Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 129




Điện thoại dùng lâu quá đang nóng lên, nóng cả vành tai của Hoắc Nhiễm Nhân.

Hoắc Nhiễm Nhân dịch điện thoại ra xa, vô thức dùng ngón tay nặn chóp mũi ửng hồng: "...Boomerang nha."

"Gì cơ?" Kỷ Tuân.

"Nhìn có vẻ như đang khen ngợi bạn học Chu, mà thật ra là đang tự khen mình đúng không." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Không phải tay anh cũng bị trật khớp sao?"

"Tôi chỉ trật khớp một cánh tay, còn bạn học Chu trật cả hai, tính toán kỹ lại, tôi khen bạn học Chu nhiều gấp đôi tự khen chính mình cơ mà." Kỷ Tuân làm phép tính của học sinh tiểu học.

"Anh cảm thấy nói như vậy, tôi... Nói như vậy bạn học Chu sẽ cảm ơn anh chắc?"

"Sẽ không à?" Kỷ Tuân hỏi ngược lại, "Rõ ràng em ấy rất vui vẻ, hơn nữa còn nghe hết những lời tôi nói đó."

"Anh cứ đắc ý đi..." Hoắc Nhiễm Nhân lầm bầm, không cho Kỷ Tuân nghe rõ đã lập tức nói sang chuyện khác, "Được rồi, đã quá muộn, anh đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy đi ký tặng sách."


Thực ra vẫn chưa nói xong chuyện quá khứ, nghe thấy câu nói này, Kỷ Tuân hơi không muốn cúp máy, mà nghĩ lại, cũng hiếm khi Hoắc Nhiễm Nhân mới có thể đi ngủ sớm một chút, vì vậy nói:

"Được rồi, em cũng ngủ đi, hiếm lắm mới có một hôm không cần thức đêm làm việc —— "

Anh cúp điện thoại.

Không còn giọng nói của một người khác, căn phòng lập tức trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều, đã đến lúc đi ngủ rồi. Nhưng cảm xúc phấn khích đến từ quá khứ vẫn không có lập tức mất đi, trái lại giống như sóng biển, vỗ từng đợt vào trái tim anh.

Anh ngồi dậy, cử động cổ vai đã có chút cứng nhắc do duy trì một tư thế trong thời gian dài, sau đó anh đi tới cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Đêm đã khuya, cả thành phố giống như hình ảnh phản chiếu của tinh hà, phần lớn ánh đèn êm dịu giữa các cung đường quanh co khúc khuỷu đã tắt, chỉ còn vài đốm sáng lác đa lác đác, giống như tinh hà bay trở về không trung, nhưng vẫn để sót mấy ngôi sao nhỏ, lẻ loi đáng thương lại vô cùng đáng yêu mà thắp sáng mặt đất.


Phần sau của vụ án kia...

Kỷ Tuân tiếp tục nghĩ.

*

Đèn cảnh sát lam đỏ chiếu sáng nửa tòa nhà thí nghiệm, tiếng còi cảnh sát chói tai vang đi càng xa, hơn nửa trường học đều có thể nghe thấy.

Từ đằng xa, Kỷ Tuân đã nhìn thấy trong hành lang của giảng đường chật ních học sinh, giống như từng bụi nấm đen mọc ra giữa hành lang, thực tế còn chưa tới thời gian kết thúc tiết tự học buổi tối, nhưng lúc này, học tập sớm đã bị học sinh quăng lên chín tầng mây rồi.

Dù sao tối hôm đó, đầu tiên là dán báo cáo tử vong của bạn học lên trên bảng tin, sau đó là thầy giáo tự mình thừa nhận yêu học sinh, cuối cùng lại bởi vì có học sinh nghĩ không thông muốn nhảy lầu, may mà không thật sự có chuyện...

Đối với toàn bộ học sinh trong trường mà nói, buổi tối đó, hẳn là một buổi tối cực kỳ khó quên trong quãng đời học sinh của mình.


Xem ra, thật sự là một ngôi trường đáng sợ...

Kỷ Tuân thầm nghĩ, vừa quay đầu, nhìn thấy bác sĩ đi theo xe cứu thương đang làm giảm đau khẩn cấp cho bạn học Chu, vết thương xanh xao bầm tím trên mặt cũng được bôi thuốc lại lần nữa.

