Học sinh luôn thích chòi nấm ở cổng sau, hoặc con đường đá cuội trong trường hơn.
Hai người bước vào mảnh ruộng, ánh mắt trời nắng gắt ban trưa bị phiến lá xanh như ngọc bích chặn lại gần hết uy lực, chỉ còn một sợi nhẹ nhàng nhất, xuyên qua phiến lá cùng kẽ lá, phủ thêm một tầng ánh vàng dịu nhẹ trên đỉnh đầu của Vu Tiểu Vũ, giống như cái vuốt nhè nhẹ của thánh mẫu từ bi.
Vu Tiểu Vũ đang đọc sách.
Cô gập một chân lên, dựng thẳng sách, cho nên Kỷ Tuân nhìn thấy bìa sách, "Tuyển tập Tịch Mộ Dung", anh lại nhìn khuôn mặt của Vu Tiểu Vũ, lúc trước gặp mặt quá vội vàng, hiện tại Kỷ Tuân mới thật sự nhìn rõ ngoại hình của Vu Tiểu Vũ.
Dựa vào ấn tượng đầu tiên, cô thiếu nữ cũng không quá xinh đẹp, hai bên má hóp vào, gò má quá cao, nhìn từ đằng xa, giống như một gương mặt khắc khổ lại thê thảm; nhưng nếu đến gần nhìn kỹ, sẽ phát hiện đôi mắt giấu dưới cặp kính tròn kia chất chứa dịu dàng giống như trăng non, mũi tròn tròn, rất hợp với đôi môi hình cánh hoa mềm mại.
Một gương mặt càng nhìn càng thích, nếu như Vu Tiểu Vũ có thể mũm mĩm hơn một chút, chắc chắn sẽ là một cô gái cực kỳ đáng yêu.
Nhưng nếu thật sự như vậy, lại hoàn toàn không phù hợp với khí chất của cô ngay lúc này. Hai bên má hóp vào đã phá hủy đường nét tổng thể, hơn nữa còn luôn ẩn chứa một tầng âm u mỏng nhẹ, giống như đám mây u buồn cứ mãi quẩn quanh.
Sự tiếp cận của hai người đã nhanh chóng làm kinh động Vu Tiểu Vũ.
Đôi mắt đang nhìn trang sách chuyển sang nhìn hai người, khi thấy rõ là anh cùng bạn học Chu, Kỷ Tuân chú ý tới, ánh mắt của Vu Tiểu Vũ đã phát sinh biến hóa, u buồn quẩn quanh biến thành lạnh lẽo tối tăm.
Vu Tiểu Vũ không hoan nghênh chúng ta.
Kỷ Tuân nghĩ.
"Bạn học Vu Tiểu Vũ, có thể mượn em một vài phút không?" Kỷ Tuân nói, "Chúng tôi muốn hỏi em một số chuyện."
Vu Tiểu Vũ không có trả lời bọn họ.
Nhìn có vẻ cô bé đã bắt đầu bất an, hai tay nắm thật chặt quyển sách đã gấp lại, bắt đầu nhìn trái nhìn phải, giống như đang tìm kiếm người bạn có thể giúp mình thoát khỏi tình cảnh khốn khó.
Thế nhưng đương nhiên... Cô không có bạn. Người bạn duy nhất là Hứa Thi Cẩn cũng đã không đến trường hơn một tuần rồi.
Không có ai sẽ đến giúp cô.
Cô cứng đờ ngồi nguyên tại chỗ, chạy cũng không dám chạy: "Hai người... Hai người muốn làm gì?"
Tuy bọn họ thật sự không có làm gì cả... Nhưng dáng vẻ của Vu Tiểu Vũ khiến Kỷ Tuân nhất thời cảm thấy mình cùng bạn học Chu sắp trưởng thành đang bắt nạt cô gái nhỏ.
Anh hơi cảm thấy áy náy, đang nghĩ xem mình có nên dùng thái độ mềm mỏng hơn, không làm Vu Tiểu Vũ cảm thấy bất an hay không thì bạn học Chu đã lên tiếng trước.
"Ở chòi nấm của cổng sau." Bạn học Chu nói, "Tối hôm qua tôi đã nhìn thấy cậu."
Thật ra bạn học Chu không nhìn rõ là người nào.
Cậu đang gạt Vu Tiểu Vũ. Kỷ Tuân nghĩ, anh lại nhìn Vu Tiểu Vũ, nhìn thấy đôi môi đỏ thắm của đối phương đã mất đi màu sắc, trở nên trắng bệch tựa như sương, ánh mắt cũng đang lóe lên...
Vu Tiểu Vũ đang sốt sắng cùng chột dạ.
Gạt thành công rồi.
Bóng người tối hôm qua, thật sự là Vu Tiểu Vũ.
"Tôi không biết cậu đang nói gì..." Vu Tiểu Vũ lấy dũng khí.
