Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 125




Lời bàn tán từ một tiếng thành cả một khoảng, tốc độ nhanh đến mức giống như đốm lửa lan ra khắp nơi sau khi rơi vào mỏ dầu. Trước mặt nam chính của sự kiện này, đám học sinh đã bắt đầu cậu liếc mắt một cái tôi đáp lại một lời:

"Tôi bảo mà, lần trước rõ ràng nhìn thấy đêm hôm mà Chân Hoan vẫn bước ra từ ký túc xá giáo viên, chân đều không khép lại được!"

"Thật ra cũng không kỳ quái, cậu nhìn dáng vẻ vô lại của bố mẹ Chân Hoan đi, nghĩ cũng biết không thể dạy ra nổi đứa con gái tốt đẹp gì."

"Cũng không biết rốt cuộc đứa bé là của ai?"

"Đương nhiên là thầy dạy hóa rồi..."

"Chưa chắc, ngoại trừ thầy dạy hóa, bình thường Chân Hoan cũng thân thiết với mấy bạn nam, hơn nữa không có xét nghiệm DNA, làm sao có thể trực tiếp xác định bố đứa bé là ai được?"


Kỷ Tuân nghe lời bàn tán đến từ các học sinh, lại nhìn Trì Văn Lan.

Thầy dạy hóa nhìn qua có vẽ lập tức sẽ ngã xuống bỗng tỉnh táo lại giữa những lời bàn tán khó nghe, giống như đang kéo lại một hơi cuối cùng trong sinh mệnh, dung nham bắt đầu dội xuống từ đỉnh đầu của hắn, gò má trắng nõn biến thành đỏ bừng, trong phun trào đỏ rực, tất cả đều là lửa nóng cùng tro tàn.

"Đừng..."

"Đừng nói nữa!" Trong đám đông, có người rít gào thành tiếng, âm thanh bén nhọn đè lên giọng nói của Trì Văn Lan, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bao gồm cả Kỷ Tuân.

Người lên tiếng là một học sinh, học sinh nữ.

Cô thét lớn: "Người cũng đã chết rồi, các cậu còn nói, các cậu có phải bị điên không hả!"

"Trần Trần ——" Bạn học nữ đứng bên cạnh gọi cô.

Nhưng sau khi đối phương hét lên lại cắm đầu chạy ra khỏi đám đông, bạn của cô bé cũng chỉ có thể vội vàng đuổi theo.


Kỷ Tuân không nhận ra hai người kia, nhưng không sao, bởi vì những học sinh khác căn bản không có dừng lại. Bọn họ càng nói rôm rả hơn, lời trong lời ngoài, vô cùng châm biếm:

"Xì, hai đứa lớp A."

"Người đã chết mới bảo chúng ta đừng nói nữa, có tác dụng gì chắc? Lời đồn đãi không phải được truyền đi sớm nhất từ lớp A sao, lớp A truyền tai nhau sôi nổi lắm, truyền tới truyền lui, truyền đến chết người mới bắt đầu làm người tốt."

"Ôi giồi, cậu ta không phải Trần Nha sao? Người sớm nhất nhìn thấy Chân Hoan đi đến bờ sông."

"Đúng rồi, chính là cậu ta!"

Trong tiếng bàn tán dồn dập hỗn loạn, Kỷ Tuân nhìn về phía Trì Văn Lan một lần nữa, lại ngoài ý muốn nhìn thấy sau lưng Trì Văn Lan là một tốp giáo viên mang theo bảo vệ trường, xuyên qua bóng đêm, khí thế hùng hổ chạy tới.


Anh nảy ra một suy nghĩ, nhanh chóng vỗ vai bạn học Chu, ra hiệu đối phương nhìn về phía Trì Văn Lan. Sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau, vô cùng ăn ý mà lặng lẽ chuồn trước nhân lúc người khác còn chưa chú ý tới.

Vừa chuồn đi được bảy, tám bước, tốp giáo viên mang theo bảo vệ kia cũng đuổi đến hiện trường, cô giáo trung niên đi đầu quát lớn, cách khoảng mười mét vẫn nghe được rõ ràng:

"Đều ngậm miệng lại, ầm ĩ cái gì? Kêu gào cái gì? Nhìn cái gì? Chuông báo vào lớp tự học đã vang lên mấy lần rồi mà các cô các cậu vẫn còn ở đây, ngày nào cũng không chăm chỉ học hành, chỉ biết đồn đãi mấy lời linh tinh vớ vẩn, chẳng trách thành tích không khá lên nổi! Bố mẹ bỏ tiền cho các cô các cậu đi học là để các cô các cậu làm mấy chuyện này đấy à? Hả? Các cô các cậu đúng là con sâu hút máu, nằm nhoài trên người bố mẹ lẫn trường học, là phế vật chỉ biết hút máu không làm được tích sự gì!"
Càng nói càng quá.