Lúc này, mái tóc vốn dài đến mức có thể che đi đôi mắt của bạn học Chu đã được vén lên, dùng một cái cặp tóc sừng hươu rất cute kẹp lên trên đỉnh đầu, cũng không biết là chị y tá đẹp người đẹp nết nào đã cho cậu nữa.

Không còn mái tóc che khuất, xem như là cả khuôn mặt của bạn học Chu đều được lộ ra, Kỷ Tuân bất ngờ phát hiện, đối phương lông mày sắc bén, sống mũi xinh đẹp, tạm thời không thấy được đường nét khuôn mặt, trên mặt bạn học Chu mới dán một miếng băng gạc...

Thật sự là dáng vẻ cải trắng nhỏ trong đất vàng* cắn môi nhịn đau, vô cùng thê thảm.
*小白菜地里黄:Là một câu trong bài dân ca "Cải Trắng Nhỏ" – bài hát được lưu truyền rộng rãi ở Hà Bắc, thể hiện nỗi đau xót của một cô gái nhỏ mất mẹ, bị người khác ngược đãi, lại bơ vơ không nơi nương tựa; đồng thời lên án mối quan hệ không hợp lý trong gia đình ở xã hội cũ.

Kỷ Tuân đi quanh trường một vòng, tìm được căng tin của trường, mua cho bạn học Chu một ly đồ uống nóng.

Khi anh trở lại hiện trường, vết thương trên người bạn học Chu đã xử lý xong, tóc được cặp lên cũng đã thả xuống, nặng nề che khuất mặt mũi giống như lúc trước.

Bác sĩ ở bên cạnh có vẻ như đã đợi anh một lúc lâu, mắng: "Tay trật khớp luôn rồi còn dám chạy khắp nơi? Không đau hả? Sau này không chăm cho cẩn thận, không dùng sức được thì mới biết thế nào là khổ!"
"Cháu biết mà, bác yên tâm, cháu còn trẻ, không muốn làm Dương Quá." Kỷ Tuân trêu chọc, giơ cánh tay bị thương của mình cho bác sĩ, xoay mặt sang, chạm ly thức uống nóng lên mặt bạn học Chu.

"Cho em, ấm dạ dày."

Bạn học Chu hơi sững sờ.

Bên má chạm phải ly đồ uống hơi đỏ lên, giống như một đám mây đỏ bay tới giữa trời tuyết.

Trải qua một loạt chuyện như thế, lại được bác sĩ xử lý qua vết thương, Trần Nha suýt nữa bỏ mạng cũng có vẻ đã bình tĩnh lại từ trong sợ hãi.

Trong sự cố lần này, bạn học Chu bị thương nghiêm trọng nhất, sau đó là anh, so ra thì Trần Nha may mắn nhất, trên người chỉ hơi trầy da, nhưng tương tự, cô cũng để lại vết thương khó hồi phục nhất —— vết thương đến từ áp lực tinh thần cùng vết thương tâm lý.

Phía cảnh sát chính thức bắt đầu dò hỏi, Trần Nha đang khóc thút thít, nhưng vẫn cố gắng trả lời.
Kỷ Tuân đứng bên cạnh lắng nghe.

Anh nghe thấy Trần Nha nói ra toàn bộ tình huống mà anh biết, còn nói ra một vài chuyện mà anh không biết nhưng hoàn toàn có thể đoán được —— Sở dĩ cô đột nhiên cảm xúc vỡ òa muốn nhảy lầu sau khi chạy đi, là bởi vì sau khi cô chạy đi, Hứa Thi Cẩn vẫn luôn gọi điện cho cô, trách móc cô, nhục mạ cô!

"Hứa Thi Cẩn..." Kỷ Tuân thoáng nhăn mày lại.

"Thật ra lúc Trần Nha rời đi, em có nhìn thấy một bóng người." Bạn học Chu đi tới bên cạnh Kỷ Tuân, khẽ nói, "Nhưng vì trời tối, em nghĩ là chính mình hoa mắt, cho nên cũng không có nhiều lời."

Kỷ Tuân nhìn hai bên một chút, xung quanh rất nhiều người, vì thế anh kéo bạn học Chu sang một góc, tiến hành một đoạn phân tích suy luận chỉ có hai người bọn họ.