"Tôi đã chụp ảnh lại." Bạn học Chu lười phân bua, tiếp tục gạt người.
Nghe được câu nói này, Vu Tiểu Vũ không nói gì nữa, chỉ cúi đầu.
"Tại sao muốn nói chuyện của Trần Nha cho Hứa Thi Cẩn." Bạn học Chu hỏi, "Trần Nha suýt nữa đã nhảy lầu."
"... Tôi cũng không muốn." Một lúc lâu, Vu Tiểu Vũ mới run rẩy đáp lại, "Tôi cũng không nghĩ tới Trần Nha sẽ nhảy lầu. Tôi chỉ muốn nói chân tướng cho Thi Cẩn, cậu ấy là bạn tốt của tôi mà. Tôi nói chân tướng đã hại cậu ấy thảm như vậy cho chính cậu ấy, không có bất cứ vấn đề gì chứ..."
Dần dần, run rẩy trong lời nói đã lan sang người cô, run rẩy giống như một nụ hoa đã chịu đủ sương gió.
Bạn học Chu còn muốn chất vấn, thế nhưng Kỷ Tuân đã ngăn cậu lại.
Anh lắc đầu với bạn học Chu, ra hiệu bảo được rồi.
Bạn học Chu im lặng một lát, không hỏi nữa.
"Được rồi, chúng ta đã biết." Kỷ Tuân dịu dàng nói, "Cám ơn em, bạn học Vu Tiểu Vũ."
Anh dẫn bạn học Chu đi.
Trước khi rời đi anh còn nhìn Vu Tiểu Vũ một lần cuối cùng, Vu Tiểu Vũ vẫn ngồi ở vị trí ban đầu, cô cúi đầu thấp xuống, đám mây u buồn trên mặt càng để lâu càng nặng nề, tích tụ thành bóng đen nặng trĩu; run rẩy trên cơ thể cô rời đi theo bọn họ, cuối cùng cũng coi như chậm rãi bình phục lại... Cô thật sự rất giống con mồi vô cùng đáng thương, một khi gặp phải thợ săn mang theo vũ khí, ngay cả phản kháng cũng không dám phản kháng.
So với bạn của cô, so với Hứa Thi Cẩn có khả năng hành động vừa mạnh mẽ vừa nguy hiểm, quả thực là một sự chênh lệch rõ ràng.
Bọn họ đi xa.
Suốt cả đường, bạn học Chu không nói gì cả.
Kỷ Tuân nói: "Giận vì tôi kéo em đi à?"
"Không có. Em biết anh không muốn tạo thành áp lực lớn hơn cho cậu ấy. Hơn nữa hỏi đến mức này đã được rồi. Tiếp sau đó, chúng ta có thể tự nghĩ biện pháp." Bạn học Chu nói, "Em đang nghĩ đến bài thơ mà cậu ấy đọc."
Khi nói chuyện với Vu Tiểu Vũ lúc nãy, cậu đã liếc qua, là bài "Sầu muộn của phỏng đoán" - Tịch Mộ Dung.
Tôi thường phỏng đoán khi hoàng hôn đã rơi xuống
Người đi qua góc phố
Có khi nào bỗng nhiên dừng bước
Trong lúc đột ngột, chợt nhớ tới tôi
...
"Bài thơ này hơi quen quen. Nhưng bình thường em không đọc thơ, không biết đã nhìn thấy ở đâu." Sau đó cậu nói đến biện pháp trao đổi với nhau khi nãy, "Nhìn thái độ của Vu Tiểu Vũ, cậu ấy sẽ không nói cho chúng ta Hứa Thi Cẩn đang ở đâu. Hay là chúng ta theo dõi Vu Tiểu Vũ, rồi từ đó xác nhận nơi ở của Hứa Thi Cẩn."
"Bạn học này, tư tưởng của em..." Kỷ Tuân liếc mắt, "Trực tiếp đến mức hơi phạm pháp."
"Làm người phải biết linh hoạt một chút" Bạn học Chu.
"Tuy nói thì nói thế, nhưng hai người chúng ta đã bị phế bỏ đến ba cánh tay, biểu hiện của thế vận hội Paralympic thật sự quá nổi bật..." Kỷ Tuân trái lo phải nghĩ, cảm thấy so với Tiểu Vũ nhu nhược, nhìn kết quả, Hứa Thi Cẩn căn bản là một cực đoan khác của Vu Tiểu Vũ, năng lực hành động vừa mạnh vừa nguy hiểm, "Vẫn nên làm theo quy trình bình thường thì hơn!"
Gặp chuyện khó tìm cảnh sát, không thể bình thường hơn được.
Nhưng mà thái độ của cảnh sát tiếp đãi anh, nằm ngoài dự liệu của Kỷ Tuân.
---------------------------------------