Kỷ Tuân không nhịn được mà quay đầu lại nhìn xem.

"Đó là giáo viên chủ nhiệm lớp A." Bạn học Chu nói ngay bên tai anh, "Cẩn thận, phía trước là xe rác."

Kỷ Tuân vội vàng quay về như lúc đầu, phát hiện mình vừa đi vừa quay đầu lại, đúng là suýt chút nữa đã đụng phải xe rác đang đi tới. Anh tránh sang bên cạnh, hỏi bạn học Chu:

"Bình thường cô ấy cũng cay nghiệt thế à?"

"Không rõ lắm." Bạn học Chu hơi do dự, "Cô ấy không dạy lớp chúng tôi, bình thường tôi cũng không hay gặp cô ấy, nhưng mà trong trường không có bình luận xấu nào về cô ấy cả, ngày hôm nay chắc là trường hợp đặc biệt thôi."

"Ồ..."

Kỷ Tuân đáp lại một tiếng, anh nhìn cô giáo trung niên đeo kính, chải búi tóc gọn gàng, sau khi tức giận la mắng học sinh ở sân trường giống như mắc chứng quá khích lại chỉ huy bảo vệ xua đám học sinh chạy về phòng học giống như xua đàn vịt.
Cuối cùng cô giáo đi đến bên cạnh Trì Văn Lan vẫn đang ở hiện trường, câu từ vẫn mau lẹ, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị như trước.

Chỉ là lúc này đã nhỏ giọng hơn rất nhiều, Kỷ Tuân không nghe thấy, chỉ có thể nhìn thấy Trì Văn Lan im lặng cúi đầu, giống như đã phục tùng... Mà đây chỉ là giả tạo.

Kỷ Tuân nghĩ.

Anh vẫn nhìn thấy lửa nóng cùng tro tàn trên người hắn, ngọn lửa càng cháy càng mãnh liệt, càng để lâu càng nhiều tro tàn, bên trong đều là giãy giụa tuyệt vọng.

Trì Văn Lan muốn làm gì?

Mải nhìn Trì Văn Lan, bước chân rời đi của Kỷ Tuân cùng bạn học Chu cũng trở nên chậm chạp, trùng hợp là, phía sau đám người đi tới, lại có bọn Tưởng Tiệp.

Ánh mắt hai bên chạm nhau, trong lòng Kỷ Tuân bỗng căng thẳng, anh vội vàng quay đầu, nhưng đáng tiếc chậm một bước, Tưởng Tiệp đã chỉ vào anh, hô to lên: "Là anh! Người không phải học sinh trong trường!"
Tưởng Tiệp hô lên như thế, không chỉ khiến đám bạn xấu đang đứng cạnh cô nhìn sang, ngay cả giáo viên theo sau lưng cũng có dấu hiệu bị thu hút.

Nguy rồi... Đánh nhau không sợ, nhưng nếu như bị giáo viên phát hiện đuổi khỏi trường học...

Kỷ Tuân căng hết cả da đầu, cấp tốc nghĩ cách thoát thân.

Mà lúc này Tưởng Tiệp đã không buồn suy tính, khí thế hùng hổ đi tới: "Bắt lấy anh ta, không phải học sinh trong trường dựa vào cái gì mà bước vào trường chúng ta, có khi vào ăn trộm cũng nên —— "

Không chờ Kỷ Tuân đưa ra quyết định, bạn học Chu trầm lặng bên cạnh bỗng ba chân bốn cẳng, chạy đến chỗ xe rác của trường ở phía trước, trực tiếp túm lấy một túi nylon màu đen, cởi nút, ném rác thải bên trong túi về phía đám người Tưởng Tiệp.

Trong đống rác thải đa dạng đang bay lả tả, bạn học Chu chộp lấy tay Kỷ Tuân, kéo Kỷ Tuân chạy về phía trước.
Kỷ Tuân: "... !"

Anh bị cậu làm cho kinh ngạc rồi.