"Hiện tại có hai khả năng." Kỷ Tuân thì thầm phân tích với bạn học Chu, "Một, bóng người mà em nhìn thấy chính là Hứa Thi Cẩn, Hứa Thi Cẩn ẩn nấp trong sân trường, nhìn thấy tình cảnh này, phẫn nộ mà gọi điện cho Trần Nha; còn có một khả năng..."
"Cái người kia là Vu Tiểu Vũ." Bạn học Chu nói.

"Đúng." Kỷ Tuân, "Vu Tiểu Vũ vẫn làm chuyện giống hệt như trước kia, bạn ấy mật báo cho Hứa Thi Cẩn. Nếu suy đoán lúc trước của chúng ta là thật, Hứa Thi Cẩn muốn trả thù tất cả mọi người, vậy thì bạn ấy sẽ không bỏ qua cho Trần Nha, biết được những gì mình gặp phải ngày hôm này đều là do Trần Nha trực tiếp dẫn đến, bạn ấy dùng từ ngữ kíƈɦ ŧɦíƈɦ Trần Nha tự sát cũng vô cùng phù hợp với logic."

Nhưng Trì Văn Lan thì sao? Thật ra Kỷ Tuân cảm thấy báo cáo tử vong được dán trên bảng tin của trường ngày hôm nay rất kỳ quái, tuy nói dây chuyền logic "Trì Văn Lan gây ra lời đồn, sau đó dẫn đến cái chết của Chân Hoan, học sinh lớp A nghĩ mà sợ, vì vậy bắt nạt ngược lại Hứa Thi Cẩn" này đang tồn tại, nhưng có khi nào quá dài quá khúc chiết hay không? Tại sao người kia không trả thù lớp A, trái lại ra tay với Trì Văn Lan chứ?
Lẽ nào Trì Văn Lan bởi vì bứt rứt hối hận mà đã trực tiếp làm gì Hứa Thi Cẩn sao?

Thế nhưng loại người có tính cách như Trì Văn Lan, trước khi Trần Nha kể ra chân tướng còn sa vào tâm thái của kẻ cứu rỗi không thể tự kiềm chế được, người như vậy sẽ làm ra chuyện thừa thãi gì với Hứa Thi Cẩn sao?

Kỷ Tuân giấu những suy đoán này trong lòng, tuyệt không vì tình hình khó khăn mà sầu lo, anh tin chỉ cần anh tiếp tục điều tra, sẽ đào ra được càng nhiều manh mối. Vì thế anh kéo bạn học Chu về chỗ cũ, tiếp tục nghe cảnh sát điều tra dò hỏi.

Bọn họ rời đi chưa được bao lâu, các thầy cô còn đang nói chuyện với cảnh sát xoay xung quanh những vấn đề của Hứa Thi Cẩn.

Cảnh sát nói: "Hứa Thi Cẩn, không phải là học sinh nữ đòi nhảy lầu lúc trước sao? Trường của các anh xảy ra chuyện gì vậy, mới cách có mấy ngày, chúng tôi đã đến đây bốn, năm chuyến rồi, học sinh đang độ tuổi này, tâm tư tính cách rất mẫn cảm, không thể gấp gáp, vừa gấp gáp đã xảy ra chuyện."
Cảnh sát từng tới đây bốn, năm chuyến? Kỷ Tuân nhớ kỹ điểm này, lại nghe các thầy cô vây quanh cười nói đáp lại suốt một lúc lâu, nhưng mãi không đề cập tới trọng điểm, không nhịn được mà nói xen vào:

"Còn có bình nước của lớp E bị đầu độc —— "

"Đồng chí cảnh sát." Tổng phụ trách đột nhiên mở miệng, nói rất lớn, hoàn toàn đè lên tiếng của Kỷ Tuân, "Buổi tối quá lạnh, Trần Nha vẫn còn chưa ổn định trạng thái tinh thần, để em ấy lại đây sẽ không thích hợp, chúng tôi mang em ấy đến phòng y tế trước, vào trong rồi từ từ hỏi. Đúng rồi, bố mẹ em ấy? Có ai liên lạc chưa?"

"Liên lạc rồi liên lạc rồi." Những giáo viên còn lại lập tức liên thanh đáp lời.

