Lời Nói Dối Chân Thành (1 - 200)

Chương 122




Năm 2007, thành phố Cầm.

Tuy ở trong nhà nghỉ cũ nát, vùi đầu vào chăn gối chỉ ngửi thấy mùi mốc meo ẩm ướt, thế nhưng anh vẫn có thể ngủ một giấc ngon lành đến tận hừng đông. Anh đẩy cửa ra, cầm thẻ ngân hàng, đến máy ATM rút 300 tệ, lại lấy ra bản đồ của thành phố Cầm, gặm bánh bao mới ra lò còn đang nóng hôi hổi, đi thẳng đến địa chỉ nhà của Hứa Thi Cẩn.

Ngày hôm qua lúc vào trong phòng y tế, anh không chỉ thấy được địa chỉ của Vu Tiểu Vũ, mà còn dùng phương pháp ghi nhớ hình ảnh lưu trữ lại địa chỉ của cả lớp, cố gắng đánh dấu lại trên bản đồ của thành phố Cầm, nhân vật trọng điểm như Hứa Thi Cẩn đương nhiên anh sẽ không bỏ qua.

Nhà Hứa Thi Cẩn nằm trên đường Trung Hà, Kỷ Tuân dậy sớm, đi băng băng đến đây cũng chỉ mới bảy giờ, còn có thể rảnh rỗi quan sát xung quanh, chỉ thấy khu vực này mới được xây dựng, toàn nhà cao tầng, đi tới đi lui, phần nhiều là trung niên thanh niên sinh sống, hẳn là khu chung cư mà chính phủ mới xây dựng vài năm nay.


Nhìn đến đây, Kỷ Tuân đã có một vài suy đoán về hoàn cảnh gia đình lẫn bố mẹ của Hứa Thi Cẩn.

Quá nửa là gia đình trung niên thuộc thành phần tri thức, công việc không tệ, còn có tích góp được đôi chút. Như vậy cũng có vẻ phù hợp với một vài cách làm của Hứa Thi Cẩn ở trường, tuy bình đạm phổ thông, nhưng khi thật sự bị người bắt nạt cũng sẽ dùng các phương pháp khác nhau để phản kích, tuyệt không nhu nhược yếu đuối.

Kỷ Tuân đi vào khu chung cư mà bố mẹ Hứa Thi Cẩn đang ở, anh nhớ bố mẹ Hứa Thi Cẩn ở tòa nhà C, không chờ anh phí công tìm kiếm, đám người đang tụ tập thành một vòng tròn lớn, trò chuyện rôm rả với nhau đã nói cho anh tòa C ở đâu trước rồi.

Anh gia nhập vào đám người, ngẩng đầu liếc nhìn tòa cao ốc —— tòa nhà C, lại nhìn đám người vây thành vòng tròn, chỉ thấy một cặp vợ chồng có khuôn mặt già nua đang ngồi trước sảnh cao ốc, trong tay giăng biểu ngữ màu trắng, trên mặt giấy trắng toát, là hàng chữ đẫm máu:


"Nợ máu trả máu, trả lại mạng sống cho con gái tôi!"

"Xảy ra chuyện gì vậy cô?" Kỷ Tuân vội vàng hỏi cô trung niên bên cạnh, không rõ tình huống hiện trường, vậy thì hỏi các cô các chú trung niên ở hiện trường là đúng bài rồi.

Anh không có hỏi sai người, cô đó lập tức nói với anh: "Dạo này hai người ngồi phía trước đã đến náo loạn mấy lần, tìm tầng 15, nói ở trường con gái của tầng 15 hại chết con gái bọn họ."

Trong sổ liên lạc của trường, nhà của Hứa Thi Cẩn chính là ở tầng 15.

Không hề nghi ngờ, cặp vợ chồng có khuôn mặt già nua trước mắt này, chính là bố mẹ của Chân Hoan.

"Cảnh sát không phải nói là tai nạn bất ngờ rơi xuống nước sao?" Kỷ Tuân thắc mắc hỏi, "Bọn họ đến lừa bịp hả cô?"