Đám người phía sau cũng bị dọa sợ, trong tiếng chửi bới hoảng loạn, Kỷ Tuân nghe thấy Tưởng Tiệp phẫn nộ hét lớn một tiếng:

"Hoắc —— "

Nhưng sau đó không còn gì nữa, bạn học Chu dẫn anh chạy tới đường nhỏ, cây cối thấp thoáng che đi giọng nói của hai người, tiếng cây xào xạc cũng che đi tiếng hô sau lưng.

Trong ngách nhỏ của vườn hoa, sân bát giác như ẩn như hiện trong bóng tối, đá cuội gom lại thành từng bậc thang đá to nhỏ khác nhau, có mấy ngọn đèn nấp trong cây cối, chiếu ra ánh sáng xanh biếc u ám ma mị.

Lúc đầu bạn học Chu còn chạy rất nhanh, sau đó giống như nghe ra phía sau không có tiếng quát mắng truy đuổi, bước chân dần dần chậm lại, Kỷ Tuân theo sát từng bước, trong tĩnh lặng bốn phía, chậm rãi có thể nghe thấy được hơi thở gấp gáp cùng nhịp tim của thiếu niên phía trước.
Cuối cùng, bạn học Chu dẫn Kỷ Tuân đến một phòng học.

Cậu thuần thục lấy thẻ đeo trên ngực mở cửa, kéo rèm cửa sổ, mở đèn.

Kỷ Tuân híp mắt một lát, phát hiện lúc nãy khi vào cửa anh bước hơi quá, bây giờ đang đối diện với tượng David nghiêng đầu, một người một tượng chỉ cách nhau 2cm, có thể hôn nhau luôn.

"Thật ngại quá." Anh biểu thị lễ phép với David, nhìn hai bên một chút, không quá bất ngờ, quả nhiên là phòng mỹ thuật của giáo viên.

"Được rồi, đây là tầng cao nhất của tòa nhà, bình thường sẽ không có người tới, cho dù có người nhìn thấy chúng ta, cũng có thể nói là học sinh mỹ thuật đến luyện thêm." Bạn học Chu khẽ thở dốc.

"Tốc độ chạy khi nãy của cậu cũng được lắm." Kỷ Tuân khích lệ trước, tối hôm nay, anh quả thật có cái nhìn khác về bạn học Chu, "Tố chất thể lực không tồi, ăn uống lành mạnh, chăm chỉ rèn luyện, sau này cho dù có đánh không lại, cũng có thể chạy trốn được."
Bạn học Chu mím môi, giống như đang vui vẻ.

Nhưng Kỷ Tuân lại phát hiện, môi của đối phương trở nên nhợt nhạt khô nứt, chỗ nứt ra còn có vết máu, quả thực thiếu nước đến đáng sợ.

Kỷ Tuân đưa chai nước khoáng mình đã từng uống cho bạn học Chu: "Uống chút đi."

"À." Bạn học Chu đáp lời, nhận lấy vặn ra, lại uống hai hớp lớn, nửa chai nước khoáng lập tức không còn, sau đó cậu liếm môi, cuối cùng trên môi cũng coi như có ánh nước.

"Bao lâu rồi cậu không uống nước?" Kỷ Tuân không khỏi hỏi, "Khát rồi sao không mua nước uống?"

"Tôi..." Bạn học Chu nắm chặt chai nước khoáng, trong đầu thoáng hiện lên rất nhiều thứ —— Ma túy trôi nổi trong bình nước khoáng giống như u linh, lặng lẽ vô hình, nhưng lại tựa như hình với bóng.

Sau đó nhìn thấy nước khoáng, cho dù là trong trường, ngoài trường, đựng trong thùng hay trong chai, trong đầu cậu đều lập tức xuất hiện độc tố vô hình kia.
Ngoại trừ chai nước đang nằm trong tay...

"Đúng rồi, cuối cùng Tưởng Tiệp gọi tên ai thế?"

Kỷ Tuân lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu. Cậu nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Kỷ Tuân một cái, lại rũ mắt xuống, trả chai nước khoáng cho đối phương, thấp giọng nói: "Không biết, tôi không nghe rõ."

Hai người ở trong phòng mỹ thuật chưa được bao lâu, bạn học Chu đã phải xuống học lớp tự học buổi tối, còn rất may không bị giáo viên răn dạy —— Bởi vì giáo viên đang dạy dỗ đám học sinh đã vây quanh bảng thông báo lúc trước.