Nam nam nữ nữ, đủ loại giọng nói khác nhau chồng lên nhau, cho dù Kỷ Tuân muốn mở miệng hỏi lại, cũng chưa chắc có thể truyền tới tai các chú cảnh sát trong thời gian ngắn.
Ngay sau đó, tổng phụ trách đi đầu, dẫn các thầy cô đang vây quanh cảnh sát lẫn Trần Nha đến phòng y tế.

Nhưng Kỷ Tuân cùng bạn học Chu cũng không có bị lãng quên, trên thực tế, ngay lập tức có giáo viên cùng bảo vệ xuất hiện bên cạnh hai người, "đỡ" hai người đến văn phòng.

Cảnh sát đi về phía trước, mà bọn họ đi về phía sau.

Đúng là một đoạn đường trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Kỷ Tuân nói:

"Chào thầy, xin hỏi một câu, các thầy cô muốn dẫn bọn em đi đâu?"

"Hỏi nhiều như vậy làm gì! Thầy cô còn có thể hại các em hay sao?"

"Thầy, hai đứa em muốn đi vệ sinh."

"Không cho."

"Thầy, sao lại không cho ạ?" Kỷ Tuân mỉa mai hỏi, "Thầy, thầy đang khống chế quyền tự do thân thể của chúng em đấy à?"

Nói tới đây, các giáo viên không nói gì nữa, từng người từng người đanh mặt lại, tiếp tục dẫn hai người đi về phía trước, cho đến khi tới phòng họp nhỏ mới coi như dừng lại.
Những người này còn muốn tách Kỷ Tuân cùng bạn học Chu ra, mỗi người một phòng, nhưng Kỷ Tuân một đường tới nay không hề giãy dụa, cũng coi như rất phối hợp lại đột nhiên cương quyết lách vào phòng họp của bạn học Chu.

Giáo viên lập tức quát lớn: "Làm gì, sao hai em học sinh này lại khó bảo như vậy, đã nói rồi, thầy cô sẽ không hại các em —— "

"Được rồi." Giọng nói ngăn cản từ đằng sau truyền đến, tổng phụ trách dẫn cảnh sát rời đi lúc trước đã trở lại, hắn nói, "Bọn họ muốn ở cùng nhau thì cứ ở cùng nhau đi, đang muốn cùng nói luôn. Mọi người ra ngoài trước đi."

Giáo viên cùng bảo vệ nối đuôi nhau rời đi.

Trong phòng họp chỉ còn lại ba người, Kỷ Tuân, bạn học Chu, cùng thầy tổng phụ trách.

Trước đây không phải ở trong đám đông thì cũng là nhìn ở tít đằng xa, cho tới bây giờ mặt đối mặt với nhau, Kỷ Tuân mới đột nhiên nhận ra, vị tổng phụ trách này đúng là thầy giáo thấy sang bắt quàng làm họ với giáo sư hóa học ở cửa phòng thực nghiệm của trường đại học Cầm mà mình đã nhìn thấy lúc trước!
Nói cách khác...

Tổng phụ trách hoàn toàn biết rõ tất cả mọi chuyện.

"Cậu không phải học sinh của trường chúng tôi đúng không?" Tổng phụ trách nhìn về phía Kỷ Tuân trước, "Không phải học sinh của trường chúng tôi thì không nên xuất hiện trong sân trường chúng tôi..."

"Nhưng tôi xuất hiện trong sân trường lại vô cùng hợp tình hợp lý." Kỷ Tuân nói tiếp, "Về tình, tôi đã kịp thời ngăn cản sự kiện nhảy lẩu xảy ra trong trường, cứu được học sinh trong trường; về lý, tôi đã biết một vài chuyện phát sinh trong trường, tỷ như..."

Anh nhìn thầy tổng phụ trách.

"Cuối tuần trước, có người đến tòa nhà thí nghiệm của đại học Cầm, muốn nhét tiền nhờ người lén lút xét nghiệm bình nước khoáng cho mình. Còn có Hứa Thi Cẩn, Hứa Thi Cẩn đã mất tích lâu như vậy rồi, trường học đã báo án chưa?"
Tổng phụ trách khẽ biến sắc, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Sau khi biến sắc, ngược lại còn có vẻ mềm mỏng không ít: "Cậu đã cứu học sinh trong trường chúng tôi, đây là chuyện tốt, một chuyện rất tốt. Tôi nghĩ làm người tốt nhất định phải được báo đáp tốt, nếu không sau này sẽ không còn ai muốn làm người tốt nữa. Cho nên tôi sẽ xin phía nhà trường một khoản tiền, coi như là phần thưởng cho tấm gương người tốt việc tốt, hai vạn tệ, chỉ trao tặng cho cậu."