"Chuyện này cũng khó mà nói." Cô kia lập tức tỏ ra thần bí, vẻ mặt giống như đang nói ra bí mật động trời vậy, khẽ nói, "Cô nhìn thấy vợ chồng ở tầng 15 lén lút đưa tiền cho bọn họ đấy..."


Ông chú bên cạnh cũng tham gia tám chuyện. Chú chứng minh lời giải thích của cô trung niên: "Tôi cũng nhìn thấy. Nếu như không làm chuyện đuối lý, nhét tiền làm gì? Tiền nhiều quá bỏng tay à?"

"Đúng vậy." Cô trung niên bổ sung, "Con gái nhà họ 17 tuổi, vẫn còn là trẻ vị thành niên đúng không. Bây giờ không phải là có quy định, yêu cầu lực lượng cảnh sát bảo mật thay phạm nhân nhỏ tuổi à? Có lẽ vụ án này đã sớm được giải quyết, chỉ là không nói cho chúng ta. Hai ngày nay cũng không thấy con gái của tầng 15 ra ngoài, bảo với chúng ta là bỏ nhà đi, nhưng biết đâu lại bị cảnh sát bắt rồi ấy chứ!"

"Sao tầng 15 vẫn chưa xuống dưới?" Ông chú lại nói.

"Hai vợ chồng nhà này làm loạn kinh lắm, gào khóc đánh xé, hai người ở tầng 15 bị hành hạ quá trời, có lẽ là không dám xuống..."
Lúc sau còn có rất nhiều lời bàn tán liên quan đến tầng 15, Kỷ Tuân càng nghe bọn họ nói càng cảm thấy hơi quá, cũng không kiên trì nghe nữa. Anh tạm thời xem lỗ tai của mình như là vật trang trí, tập trung quan sát hai người phía trước.

Bố mẹ Hứa Thi Cẩn ở tầng 15 không đi xuống, hai vị này cho dù có muôn vàn võ công cũng không thi triển trong thời gian ngắn được, chỉ có thể đờ đẫn ngồi tại chỗ, giống như tượng đá khóc tang.

Kỷ Tuân cứ nhìn mãi, đột nhiên ánh mắt ngưng lại.

Bên cạnh mẹ của Chân Hoan có một cái túi nhựa, anh nhìn thấy vài hộp giấy dài màu vàng nhạt bên trong túi, nhìn kỹ lại còn phát hiện là hộp giấy đựng đồ cá nhân dùng một lần của khách sạn, bên trên túi có in bốn chữ "Khách sạn Kim Nhã".

Hai vợ chồng này vì sao lại bên theo những thứ này bên người? Chẳng lẽ tối hôm qua bọn họ cũng ở khách sạn giống như mình sao? Nhưng có nhà đàng hoàng không ở, tại sao muốn đi ở khách sạn?
Kỷ Tuân nhìn lên quần áo của hai người, thời tiết mùa thu, dưới khuỷu tay của mẹ Chân Hoan có một chút tro bụi. Đó là... ?

Anh suy nghĩ một lát, lại nhìn sang đầu bên kia của vòng vây, nhìn bố của Chân Hoan, cũng có vết tích tương tự trên người của ông bố, vết tích trên người bố còn nhiều hơn vết tích trên người mẹ, nhìn qua có vẻ như đàn ông không tỉ mỉ bằng phụ nữ, cho nên dính phải càng nhiều tro bụi.

Sau lưng bố Chân Hoan cũng có một mảng màu xám thật lớn, vết nước bên trên chưa khô hoàn toàn, có thể nhìn ra được tro bụi còn lưu lại, chỉ là đã tắm qua, không quá rõ ràng.

Bọn họ đã nhận ra quần áo bị nhiễm bẩn, còn giặt rửa, sau đó lại mặc vào mà không thay bộ khác... Là xuất phát từ một số lý do nên không thể lấy được bột giặt sao? Loại tro bụi kia cũng không phải bụi bặm trên đất hay sơn xi, mực nước, càng giống như là... Muội than khó tẩy sạch trên bếp gas?
Kỷ Tuân nghĩ tới một khả năng, nhưng suy đoán này cũng có vấn đề: Muội than trên bếp gas sao lại bám lên hai người họ được, còn bám cả mảng lớn như thế? Dù thế nào cũng không thể là năm 2007 rồi mà bọn họ vẫn còn dùng bếp kệ đất, bếp kệ đất trùng hợp bị tắc, cho nên người bố chui hẳn vào để thông kệ bếp đấy chứ?