Về phần Kỷ Tuân, anh vẫn muốn biết Trì Văn Lan sẽ làm gì, vì vậy không có lập tức rời khỏi trường học, không còn đám người Tưởng Tiệp cản trở, anh trực tiếp giả bộ làm giáo viên trong trường, nghênh ngang đi tới đi lui giữa các giảng đường, gặp phải bảo vệ đi tuần hay giáo viên đi ngang qua, gật đầu, mỉm cười, lướt qua, không bị bất luận người nào nghi ngờ.
Tốn một lúc như vậy, cuối cùng Kỷ Tuân cũng coi như chờ được thứ mà anh muốn chờ.

8h55 phút tối, loa phát thanh của trường:

"... Tôi là Trì Văn Lan."

Khi câu nói này vang lên, lớp tự học buổi tối vốn còn đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, chỉ còn lại tiếng sột soạt vang lên từ loa phát thanh.

Tiếng người cùng tiếng loa hòa vào nhau, vừa chậm chạp vừa đờ đẫn.

"Vừa mới vào tiết học thứ ba của lớp tự học buổi tối, tôi chiếm dụng năm phút của mọi người. Nói ra chuyện mọi người muốn biết nhất."

Đây là?

Kỷ Tuân ló đầu liếc vào trong phòng học. Nhưng mà hình như các thầy cô trong cũng không nhận được tin tức từ trước, gương mặt mờ mịt không khác gì các em học sinh, cũng nhìn loa phát thanh trên tường, nghe giọng nói từ trong loa truyền đến.
"Trong trường vẫn luôn có rất nhiều lời đồn cùng suy đoán về mối quan hệ giữa tôi và bạn học Chân Hoan, hiện tại, chính tôi sẽ nói cho mọi người đầu đuôi chân tướng sự việc."

"Tôi và bạn học Chân Hoan... Thật sự là người yêu của nhau."

Giảng đường giống như một nồi cháo vừa chín, ùng ục sôi trào!

Các thầy cô vốn còn không nắm rõ tình hình, lần này xem như là xác nhận đây tuyệt đối không phải sắp xếp từ phía trường, trong lúc nhất thời gần như tất cả các thầy cô đều chạy ra, tới gần đồng nghiệp thảo luận với nhau, ngay cả giáo viên đang ngồi trong văn phòng khoa cũng bước tới, tổng phụ trách tức đến xanh mét cả mặt mày:

"Ai cho cậu ta nói! Ai cho cậu ta chìa khóa phòng phát thanh! Mau chóng gọi điện thoại cho cậu ta, bảo cậu ta ngậm miệng lại! Đoạn Tuệ Văn, đây chính là giáo viên ưu tú mà cô giới thiệu đấy à, mắt cô mù rồi sao?!"
Người bị tổng phụ trách lớn tiếng răn dạy chính là giáo viên chủ nhiệm lớp A, cũng chính là người mắng nhiếc học sinh vây quanh bảng thông báo lúc trước, cô luống cuống lấy ra điện thoại, thế nhưng lập tức tuyệt vọng nói:

"Không gọi được, cậu ta tắt điện thoại rồi!"

"Đến phòng phát thanh cản cậu ta lại!" Tổng phụ trách giậm chân.

Nhưng mà căn bản không có khả năng tới kịp, trong thời gian bọn họ ầm ĩ, loa phát thanh không hề dừng lại. Trì Văn Lan nói tiếp: "Nhưng chân tướng không phải cô ấy theo đuổi tôi, là tôi theo đuổi cô ấy. Tôi vừa gặp bạn học Chân Hoan đã sinh lòng yêu mến, hết lần này đến lần khác tỏ tình theo đuổi bạn học Chân Hoan, bạn học Chân Hoan tâm địa thiện lương, thuần khiết không tỳ vết, chấp nhận sự theo đuổi của tôi, chúng tôi..."
Nói mãi, Trì Văn Lan cũng nghẹn ngào không nói thành câu:

"Chúng tôi thật lòng yêu nhau..."

"Thật lòng yêu nhau cái cứt!"

Một câu thô tục bỗng truyền đến từ phía sau Kỷ Tuân, Kỷ Tuân quay đầu lại, nhìn thấy giáo viên tổng phụ trách nổi giận đùng đùng.

"Cũng không nhìn xem rốt cuộc cậu ta với cô học sinh kia đã gây ra bao nhiêu phiền phức!"

----------------------------------------------