Hắn cũng không chờ Kỷ Tuân trả lời đã quay sang với bạn học Chu.

Hắn nói: "Bạn học Chu, tối hôm nay chân chính khiến mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa chính là em, em là một học sinh vô cùng dũng cảm, trường mình rất tự hào về em. Trường hợp của em, tôi cũng tìm hiểu một chút. Nếu như chuyện trước đây do chính em đồng ý, tôi cũng sẽ không nói cái gì đúng cái gì sai. Thành tích của em vẫn luôn rất tốt, vốn đã có tư cách tiến vào lớp A, bây giờ cũng không còn nhiều thời gian là đến kỳ thi đại học rồi. Tôi nghĩ ban giám hiệu có thể đưa ra quyết định đặc biệt, cho em chuyển sang lớp A, tạo điều kiện học tập tốt hơn."
...

Trao đổi giữa hai người cùng thầy tổng phụ trách không có kéo dài quá lâu —— hoặc là nói, sau khi tổng phụ trách đơn phương nói mấy lời cho có lệ, đã để bọn họ ra khỏi văn phòng.

Hai người đi trong trường một lát, Kỷ Tuân lên tiếng phá tan im lặng: "Xem ra chúng ta đã gặp phải chuyện giống hệt như Hứa Thi Cẩn. Phía nhà trường định dùng một vài điều kiện đặc biệt đổi lấy chúng ta an phận ngậm chặt miệng..."

Phần thưởng người tốt việc tốt gì gì đó, đối với anh mà nói căn bản không phải thứ quan trọng, người thật sự muốn cứu một người khác, sẽ không muốn bất cứ thứ gì ngoại trừ chính tính mạng của người kia.

Nhưng anh nhìn về phía bạn học Chu.

Có vẻ anh đã nghe ra được một vài chuyện trong lời nói của thầy tổng phụ trách, hình như bạn học Chu vốn có thể tiến vào lớp A, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó mà chỉ có thể ở lại lớp E.
"Em nghĩ như thế nào... ?" Anh hỏi.

"Sáng sớm hôm nay, nhà trường đã sắp xếp khám sức khoẻ cho học sinh." Bạn học Chu hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Trong khối có người truyền nhau, nói trường muốn tiến hành dạy thí điểm theo hình thức khép kín hoàn toàn trong khối 11, sẽ chọn ngẫu nhiên một lớp trong khối... Sáng nay nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, lần ngẫu nhiên này, sợ là chắc chắn ngẫu nhiên phải lớp E rồi. Giống như khám sức khoẻ vậy, đều là ứng đối mà trường học đưa ra để dẹp loạn tình hình."

Kỷ Tuân nhìn thấy gương mặt quen thuộc bên cạnh, giống như đã hòa vào màn đêm đen kịt, sắc mặt u ám lại lạnh lẽo.

Anh nghe thấy đối phương khẽ nói: "Làm người thất vọng."

Bạn học Chu dừng chân, nhìn về phía giảng đường.

Anh nhận ra tầm mắt của đối phương đã cố định một vị trí, vị trí đó là.. lớp A.
Một giây sau, bạn học Chu thu lại ánh mắt giống như vứt bỏ một đôi giày rách.

"Kỷ Tuân." Bạn học Chu.

"Gọi anh." Kỷ Tuân thêm vào cách gọi càng ngầu hơn, "Anh cảnh sát."

"... Hãy nghe em nói." Bạn học Chu nghiêm mặt.

"Nghe nghe nghe." Kỷ Tuân nói.

"Em muốn biết toàn bộ chân tướng." Bạn học Chu.

Kỷ Tuân nhướng mày, nghe thấy sau khi bạn học Chu nói xong, lại càng kiên định hơn mà nói:

"Em muốn tra ra toàn bộ chân tướng."

--------------------------------------