Kỷ Tuân nghĩ tới nghĩ lui, chuyển sang nói chuyện với ông chú: "Chú, chú có thuốc lá không? Cho cháu một điếu?"

Ông chú liếc anh một cái: "Đi đi, trẻ con hút cái gì mà hút?"

Kỷ Tuân cười nhẹ: "Không hút, chú cho cháu một điếu thuốc, cháu cho chú xem kịch hay."

Ông chú tò mò mà nhìn Kỷ Tuân hai lần, có lẽ nghĩ đến kịch hay, còn thật sự móc ra hộp thuốc lá, cho Kỷ Tuân một điếu, Kỷ Tuân lại lấy được bật lửa từ trong tay đối phương, sau đó anh hòa vào đoàn người, đi đến bên cạnh hai vợ chồng kia, anh đưa điếu thuốc cho bố Chân Hoan, đồng thời tách tách bật lửa:
"Chú, cháu châm cho chú điếu thuốc..."

Mẹ Chân Hoan lập tức biến sắc, bà giống như từ đã chết chuyển sang sống lại, từ nhập định chuyển sang tỉnh táo chỉ trong nháy mắt, hất tay Kỷ Tuân ra, hét lên: "Thằng nhóc này, dịch điếu thuốc ra —— "

Mẹ Chân Hoan không nói nốt vế sau, mà điếu thuốc trong tay người chồng đã bị bà đoạt lấy, vò thành một cục.

Kỷ Tuân tựa như suy xét mà nhìn hai người một lúc, mãi đến khi bị mẹ Chân Hoan liên tục xua đuổi mới lui về đoàn người.

"Kịch hay đâu?" Ông chú chen tới hỏi.

"Kịch hay chính là," Kỷ Tuân búng tay, "Mẫn cảm với lửa, không ở trong nhà, trên người có bụi than, nhà bọn họ đến 80% là đã xảy ra hỏa hoạn."

Ông chú lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ, trong khϊếp sợ lại chứa mê man, trong mê man lại xuất hiện bội phục, nói chung, trên một gương mặt, đủ loại tâm tình, vô cùng phức tạp.
Nhưng lúc này Kỷ Tuân đã rời xa đoàn người, anh chuẩn bị đến xem nhà Chân Hoan, nghiệm chứng suy đoán của chính mình, cơ mà Chân Hoan là học sinh lớp A, anh không có địa chỉ nhà của Chân Hoan —— Nhưng đây không phải là vấn đề to tát gì, anh cầm điện thoại di động lên, gọi 114, biết được số điện thoại của lễ tân bên khách sạn Kim Nhã từ tổng đài, sau đó chuyển máy sang bên lễ tên, giả bộ khách đặt phòng, hỏi rõ địa điểm của khách sạn Kim Nhã.

Đến cạnh khách sạn Kim Nhã, Kỷ Tuân lại đi dạo mấy khu gần khách sạn, hỏi bác trai bác gái đi dạo trong khu, chẳng bao lâu đã hỏi được địa điểm cụ thể xảy ra hỏa hoạn.

Phòng 202 tòa nhà số 2, vườn hoa Khang Tuyền.

Kiến trúc kiểu cũ dán đầy quảng cáo kỳ lạ, Kỷ Tuân đi hết một tầng cầu thang bộ liền tìm được nhà của Chân Hoan —— Căn hộ một tầng ba người, cấu trúc hình chữ L, nhà bếp đang vốn ở giữa nhà đã được dời ra ngoài hành lang, bây giờ toàn bộ hành lang của tầng hai đều là dáng vẻ đen thùi lùi sau khi bị hỏa hoạn.
Cửa chống trộm đang mở ra bên ngoài cửa sổ của phòng bếp, bên trong hẳn là có rèm cửa sổ, hiện tại đã bị cháy sạch, chỉ còn cái xà trọc lốc đang nằm ngang dưới trần nhà. Kỷ Tuân không phải cảnh sát phòng cháy chữa cháy, không thể liếc mắt một cái đã nhận ra bén lửa từ chỗ nào, nhưng anh vẫn nhìn ra được cửa sổ vẫn luôn mở rộng kia có lẽ vào lúc xảy ra chuyện cũng đang mở —— Bên trái của bệ cửa sổ bị cháy đen hơn bên phải nhiều.

Bên ngoài cửa sổ rộng mở cùng cửa chống trộm đen sì sì, anh thò đầu vào nhìn xung quanh căn nhà.

Nhà bếp của căn hộ này rất nhỏ, có một cánh cửa ngăn cách nhà bếp với không gian sinh hoạt thường ngày, cửa đang đóng, vẫn còn có hình dạng, có lẽ bên trong không bị cháy nghiêm trọng như nhà bếp.

Trên quầy bếp là đống đồ ngổn ngang, tất cả đều cháy đen thui, chủ nhân vẫn chưa xử lý, từ góc độ này mà nói, người trong nhà nhất định không mắc tật sạch sẽ quá mức, cũng không biết dọn dẹp thu gom, bát đũa lộn xộn lung tung trong bồn rửa, trên bệ cửa sổ cũng đều là tàn tích của hộp gia vị cùng bình đựng dầu ăn.
Cửa của tủ bếp làm bằng gỗ, đã bị thiêu rụi hoàn toàn, bình gas đặt trong góc, không có tổn hại, đây nhất định là điều may mắn nhất trong trận hỏa hoạn này.

Bên trong hình như không còn chỗ nào đáng để chú ý nữa, anh thu hồi tầm mắt tìm tòi bên trong căn nhà, nhìn lại hành lang, hai gia đình ở hai bên trái phải của hành lang có đặt một tủ giày, bởi vì nép vào cửa mà bên trái tủ giày vẫn còn tốt, nhưng bên phải tủ giày lại rất thê thảm, gần như bị đốt rụi một nửa, nghĩ cũng biết, số giày vốn đặt bên trong tủ có lẽ cũng không may mắn thoát được.

Kỷ Tuân đã hoàn toàn hình dung ra được một loạt chuyện xui xẻo xảy ra với bố mẹ Chân Hoan vào ngày hôm qua:

Bọn họ nhọc nhằn khổ sở làm việc rồi trở về nhà, đột nhiên phát hiện nhà mình bị cháy, tổn thất nặng nề; lửa đốt cháy nhà bếp, cháy lan sang cả hàng xóm cùng hành lang công cộng, buộc phải bỏ tiền ra đền bù sửa chữa, vì vậy sau một đêm ngủ lại khách sạn, bố mẹ Chân Hoan quyết định đi chặn cửa nhà Hứa Thi Cẩn, chuyển dời tổn thất.
Kỷ Tuân đi quanh hành lang hai vòng, xem đi xem lại căn phòng phát sinh hỏa hoạn, đột nhiên phát hiện dưới khe cửa nhà của bố mẹ Chân Hoan có một mảnh giấy nhỏ màu trắng.

Anh có chút ngạc nhiên, ngồi xổm xuống, cầm mép tờ giấy kéo ra, mới phát hiện đây không phải là giấy trắng, mà là một bức thư màu trắng, phong thư không được dán lại, vì vậy anh mở ra xem, bên trong có một cuộn băng cassette.

*

Đến buổi trưa, Kỷ Tuân tìm được Chu Triệu Nam, người bạn nhỏ anh mới quen ngày hôm qua ở trường chuyên đại học Cầm.

Để tìm người bạn nhỏ có hơi mất công, còn phải giả vờ làm anh trai của cậu, nhìn nghiêng liếc dọc từ bên ngoài lớp khi cậu vừa tan học mới có thể tìm được người đeo cặp sách, đi trước tất cả mọi người từ đám trong ánh mắt nghiến răng nghiến lợi của đám học sinh xấu không cam tâm kia, sau đó dẫn cậu tới một quán cơm nhỏ ngoài trường học.
Quán cơm nhỏ này cũng khá đắt khách, nhưng vì Kỷ Tuân đã chào hỏi với chủ quán từ trước cho nên hai người họ vẫn có thể chiếm được một vị trí trong góc giữa quán nhỏ chật ních người này.

"Muốn ăn gì?" Kỷ Tuân hỏi, đêm qua được ba người bạn cùng phòng viện trợ thỏa thích, ngày hôm nay anh hào phóng hơn rất nhiều, đưa luôn thực đơn tới trước mặt bạn nhỏ, "Chọn gì cũng được, anh thanh toán."

Người đối diện ngẩng đầu nhìn anh, tầm mắt bắn ra từ trong mái tóc rũ xuống, mơ hồ cảm thấy cạn lời.

"Anh không phải anh của tôi, cũng đừng gọi tôi là bạn nhỏ."

Ngày hôm qua trên mặt đứa nhóc này thực sự có chút đặc sắc, mà qua một buổi tối đã tốt hơn nhiều, ít nhất có thể nhìn ra đối phương có làn da trắng nõn, gương mặt thanh tú —— cũng chính bởi vậy mà vết thương bầm tím rách da trên mặt cậu mới càng có vẻ khoa trương khủng bố.
"Lúc vết thương trên mặt kết vảy đừng cào vào nhé, thành sẹo rồi sẽ tiếc lắm." Kỷ Tuân không khỏi dặn dò, lại hỏi, "Vậy phải gọi như thế nào?"

"Bạn học."

"Được rồi, bạn học Chu." Kỷ Tuân biết nghe lời phải.

Người đối diện hình như hơi sững lại, liếc anh một cái, chỉ nói: "Một bát mì."

Kỷ Tuân không để ý lắm, cũng gọi một bát mì, sau đó lấy ra băng cassette thu được từ trong nhà Chân Hoan, lắc lắc trước mặt bạn học Chu: "Xem tôi tìm được gì này."

Sau đó anh kể vắn tắt một loạt chuyện đã xảy ra sáng nay cho bạn học Chu nghe.

Trong quá trình tự thuật, mì cũng được bưng tới, trong tiệm cơm nóng hơn bên ngoài khá nhiều, Kỷ Tuân cởϊ áσ khoác, lại hỏi: "Có máy nghe nhạc không?"

Vì để đọc tiếng anh, bình thường học sinh đều sẽ có những thứ này. Bạn học Chu quả nhiên có. Cậu mở cặp, lấy ra máy nghe nhạc, còn có cả tai nghe.
"Đồ vật đầy đủ." Kỷ Tuân khen ngợi một tiếng, nhét băng cassette vào trong máy nghe nhạc, cắm tai nghe, nhét vào lỗ tai, bắt đầu nghe nội dung bên trong.

Băng cassette có lai lịch quỷ dị này, hiển nhiên là tối hôm qua bố mẹ Chân Hoan không có ở nhà, sáng sớm ngày hôm nay người kia mới chạy đến hiện trường nhét vào khe cửa. Tại sao lại trùng hợp như vậy, chọn ngay lúc này để bỏ một thứ không đề tên vào trong nhà Chân Hoan.

Liên hệ với phản ứng đầu tiên của bố mẹ Chân Hoan sau khi gặp phải hỏa hoạn, Kỷ Tuân mơ hồ cảm thấy, vật này chỉ sợ cũng có liên quan đến Chân Hoan cùng Hứa Thi Cẩn... Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để lắng nghe bí mật.

Kết quả...

Một lúc lâu sau, Kỷ Tuân vẫn không nói lời nào, bạn học Chu mới hỏi một tiếng: "Làm sao vậy?"

Kỷ Tuân đột nhiên cầm lấy áo khoác đang treo trên ghế, phủ lên đầu mình, áo khoác màu cam sáng rực bao trọn gương mặt anh, chỉ để lại một khe hở nho nhỏ, để giọng nói lúng túng lại nghiến răng nghiến lợi của Kỷ Tuân lộ ra ngoài:
"Đừng hỏi. Không thích hợp cho thiếu nhi... Đệt!"

-------------------------------------------